Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 509
- ---
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong.
Trong phòng khách.
Trọng Hoài Viễn nói lại việc muốn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi, Mộc Như Phương khẽ giật mình, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, cái này…
Làm con nuôi của Trọng Hoài Viễn.
Cô chậm rãi nắm nắm ngón tay.
Minh Lê cười nói: "Ta cùng Hoài Viễn thương lượng một chút, Như Phương a, hai bọn ta vẫn luôn không có con gái, tôi cảm thấy cùng ngươi đặc biệt có duyên phận, cũng đặc biệt thích con, đương nhiên lần này chúng ta quyết định có chút đường đột, con có thể suy nghĩ một chút."
Trọng Hoài Viễn nhẹ gật đầu: "Như Phương, trong khoảng thời gian này, con cứ an tâm ở chỗ này, có yêu cầu gì, nói với dì Sang."
Mộc Như Phương cắn cắn môi, Trọng Hoài Viễn muốn nhận cô làm con nuôi.
Cô ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Trọng Hoài Viễn, cô biết Trọng Hoài Viễn là bởi vì mẹ của mình nên mới muốn nhận cô làm con nuôi, mà Minh Lê, bà ấy cũng không phải người ngu dốt, trong lòng Minh Lê chắc chắn muốn phòng ngừa rắc rối nên mới xuất hiện suy nghĩa này, đồng thời thuận nước đẩy thuyền, lấy chuyện này làm tăng sự áy náy cùng cảm kích trong lòng Trọng Hoài Viễn.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Minh Lê quả nhiên là một người phụ nữ thông minh.
Bất luận Minh Lê là có chân thành hay không, nhưng vẻ ngoài thì đã thể hiện đầy đủ, Mộc Như Phương không có cách nào suy đoán, nhưng có một điều, đó là…
Cô hiện tại.
Ở Hải Châu.
Thiếu một chỗ dựa.
Nếu như phía sau có Trọng Gia làm chỗ dựa.
Như vậy.
Mọi chuyện của cô sẽ thuận lợi hơn.
Dựa vào Trọng Gia, cô có thể thoát khỏi tay của Đào Gia Thiên, cũng được, chỉ cần không chịu sự khống chế của Đào Gia Thiên, cho dù sau này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Tề Sâm cũng không chắc có thể thoát khỏi Đào gia, dựa vào Trọng Gia, cô ở Hải Châu có một chỗ để nương tựa, hơn nữa, cô cũng có thể cạnh tranh với Tề Sâm.
Mi mắt của cô khẽ rủ xuống.
Cũng không do dự quá nhiều.
Cô lập tức viết: "Đa tạ, chú, dì."
Trọng Hoài Viễn cao hứng cười: "Còn gọi chú cái gì a."
Dì Sang đứng ở một bên, rót trà cho Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, cười: "Cô chủ, còn không mau thay đổi xưng hô."
Mộc Như Phương há to miệng, cô không thể nói chuyện, đúng là có chút phiền phức, nhẹ gật đầu, đành phải dùng khẩu hình miệng để diễn tả.
"Cha... Mẹ...."
Cái từ này.
Ở trong đầu của cô, cũng sớm đã trở thành xa lạ...
Thật là một điều xa vời.
Trọng Hoài Viễn thật cao hứng.
Chuẩn bị một bữa tiệc tối, thông báo nhận con gái nuôi.
Ông cũng không muốn bạc đãi Mộc Như Phương, mà Minh Lê cũng rất ủng hộ, chủ động nói để bà xử lý chuyện này, Trọng Hoài Viễn ôm Minh Lê: "A Lê, bà vất vả rồi.”
Minh Lê thuận thế ngồi trong lòng Trọng Hoài Viễn: "Không vất vả a, đây là một chuyện tốt, chúng ta không thể để Như Phương chịu thiệt thòi, ngược lại chúng ta đều vô cùng vui vẻ, tôi quên chưa có nói cho Tử Việt biết chuyện a.”
Trọng Tử Việt.
Con của bọn họ.
Trọng Tử Việt năm nay mười chín tuổi, đang học đại học ở Mỹ.
Minh Lê gọi điện thoại cho cậu, Trọng Tử Việt đối với chuyện này cũng không có ý kiến: "Chuyện này, chỉ cần bố mẹ vui là được."
Trọng Tử Việt cảm thấy, có người có thể ở bên bầu bạn cùng hai người cũng rất tốt, chỉ là một cô con gái nuôi, đối với cậu ta cũng không có ảnh hưởng gì.
Mà Minh Lê cũng lập tức đi chuẩn bị chuyện này, ngay ngày hôm sau, chuyện Trọng Gia nhận con gái nuôi đã truyển khắp Hải Châu, các tin tức truyền thông đều đưa tin, đủ để cho thấy, vợ chồng Trọng thị rất coi trọng cô con gái nuôi này, đều thông báoTrọng Hoài Viễn cùng Minh Lê muốn nhận người con gái tên Mộc Như Phương làm con nuôi.
Thông tin nhanh chóng lan ra.
Mà gây sốc nhất chính là Tống Thấm Như.
"Cái gì, Mộc Như Phương?" Ngay trong căn phòng giải trí cao cấp nào đó, Tống Thấm Như đang cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, liền giật mình: "Mộc Như Phương, bà chắc chắn?"
Cái tên Mộc Như Phương này, đã từng cũng làm Hải Châu trải qua gió tanh mưa máu, nhưng là dù sao cũng trải qua nhiều năm như vậy, lại có bao nhiêu người nhớ kỹ? Lại nói người trùng tên rất nhiều, Tống Thấm Như vừa rồi có chút thất thố, nhíu mày, ngồi lại ổn định.
Chu phu nhân nói: "Tôi nghe nói là, Trọng Gia muốn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi, Minh Lê a, con tự tay sắp xếp, xem ra rất coi trọng."
"Minh Lê không phải là muốn làm Trọng Hoài Viễn vui vẻ sao? Hằng ngày cùng Trọng Hoài Viễn ân ái, hằng ngày đều nói xưa nay ông ấy chưa từng ở bên ngoài gây lời thị phi...” Một vị phu nhân khác nhắc đến Minh Lê, nói đến, cũng là ghen ghét Minh Lê cùng Trọng Hoài Viễn quan hệ thân ái.
Tống Thấm Như không còn tâm tư tiếp tục đánh bài, trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện Mộc Như Phương, Trọng Hoài Viễn còn có thêm Minh Lê…
- ---
Chuyện này, làm cho Mộc Như Phương có bước ngoặt lớn nhất chính là.
Cô có được tự do.
Cô không còn giống như là trước kia, bị giam trong một tòa biệt thư, cô được tự do.
Dì Sang nhìn cô: "Cô chủ, cô muốn đi ra ngoài?"
Mộc Như Phương gật đầu: "Tôi muốn đi cửa hàng, mua một cái điện thoại."
Dì Sang: "Thật có lỗi, cô chủ, tôi không để ý đến chuyện cô không có điện thoại, tôi đi lập tức đi xử lý, cô chờ một chút."
Dì Sang hôm nay rất bận, Mộc Như Phương cũng không muốn gây phiền toái thêm, liền viết: "Tự tôi đi là được rồi, rất nhanh liên trở về.”
Dì Sang trả lời: "Tôi để lái xe chờ cô ở cổng, người cầm tấm thẻ này, có thể tùy ý sử dụng." Nói xong đưa cho Mộc Như Phương mốt chiếc thẻ, Mộc Như Phương cũng không có cự tuyệt, bởi vì cô đúng là không có tiền, thẻ của cô, thẻ căn cước… đều ở chỗ Đào Gia Thiên.
Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong.
Trong phòng khách.
Trọng Hoài Viễn nói lại việc muốn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi, Mộc Như Phương khẽ giật mình, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, cái này…
Làm con nuôi của Trọng Hoài Viễn.
Cô chậm rãi nắm nắm ngón tay.
Minh Lê cười nói: "Ta cùng Hoài Viễn thương lượng một chút, Như Phương a, hai bọn ta vẫn luôn không có con gái, tôi cảm thấy cùng ngươi đặc biệt có duyên phận, cũng đặc biệt thích con, đương nhiên lần này chúng ta quyết định có chút đường đột, con có thể suy nghĩ một chút."
Trọng Hoài Viễn nhẹ gật đầu: "Như Phương, trong khoảng thời gian này, con cứ an tâm ở chỗ này, có yêu cầu gì, nói với dì Sang."
Mộc Như Phương cắn cắn môi, Trọng Hoài Viễn muốn nhận cô làm con nuôi.
Cô ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Trọng Hoài Viễn, cô biết Trọng Hoài Viễn là bởi vì mẹ của mình nên mới muốn nhận cô làm con nuôi, mà Minh Lê, bà ấy cũng không phải người ngu dốt, trong lòng Minh Lê chắc chắn muốn phòng ngừa rắc rối nên mới xuất hiện suy nghĩa này, đồng thời thuận nước đẩy thuyền, lấy chuyện này làm tăng sự áy náy cùng cảm kích trong lòng Trọng Hoài Viễn.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Minh Lê quả nhiên là một người phụ nữ thông minh.
Bất luận Minh Lê là có chân thành hay không, nhưng vẻ ngoài thì đã thể hiện đầy đủ, Mộc Như Phương không có cách nào suy đoán, nhưng có một điều, đó là…
Cô hiện tại.
Ở Hải Châu.
Thiếu một chỗ dựa.
Nếu như phía sau có Trọng Gia làm chỗ dựa.
Như vậy.
Mọi chuyện của cô sẽ thuận lợi hơn.
Dựa vào Trọng Gia, cô có thể thoát khỏi tay của Đào Gia Thiên, cũng được, chỉ cần không chịu sự khống chế của Đào Gia Thiên, cho dù sau này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Tề Sâm cũng không chắc có thể thoát khỏi Đào gia, dựa vào Trọng Gia, cô ở Hải Châu có một chỗ để nương tựa, hơn nữa, cô cũng có thể cạnh tranh với Tề Sâm.
Mi mắt của cô khẽ rủ xuống.
Cũng không do dự quá nhiều.
Cô lập tức viết: "Đa tạ, chú, dì."
Trọng Hoài Viễn cao hứng cười: "Còn gọi chú cái gì a."
Dì Sang đứng ở một bên, rót trà cho Trọng Hoài Viễn và Minh Lê, cười: "Cô chủ, còn không mau thay đổi xưng hô."
Mộc Như Phương há to miệng, cô không thể nói chuyện, đúng là có chút phiền phức, nhẹ gật đầu, đành phải dùng khẩu hình miệng để diễn tả.
"Cha... Mẹ...."
Cái từ này.
Ở trong đầu của cô, cũng sớm đã trở thành xa lạ...
Thật là một điều xa vời.
Trọng Hoài Viễn thật cao hứng.
Chuẩn bị một bữa tiệc tối, thông báo nhận con gái nuôi.
Ông cũng không muốn bạc đãi Mộc Như Phương, mà Minh Lê cũng rất ủng hộ, chủ động nói để bà xử lý chuyện này, Trọng Hoài Viễn ôm Minh Lê: "A Lê, bà vất vả rồi.”
Minh Lê thuận thế ngồi trong lòng Trọng Hoài Viễn: "Không vất vả a, đây là một chuyện tốt, chúng ta không thể để Như Phương chịu thiệt thòi, ngược lại chúng ta đều vô cùng vui vẻ, tôi quên chưa có nói cho Tử Việt biết chuyện a.”
Trọng Tử Việt.
Con của bọn họ.
Trọng Tử Việt năm nay mười chín tuổi, đang học đại học ở Mỹ.
Minh Lê gọi điện thoại cho cậu, Trọng Tử Việt đối với chuyện này cũng không có ý kiến: "Chuyện này, chỉ cần bố mẹ vui là được."
Trọng Tử Việt cảm thấy, có người có thể ở bên bầu bạn cùng hai người cũng rất tốt, chỉ là một cô con gái nuôi, đối với cậu ta cũng không có ảnh hưởng gì.
Mà Minh Lê cũng lập tức đi chuẩn bị chuyện này, ngay ngày hôm sau, chuyện Trọng Gia nhận con gái nuôi đã truyển khắp Hải Châu, các tin tức truyền thông đều đưa tin, đủ để cho thấy, vợ chồng Trọng thị rất coi trọng cô con gái nuôi này, đều thông báoTrọng Hoài Viễn cùng Minh Lê muốn nhận người con gái tên Mộc Như Phương làm con nuôi.
Thông tin nhanh chóng lan ra.
Mà gây sốc nhất chính là Tống Thấm Như.
"Cái gì, Mộc Như Phương?" Ngay trong căn phòng giải trí cao cấp nào đó, Tống Thấm Như đang cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, liền giật mình: "Mộc Như Phương, bà chắc chắn?"
Cái tên Mộc Như Phương này, đã từng cũng làm Hải Châu trải qua gió tanh mưa máu, nhưng là dù sao cũng trải qua nhiều năm như vậy, lại có bao nhiêu người nhớ kỹ? Lại nói người trùng tên rất nhiều, Tống Thấm Như vừa rồi có chút thất thố, nhíu mày, ngồi lại ổn định.
Chu phu nhân nói: "Tôi nghe nói là, Trọng Gia muốn nhận Mộc Như Phương làm con nuôi, Minh Lê a, con tự tay sắp xếp, xem ra rất coi trọng."
"Minh Lê không phải là muốn làm Trọng Hoài Viễn vui vẻ sao? Hằng ngày cùng Trọng Hoài Viễn ân ái, hằng ngày đều nói xưa nay ông ấy chưa từng ở bên ngoài gây lời thị phi...” Một vị phu nhân khác nhắc đến Minh Lê, nói đến, cũng là ghen ghét Minh Lê cùng Trọng Hoài Viễn quan hệ thân ái.
Tống Thấm Như không còn tâm tư tiếp tục đánh bài, trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện Mộc Như Phương, Trọng Hoài Viễn còn có thêm Minh Lê…
- ---
Chuyện này, làm cho Mộc Như Phương có bước ngoặt lớn nhất chính là.
Cô có được tự do.
Cô không còn giống như là trước kia, bị giam trong một tòa biệt thư, cô được tự do.
Dì Sang nhìn cô: "Cô chủ, cô muốn đi ra ngoài?"
Mộc Như Phương gật đầu: "Tôi muốn đi cửa hàng, mua một cái điện thoại."
Dì Sang: "Thật có lỗi, cô chủ, tôi không để ý đến chuyện cô không có điện thoại, tôi đi lập tức đi xử lý, cô chờ một chút."
Dì Sang hôm nay rất bận, Mộc Như Phương cũng không muốn gây phiền toái thêm, liền viết: "Tự tôi đi là được rồi, rất nhanh liên trở về.”
Dì Sang trả lời: "Tôi để lái xe chờ cô ở cổng, người cầm tấm thẻ này, có thể tùy ý sử dụng." Nói xong đưa cho Mộc Như Phương mốt chiếc thẻ, Mộc Như Phương cũng không có cự tuyệt, bởi vì cô đúng là không có tiền, thẻ của cô, thẻ căn cước… đều ở chỗ Đào Gia Thiên.