Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544
Trần Bội Quân không hiểu được Thẩm Tiểu Nhu, trong mắt bà, cô con dâu này miệng cười nhưng trong lòng lại chứa dao găm, tuy rằng sức khỏe của trưởng tôn là bệnh từ nhỏ, nhưng cái cô Thẩm Tiểu Nhu này cũng ở sau lưng giở không ít trò.
Nhưng Đối với Phó Cận Nhiên, bà vẫn là rất thương yêu.
Suy cho cùng nếu như Phó Vân Châu không chống đỡ nổi nữa, Phó gia, sớm muộn cũng thuộc về Phó Cận Nhiên.
Trong căn phòng tối tăm.
Cô gái bị trói hai tay trên giường, trên người phũ một lớp lụa đỏ mỏng, cô gái ngủ mê, vài phút sau thì mở mắt.
Cô bị bán trong một cuộc đấu giá, một cô gái dược tộc bị mang đi đấu giá.
Ở đây?
Là đâu?
Ai đã mua cô về?
Cô gái tốn sức ngồi dậy, đầu có chút choáng váng.
Hai chân, hai tay cô bị trói lại, bước đi có chút khó khăn.
Càng xấu hổ hơn là trên người không một mảnh vải che thân, chỉ bị một mảnh lụa đỏ phũ lên người, mà theo sự chuyển động của cô, mảnh lụa bị trượt xuống.
Lộ ra cơ thể tuyết trắng.
Cô tên là Tang Lạc.
Lúc này, mi mắt cô rũ xuống, tóc dài xõa trên vai.
Có tiếng bước chân đến gần rồi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tang Lạc nhìn về phía đó, đồng tử co lại.
Cửa phòng bị mở, hai cô gái mặc đồ giống nhau đi tới, một trong họ nhìn thấy cô đã tỉnh thì đi tới: “Vậy mà tỉnh lại rồi, vậy càng tiện hơn.”
Tiện hơn, cái gì tiện hơn?
“A… cô… cô… này” Tang Lạc không phải không thể nói chuyện, cô có thể, chỉ là từ nhỏ đã ở Dược tộc, đi theo đám người câm điếc ở Dược tộc, từ nhỏ đã tiếp xúc với họ, mười mấy năm chưa từng rời khỏi Dược tộc, không ai dạy cô học, viết chữ, cho nên mới dẫn đến chuyện này, nhưng hệ thống ngôn ngữ của cô thì không có vấn đề gì.
“Sau này, cô nên ngoan ngoãn nghe lời, ở lại đây, chỉ cần cô nghe lời, ông chủ sẽ không làm tổn thương cô.”
“Ông chủ?”
Ông chủ là ai?
“Ai… “ Tang Lạc nhẹ giọng nói.
Cô gái kia nói: “Tên của ông chủ cô không xứng được biết.”
“Ông chủ tốn 2400 tỷ chuộc cô ra đây thì cũng phải có được giá trị gì trên người cô chứ.” Nói xong, cô ta nhìn cô gái còn lại một cái, cô gái kia trên tay đang bưng một cái khay, bên trên là hộp thủy tinh trong suốt và một cây dao.
Tang Lạc nhìn lưỡi dao lạnh lẽo, hơi phát run.
Bọn họ muốn làm gì?
Đột nhiên họ nâng cổ tay cô lên.
A!
Lưỡi dao lướt qua.
Cổ tay cô bị rách một đường.
Lập tức máu chảy ra điên cuồng.
Tang Lạc run rẩy.
“Các người… các người… làm gì vậy… cầu xin các người…”
Sau khi hộp thủy tinh chứa đầy máu của cô, một trọng họ thoa thuốc, băng bó lại cho cô, giúp cô cầm máu rồi cho cô uống thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm.
Tang Lạc bị lấy đi không ít máu, cả người rã rời.
Sức lực của cô dần tản đi, nhắm mắt lại.
Qua khoảng mười lăm phút.
Một người đàn ông mặc vest đen xách theo một hộp tựa như hòm thuốc đi tới.
Người mặc đồ đen này là trợ thủ của Phó Cận Nhiên, Lương Tống, Lương Tống đi tới cách hai mét bên cạnh Phó Cận Nhiên: “Cậu chủ, vật đã đem tới rồi.”
Thẩm Tiểu Nhu nhìn Lương Tống, cố ý hỏi: “Cái gì vậy?”
Lương Tống nói: “Vật có thể hỗ trợ cho cậu chủ.”
Trần Bội Hoa nhìn Phó Cận Nhiên một cái, Phó Cận Nhiên nói: “Lương Tống, đưa lên đi, đừng để lỡ thời gian.”
“Vâng.” Lương Tống lập tức đi lên lầu.
Phó Vân Châu ở lầu ba, có một căn phòng chuyên để tịnh dưỡng, trong căn phòng này có đầy đủ trang thiết bị y tế, mỗi ngày đều được khử trùng, cứ cách ngày sẽ có bác sĩ đến kiểm tra cho Phó Vân Châu, những thiết bị ở đây đều tiên tiến hơn ở bệnh viện rất nhiều.
“Bác sĩ Từ.” Lương Tống đứng trước cửa gõ gõ cửa, qua một lát, một cô y tá ra mở cửa, Lương Tống đi vào.
“Bác sĩ Từ, có một số chuyện, nên nói hay không nên nói với y tá của anh, anh đều rõ mà phải không.”
Bác sĩ Từ gật đầu.
Lương Tống mở cái hộp giữ nhiệt ra, đem một túi máu bên trong ra.
Y tá: “Cái này…”
Lương Tống: “Những câu không nên hỏi thì đừng nên hỏi.”
Máu của Dược nữ, có thể cứu người.
Nhưng người biết được bí mật này không nhiều.
Đợi lúc Tang Lạc mở mắt lần nữa, hai tay hai chân đã được cởi trói, trên người đã được thay một bộ đồ mềm mại, thơm tho.
Tang Lạc xuống giường, cô hơi đói rồi, đau đớn trên cổ tay đã giảm đi rất nhiều, những người đó không lấy mạng cô, chỉ là lấy của cô không ít máu, nhưng cơ thể cô hồi phục cũng rất nhanh.
Chân cô hơi yếu, bàn chân đạp lên thảm mềm mại dưới đất, cô nhìn căn phòng phía trước, trang trí theo kiểu châu Âu.
Diện tích phòng ngủ rất lớn, cô trước nay chưa từng thấy qua.
Đèn chùm pha lê, sô pha bọc da thật, nối với sân ban công rộng lớn, lộ thiên của phòng ngủ, tất cả đều thể hiện đầy đủ thân phận hiển hách của chủ nhân nơi này.
Cô lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự hoa lệ đến vậy.
Tang Lạc có chút choáng ngợp, cơn đau trên cổ tay nhắc nhở cô, cô vừa bị người ta lấy máu, cúi đầu, Tang Lạc nhìn cổ tay mình, đã được băng bó, một lớp băng trắng, cơ thể cô có khả năng phục hồi mạnh hơn người bình thường, nhưng cơn đâu thì vẫn đau đớn như thường.
Cô có một bí mật, bí mật này người biết không nhiều, không ít trưởng lão của Dược tộc biết.
Cô từ nhỏ đã bị bán đến Dược tộc, cơ thể có nhiều chỗ thần kì so với người thường, cô từ nhỏ đã ngâm mình trong được liệu trân quý mà trưởng thành.
Máu của cô… có thể cứu người.
Không khoa trương đến nỗi có thể cải tử hoàn sinh, nhưng lại có hiệu quả thần kì, có thể duy trì sự sống.
Nhưng rất rõ ràng, người bỏ ra số tiền trên trời trong cuộc đấu giá, chuộc cô ra, biết bí mật của cô.
Nên ngay ban đầu đã lấy máu của cô.
Tang Lạc đi tới cửa, mở cửa ra, vỗn tưởng cửa sẽ bị khóa lại, nhưng khi cô xoay nắm cửa, phát hiện vậy mà có thể mở ra.
Dưới chân là thảm mềm mại, Tang Lạc men theo cầu thang đi xuống.
Đây là một căn biệt thự, cách trang trí có chút lạnh lẽo, lúc trước khi còn trong tộc chưa từng nhìn thấy.
Trong tộc, đều là kiến trúc phong cách cổ.
“A, cô ơi, cô tỉnh rồi sao.”
Đột nhiên hai cô gái mặc đồ màu xám đi tới: “Cô ơi, có phải cô đói rồi không, tôi chuẩn bị cháo cho cô rồi, phải ăn một chút mới được.”
Mặc dù họ rất thân thiện, nhưng Tang Lạc vẫn bị dọa sợ, cô còn đang trên bậc thang, lúc này lùi lại hai bước, chút nữa thì trượt ngã.
“Cô ơi, cô không sao chứ.” Nữ giúp việc đi tới đỡ cô.
Tang Lạc nhìn một cái, xác nhận lại hai người này không phải là hai người hôm trước lấy máu cô, cô cũng thực sự đói rồi, trong không khí hình như đang tỏa ra hương thơm của thức ăn, thật sự đói rồi, cô gật đầu.
Người giúp việc đưa cô vào bếp.
“Cô ơi, tôi không ngờ cô dậy sớm như vậy, nhưng cháo này lúc nào cũng nóng, cô ăn trước một ít đi.”
Người giúp việc trong nhà tự nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, căn biệt thự này của cậu hai, cô gái này là người con gái đầu tiên đến, còn là được người của cậu hai đưa đến.
Nhưng Đối với Phó Cận Nhiên, bà vẫn là rất thương yêu.
Suy cho cùng nếu như Phó Vân Châu không chống đỡ nổi nữa, Phó gia, sớm muộn cũng thuộc về Phó Cận Nhiên.
Trong căn phòng tối tăm.
Cô gái bị trói hai tay trên giường, trên người phũ một lớp lụa đỏ mỏng, cô gái ngủ mê, vài phút sau thì mở mắt.
Cô bị bán trong một cuộc đấu giá, một cô gái dược tộc bị mang đi đấu giá.
Ở đây?
Là đâu?
Ai đã mua cô về?
Cô gái tốn sức ngồi dậy, đầu có chút choáng váng.
Hai chân, hai tay cô bị trói lại, bước đi có chút khó khăn.
Càng xấu hổ hơn là trên người không một mảnh vải che thân, chỉ bị một mảnh lụa đỏ phũ lên người, mà theo sự chuyển động của cô, mảnh lụa bị trượt xuống.
Lộ ra cơ thể tuyết trắng.
Cô tên là Tang Lạc.
Lúc này, mi mắt cô rũ xuống, tóc dài xõa trên vai.
Có tiếng bước chân đến gần rồi nghe thấy tiếng mở cửa.
Tang Lạc nhìn về phía đó, đồng tử co lại.
Cửa phòng bị mở, hai cô gái mặc đồ giống nhau đi tới, một trong họ nhìn thấy cô đã tỉnh thì đi tới: “Vậy mà tỉnh lại rồi, vậy càng tiện hơn.”
Tiện hơn, cái gì tiện hơn?
“A… cô… cô… này” Tang Lạc không phải không thể nói chuyện, cô có thể, chỉ là từ nhỏ đã ở Dược tộc, đi theo đám người câm điếc ở Dược tộc, từ nhỏ đã tiếp xúc với họ, mười mấy năm chưa từng rời khỏi Dược tộc, không ai dạy cô học, viết chữ, cho nên mới dẫn đến chuyện này, nhưng hệ thống ngôn ngữ của cô thì không có vấn đề gì.
“Sau này, cô nên ngoan ngoãn nghe lời, ở lại đây, chỉ cần cô nghe lời, ông chủ sẽ không làm tổn thương cô.”
“Ông chủ?”
Ông chủ là ai?
“Ai… “ Tang Lạc nhẹ giọng nói.
Cô gái kia nói: “Tên của ông chủ cô không xứng được biết.”
“Ông chủ tốn 2400 tỷ chuộc cô ra đây thì cũng phải có được giá trị gì trên người cô chứ.” Nói xong, cô ta nhìn cô gái còn lại một cái, cô gái kia trên tay đang bưng một cái khay, bên trên là hộp thủy tinh trong suốt và một cây dao.
Tang Lạc nhìn lưỡi dao lạnh lẽo, hơi phát run.
Bọn họ muốn làm gì?
Đột nhiên họ nâng cổ tay cô lên.
A!
Lưỡi dao lướt qua.
Cổ tay cô bị rách một đường.
Lập tức máu chảy ra điên cuồng.
Tang Lạc run rẩy.
“Các người… các người… làm gì vậy… cầu xin các người…”
Sau khi hộp thủy tinh chứa đầy máu của cô, một trọng họ thoa thuốc, băng bó lại cho cô, giúp cô cầm máu rồi cho cô uống thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm.
Tang Lạc bị lấy đi không ít máu, cả người rã rời.
Sức lực của cô dần tản đi, nhắm mắt lại.
Qua khoảng mười lăm phút.
Một người đàn ông mặc vest đen xách theo một hộp tựa như hòm thuốc đi tới.
Người mặc đồ đen này là trợ thủ của Phó Cận Nhiên, Lương Tống, Lương Tống đi tới cách hai mét bên cạnh Phó Cận Nhiên: “Cậu chủ, vật đã đem tới rồi.”
Thẩm Tiểu Nhu nhìn Lương Tống, cố ý hỏi: “Cái gì vậy?”
Lương Tống nói: “Vật có thể hỗ trợ cho cậu chủ.”
Trần Bội Hoa nhìn Phó Cận Nhiên một cái, Phó Cận Nhiên nói: “Lương Tống, đưa lên đi, đừng để lỡ thời gian.”
“Vâng.” Lương Tống lập tức đi lên lầu.
Phó Vân Châu ở lầu ba, có một căn phòng chuyên để tịnh dưỡng, trong căn phòng này có đầy đủ trang thiết bị y tế, mỗi ngày đều được khử trùng, cứ cách ngày sẽ có bác sĩ đến kiểm tra cho Phó Vân Châu, những thiết bị ở đây đều tiên tiến hơn ở bệnh viện rất nhiều.
“Bác sĩ Từ.” Lương Tống đứng trước cửa gõ gõ cửa, qua một lát, một cô y tá ra mở cửa, Lương Tống đi vào.
“Bác sĩ Từ, có một số chuyện, nên nói hay không nên nói với y tá của anh, anh đều rõ mà phải không.”
Bác sĩ Từ gật đầu.
Lương Tống mở cái hộp giữ nhiệt ra, đem một túi máu bên trong ra.
Y tá: “Cái này…”
Lương Tống: “Những câu không nên hỏi thì đừng nên hỏi.”
Máu của Dược nữ, có thể cứu người.
Nhưng người biết được bí mật này không nhiều.
Đợi lúc Tang Lạc mở mắt lần nữa, hai tay hai chân đã được cởi trói, trên người đã được thay một bộ đồ mềm mại, thơm tho.
Tang Lạc xuống giường, cô hơi đói rồi, đau đớn trên cổ tay đã giảm đi rất nhiều, những người đó không lấy mạng cô, chỉ là lấy của cô không ít máu, nhưng cơ thể cô hồi phục cũng rất nhanh.
Chân cô hơi yếu, bàn chân đạp lên thảm mềm mại dưới đất, cô nhìn căn phòng phía trước, trang trí theo kiểu châu Âu.
Diện tích phòng ngủ rất lớn, cô trước nay chưa từng thấy qua.
Đèn chùm pha lê, sô pha bọc da thật, nối với sân ban công rộng lớn, lộ thiên của phòng ngủ, tất cả đều thể hiện đầy đủ thân phận hiển hách của chủ nhân nơi này.
Cô lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự hoa lệ đến vậy.
Tang Lạc có chút choáng ngợp, cơn đau trên cổ tay nhắc nhở cô, cô vừa bị người ta lấy máu, cúi đầu, Tang Lạc nhìn cổ tay mình, đã được băng bó, một lớp băng trắng, cơ thể cô có khả năng phục hồi mạnh hơn người bình thường, nhưng cơn đâu thì vẫn đau đớn như thường.
Cô có một bí mật, bí mật này người biết không nhiều, không ít trưởng lão của Dược tộc biết.
Cô từ nhỏ đã bị bán đến Dược tộc, cơ thể có nhiều chỗ thần kì so với người thường, cô từ nhỏ đã ngâm mình trong được liệu trân quý mà trưởng thành.
Máu của cô… có thể cứu người.
Không khoa trương đến nỗi có thể cải tử hoàn sinh, nhưng lại có hiệu quả thần kì, có thể duy trì sự sống.
Nhưng rất rõ ràng, người bỏ ra số tiền trên trời trong cuộc đấu giá, chuộc cô ra, biết bí mật của cô.
Nên ngay ban đầu đã lấy máu của cô.
Tang Lạc đi tới cửa, mở cửa ra, vỗn tưởng cửa sẽ bị khóa lại, nhưng khi cô xoay nắm cửa, phát hiện vậy mà có thể mở ra.
Dưới chân là thảm mềm mại, Tang Lạc men theo cầu thang đi xuống.
Đây là một căn biệt thự, cách trang trí có chút lạnh lẽo, lúc trước khi còn trong tộc chưa từng nhìn thấy.
Trong tộc, đều là kiến trúc phong cách cổ.
“A, cô ơi, cô tỉnh rồi sao.”
Đột nhiên hai cô gái mặc đồ màu xám đi tới: “Cô ơi, có phải cô đói rồi không, tôi chuẩn bị cháo cho cô rồi, phải ăn một chút mới được.”
Mặc dù họ rất thân thiện, nhưng Tang Lạc vẫn bị dọa sợ, cô còn đang trên bậc thang, lúc này lùi lại hai bước, chút nữa thì trượt ngã.
“Cô ơi, cô không sao chứ.” Nữ giúp việc đi tới đỡ cô.
Tang Lạc nhìn một cái, xác nhận lại hai người này không phải là hai người hôm trước lấy máu cô, cô cũng thực sự đói rồi, trong không khí hình như đang tỏa ra hương thơm của thức ăn, thật sự đói rồi, cô gật đầu.
Người giúp việc đưa cô vào bếp.
“Cô ơi, tôi không ngờ cô dậy sớm như vậy, nhưng cháo này lúc nào cũng nóng, cô ăn trước một ít đi.”
Người giúp việc trong nhà tự nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, căn biệt thự này của cậu hai, cô gái này là người con gái đầu tiên đến, còn là được người của cậu hai đưa đến.