Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 496
Lúc xuống xe Mộc Như Phương mới biết Từ Hạo dắt cô đến nơi nào.
Câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trong cả thành phố Hải Châu.
Không hoạt động vào ban ngày.
Chỉ từ 7 giờ tối trở đi mới bắt đầu.
Nằm ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Hải Châu.
Bây giờ tầm 7 giờ 10 phút, ánh trời chiều tắt dần, không khí vùng ngoại ô rất đỗi trong lành, bầu trời xanh biếc vương chút ánh sáng cam, trong trẻo đến lạ lùng.
Tòa kiến trúc trước mặt đậm đà phong cách thời dân quốc, một tòa nhà phục cổ có ba tầng, một chiếc đồng hồ to lớn ngự trên nóc, lúc còn trong xe đã nghe thấy tiếng điểm 7 giờ.
Làm chú chim dừng chân nghỉ ngơi hoáng hốt tung cánh.
Có một người phục vụ ăn mặc sang trọng lập tức bước ra tiếp đón, dường như Từ Hạo là khách quen nơi này, đối phương đã quen mặt anh, cung kính chào hỏi một câu: "Cậu Từ" rồi hơi khom lưng dẫn Từ Hạo và Mộc Như Phương vào trong.
Ánh mắt cũng lướt đến người Mộc Như Phương vào lúc ấy.
Ở đây rất thường gặp người đẹp, không ít ông chủ sếp sòng cậu ấm dẫn theo những người phụ nữ có thân phận khác nhau đến đây tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp, trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng thướt tha hay nóng bỏng quyến rũ đều có cả, nơi này có chế độ hội viên VIP, hệ thống bảo mật hàng đầu.
Thường xuyên gặp được minh tinh đang nổi tiếng, người mẫu và cả người có tiếng tăm trên mạng.
Hai hôm trước còn gặp nữ ngôi sao hạng B theo kim chủ đến đây.
Nhưng mà.
Những người phụ nữ ấy có đẹp thế nào đi chăng nữa.
Cũng không bằng người trước mắt này.
Ngọn gió ban đêm thổi qua, dung nhan xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là cành vàng lá ngọc, khí chất không giống với những người phụ nữ bình thường khác, bộ đầm đen trông sang trọng không gì tả nổi, đẹp đẽ kinh người, thật không ngờ cậu Từ lại tìm được bạn gái xinh đẹp đến nhường này.
Trong người người phục vụ.
Lập tức xem Mộc Như Phương như bạn gái Từ Hạo, cung kính nhắc nhở cô một câu: "Thưa cô, có bậc thang ạ."
Thật ra phụ nữ đến nơi này có rất nhiều người đi theo kim chủ, người tình, người thứ ba hoặc các thân phận khác nhau, chỉ có một dạng, rất ít người đưa vợ của mình đến đây, nhưng người phụ nữ trước mắt này, xinh đẹp nhường ấy, khí chất cao quý như vậy, làm người ta không dám nghĩ cô chỉ là người tình, bởi vì dường như cái từ này sẽ sỉ nhục nhan sắc này lắm vậy.
Đi qua khúc ngoặt.
Xuống thang máy.
Lầu hai dưới lòng đất.
Lúc vừa bước ra khỏi thang máy Mộc Như Phương đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Người phục vụ mở cánh cửa chạm trổ hoa văn của phòng tiệc ra.
Đập vào mắt là cảnh tượng hào nhoáng rợp tiếng hát ca và son phấn.
Sòng bạc lớn nhất trong thành phố Hải Châu đang ở trước mắt đây rồi.
Lúc này đang bắt đầu đặt cọc, người ra kẻ vào rất nhiều nên cũng chẳng có bao nhiêu kẻ chú ý đến nơi này, Từ Hạo khoác tay lên eo cô, rồi dùng sức kéo cô vào lòng mình: "Cô Mộc, thích nơi này không? Tìm một bàn chơi nhé?"
Anh ta thừa biết Mộc Như Phương không nói được, cô lắc đầu, anh ta còn cố ý cười nói: "Thích à, được thôi, mở một bàn chơi."
Đột nhiên Mộc Như Phương cảm thấy cái người trông cứ như cậu ấm ngu ngốc này cũng không phải là phế vật mà lại rất thông minh.
Phục vụ lập tức mở một bàn.
Từ Hạo ôm eo dẫn cô đến vị trí đấy ngồi xuống, Mộc Như Phương bị anh ta kéo theo, không thể không ngồi xuống chân anh.
Cô giãy giụa một chút nhưng sức lực lại quá yếu.
Căn bản chẳng có tác dụng gì.
Cô dùng khẩu hình nói: "Bỏ ra."
Từ Hạo khăng khăng không buông, người phụ nữ này, anh ta khép mắt lại, ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, không phải từ nước hoa mà là mùi thơm ngát tự nhiên, quyến rũ anh đến mê loạn, nhưng Từ Hạo tỉnh táo lại rất nhanh, anh ta nào dám đụng vào người phụ nữ này.
Có một ông chủ đi đến chơi hai ván, tiền đặt cọc không ít, đều thua trắng nhưng cũng không tức giận gì, anh ta híp mắt nói chuyện với Từ Hạo, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Mộc Như Phương.
Từ Hạo luôn nói chuyện khác với anh ta, cuối cùng ông chủ đấy cũng lòi đuôi ra, chuyển đề tài lại: "Cậu Từ, bạn gái mới quen đây hả?"
Câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trong cả thành phố Hải Châu.
Không hoạt động vào ban ngày.
Chỉ từ 7 giờ tối trở đi mới bắt đầu.
Nằm ở ngoại ô phía Bắc của thành phố Hải Châu.
Bây giờ tầm 7 giờ 10 phút, ánh trời chiều tắt dần, không khí vùng ngoại ô rất đỗi trong lành, bầu trời xanh biếc vương chút ánh sáng cam, trong trẻo đến lạ lùng.
Tòa kiến trúc trước mặt đậm đà phong cách thời dân quốc, một tòa nhà phục cổ có ba tầng, một chiếc đồng hồ to lớn ngự trên nóc, lúc còn trong xe đã nghe thấy tiếng điểm 7 giờ.
Làm chú chim dừng chân nghỉ ngơi hoáng hốt tung cánh.
Có một người phục vụ ăn mặc sang trọng lập tức bước ra tiếp đón, dường như Từ Hạo là khách quen nơi này, đối phương đã quen mặt anh, cung kính chào hỏi một câu: "Cậu Từ" rồi hơi khom lưng dẫn Từ Hạo và Mộc Như Phương vào trong.
Ánh mắt cũng lướt đến người Mộc Như Phương vào lúc ấy.
Ở đây rất thường gặp người đẹp, không ít ông chủ sếp sòng cậu ấm dẫn theo những người phụ nữ có thân phận khác nhau đến đây tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp, trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng thướt tha hay nóng bỏng quyến rũ đều có cả, nơi này có chế độ hội viên VIP, hệ thống bảo mật hàng đầu.
Thường xuyên gặp được minh tinh đang nổi tiếng, người mẫu và cả người có tiếng tăm trên mạng.
Hai hôm trước còn gặp nữ ngôi sao hạng B theo kim chủ đến đây.
Nhưng mà.
Những người phụ nữ ấy có đẹp thế nào đi chăng nữa.
Cũng không bằng người trước mắt này.
Ngọn gió ban đêm thổi qua, dung nhan xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là cành vàng lá ngọc, khí chất không giống với những người phụ nữ bình thường khác, bộ đầm đen trông sang trọng không gì tả nổi, đẹp đẽ kinh người, thật không ngờ cậu Từ lại tìm được bạn gái xinh đẹp đến nhường này.
Trong người người phục vụ.
Lập tức xem Mộc Như Phương như bạn gái Từ Hạo, cung kính nhắc nhở cô một câu: "Thưa cô, có bậc thang ạ."
Thật ra phụ nữ đến nơi này có rất nhiều người đi theo kim chủ, người tình, người thứ ba hoặc các thân phận khác nhau, chỉ có một dạng, rất ít người đưa vợ của mình đến đây, nhưng người phụ nữ trước mắt này, xinh đẹp nhường ấy, khí chất cao quý như vậy, làm người ta không dám nghĩ cô chỉ là người tình, bởi vì dường như cái từ này sẽ sỉ nhục nhan sắc này lắm vậy.
Đi qua khúc ngoặt.
Xuống thang máy.
Lầu hai dưới lòng đất.
Lúc vừa bước ra khỏi thang máy Mộc Như Phương đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Người phục vụ mở cánh cửa chạm trổ hoa văn của phòng tiệc ra.
Đập vào mắt là cảnh tượng hào nhoáng rợp tiếng hát ca và son phấn.
Sòng bạc lớn nhất trong thành phố Hải Châu đang ở trước mắt đây rồi.
Lúc này đang bắt đầu đặt cọc, người ra kẻ vào rất nhiều nên cũng chẳng có bao nhiêu kẻ chú ý đến nơi này, Từ Hạo khoác tay lên eo cô, rồi dùng sức kéo cô vào lòng mình: "Cô Mộc, thích nơi này không? Tìm một bàn chơi nhé?"
Anh ta thừa biết Mộc Như Phương không nói được, cô lắc đầu, anh ta còn cố ý cười nói: "Thích à, được thôi, mở một bàn chơi."
Đột nhiên Mộc Như Phương cảm thấy cái người trông cứ như cậu ấm ngu ngốc này cũng không phải là phế vật mà lại rất thông minh.
Phục vụ lập tức mở một bàn.
Từ Hạo ôm eo dẫn cô đến vị trí đấy ngồi xuống, Mộc Như Phương bị anh ta kéo theo, không thể không ngồi xuống chân anh.
Cô giãy giụa một chút nhưng sức lực lại quá yếu.
Căn bản chẳng có tác dụng gì.
Cô dùng khẩu hình nói: "Bỏ ra."
Từ Hạo khăng khăng không buông, người phụ nữ này, anh ta khép mắt lại, ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt, không phải từ nước hoa mà là mùi thơm ngát tự nhiên, quyến rũ anh đến mê loạn, nhưng Từ Hạo tỉnh táo lại rất nhanh, anh ta nào dám đụng vào người phụ nữ này.
Có một ông chủ đi đến chơi hai ván, tiền đặt cọc không ít, đều thua trắng nhưng cũng không tức giận gì, anh ta híp mắt nói chuyện với Từ Hạo, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Mộc Như Phương.
Từ Hạo luôn nói chuyện khác với anh ta, cuối cùng ông chủ đấy cũng lòi đuôi ra, chuyển đề tài lại: "Cậu Từ, bạn gái mới quen đây hả?"