Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: An Phương cảnh cáo
Hai tay Mạc Y Nhiên run cầm cập, bởi vì những bức ảnh này toàn bộ đều là ảnh nóng của cô ta. Khi làm rơi những bức ảnh, Y Nhiên mới thấy có cả một bức thư nữa.
Cô ta vội vàng cầm bức thư lên đọc.
"Nếu không muốn tất cả bị đưa lên mạng thì chiều nay 2h gặp."
Ở cuối bức thư kèm theo một dòng địa chỉ nữa. Mạc Y Nhiên sau khi đọc xong thì sắc mặt tái nhợt, cô ta ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo.
Làm sao mà Y Nhiên lại không biết người gửi bức thư này là ai chứ? Bao gồm cả hai đoạn clip lần trước nữa, tất cả đều là cùng một người làm.
Khi Mạc Y Nhiên rời khỏi Cố Thừa Duật ra nước ngoài sinh sống, cô bắt đầu khỏi nghiệp bằng nghề diễn viên. Đây vốn là ước mơ bây lâu nay của cô rồi. Trong giới showbiz mà nói, để có thể đứng vững thì sau lưng họ phải có người chống lưng cho. Mạc Y Nhiên cũng chỉ giống bao diễn viên khác, sử dụng quy tắc ngầm để tồn tại.
Hắn là là người nước S, nhưng từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài. Là một người đàn ông ưu tú, còn quá trẻ mà đã đứng trên sự nghiệp đỉnh cao, bao người hâm mộ. Bao nhiêu người muốn bám chân hắn ta cũng không được, chỉ duy mình Mạc Y Nhiên lọt vào mắt xanh của hắn. Nhưng mà sau đêm hôm đó, Mạc Y Nhiên từ ngưỡng mộ đã trở thành sự sợ hãi đối với hắn. Hắn ta đích thực là một tên biến thái. Những ngày tháng sau đó của Mạc Y Nhiên tựa như địa ngục.
Tới giờ câu nói của hắn khi ngày đầu trở thành kim chủ của cô, cô vẫn còn nhớ như in:
- Làm người của tôi phải biết chịu đựng. Nếu dám nghĩ đến việc bỏ trốn thì đừng trách tôi vô tình.
Và kể từ ngày hôm đó, Mạc Y Nhiên trở thành đồ chơi của hắn ta, phải đáp ứng tất cả những dục vọng biến thái của hắn. Mạc Y Nhiên sợ hãi, mỗi lần như vậy cô ta như chết đi sống lại.
Người đàn ông đó đã trở thành ác mộng của Mạc Y Nhiên, hắn ta chính là Dương Thiên Dực. Một cái tên mà chỉ nghe thôi đã làm cho cả giới showbiz chấn động. Đám phụ nữ ngu dốt đó vốn dĩ không thể biết được đằng sau dáng vẻ điển trai sáng sủa đó, hắn lại là một tên biến thái.
Cuối cùng Y Nhiên lựa chọn bỏ trốn, lập một kế hoạch bỏ trốn tỉ mỉ. Trở về nước, cô lập tức tìm tới cầu cứu Cố Thừa Duật. Bởi vì cũng chỉ có Cố Thừa Duật mới có thể bảo vệ được cô. Huống hồ, Y Nhiên vẫn còn rất yêu Cố Thừa Duật. Năm đó rời đi như vậy là vì mẹ của Cố Thừa Duật đã tới tìm cô.
Mạc Y Nhiên vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng mù quáng trong tình yêu. Khi trở về thì cô ta nghe tin Cố Thừa Duật đã kết hôn, cho nên cô ta mới trở dùng nhiều thủ đoạn để cố níu giữ Cố Thừa Duật.
Nhưng dường như là đã muộn một bước rồi... Tâm tư của Cố Thừa Duật, rốt cuộc cũng không còn đặt vào Y Nhiên nữa.
...
Sau khi Cố Thừa Duật đi làm được vài tiếng, Vân Vy ở nhà bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ có mình Tiểu An và lác đác mấy vệ sĩ canh gác ở bên ngoài. Chán chết đi được.
Vân Vy tự mình đi bộ dạo phố, hít thở không khí ngoài trời. Không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác như thể mình đã từng bị nhốt một thời gian, lúc nào cũng thèm khát được hít thở không khí ở bên ngoài.
Đang đi được mấy bước, chợt Vân Vy khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng của người quen. Người đó rõ ràng chính là bạn tốt của cô, An Phương. Đã lâu lắm rồi Vân Vy không liên lạc với An Phương, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào rồi.
Vân Vy liền bước nhanh tới chỗ An Phương đứng, cất giọng gọi cô ấy:
- An Phương!
An Phương nghe thấy có người gọi mình, giật mình quay lại nhìn về phía Vân Vy. Vân Vy tươi cười vẫy tay với cô ấy. Nào ngờ sắc mặt An Phương trở nên trắng bệch, cô lập tức bỏ chạy.
Vân Vy ngẩn người ra, sau đó cô theo phản xạ tự nhiên mà đuổi theo An Phương. Đầu óc cô không ngừng đặt câu hỏi vì sao An Phương lại phải chạy?
Mải đuổi theo An Phương, Vân Vy băng qua đường, suýt chút nữa là gặp tai nạn. May mà chiếc ô tô đã kịp dừng lại, khoảng cách để chiếc xe đó đâm vào cô chỉ cách cô vài cm.
Vân Vy hoảng hốt vô cùng, cô cứ nghĩ mình sẽ mất mạng ở đây chứ?
Tài xế trong xe lập tức chạy ra:
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Vân Vy mỉm cười:
- Tôi không sao, xin lỗi các vị, tại tôi đang vội nên không để ý.
Kể ra đây chính là lỗi của Vân Vy, là cô tự lao ra đường, không thể trách người khác được. Vân Vy ngượng ngùng xin lỗi, vì cô mà mấy chiếc xe ở phía sau cũng bị cản trở giao thông.
Người tài xế cười và đưa danh thiếp cho Vân Vy:
- Chúng tôi cũng đang vội. Thế này đi, cô cứ cầm lấy danh thiếp này trước đã. Sau đó gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho cô.
Vân Vy xua tay nhưng người tài xế cứ nhét tấm danh thiếp vào tay cô. Sau đó xe đi mất.
Vân Vy ngẩn ngơ nhìn tấm danh thiếp...
"Trợ lí của tập đoàn Dương thị."
Trong xe, người đàn ông mặc âu phục màu đen sang trọng, khuôn mặt điển trai nhưng không có một chút cảm xúc nào. Người tài xế vội vàng nói:
- Dương tổng, cô gái khi nãy nhìn có chút quen quen. Hình như là người đã nhận mình là nữ chính trong đoạn clip của Y Nhiên tiểu thư.
Dương Thiên Dực nhíu mày, hắn cong môi cười lạnh:
- Là người của Cố Thừa Duật sao?
- Đúng vậy, là vợ chính thức.
Dương Thiên Dực rơi vào trầm tư suy nghĩ một lát, đáy mắt lạnh lẽo như Bắc Cực:
- Có lẽ cần dùng tới Cố phu nhân để đối phó với Mạc Y Nhiên rồi...
Trên đời này, Dương Thiên Dực ghét nhất là bị phản bội. Vậy thì đừng có trách vì sao hắn tàn nhẫn.
...
Ngồi trong quán cà phê, Vân Vy ngắm nhìn An Phương chằm chằm. Khi nãy lúc cô suýt chút nữa là gặp tai nạn, An Phương hoảng hốt vô cùng. Thế là An Phương không chạy nữa, đồng ý gặp mặt Vân Vy.
An Phương cũng nhìn Vân Vy, ánh mắt cô ấy đầy kiêng dè.
Vân Vy khuấy khuấy tách cà phê rồi lên tiếng:
- An Phương, đã lâu không gặp.
An Phương hoảng loạn mà gật đầu, sau đó cô ấy chăm chú nhìn Vân Vy hồi lâu. Vân Vy lại mỉm cười:
- Sao cậu cứ nhìn mình kiểu đó thế?
An Phương lập tức lắc đầu sợ hãi. Cô ấy là kiểu người như Bê-li-cốp, lúc nào cũng lo sợ mọi thứ. Tính cách này của An Phương đương nhiên Vân Vy hiểu.
Tính ra An Phương là tiểu thư An gia, ngay từ nhỏ đã được sống trong sự nuông chiều của bố mẹ. Nhưng không biết cô ấy đã chịu phải cú sốc gì mà từ đó sống khép kín lại, chỉ chơi với mình Vân Vy. Nhưng chơi với Vân Vy mà vẫn còn kiêng dè như người ngoài.
Mãi An Phương mới nặn ra một câu:
- Cậu đã kết hôn?
Vân Vy có chút sững sờ khi cuối cùng An Phương cũng lên tiếng, cô liền mỉm cười:
- Đúng vậy. Còn cậu, mấy năm nay sống có tốt không?
An Phương không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Vân Vy kiên nhẫn nhìn cô ấy. Lát sau, cô ấy mới ngẩng đầu thêm lần nữa:
- Cậu...có thấy hạnh phúc khi kết hôn không?
Vân Vy mím môi suy nghĩ, cô nghĩ tới hình ảnh của Cố Thừa Duật, bất giác nụ hôn hồi sáng lại ùa về trong trí óc cô. Rồi cô gật đầu khe khẽ:
- Cũng tàm tạm.
An Phương càng nhìn Vân Vy bằng ánh mắt kì quái, bởi lẽ An Phương không biết chuyện Vân Vy bị tai nạn mất trí nhớ. Một lát sau, cô ấy mới nói:
- Cẩn thận một chút, có người đang muốn trả thù cậu. Những người mà cậu tin tưởng, thật sự không đáng tin như cậu nghĩ đâu.
Vân Vy khó hiểu nhíu mày:
- Sao lại nói thế? Mình có gây thù oán với ai đâu mà phải trả thù mình.
Vân Vy bật cười không tin, có lẽ An Phương nhạy cảm quá rồi. Cái tính cách y như Bê-li-cốp này, lúc này cũng nơm nớp lo sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó...
Vân Vy toàn không biết người mà An Phương đang ám chỉ tới chính là Cố Thừa Duật, chồng của cô. An Phương chỉ nhìn Vân Vy, lời nói của cô ấy nghe có vẻ nghiêm trọng:
- Cậu sẽ hối hận, lúc đó thương tích đầy mình, không ai thương hại cậu nữa đâu.
Cô ta vội vàng cầm bức thư lên đọc.
"Nếu không muốn tất cả bị đưa lên mạng thì chiều nay 2h gặp."
Ở cuối bức thư kèm theo một dòng địa chỉ nữa. Mạc Y Nhiên sau khi đọc xong thì sắc mặt tái nhợt, cô ta ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo.
Làm sao mà Y Nhiên lại không biết người gửi bức thư này là ai chứ? Bao gồm cả hai đoạn clip lần trước nữa, tất cả đều là cùng một người làm.
Khi Mạc Y Nhiên rời khỏi Cố Thừa Duật ra nước ngoài sinh sống, cô bắt đầu khỏi nghiệp bằng nghề diễn viên. Đây vốn là ước mơ bây lâu nay của cô rồi. Trong giới showbiz mà nói, để có thể đứng vững thì sau lưng họ phải có người chống lưng cho. Mạc Y Nhiên cũng chỉ giống bao diễn viên khác, sử dụng quy tắc ngầm để tồn tại.
Hắn là là người nước S, nhưng từ nhỏ sinh sống ở nước ngoài. Là một người đàn ông ưu tú, còn quá trẻ mà đã đứng trên sự nghiệp đỉnh cao, bao người hâm mộ. Bao nhiêu người muốn bám chân hắn ta cũng không được, chỉ duy mình Mạc Y Nhiên lọt vào mắt xanh của hắn. Nhưng mà sau đêm hôm đó, Mạc Y Nhiên từ ngưỡng mộ đã trở thành sự sợ hãi đối với hắn. Hắn ta đích thực là một tên biến thái. Những ngày tháng sau đó của Mạc Y Nhiên tựa như địa ngục.
Tới giờ câu nói của hắn khi ngày đầu trở thành kim chủ của cô, cô vẫn còn nhớ như in:
- Làm người của tôi phải biết chịu đựng. Nếu dám nghĩ đến việc bỏ trốn thì đừng trách tôi vô tình.
Và kể từ ngày hôm đó, Mạc Y Nhiên trở thành đồ chơi của hắn ta, phải đáp ứng tất cả những dục vọng biến thái của hắn. Mạc Y Nhiên sợ hãi, mỗi lần như vậy cô ta như chết đi sống lại.
Người đàn ông đó đã trở thành ác mộng của Mạc Y Nhiên, hắn ta chính là Dương Thiên Dực. Một cái tên mà chỉ nghe thôi đã làm cho cả giới showbiz chấn động. Đám phụ nữ ngu dốt đó vốn dĩ không thể biết được đằng sau dáng vẻ điển trai sáng sủa đó, hắn lại là một tên biến thái.
Cuối cùng Y Nhiên lựa chọn bỏ trốn, lập một kế hoạch bỏ trốn tỉ mỉ. Trở về nước, cô lập tức tìm tới cầu cứu Cố Thừa Duật. Bởi vì cũng chỉ có Cố Thừa Duật mới có thể bảo vệ được cô. Huống hồ, Y Nhiên vẫn còn rất yêu Cố Thừa Duật. Năm đó rời đi như vậy là vì mẹ của Cố Thừa Duật đã tới tìm cô.
Mạc Y Nhiên vốn dĩ chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng mù quáng trong tình yêu. Khi trở về thì cô ta nghe tin Cố Thừa Duật đã kết hôn, cho nên cô ta mới trở dùng nhiều thủ đoạn để cố níu giữ Cố Thừa Duật.
Nhưng dường như là đã muộn một bước rồi... Tâm tư của Cố Thừa Duật, rốt cuộc cũng không còn đặt vào Y Nhiên nữa.
...
Sau khi Cố Thừa Duật đi làm được vài tiếng, Vân Vy ở nhà bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ có mình Tiểu An và lác đác mấy vệ sĩ canh gác ở bên ngoài. Chán chết đi được.
Vân Vy tự mình đi bộ dạo phố, hít thở không khí ngoài trời. Không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác như thể mình đã từng bị nhốt một thời gian, lúc nào cũng thèm khát được hít thở không khí ở bên ngoài.
Đang đi được mấy bước, chợt Vân Vy khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng của người quen. Người đó rõ ràng chính là bạn tốt của cô, An Phương. Đã lâu lắm rồi Vân Vy không liên lạc với An Phương, không biết bây giờ cô ấy sống thế nào rồi.
Vân Vy liền bước nhanh tới chỗ An Phương đứng, cất giọng gọi cô ấy:
- An Phương!
An Phương nghe thấy có người gọi mình, giật mình quay lại nhìn về phía Vân Vy. Vân Vy tươi cười vẫy tay với cô ấy. Nào ngờ sắc mặt An Phương trở nên trắng bệch, cô lập tức bỏ chạy.
Vân Vy ngẩn người ra, sau đó cô theo phản xạ tự nhiên mà đuổi theo An Phương. Đầu óc cô không ngừng đặt câu hỏi vì sao An Phương lại phải chạy?
Mải đuổi theo An Phương, Vân Vy băng qua đường, suýt chút nữa là gặp tai nạn. May mà chiếc ô tô đã kịp dừng lại, khoảng cách để chiếc xe đó đâm vào cô chỉ cách cô vài cm.
Vân Vy hoảng hốt vô cùng, cô cứ nghĩ mình sẽ mất mạng ở đây chứ?
Tài xế trong xe lập tức chạy ra:
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Vân Vy mỉm cười:
- Tôi không sao, xin lỗi các vị, tại tôi đang vội nên không để ý.
Kể ra đây chính là lỗi của Vân Vy, là cô tự lao ra đường, không thể trách người khác được. Vân Vy ngượng ngùng xin lỗi, vì cô mà mấy chiếc xe ở phía sau cũng bị cản trở giao thông.
Người tài xế cười và đưa danh thiếp cho Vân Vy:
- Chúng tôi cũng đang vội. Thế này đi, cô cứ cầm lấy danh thiếp này trước đã. Sau đó gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho cô.
Vân Vy xua tay nhưng người tài xế cứ nhét tấm danh thiếp vào tay cô. Sau đó xe đi mất.
Vân Vy ngẩn ngơ nhìn tấm danh thiếp...
"Trợ lí của tập đoàn Dương thị."
Trong xe, người đàn ông mặc âu phục màu đen sang trọng, khuôn mặt điển trai nhưng không có một chút cảm xúc nào. Người tài xế vội vàng nói:
- Dương tổng, cô gái khi nãy nhìn có chút quen quen. Hình như là người đã nhận mình là nữ chính trong đoạn clip của Y Nhiên tiểu thư.
Dương Thiên Dực nhíu mày, hắn cong môi cười lạnh:
- Là người của Cố Thừa Duật sao?
- Đúng vậy, là vợ chính thức.
Dương Thiên Dực rơi vào trầm tư suy nghĩ một lát, đáy mắt lạnh lẽo như Bắc Cực:
- Có lẽ cần dùng tới Cố phu nhân để đối phó với Mạc Y Nhiên rồi...
Trên đời này, Dương Thiên Dực ghét nhất là bị phản bội. Vậy thì đừng có trách vì sao hắn tàn nhẫn.
...
Ngồi trong quán cà phê, Vân Vy ngắm nhìn An Phương chằm chằm. Khi nãy lúc cô suýt chút nữa là gặp tai nạn, An Phương hoảng hốt vô cùng. Thế là An Phương không chạy nữa, đồng ý gặp mặt Vân Vy.
An Phương cũng nhìn Vân Vy, ánh mắt cô ấy đầy kiêng dè.
Vân Vy khuấy khuấy tách cà phê rồi lên tiếng:
- An Phương, đã lâu không gặp.
An Phương hoảng loạn mà gật đầu, sau đó cô ấy chăm chú nhìn Vân Vy hồi lâu. Vân Vy lại mỉm cười:
- Sao cậu cứ nhìn mình kiểu đó thế?
An Phương lập tức lắc đầu sợ hãi. Cô ấy là kiểu người như Bê-li-cốp, lúc nào cũng lo sợ mọi thứ. Tính cách này của An Phương đương nhiên Vân Vy hiểu.
Tính ra An Phương là tiểu thư An gia, ngay từ nhỏ đã được sống trong sự nuông chiều của bố mẹ. Nhưng không biết cô ấy đã chịu phải cú sốc gì mà từ đó sống khép kín lại, chỉ chơi với mình Vân Vy. Nhưng chơi với Vân Vy mà vẫn còn kiêng dè như người ngoài.
Mãi An Phương mới nặn ra một câu:
- Cậu đã kết hôn?
Vân Vy có chút sững sờ khi cuối cùng An Phương cũng lên tiếng, cô liền mỉm cười:
- Đúng vậy. Còn cậu, mấy năm nay sống có tốt không?
An Phương không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Vân Vy kiên nhẫn nhìn cô ấy. Lát sau, cô ấy mới ngẩng đầu thêm lần nữa:
- Cậu...có thấy hạnh phúc khi kết hôn không?
Vân Vy mím môi suy nghĩ, cô nghĩ tới hình ảnh của Cố Thừa Duật, bất giác nụ hôn hồi sáng lại ùa về trong trí óc cô. Rồi cô gật đầu khe khẽ:
- Cũng tàm tạm.
An Phương càng nhìn Vân Vy bằng ánh mắt kì quái, bởi lẽ An Phương không biết chuyện Vân Vy bị tai nạn mất trí nhớ. Một lát sau, cô ấy mới nói:
- Cẩn thận một chút, có người đang muốn trả thù cậu. Những người mà cậu tin tưởng, thật sự không đáng tin như cậu nghĩ đâu.
Vân Vy khó hiểu nhíu mày:
- Sao lại nói thế? Mình có gây thù oán với ai đâu mà phải trả thù mình.
Vân Vy bật cười không tin, có lẽ An Phương nhạy cảm quá rồi. Cái tính cách y như Bê-li-cốp này, lúc này cũng nơm nớp lo sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó...
Vân Vy toàn không biết người mà An Phương đang ám chỉ tới chính là Cố Thừa Duật, chồng của cô. An Phương chỉ nhìn Vân Vy, lời nói của cô ấy nghe có vẻ nghiêm trọng:
- Cậu sẽ hối hận, lúc đó thương tích đầy mình, không ai thương hại cậu nữa đâu.