Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Sáng hôm sau, Bạch Sở Khả chưa kịp dẫn bạn trai về thì Đặng Thụy Tây đã tìm đến nhà.
Đặng Thụy Tây đến gửi thiệp mời, bao nhiêu năm đợi chờ, cuối cùng không đợi được.
Người kiêu ngạo như cô, dù không có được người đàn ông mình yêu, cô cũng không chọn lựa cách làm hại anh.
Người đàn ông này là chàng trai cô đã yêu bằng trọn trái tim thanh xuân của mình. Cô không hy vọng người mình yêu bao năm phải hận cô.
“Anh Hai, cuối tháng em làm lễ đính hôn, anh và chị dâu cùng nhau đến dự nhé.” Đặng Thụy Tây rút từ trong túi ra một tấm thiệp hỷ có bì ngoài màu tím dát ánh kim, mỉm cười chìa về phía Tập Vị Nam.
Trong nụ cười có sự nhẹ nhõm, cũng có vẻ ủ ê.
Bàn tay trắng trẻo dưới nắng, ánh lên vẻ nõn nà.
Tập Vị Nam sững người, ngạc nhiên nhìn cô.
Không hề nghe nói nhà họ Đặng sắp tới có chuyện vui, nghĩ bụng chắc là quyết định đột suất. Kể từ sau lần cảnh cáo Đặng Thụy Tây, cô không còn đeo bám nữa. Chỉ riêng điểm này, Đặng Thụy Tây vẫn giữ vững phong cách tiểu thư khuê các của mình.
Một tiếng “chị dâu” cũng bày tỏ được thái độ của Đặng Thụy Tây.
“Được, lúc ấy anh và cô ấy sẽ có mặt.” Không mảy may ngại ngùng, Tập Vị Nam nhận thiệp, cúi xuống mở ra xem.
Cố Lăng Hạo, cha là quan chức chính phủ, ông nội là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lăng Thịnh, dòng dõi danh gia vọng tộc ở thủ đô, so với nhà họ Đặng cũng là môn đăng hộ đối. Con người Cố Lăng Hạo, Tập Vị Nam cũng loáng thoáng nghe nói, hiện Cố Lăng Hạo đang là luật sư kinh tế nức tiếng trong giới, người chính trực, khác xa một trời một vực với những công tử con nhà giàu ăn chơi bê tha.
Cũng phải, Đặng Thụy Tây là viên ngọc minh châu của nhà họ Đặng, nhà bên đó làm sao nỡ để cô ấy phải thiệt thòi? Người như Cố Lăng Hạo hóa ra lại xứng đôi vừa lứa với cô ấy.
“Em vào ngồi đã?” Gương mặt lạnh lùng của Tập Vị Nam có thêm đường nét mềm mỏng.
Đặng Thụy Tây cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn sắc mặt bình lặng của anh, khi anh bất ngờ ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy phản chiếu dáng vẻ si mê của cô. Cô liền bối rối ngoảnh đầu đi.
Cô vén sợi tóc bên tai như để lấp liếm: “Dạ... thôi ạ, em gửi thiệp mời đến rồi. Chỗ ông và bà, ông nội em sẽ đích thân sang mời.”
Nhìn bóng lưng xa cách, thẳng thớm của người đàn ông, Đặng Thụy Tây cười cay đắng.
Với ai anh cũng như thế, đều lạnh nhạt, kiệm lời, như một kiểu tính cách trời sinh.
Đã chọn lựa buông tay, vậy thì hãy dứt khoát vào.
Thế nên khi bố cô nhắc đến Lăng Hạo vốn là con trai của một gia đình quen biết nhiều đời, cô chừng như gật đầu ngay lập tức, không cần nghĩ ngợi. Nếu đã không phải anh, lấy ai chẳng như nhau.
Lâu dần, tình cảm sâu đậm mấy cũng phai nhạt mà thôi.
Con đường cái vòng quanh nhà họ Tập, hai bên trồng hàng cây ngân hạnh cao vút.
Chiếc Maserati màu đỏ đi lướt qua một chiếc xe Bentley màu đen.
Đặng Thụy Tây tức thì đạp phanh xe, theo quán tính, cả người nhào về phía trước, giây đai an toán kéo giật lại.
Cô trợn tròn mắt không dám tin, ngoái đầu nhìn theo chiếc xe Bentley.
Gặp phải ma à, mới rồi sao cô lại thấy Bạch Sở Khả?
Người phụ nữ ấy chẳng phải đã chết từ năm năm trước rồi ư?
Đặng Thụy Tây cắn răng, nổ máy xe, quay đầu lại, theo sau chiếc xe kia.
Chiếc xe Bentley dừng trước khoảng đất trống trước sân nhà họ Tập, cửa xe mở ra, một người đàn ông nước ngoài cao ráo bước xuống, gương mặt khá sắc cạnh. Theo sau là người phụ nữ đi giày cao gót mảnh khảnh màu trắng, xách túi bước xuống.
Gương mặt đó, rõ ràng là Bạch Sở Khả, có hóa thành tro Đặng Thụy Tây cũng nhận ra.
Cô ta nom đằm thắm hơn nhiều, vầng trán có vẻ lạnh lùng, đường nét sắc sảo.
Đặng Thụy Tây nhắm mắt, cười tự giễu, không ngờ Bạch Sở Khả vẫn còn sống.
Bạch Sở Khả là con nuôi của Giang Nhan, hồi nhỏ ỷ có bà nội Tập Vị Nam quý mến, cô thường hay qua lại nhà họ Tập, hiển nhiên cũng quen Bạch Sở Khả.
Đặng Thụy Tây là nàng công chúa bé nhỏ lớn lên trong sự yêu chiều của gia đình, thông minh lanh lợi, được lòng người lớn, nên bà nội Tập Vị Nam rất quý cô. Bà cũng vì vậy mà hay đùa rằng, sau này muốn cô làm cháu dâu bà. Còn Bạch Sở Khả, là đứa trẻ mồ côi sống nhờ ở đậu nhà người khác, tính cách lạnh nhạt, không biết cách phải lấy lòng người lớn thế nào.
Đặng Thụy Tây không thích cô ta, vì cảm thấy Bạch Sở Khả quá kiêu kì, thậm chí cô ghen tỵ với Bạch Sở Khả có thể sống cùng mái nhà với anh Hai.
Từng có thời, cô coi Bạch Sở Khả như tình địch. Tâm tư con gái lại vốn nhạy cảm, cô có thể nhận ra, Bạch Sở Khả dù có giấu giếm kỹ mấy, nhưng đôi mắt luôn bám dính lấy anh Hai. Đặng Thụy Tây cùng vì thế mà càng ghét Bạch Sở Khả.
Song chả ai biết được, cho đến sau cùng, cả cô và Bạch Sở Khả, không ai lọt vào mắt anh Hai.
“Bạch Sở Khả!”
Giọng thảng thốt hẵng hơi run run.
Đã nói là bạn trai, vậy thì biểu hiện bên ngoài hiển nhiên cũng phải làm đến nơi đến chốn, Bạch Sở Khả khoác tay Robert.
Nghe thấy có người gọi mình, cô bèn ngoái lại.
Mắt nheo nheo, khóe môi liền nhếch lên.
Cô ấy thay đổi nhiều, không còn là Bạch Sở Khả năm xưa luôn tỏ ra xa cách ngàn dặm nữa. Bây giờ gặp gỡ xã giao, cô ấy cũng thành thạo hơn nhiều.
“Thụy Tây.” Bạch Sở Khả mỉm cười.
Đặng Thụy Tây rảo bước lại gần.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiến một người tưởng rằng đã chết từ mấy năm trươc, lại đứng sờ sờ ngay trước mắt, cảm giác bàng hoàng ấy khó mà diễn tả được bằng lời.
Sắc mặt Đặng Thụy Tây có vẻ kinh ngạc, giật lùi về sau: “Cô chưa chết?”
Bạch Sở Khả rướn mày, cười: “Phải, tôi chưa chết, chắc cô thất vọng lắm?”
“Không... tôi không có ý đó, chỉ là... không thể tin được, họ đều nói cô đã...” Sắc mặt Đặng Thụy Tây cứng đờ, vội vàng giải thích.
Cô không thích Bạch Sở Khả, nhưng cũng không đến nỗi ác độc mong người ta phải chết.
“Được rồi, tôi hiểu, cô không cần giải thích, đùa thôi.” Bạch Sở Khả bật cười.
Cô ấy thật sự đã thay đổi, dường như cởi mở hơn, không còn vẻ trầm uất như trước nữa.
Robert tách ra một bên để dành không gian cho cả hai hàn huyên.
Nói ra cũng buồn cười, trước kia cả hai thậm chí không ưa nhau, Bạch Sở Khả cảm thấy Đặng Thụy Tây quá giả tạo, còn Đặng Thụy Tây thấy Bạch Sở Khả quá kiêu ngạo. Hôm nay gặp lại, bớt đi người đàn ông chắn giữa, sự khó chịu khi phải đối diện nhau đã không còn.
“Thật không ngờ, năm xưa cả hai đứa mình vì anh Hai mà không ít lần xỉa xói nhau. Giờ anh Hai đã lấy vợ, nhưng cô dâu không phải tôi cũng không phải cô. Ha! Nghĩ cũng hay thật.” Đặng Thụy Tây cảm khái nói.
Bạch Sở Khả mang nét mặt vô hồn: “Tôi đoán được từ lâu rồi. Người như anh Hai bất kể bên trong hay bên ngoài đều lạnh lùng xa cách, ngay từ đầu anh ấy không cho ai hy vọng, tức là không có gì cả.”
Không buông được thì đã làm sao, thanh xuân của người phụ nữ chỉ có từng ấy năm, ai có thể chờ đợi được? Huống hồ là sự chờ đợi trong vô vọng.
“Thế nên, tôi cũng không đợi nữa, tôi nhận thua.” Đặng Thụy Tây cười cay đắng, tay cầm tấm thiệp. Trước lúc ra khỏi nhà cô cầm thêm mấy tấm, vốn định đến bệnh viện, phát cho đồng nghiệp, không ngờ lại dùng vào lúc này: “Đây, tôi sắp đính hôn, cuối tháng này, nếu có thời gian thì ghé.”
Bạch Sở Khả nhận lấy, cười nói: “Chúc mừng cô, cuối cùng cũng thoát bể khổ.”
“Còn cô? Anh chàng kia là bạn trai cô?” Đặng Thụy Tây chu môi về phía Robert.
“Phải.” Bạch Sở Khả nhìn sang, tình cờ Robert cũng nhìn về phía cô, mỉm cười dịu dàng.
“Vậy cũng chúc mừng cô.” Cô không hỏi Bạch Sở Khả rốt cuộc đã gặp chuyện gì, chuyện đó không liên quan đến cô.
“Tôi đi làm trước đây.” Đặng Thụy Tây vẫy tay chào. Cô theo về đây chẳng qua chỉ để xác nhận Bạch Sở Khả chưa chết. Nay có được câu trả lời, cô cũng an tâm. Còn về sau này, cô nghĩ, cô và Bạch Sở Khả không cần thiết phải hẹn gặp mặt nữa.
“Đợi đã.” Trước lúc Đặng Thụy Tây lên xe, Bạch Sở Khả gọi cô, bước chân tiến lại gần, trán nhăn lại.
Đặng Thụy Tây một tay đặt trên cửa xe: “Sao?”
“Cô quen Lương Thanh Trạch?” Sắc mặt Bạch Sở Khả tái mét, tay cầm một tấm danh thiếp, mới rồi Đặng Thụy Tây đánh rơi.
Nhắc đến Lương Thanh Trạch, gương mặt Đặng Thụy Tây cũng trĩu xuống.
Cô không biết Lương Thanh Trạch và anh Hai có ân oán thế nào, nhưng gã hận anh Hai, hận đến nỗi chỉ muốn nghiền nát anh Hai.
Lương Thanh Trạch thậm chí muốn kéo cô về cùng phe, hãm hại anh Hai.
Cô nào phải loại người vì yêu mà sinh hận?
Lương Thanh Trạch tìm nhầm người rồi, nhưng cô quên mất không vất tấm danh thiếp mà gã đưa. Không ngờ Bạch Sở Khả lại nhặt được.
Nghe giọng điệu của Bạch Sở Khả, hình như cô ta cũng quen biết Lương Thanh Trạch?
“Không hẳn là quen biết, trước đó chỉ gặp một lần. Sao, cô cũng quen à?” Đặng Thụy Tây không có ý nhận lại tấm danh thiếp.
Bạch Sở Khả cắn răng, cười gằn: “Quen chứ! Làm sao lại không quen được!”
Năm xưa chính Lương Thanh Trạch là kẻ ném đá giấu tay, phá hoại sự nghiệp của anh Hai.
Nếu không phải do anh ta phát tán chuyện giữa cô và anh Hai, chắc anh Hai sẽ không đến nỗi tránh mặt cô, lánh đến tận trong quân doanh. Khi gặp nạn, cô cũng không có cơ hội được gặp lại anh Hai lấy một lần.
“Hắn ta không phải người tử tế, tôi khuyên cô nên tránh xa hắn ra.” Chuyện năm xưa đã được lấp liếm, Bạch Sở Khả cũng không muốn nói cặn kẽ, cô chỉ nhắc nhở như vậy.
“Tôi biết...” Đặng Thụy Tây đắn đo, rồi nói: “Thực ra, Lương Thanh Trạch có đến tìm tôi, hắn muốn kéo tôi về một phe, để đối phó anh Hai. Tôi biết hắn không phải kẻ tử tế. Tôi và anh Hai không thù không oán, không muốn hại anh ấy. Chuyện này cô nhắc anh ấy một tiếng, để anh ấy đề phòng, tôi mới rồi quên mất không nói.”
Sắc mặt Bạch Sở Khả đanh lại, không ngờ từng ấy năm rồi, Lương Thanh Trạch vẫn không thay đổi, luôn thích đổ mọi lỗi lầm lên đầu người khác, còn mình thì yên lòng hả dạ.
“Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh ấy.”
Không ngờ nghe xong chuyện Lương Thanh Trạch muốn lôi kéo Đặng Thụy Tây, Tập Vị Nam cũng không có phản ứng mấy, chỉ thoáng trầm ngâm, tỏ ra đã biết, chả hề có vẻ bất ngờ.
Bạch Sở Khả tuy còn thắc mắc trong lòng, song không nói gì thêm.
Phàm việc gì anh Hai cũng có dự liệu, cô tin anh Hai sẽ không thua kẻ tiểu nhân như Lương Thanh Trạch.
Bạch Sở Khả có anh bạn trai là người nước ngoài, Giang Nhan tuy hơi hụt hẫng, song vẫn niềm nở đón tiếp Robert.
Bà hỏi han từ gia thế, nghề nghiệp, sở thích, hỏi đến quốc tịch, công việc của bố mẹ, nhân khẩu gia đình, chỉ thiếu điều hỏi đến mấy đời bạn gái cũ, lý do vì sao chia tay.
Robert không đỡ được màn tra hỏi của Giang Nhan, bèn nhìn sang Bạch Sở Khả, cầu cứu.
Bạch Sở Khả cũng sợ bại lộ, bèn hướng Giang Nhan sang chủ đề khác.
Bạch Sở Khả và Robert ở lại ăn cơm tối. Tập Vị Nam vào thành phố đón Diệp Bạc Hâm.
Gặp Robert, Diệp Bạc Hâm bất giác nhìn sang Bạch Sở Khả. Tuy Robert dáng vẻ cao ráo, đẹp trai sáng sủa, song có cảm giác không xứng với Bạch Sở Khả, dẫu vậy cô cũng không dám nói ra miệng.
Cơm tối xong, Bạch Sở Khả và Robert rời nhà họ Tập. Giang Nhan nài kéo vô ích, Bạch Sở Khả hứa có thời gian sẽ về thăm Giang Nhan, bà mới bịn rịn thả cho đi.
Cô con gái từ nhỏ luôn kè kè bên mình, tuy không cùng huyết thống, nhưng bà cũng dốc hết tình cảm cho Bạch Sở Khả. Năm xưa biết tin Bạch Sở Khả không còn trên đời, Giang Nhan ngất lịm đi, lúc ấy con trai út cũng nằm viện, bà mới không còn tinh thần để đau lòng, chỉ mong con trai vượt qua được.