Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 455
Mộc Như Phương mở tô đôi mắt.
Cô không bao giờ nghĩ Đào Y Y sẽ làm như vậy.
Trong ấn tượng của cô, Đào Y Y tuy là kiêu ngạo đôi chút, nhưng thật ra là một cô gái lương thiện đơn thuần, cô nhíu mày lại: “Y Y bây giờ ra sao rồi.”
Cô với Đào Gia Thiên đã lâu không gặp nhau rồi.
Thật ra cô biết, Đào Gia Thiên cố ý thờ ơ, lạnh nhạt với mình.
“Còn đang trong bệnh viện.” Anh liếc đôi mắt đen thẳm nhìn cô: “Nếu cô muốn làm gì, có thể nhắm vào tôi, Y Y rất đơn thuần, rất dễ dàng tin tưởng người khác, tôi không hi vọng cô lợi dụng sự đơn thuần của nó để đạt được lợi ích của cô, cô đang toan tính điều gì, dùng lòng dạ ác độc thế nào để gạt Y Y tự sát?”
“Y Y tự sát, nguyên do căn bản nhất, không phải là vì nhà họ Đào các người sao?” Mộc Như Phương cười trào phúng: “Nếu không phải vì các ngươi ép buộc cô ấy lấy một người cô ấy không hề yêu, thì cô ấy làm sao lại tự sát.”
“Mộc Như Phương!” Hắn gằn lên một tiếng: “Chuyện của nhà họ Đào tôi, lúc nào đến lượt cô quản hả?”
“Đúng…tôi không quản….” Giọng cô chùng xuống.
Mộc Như Phương vùng ra khỏi trói buộc của anh, quay lưng đi về phía phòng ngủ của mình, anh nhìn bóng dáng ốm yếu, mảnh khảnh của cô, con ngươi co lại, cánh tay dài vươn ra, vòng lấy eo của cô, kéo cô ôm vào lòng của mình, một tay giữ cằm cô lại, ép buộc ánh nhìn của cô hướng về mình.
Nhìn cô giãy giụa, mày nhíu một cái, cực kì không hài lòng, cúi đầu đè lên một nụ hôn lạnh lùng, tàn nhẫn.
Mộc Như Phương cắn môi anh một cái: “Anh buông… ra….”
Trong miệng ngập mùi máu, cơn đau như kim châm vào thần kinh anh, đôi mắt ngày càng tối đen, nhìn gương mặt của cô, cơn đau trên môi không đau lắm nhưng đủ làm anh điên cuồng, ôm cô vào ngực, người cô thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, hình như là mùi hương hoa anh đào, cực kì khiêu khích trí óc và khả năng kềm chế của anh, Đào Gia Thiên đã lâu không đến đây.
Chính là muốn quên đi mùi hương trên thân thể của người phụ nữ này.
Người phụ nữ này là món đồ chơi của anh, món đồ chơi của riêng anh, nhưng mỗi khi anh hồi tưởng lại, ở làng đánh cá kia, gương mặt và nụ cười ngây thơ xinh đẹp của cô.
Mùi hương trên thân thể cô.
Như là một cái gai, tàn độc đâm xuyên vào trong tâm trí của anh.
Nhưng mỗi mỗi khi anh cố gắng muốn nhớ lại được điều gì, thì đầu đau như muốn nổ tung, không thể nhớ bất cứ điều gì, những gì người phụ nữ này đem đến cho anh, chỉ có tai họa và phẫn nộ.
Cũng vì người phụ nữ này, anh bắt đầu không khống chế đươc cảm xúc của mình.
Anh phát hiện mình đã bắt đầu không quên được mùi hương trên thân thể cô, anh phát hiện lúc nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật, gầy yếu của cô, trong tận đáy lòng anh cảm thấy rất đau, anh cố tự nhủ với mình rằng, tất cả đều là giả dối, đều là do cô ta mê hoặc mình, giống như lúc này, cô đã nhẹ nhàng khêu gợi lên sắc dục của mình.
Đào Gia Thiên không phải loại người đam mê tình dục, trong mấy năm nay, tuy rằng bên mình có vô số phụ nữ muốn lại gần, nhưng bên cạnh ngay cả một tình nhân cũng không hề có, về mặt này anh không có nhu cầu đam mê đòi hỏi, nhưng đến lúc anh gặp được Mộc Như Phương thì mới biết.
Cái gì gọi là ăn tủy biết vị.
Anh không thích cảm giác bị người khác sắp đặt.
Cho nên trong khoảng thời gian này, anh không đến nơi này.
Người phụ nữ trước ngực bắt đầu vùng vẫy, Mộc Như Phương cảm thấy mình như bị mang ra khỏi mặt nước, hơi thở dồn dập như cá mắc cạn, sức lực của người đàn ông này cô tuyệt nhiên không thể bì nổi, cũng không cách nào mảy may cảm động được anh ta.
Cô từ bỏ ý định chống trả.
Ngón tay của Đào Gia Thiên thò sâu vào trong áo ngủ của cô, thân thể cô run rẩy co rút lại, cô nhìn gương mặt người đan ông cận kề trong gang tất, khôi ngô, u sầu, cho dù đang làm tình, nhưng đôi mắt ấy, chỉ có màu mực đặc sệt không tan chảy, giống như tảng băng ngàn năm, không hề có một chút nhiệt độ.
Cô không bao giờ nghĩ Đào Y Y sẽ làm như vậy.
Trong ấn tượng của cô, Đào Y Y tuy là kiêu ngạo đôi chút, nhưng thật ra là một cô gái lương thiện đơn thuần, cô nhíu mày lại: “Y Y bây giờ ra sao rồi.”
Cô với Đào Gia Thiên đã lâu không gặp nhau rồi.
Thật ra cô biết, Đào Gia Thiên cố ý thờ ơ, lạnh nhạt với mình.
“Còn đang trong bệnh viện.” Anh liếc đôi mắt đen thẳm nhìn cô: “Nếu cô muốn làm gì, có thể nhắm vào tôi, Y Y rất đơn thuần, rất dễ dàng tin tưởng người khác, tôi không hi vọng cô lợi dụng sự đơn thuần của nó để đạt được lợi ích của cô, cô đang toan tính điều gì, dùng lòng dạ ác độc thế nào để gạt Y Y tự sát?”
“Y Y tự sát, nguyên do căn bản nhất, không phải là vì nhà họ Đào các người sao?” Mộc Như Phương cười trào phúng: “Nếu không phải vì các ngươi ép buộc cô ấy lấy một người cô ấy không hề yêu, thì cô ấy làm sao lại tự sát.”
“Mộc Như Phương!” Hắn gằn lên một tiếng: “Chuyện của nhà họ Đào tôi, lúc nào đến lượt cô quản hả?”
“Đúng…tôi không quản….” Giọng cô chùng xuống.
Mộc Như Phương vùng ra khỏi trói buộc của anh, quay lưng đi về phía phòng ngủ của mình, anh nhìn bóng dáng ốm yếu, mảnh khảnh của cô, con ngươi co lại, cánh tay dài vươn ra, vòng lấy eo của cô, kéo cô ôm vào lòng của mình, một tay giữ cằm cô lại, ép buộc ánh nhìn của cô hướng về mình.
Nhìn cô giãy giụa, mày nhíu một cái, cực kì không hài lòng, cúi đầu đè lên một nụ hôn lạnh lùng, tàn nhẫn.
Mộc Như Phương cắn môi anh một cái: “Anh buông… ra….”
Trong miệng ngập mùi máu, cơn đau như kim châm vào thần kinh anh, đôi mắt ngày càng tối đen, nhìn gương mặt của cô, cơn đau trên môi không đau lắm nhưng đủ làm anh điên cuồng, ôm cô vào ngực, người cô thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, hình như là mùi hương hoa anh đào, cực kì khiêu khích trí óc và khả năng kềm chế của anh, Đào Gia Thiên đã lâu không đến đây.
Chính là muốn quên đi mùi hương trên thân thể của người phụ nữ này.
Người phụ nữ này là món đồ chơi của anh, món đồ chơi của riêng anh, nhưng mỗi khi anh hồi tưởng lại, ở làng đánh cá kia, gương mặt và nụ cười ngây thơ xinh đẹp của cô.
Mùi hương trên thân thể cô.
Như là một cái gai, tàn độc đâm xuyên vào trong tâm trí của anh.
Nhưng mỗi mỗi khi anh cố gắng muốn nhớ lại được điều gì, thì đầu đau như muốn nổ tung, không thể nhớ bất cứ điều gì, những gì người phụ nữ này đem đến cho anh, chỉ có tai họa và phẫn nộ.
Cũng vì người phụ nữ này, anh bắt đầu không khống chế đươc cảm xúc của mình.
Anh phát hiện mình đã bắt đầu không quên được mùi hương trên thân thể cô, anh phát hiện lúc nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật, gầy yếu của cô, trong tận đáy lòng anh cảm thấy rất đau, anh cố tự nhủ với mình rằng, tất cả đều là giả dối, đều là do cô ta mê hoặc mình, giống như lúc này, cô đã nhẹ nhàng khêu gợi lên sắc dục của mình.
Đào Gia Thiên không phải loại người đam mê tình dục, trong mấy năm nay, tuy rằng bên mình có vô số phụ nữ muốn lại gần, nhưng bên cạnh ngay cả một tình nhân cũng không hề có, về mặt này anh không có nhu cầu đam mê đòi hỏi, nhưng đến lúc anh gặp được Mộc Như Phương thì mới biết.
Cái gì gọi là ăn tủy biết vị.
Anh không thích cảm giác bị người khác sắp đặt.
Cho nên trong khoảng thời gian này, anh không đến nơi này.
Người phụ nữ trước ngực bắt đầu vùng vẫy, Mộc Như Phương cảm thấy mình như bị mang ra khỏi mặt nước, hơi thở dồn dập như cá mắc cạn, sức lực của người đàn ông này cô tuyệt nhiên không thể bì nổi, cũng không cách nào mảy may cảm động được anh ta.
Cô từ bỏ ý định chống trả.
Ngón tay của Đào Gia Thiên thò sâu vào trong áo ngủ của cô, thân thể cô run rẩy co rút lại, cô nhìn gương mặt người đan ông cận kề trong gang tất, khôi ngô, u sầu, cho dù đang làm tình, nhưng đôi mắt ấy, chỉ có màu mực đặc sệt không tan chảy, giống như tảng băng ngàn năm, không hề có một chút nhiệt độ.