Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 457
Lòng bàn tay của Mộc Như Phương đều ướt đẫm mồ hôi.
Cô nhìn khẩu hình miệng của dì Phúc,
Trong phút chốc, tim cô đập điên cuồng.
Rạng sáng ngày mai hai giờ ư?
Rạng sáng, là cô có thể rời khỏi nơi đây sao?
Thiệt là có thể rời xa, chỗ giam cầm lạnh lẽo này sao?
Mộc Như Phương cảm thấy đêm hôm ấy, thời gian trôi qua cực lâu.
Cô không biết Nặc Nặc giờ ra sao.
Không biết Tề tam có thể cứu con gái của mình ra được hay không.
Nếu như Nặc Nặc không đi, cô cũng sẽ không rời đi.
Nhưng cô lại không có cách nào đi hỏi dì Phúc.
Để không gây sự chú ý, Mộc Như Phương buổi tối hôm đó, xem như không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau chuẩn bị buổi ăn sáng bình thường, sinh hoạt theo như thường lệ, cho đến khi bóng đêm dần xuống, hầu như con người đều có một hiệu ứng tâm lý như vậy.
Càng gần đến đến giờ, càng linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật là quá mức yên ả.
Khiến Mộc Như Phương trong lòng càng lúc càng hồi hộp, bất an.
Buổi tối mười giờ, cô đang nằm trên giường, dì Phúc đi đến đem theo một ly sữa: “Tiểu thư, uống ly sữa rồi ngủ.”
Mộc Như Phương có rất nhiều điều muốn hỏi dì Phúc,
Nhưng sợ máy ghi hình trong phòng ngủ sẽ ghi lại, thái độ của cô không khác bình thường, uống vài ngụm xong rồi nằm lên giường, dì Phúc tắt đèn, đi ra ngoài.
Rạng sáng lúc 2 giờ.
Từng khớp xương của ngón tay Mộc Như Phương xiết chặt, cô chờ đợi trong sợ hãi, cho tới lúc ngửi thấy một mùi khét nồng nặc, cô đi xuống giường, mở cửa ra, dì Phúc giữ chặt tay của cô: “Tiểu thư, đi theo tôi.”
Mộc Như Phương phát hiện, phòng khách dưới lầu, một mớ hỗn đỗn
Ánh lửa lượn lờ,
Mùi khói đen nồng nặc, mịt mù trời đất.
Dì Phúc đã phóng hỏa…..
“Dì Phúc…..”Mộc Như Phương chịu không nổi ngoáy đầu nhìn, bảo vệ đang dập tắt lửa, nhưng ngọn lửa khá là dữ dội, có người kêu to: “Cô Mộc, cô Mộc…”
Dì Phúc nắm tay Mộc Như Phương chạy rất nhanh đến lang can phía sau: “Tiểu thư, chạy nhanh, người của Tam thiếu đứng đợi ngoài kia.”
“Dì Phúc, còn dì thì sao?”
“Tôi xử lý xong chuyện trong này sẽ lập tức rời đi.” Dì Phúc lấy khăn tay bịt mũi lại: “ Tiểu thư, chạy nhanh lên, Tam thiếu đã đem con gái của cô đón đi rồi, Đào Gia Thiên sẽ sớm phát hiện được, nếu không chạy, thì không còn thời gian nữa đâu.”
Nghĩ đến Nặc nặc, Mộc Như Phương tức tốc men theo cầu thang xuống lầu, ban công ở lầu hai không cao, phía dưới có người tiếp ứng, lập tức đưa Mộc Như Phương lên một chiếc siêu xe hạng thương gia.
Tính luôn Mộc Như Phương, trên xe tổng cộng gồm sáu người.
Tài xế nổ máy xe rất nhanh, nghên ngang mà đi, chạy cho đến qua khỏi chiếc cầu dài, tài xế mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát giao thông, nhưng cũng không giảm tốc độ.
Mộc Nhưng Phương nhìn cảnh vật phía ngoài.
Cô thật sự …
Thật sự rời khỏi được chỗ này ư…
Tối hôm nay, có phần khá là thuận lợi.
Mộc Như Phương có chút không dám tin.
Sao có thể thuận lợi như vậy, có thể thoát ra khỏi chỗ đó.
Xe chạy được một tiếng mấy đồng hồ, đã đến được Hải Cảng, tài xế nói: “Tề tam thiếu gia và con gái của cô ở đây, tối hôm nay đưa cô rời khỏi chỗ này.”
Nặc Nặc
Mộc Như Phương xuống xe, theo sau mấy người đó lên tàu.
Đây là du thuyền tư nhân của Tề tam.
Bước lên boong tàu.
Mộc Nhưng Phương nhìn thấy được Nặc Nặc, cô thấy được con gái của mình, chạy đến mấy bước: “Nặc Nặc.” Trên tay của Nặc Nặc cầm một cây kẹo, ánh mắt đỏ hoe, rõ ràng là nhìn thấy nhiều người lạ nên cảm thấy sợ hãi, bây giờ nhìn thấy Mộc Như Phương, khóc òa lên.
“Mami”
Mộc Như Phương ôm lấy con gái.
Xiết chặt trong lòng mình.
Tề Thâm đi ra, mặc sơ mi màu đen, nụ cười bỉ ổi: “Tiểu nha đầu, chú không gạt con đúng không, chú đem mẹ con biến ra cho con rồi đó.”
Mộc Như Phương giương mắt, không xa đó thấy được Tề Thâm.
Cô ôm Nặc Nặc một cái liền đứng dậy: “Cảm ơn Tề tam thiếu gia."
Gió biển thổi bay tóc của cô, lộ ra một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, có một không hai, cho dù trên gương mặt ấy có chút khiếm khuyết nhỏ nhặt,vết sẹo mờ nhạt, nhưng dưới ánh trăng dịu dàng, lại tăng thêm sự mê hoặc huyền bí, giống như bông hoa quỳnh xinh đẹp huyền ảo trong bóng đêm, sợi tóc tung bay, cực kì rung động lòng người.
“Cám ơn, một câu cám ơn, có hơi nhẹ quá không?”
Tề Thâm không di chuyển ánh nhìn, bước đến.
Đưa tay giữ lấy cằm của Mộc Như Phương: “Cô Mộc, cái tôi cần không phải là một câu cám ơn.”
Cô nhìn khẩu hình miệng của dì Phúc,
Trong phút chốc, tim cô đập điên cuồng.
Rạng sáng ngày mai hai giờ ư?
Rạng sáng, là cô có thể rời khỏi nơi đây sao?
Thiệt là có thể rời xa, chỗ giam cầm lạnh lẽo này sao?
Mộc Như Phương cảm thấy đêm hôm ấy, thời gian trôi qua cực lâu.
Cô không biết Nặc Nặc giờ ra sao.
Không biết Tề tam có thể cứu con gái của mình ra được hay không.
Nếu như Nặc Nặc không đi, cô cũng sẽ không rời đi.
Nhưng cô lại không có cách nào đi hỏi dì Phúc.
Để không gây sự chú ý, Mộc Như Phương buổi tối hôm đó, xem như không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau chuẩn bị buổi ăn sáng bình thường, sinh hoạt theo như thường lệ, cho đến khi bóng đêm dần xuống, hầu như con người đều có một hiệu ứng tâm lý như vậy.
Càng gần đến đến giờ, càng linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng thật là quá mức yên ả.
Khiến Mộc Như Phương trong lòng càng lúc càng hồi hộp, bất an.
Buổi tối mười giờ, cô đang nằm trên giường, dì Phúc đi đến đem theo một ly sữa: “Tiểu thư, uống ly sữa rồi ngủ.”
Mộc Như Phương có rất nhiều điều muốn hỏi dì Phúc,
Nhưng sợ máy ghi hình trong phòng ngủ sẽ ghi lại, thái độ của cô không khác bình thường, uống vài ngụm xong rồi nằm lên giường, dì Phúc tắt đèn, đi ra ngoài.
Rạng sáng lúc 2 giờ.
Từng khớp xương của ngón tay Mộc Như Phương xiết chặt, cô chờ đợi trong sợ hãi, cho tới lúc ngửi thấy một mùi khét nồng nặc, cô đi xuống giường, mở cửa ra, dì Phúc giữ chặt tay của cô: “Tiểu thư, đi theo tôi.”
Mộc Như Phương phát hiện, phòng khách dưới lầu, một mớ hỗn đỗn
Ánh lửa lượn lờ,
Mùi khói đen nồng nặc, mịt mù trời đất.
Dì Phúc đã phóng hỏa…..
“Dì Phúc…..”Mộc Như Phương chịu không nổi ngoáy đầu nhìn, bảo vệ đang dập tắt lửa, nhưng ngọn lửa khá là dữ dội, có người kêu to: “Cô Mộc, cô Mộc…”
Dì Phúc nắm tay Mộc Như Phương chạy rất nhanh đến lang can phía sau: “Tiểu thư, chạy nhanh, người của Tam thiếu đứng đợi ngoài kia.”
“Dì Phúc, còn dì thì sao?”
“Tôi xử lý xong chuyện trong này sẽ lập tức rời đi.” Dì Phúc lấy khăn tay bịt mũi lại: “ Tiểu thư, chạy nhanh lên, Tam thiếu đã đem con gái của cô đón đi rồi, Đào Gia Thiên sẽ sớm phát hiện được, nếu không chạy, thì không còn thời gian nữa đâu.”
Nghĩ đến Nặc nặc, Mộc Như Phương tức tốc men theo cầu thang xuống lầu, ban công ở lầu hai không cao, phía dưới có người tiếp ứng, lập tức đưa Mộc Như Phương lên một chiếc siêu xe hạng thương gia.
Tính luôn Mộc Như Phương, trên xe tổng cộng gồm sáu người.
Tài xế nổ máy xe rất nhanh, nghên ngang mà đi, chạy cho đến qua khỏi chiếc cầu dài, tài xế mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát giao thông, nhưng cũng không giảm tốc độ.
Mộc Nhưng Phương nhìn cảnh vật phía ngoài.
Cô thật sự …
Thật sự rời khỏi được chỗ này ư…
Tối hôm nay, có phần khá là thuận lợi.
Mộc Như Phương có chút không dám tin.
Sao có thể thuận lợi như vậy, có thể thoát ra khỏi chỗ đó.
Xe chạy được một tiếng mấy đồng hồ, đã đến được Hải Cảng, tài xế nói: “Tề tam thiếu gia và con gái của cô ở đây, tối hôm nay đưa cô rời khỏi chỗ này.”
Nặc Nặc
Mộc Như Phương xuống xe, theo sau mấy người đó lên tàu.
Đây là du thuyền tư nhân của Tề tam.
Bước lên boong tàu.
Mộc Nhưng Phương nhìn thấy được Nặc Nặc, cô thấy được con gái của mình, chạy đến mấy bước: “Nặc Nặc.” Trên tay của Nặc Nặc cầm một cây kẹo, ánh mắt đỏ hoe, rõ ràng là nhìn thấy nhiều người lạ nên cảm thấy sợ hãi, bây giờ nhìn thấy Mộc Như Phương, khóc òa lên.
“Mami”
Mộc Như Phương ôm lấy con gái.
Xiết chặt trong lòng mình.
Tề Thâm đi ra, mặc sơ mi màu đen, nụ cười bỉ ổi: “Tiểu nha đầu, chú không gạt con đúng không, chú đem mẹ con biến ra cho con rồi đó.”
Mộc Như Phương giương mắt, không xa đó thấy được Tề Thâm.
Cô ôm Nặc Nặc một cái liền đứng dậy: “Cảm ơn Tề tam thiếu gia."
Gió biển thổi bay tóc của cô, lộ ra một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, có một không hai, cho dù trên gương mặt ấy có chút khiếm khuyết nhỏ nhặt,vết sẹo mờ nhạt, nhưng dưới ánh trăng dịu dàng, lại tăng thêm sự mê hoặc huyền bí, giống như bông hoa quỳnh xinh đẹp huyền ảo trong bóng đêm, sợi tóc tung bay, cực kì rung động lòng người.
“Cám ơn, một câu cám ơn, có hơi nhẹ quá không?”
Tề Thâm không di chuyển ánh nhìn, bước đến.
Đưa tay giữ lấy cằm của Mộc Như Phương: “Cô Mộc, cái tôi cần không phải là một câu cám ơn.”