Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 479
Đào Gia Thiên có một bữa tiệc, anh dắt Như Ca đi theo, mấy người anh em của anh đều không hiểu anh đang có ý gì, hôn ước của anh và nhà họ Ngu đã được truyền ra bên ngoài, nhưng tới giờ vẫn mãi kéo dài, dường như đây đã trở thành một cái cớ không có hạn, trong giới thượng lưu đều biết, Đào Gia Thiên căn bản sẽ không lấy Ngu Thanh Âm.
Những người anh em thân thiết của Đào Gia Thiên đều biết….
Trên thế giới này, vẫn còn một người phụ nữ, tên là Mộc Như Phương.
Một cái gai độc trong lòng Đào Gia Thiên.
Mà cái cô Như Ca này, lại quá giống Mộc Như Phương….
Đào Gia Thiên đang chơi bài, Như Ca giúp anh lật bài, cả người cô đều ngồi sát bên cạnh anh, người đàn ông nhíu mày, anh ngửi phải mùi nước hoa anh không thích nhưng vẫn không có đẩy cô ta ra, anh rất thích giọng nói của Như Ca, đặc biệt là khi cô nũng nịu gọi anh ‘A Thiên’.
Anh giống như là gặp ma vậy.
Anh thích giọng của Như Ca chứ không thích động vào cô ta.
Thật ra anh vẫn biết anh là bị gì…..
Anh bị mất trí nhớ, nhưng anh không phải tên ngốc, anh ghét Mộc Như Phương, ghê tởm cô, hận cô, nhưng lại quyến luyến mọi thứ thuộc về cô ấy, anh hận, nhưng anh không khống chế được mình.
Anh không muốn nghĩ.
Cho nên khi có một người phụ nữ giống Mộc Như Phươngxuất hiện, có giọng nói quen thuộc mà anh thích, anh giống như đã được thoát khỏi cái giếng nước khô khốc lạnh lẽo đó vậy, anh vốn không thích Như Ca, nhưng anh thích giọng nói cô ta.
Giống như, bao nhiêu ký ức trước đây đều trở về bên cạnh vành tai anh.
…..
Ngày sinh nhật của Như Ca, Đào Gia Thiên cho người tổ chức rất long trọng.
Giới thượng lưu đều biết, bên cạnh Đào Gia Thiên xuất hiện một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, Đào Gia Thiên còn thuận nước đẩy thuyền, cắt đứt quan hệ với nhà họ Ngu, đem lòng sủng ái cô gái tên Như Ca này.
Tiệc sinh nhật được tổ chức long trọng ở một nhà hàng 6 sao.
Lúc Mộc Như Phươngđang quét nhà, cô có nghe mấy cô người làm kháo nhau về chuyện này, bọn họ đều đang ghen tị, Bối Na còn ghê hơn, cô ta tức giận chửi mắng mấy cô người làm cả một tháng trời.
Dường như Đào Gia Thiên đã thật sự xem Như Ca là người trong lòng của mình rồi, Mộc Như Phương cảm thấy, Như Ca dường như đã trở thành nữ chủ nhân của căn biệt thự Lan Giang này rồi.
Có một hôm, Bối Na nhịn không được mà đi gây chuyện với Như Ca, hôm đó cô ta lập tức bị Đào Gia Thiên tống cổ ra khỏi nhà.
Bối Na hoảng loạn: “Cậu Đào!!”
Cô không hề nghĩ tới, Đào Gia Thiên sẽ thật sự đuổi cô đi, chỉ vì một cô gái làng chơi, khóe mắt Bối Na đỏ ửng: “Cậu Đào, ba của tôi là…”
Đào Gia Thiên lạnh lùng: “Là cái gì? Ném ra ngoài...”
Lập tức có hai người mặc áo đen tới tóm lấy Bối Na rồi ném ra ngoài.
“Cậu Đào, cậu Đào!!!”
Cả căn biệt thự Lan Giang, ngập tràn tiếng kêu thảm thiết của Bối Na.
Những cô người làm khác trong biệt thự đều phát run, quản gia Ngô cũng không ngoại lệ, dù sao thân phận của Bối Na ở trong căn nhà này, cha cô ta là người bên cạnh Ông Đào, vậy mà lại bị….
Bị ném ra ngoài.
Điều này cho thấy sự sủng ái của Đào Gia Thiên dành cho cô gái Như Ca này như thế nào.
Lúc đó Mộc Như Phương đang lau dọn tay vịn lan can cầu thang trên lầu ba, nhìn thấy cảnh này, lông mi cô khẽ run lên, sau đó Đào Gia Thiên ôm lấy eo của Như Ca đi lên lầu, lúc đi ngang qua Mộc Như Phương: “Đi bưng hai ly cà phê tới đây.”
Mộc Như Phương bưng khay cà phê bước vào trong phòng sách, giọng nói nũng nịu lanh lảnh của Như Ca vang lên: “A Thiên, mai em muốn đi dạo phố, anh đi với em đi.”
Ngày mai Đào Gia Thiên không được rảnh: “Anh cho vệ sĩ đi với em.”
“Em không thèm, vệ sĩ là đàn ông mà, theo em đi vào tiệm đồ nữ, phiền phức lắm.”
Đào Gia Thiên nắn nắn mi tâm: “Vậy em muốn thế nào?”
Vừa đúng lúc Mộc Như Phương bưng khay cà phê đẩy cửa đi vào.
Như Ca mỉm cười: “A Thiên, anh cho cô người làm này đi với em đi, để cổ giúp em xách đồ, còn vệ sĩ thì đi sau em xa một chút.”
Đào Gia Thiên không nhìn lấy Mộc Như Phương một cái: “Được.”
Những người anh em thân thiết của Đào Gia Thiên đều biết….
Trên thế giới này, vẫn còn một người phụ nữ, tên là Mộc Như Phương.
Một cái gai độc trong lòng Đào Gia Thiên.
Mà cái cô Như Ca này, lại quá giống Mộc Như Phương….
Đào Gia Thiên đang chơi bài, Như Ca giúp anh lật bài, cả người cô đều ngồi sát bên cạnh anh, người đàn ông nhíu mày, anh ngửi phải mùi nước hoa anh không thích nhưng vẫn không có đẩy cô ta ra, anh rất thích giọng nói của Như Ca, đặc biệt là khi cô nũng nịu gọi anh ‘A Thiên’.
Anh giống như là gặp ma vậy.
Anh thích giọng của Như Ca chứ không thích động vào cô ta.
Thật ra anh vẫn biết anh là bị gì…..
Anh bị mất trí nhớ, nhưng anh không phải tên ngốc, anh ghét Mộc Như Phương, ghê tởm cô, hận cô, nhưng lại quyến luyến mọi thứ thuộc về cô ấy, anh hận, nhưng anh không khống chế được mình.
Anh không muốn nghĩ.
Cho nên khi có một người phụ nữ giống Mộc Như Phươngxuất hiện, có giọng nói quen thuộc mà anh thích, anh giống như đã được thoát khỏi cái giếng nước khô khốc lạnh lẽo đó vậy, anh vốn không thích Như Ca, nhưng anh thích giọng nói cô ta.
Giống như, bao nhiêu ký ức trước đây đều trở về bên cạnh vành tai anh.
…..
Ngày sinh nhật của Như Ca, Đào Gia Thiên cho người tổ chức rất long trọng.
Giới thượng lưu đều biết, bên cạnh Đào Gia Thiên xuất hiện một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, Đào Gia Thiên còn thuận nước đẩy thuyền, cắt đứt quan hệ với nhà họ Ngu, đem lòng sủng ái cô gái tên Như Ca này.
Tiệc sinh nhật được tổ chức long trọng ở một nhà hàng 6 sao.
Lúc Mộc Như Phươngđang quét nhà, cô có nghe mấy cô người làm kháo nhau về chuyện này, bọn họ đều đang ghen tị, Bối Na còn ghê hơn, cô ta tức giận chửi mắng mấy cô người làm cả một tháng trời.
Dường như Đào Gia Thiên đã thật sự xem Như Ca là người trong lòng của mình rồi, Mộc Như Phương cảm thấy, Như Ca dường như đã trở thành nữ chủ nhân của căn biệt thự Lan Giang này rồi.
Có một hôm, Bối Na nhịn không được mà đi gây chuyện với Như Ca, hôm đó cô ta lập tức bị Đào Gia Thiên tống cổ ra khỏi nhà.
Bối Na hoảng loạn: “Cậu Đào!!”
Cô không hề nghĩ tới, Đào Gia Thiên sẽ thật sự đuổi cô đi, chỉ vì một cô gái làng chơi, khóe mắt Bối Na đỏ ửng: “Cậu Đào, ba của tôi là…”
Đào Gia Thiên lạnh lùng: “Là cái gì? Ném ra ngoài...”
Lập tức có hai người mặc áo đen tới tóm lấy Bối Na rồi ném ra ngoài.
“Cậu Đào, cậu Đào!!!”
Cả căn biệt thự Lan Giang, ngập tràn tiếng kêu thảm thiết của Bối Na.
Những cô người làm khác trong biệt thự đều phát run, quản gia Ngô cũng không ngoại lệ, dù sao thân phận của Bối Na ở trong căn nhà này, cha cô ta là người bên cạnh Ông Đào, vậy mà lại bị….
Bị ném ra ngoài.
Điều này cho thấy sự sủng ái của Đào Gia Thiên dành cho cô gái Như Ca này như thế nào.
Lúc đó Mộc Như Phương đang lau dọn tay vịn lan can cầu thang trên lầu ba, nhìn thấy cảnh này, lông mi cô khẽ run lên, sau đó Đào Gia Thiên ôm lấy eo của Như Ca đi lên lầu, lúc đi ngang qua Mộc Như Phương: “Đi bưng hai ly cà phê tới đây.”
Mộc Như Phương bưng khay cà phê bước vào trong phòng sách, giọng nói nũng nịu lanh lảnh của Như Ca vang lên: “A Thiên, mai em muốn đi dạo phố, anh đi với em đi.”
Ngày mai Đào Gia Thiên không được rảnh: “Anh cho vệ sĩ đi với em.”
“Em không thèm, vệ sĩ là đàn ông mà, theo em đi vào tiệm đồ nữ, phiền phức lắm.”
Đào Gia Thiên nắn nắn mi tâm: “Vậy em muốn thế nào?”
Vừa đúng lúc Mộc Như Phương bưng khay cà phê đẩy cửa đi vào.
Như Ca mỉm cười: “A Thiên, anh cho cô người làm này đi với em đi, để cổ giúp em xách đồ, còn vệ sĩ thì đi sau em xa một chút.”
Đào Gia Thiên không nhìn lấy Mộc Như Phương một cái: “Được.”