Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 442
Mộc Như Phương vào một buổi chiều…
Đã quay trở lại Hải Châu.
Mộc Như Phương bắt một chiếc xe, lúc 4h chiều xe dừng tại con đường phía trước biệt thự ở ngoại ô thành phố, nói với tài xế dừng xe lại: "Sư phụ, phía trước chú không vào được đâu, cháu sẽ gọi người nhà ra trả tiền cho chú, chú yên tâm nhé."
"Cô không có tiền à?"
Tài xế có chút do dự.
Ông ta nhìn Mộc Như Phương: "Được rồi, cô gọi người mang tới đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Mộc Như Phương gật đầu: "Sư phụ yên tâm."
Tài xế quan sát gương chiếu hậu.
Người phụ nữ ngồi ghế sau đeo khẩu trang, thân hình gầy gò, nhưng nhìn có vẻ không phải là dạng người không giữ chữ tín, liền mở cửa xe, Mộc Như Phương xuống xe.
Chỗ này ở phía dưới chân núi.
Chỉ có xe của nhà họ Đào mới được lên núi.
Những xe khác thì không thể vào được.
Biệt thự ở giữa núi, đúng là khu vực của người có tiền, đường núi không quá dốc, ngược lại vì để xây dựng khu du lịch nên sửa chữa rất tốt, bậc thềm bằng phẳng rộng rãi, ngoài ra còn có một con đường chuyên dụng cho xe đi lại.
Mộc Như Phương đi bộ khoảng 15 phút, trước mắt là căn biệt thự màu vàng nhạt.
Cô bước lại gần, đã có vệ sỹ nhìn thấy cô.
" Cô Mộc."
Nhưng không phải là do Mộc Như Phương đột nhiên quay về, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mộc Như Phương nói: "Giúp tôi trả tiền xe, tài xế đang ở chân núi."
"Dạ."
Hai người vệ sỹ đưa mắt nhìn nhau, một người đi xuống núi, một người đi theo sau Mộc Như Phương, sau khi cô ta đi vào phòng ngủ mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Diên Phong.
"Anh Phong, cô Mộc trở về rồi."
Diên Phong lúc này đang ở trong bệnh viện.
Phòng bệnh VIP cao cấp, Đào Gia Thiên vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt, Diên Phong nhớ lại đêm trước kia ở ngư thôn, câu nói cuối cùng mà Đào Gia Thiên nói trước lúc hôn mê.
"Đi tìm Mộc Như Phương."
Anh ta nói: "Gia, cô Như Phương về rồi."
-
Người làm câm nhìn thấy Mộc Như Phương trở về, nhanh chóng chuẩn bị cơm tối nhưng cô ta không đói, cô lên lầu, thay quần áo rồi lên giường nằm, cô ta thấy hơi mệt, không nói rõ được là chỗ nào mệt, từ tinh thần tới thể xác, chỗ nào cũng thấy mệt mỏi.
Không khí trong phòng có cảm giác rất thân thuộc.
Mùi khói nhè nhẹ hòa với mùi linh lan.
Mùi vị này quá quen thuộc với cô.
Chính là mùi của nơi đây.
Không có tự do.
Cô…
Quả nhiên lại quay trở lại đây.
Cô nghỉ ngơi một lát, một tiếng sau, người làm gõ cửa, lúc này cô mới trở dậy: " Tôi biết rồi."
Người làm không thể nói chuyện nhưng cô biết, có lẽ là gọi cô dậy ăn cơm tối.
Mở vòi nước, rửa qua mặt mũi, nước lạnh làm cô tỉnh táo lại, cô xuống lầu, đi đến nhà ăn, hai món ăn một món canh, bữa tiêu chuẩn cho một người, Mộc Như Phương hỏi người làm: "Trong 10 ngày này, có xảy ra chuyện gì không?"
Người làm lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên lại gật gật.
Mộc Như Phương tay cầm bát cháo: "Chuyện gì vậy?"
Cô ta dùng ngôn ngữ cơ thể nói: " Cô Đào có tới đây."
Mộc Như Phương có chút bất ngờ, Đào Y Y?
Cô nhìn người làm.
Cô tiếp tục: "Đó là vào ngày thứ hai, cô Y Y đã tới đây, lúc đó anh Diên Phong không có ở đây, tiểu thư cứ như vậy xông vào, nói muốn tìm cô nhưng phát hiện cô không ở đây, liền làm loạn một trận không chịu đi, sau đó anh Diên Phong đến đây thì cô ấy mới chịu về."
Mộc Như Phương gật đầu: " Tôi biết rồi, cô cũng đi ăn cơm đi, không cần ở đây phục vụ tôi đâu, tôi muốn ăn gì tự mình lấy là được rồi."
Người làm gật đầu.
Cô vào trong phòng bếp, ăn trên một chiếc bàn nhỏ, thực ra cô Mộc rất tốt, chưa từng trách mắng cô, vừa xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ đáng tiếc bị Đào thiếu gia nhốt ở đây, chuyện của mấy nhà hào môn này thật là phức tạp.
-
Mộc Như Phương thực ra trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Đều chưa được làm rõ.
Đêm nay, trôi qua thật bình lặng, giống như ở ngư thôn vậy nhưng lại đã thay đổi rất nhiều.
Sáng hôm sau, cô nhờ vệ sỹ ở ngoài gọi điện cho Diên Phong.
"Alo, Diên Phong, là tôi, Mộc Như Phương."
"Cô Mộc."
Diên Phong đã biết cô trở về rồi nên giọng điệu không quá ngạc nhiên, anh nói: "Cô Mộc có việc gì không?"
"Tôi muốn hỏi anh, Mạc Trang giờ sao rồi?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây: "Mạc Trang, cô ấy rất khỏe, chỉ là cô Mộc, tôi nghĩ lúc này cô không nên quan tâm Mạc Trang."
Mộc Như Phương há lên một tiếng: " Cậu Đào sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, lúc tôi tìm thấy anh ấy thì vết thương đã rách ra rồi, sốt cao không hạ, vì không chữa trị kịp thời nên tình hình không tốt cho lắm, đến giờ vẫn chưa tỉnh."
"Tôi...tôi có thể đến thăm không?"
"Xin lỗi cô Mộc, cô không thể rời khỏi biệt thự." Diên Phong nói: " Tôi sẽ sai người dẫn cô đi thăm Nặc Nặc nhưng trừ lúc đó ra, cô không được ra khỏi biệt thự."
"Tôi biết rồi."
Mộc Như Phương tắt điện thoại.
Ăn trưa xong Mộc Như Phương ra ngoài ban công đọc sách, ánh nắng ấm áp, cô nhìn những tia nắng vàng ngoài kia, giơ tay ra đón nắng.
Người làm mang một đĩa hoa quả lên, Mộc Như Phương cười cười.
"Cô ăn đi, tôi bây giờ không muốn ăn."
Cô nằm lên chiếc ghế dựa, ghế rộng rãi, cảm giác như thân người cô càng ngày càng nhỏ nhắn, người làm mang một tấm chăn len ra, đắp lên người Mộc Như Phương, cô xem một chút sách, rồi cô bỗng dưng bừng tỉnh.
Chiều nay cô đi thăm Nặc Nặc.
Chỉ những lúc gặp Nặc Nặc, cô mới cảm thấy bình yên, cô ôm lấy con, trong phòng ngủ nhìn Nặc Nặc học chữ.
"Đây là chữ gì?"
Nặc Nặc: "Mẹ hỏi đơn giản quá, con đã biết từ lâu rồi."
"Nặc Nặc thật là thông minh.", từ lúc con bé ở đây, số lần Mộc Như Phương đến thăm càng ngày càng bị hạn chế, thời gian cũng chỉ khoảng 1 tiếng, mỗi lần cô tới Nặc Nặc đều cho cô một điều bất ngờ.
"Đương nhiên rồi cô Mộc, cậu Đào đã mời gia sư tốt nhất cho Nặc Nặc, lúc cậu đến còn đích thân dạy cho con bé."
Tiểu Đông chạy tới.
Mang theo một tách cà phê.
Mộc Như Phương sững sờ, Đào Gia Thiên tới…
Đợi khi Tiểu Đông đi rồi.
Mộc Như Phương nhìn Nặc Nặc hỏi: " Nặc Nặc, cái chú đó, hay đến lắm sao?"
"Dạ, thỉnh thoảng chú sẽ tới.", Nặc Nặc nắm lấy tay Mộc Như Phương: "Nhiều ngày rồi mẹ không tới, chú cũng không tới."
Mộc Như Phương vuốt ve mái tóc tơ của con gái: "Vậy, khi chú đó đến sẽ thường làm gì?"
Nặc Nặc: "Chú sẽ đến chơi cùng Nặc Nặc, chuẩn bị cho con rất nhiều đồ chơi, còn dạy con làm toán nữa."
Mộc Như Phương không ngờ rằng, Đào Gia Thiên đối xử với Nặc Nặc không tệ, thậm chí có thể nói là rất tốt, cô mỉm cười: "Nặc Nặc có thích chú không?"
Cô bé nghĩ một lát, chớp chớp mắt: " Vậy mẹ có thích chú không?"
Mộc Như Phương không ngờ con gái lại hỏi ngược lại mình.
Cô ngơ ngác mất vài giây.
Mộc Như Phương nhìn vào đôi mắt trong veo đen nhánh của con.
Nặc Nặc nói: "Nếu mẹ thích thì con cũng thích, nhưng nếu mẹ không thích chú, Nặc Nặc…"
Nặc Nặc cắn môi: "Nhưng, chú thật sự rất tốt mà…"
Đã quay trở lại Hải Châu.
Mộc Như Phương bắt một chiếc xe, lúc 4h chiều xe dừng tại con đường phía trước biệt thự ở ngoại ô thành phố, nói với tài xế dừng xe lại: "Sư phụ, phía trước chú không vào được đâu, cháu sẽ gọi người nhà ra trả tiền cho chú, chú yên tâm nhé."
"Cô không có tiền à?"
Tài xế có chút do dự.
Ông ta nhìn Mộc Như Phương: "Được rồi, cô gọi người mang tới đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Mộc Như Phương gật đầu: "Sư phụ yên tâm."
Tài xế quan sát gương chiếu hậu.
Người phụ nữ ngồi ghế sau đeo khẩu trang, thân hình gầy gò, nhưng nhìn có vẻ không phải là dạng người không giữ chữ tín, liền mở cửa xe, Mộc Như Phương xuống xe.
Chỗ này ở phía dưới chân núi.
Chỉ có xe của nhà họ Đào mới được lên núi.
Những xe khác thì không thể vào được.
Biệt thự ở giữa núi, đúng là khu vực của người có tiền, đường núi không quá dốc, ngược lại vì để xây dựng khu du lịch nên sửa chữa rất tốt, bậc thềm bằng phẳng rộng rãi, ngoài ra còn có một con đường chuyên dụng cho xe đi lại.
Mộc Như Phương đi bộ khoảng 15 phút, trước mắt là căn biệt thự màu vàng nhạt.
Cô bước lại gần, đã có vệ sỹ nhìn thấy cô.
" Cô Mộc."
Nhưng không phải là do Mộc Như Phương đột nhiên quay về, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Mộc Như Phương nói: "Giúp tôi trả tiền xe, tài xế đang ở chân núi."
"Dạ."
Hai người vệ sỹ đưa mắt nhìn nhau, một người đi xuống núi, một người đi theo sau Mộc Như Phương, sau khi cô ta đi vào phòng ngủ mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Diên Phong.
"Anh Phong, cô Mộc trở về rồi."
Diên Phong lúc này đang ở trong bệnh viện.
Phòng bệnh VIP cao cấp, Đào Gia Thiên vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm chặt, Diên Phong nhớ lại đêm trước kia ở ngư thôn, câu nói cuối cùng mà Đào Gia Thiên nói trước lúc hôn mê.
"Đi tìm Mộc Như Phương."
Anh ta nói: "Gia, cô Như Phương về rồi."
-
Người làm câm nhìn thấy Mộc Như Phương trở về, nhanh chóng chuẩn bị cơm tối nhưng cô ta không đói, cô lên lầu, thay quần áo rồi lên giường nằm, cô ta thấy hơi mệt, không nói rõ được là chỗ nào mệt, từ tinh thần tới thể xác, chỗ nào cũng thấy mệt mỏi.
Không khí trong phòng có cảm giác rất thân thuộc.
Mùi khói nhè nhẹ hòa với mùi linh lan.
Mùi vị này quá quen thuộc với cô.
Chính là mùi của nơi đây.
Không có tự do.
Cô…
Quả nhiên lại quay trở lại đây.
Cô nghỉ ngơi một lát, một tiếng sau, người làm gõ cửa, lúc này cô mới trở dậy: " Tôi biết rồi."
Người làm không thể nói chuyện nhưng cô biết, có lẽ là gọi cô dậy ăn cơm tối.
Mở vòi nước, rửa qua mặt mũi, nước lạnh làm cô tỉnh táo lại, cô xuống lầu, đi đến nhà ăn, hai món ăn một món canh, bữa tiêu chuẩn cho một người, Mộc Như Phương hỏi người làm: "Trong 10 ngày này, có xảy ra chuyện gì không?"
Người làm lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên lại gật gật.
Mộc Như Phương tay cầm bát cháo: "Chuyện gì vậy?"
Cô ta dùng ngôn ngữ cơ thể nói: " Cô Đào có tới đây."
Mộc Như Phương có chút bất ngờ, Đào Y Y?
Cô nhìn người làm.
Cô tiếp tục: "Đó là vào ngày thứ hai, cô Y Y đã tới đây, lúc đó anh Diên Phong không có ở đây, tiểu thư cứ như vậy xông vào, nói muốn tìm cô nhưng phát hiện cô không ở đây, liền làm loạn một trận không chịu đi, sau đó anh Diên Phong đến đây thì cô ấy mới chịu về."
Mộc Như Phương gật đầu: " Tôi biết rồi, cô cũng đi ăn cơm đi, không cần ở đây phục vụ tôi đâu, tôi muốn ăn gì tự mình lấy là được rồi."
Người làm gật đầu.
Cô vào trong phòng bếp, ăn trên một chiếc bàn nhỏ, thực ra cô Mộc rất tốt, chưa từng trách mắng cô, vừa xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chỉ đáng tiếc bị Đào thiếu gia nhốt ở đây, chuyện của mấy nhà hào môn này thật là phức tạp.
-
Mộc Như Phương thực ra trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Đều chưa được làm rõ.
Đêm nay, trôi qua thật bình lặng, giống như ở ngư thôn vậy nhưng lại đã thay đổi rất nhiều.
Sáng hôm sau, cô nhờ vệ sỹ ở ngoài gọi điện cho Diên Phong.
"Alo, Diên Phong, là tôi, Mộc Như Phương."
"Cô Mộc."
Diên Phong đã biết cô trở về rồi nên giọng điệu không quá ngạc nhiên, anh nói: "Cô Mộc có việc gì không?"
"Tôi muốn hỏi anh, Mạc Trang giờ sao rồi?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây: "Mạc Trang, cô ấy rất khỏe, chỉ là cô Mộc, tôi nghĩ lúc này cô không nên quan tâm Mạc Trang."
Mộc Như Phương há lên một tiếng: " Cậu Đào sao rồi?"
"Vẫn chưa tỉnh, lúc tôi tìm thấy anh ấy thì vết thương đã rách ra rồi, sốt cao không hạ, vì không chữa trị kịp thời nên tình hình không tốt cho lắm, đến giờ vẫn chưa tỉnh."
"Tôi...tôi có thể đến thăm không?"
"Xin lỗi cô Mộc, cô không thể rời khỏi biệt thự." Diên Phong nói: " Tôi sẽ sai người dẫn cô đi thăm Nặc Nặc nhưng trừ lúc đó ra, cô không được ra khỏi biệt thự."
"Tôi biết rồi."
Mộc Như Phương tắt điện thoại.
Ăn trưa xong Mộc Như Phương ra ngoài ban công đọc sách, ánh nắng ấm áp, cô nhìn những tia nắng vàng ngoài kia, giơ tay ra đón nắng.
Người làm mang một đĩa hoa quả lên, Mộc Như Phương cười cười.
"Cô ăn đi, tôi bây giờ không muốn ăn."
Cô nằm lên chiếc ghế dựa, ghế rộng rãi, cảm giác như thân người cô càng ngày càng nhỏ nhắn, người làm mang một tấm chăn len ra, đắp lên người Mộc Như Phương, cô xem một chút sách, rồi cô bỗng dưng bừng tỉnh.
Chiều nay cô đi thăm Nặc Nặc.
Chỉ những lúc gặp Nặc Nặc, cô mới cảm thấy bình yên, cô ôm lấy con, trong phòng ngủ nhìn Nặc Nặc học chữ.
"Đây là chữ gì?"
Nặc Nặc: "Mẹ hỏi đơn giản quá, con đã biết từ lâu rồi."
"Nặc Nặc thật là thông minh.", từ lúc con bé ở đây, số lần Mộc Như Phương đến thăm càng ngày càng bị hạn chế, thời gian cũng chỉ khoảng 1 tiếng, mỗi lần cô tới Nặc Nặc đều cho cô một điều bất ngờ.
"Đương nhiên rồi cô Mộc, cậu Đào đã mời gia sư tốt nhất cho Nặc Nặc, lúc cậu đến còn đích thân dạy cho con bé."
Tiểu Đông chạy tới.
Mang theo một tách cà phê.
Mộc Như Phương sững sờ, Đào Gia Thiên tới…
Đợi khi Tiểu Đông đi rồi.
Mộc Như Phương nhìn Nặc Nặc hỏi: " Nặc Nặc, cái chú đó, hay đến lắm sao?"
"Dạ, thỉnh thoảng chú sẽ tới.", Nặc Nặc nắm lấy tay Mộc Như Phương: "Nhiều ngày rồi mẹ không tới, chú cũng không tới."
Mộc Như Phương vuốt ve mái tóc tơ của con gái: "Vậy, khi chú đó đến sẽ thường làm gì?"
Nặc Nặc: "Chú sẽ đến chơi cùng Nặc Nặc, chuẩn bị cho con rất nhiều đồ chơi, còn dạy con làm toán nữa."
Mộc Như Phương không ngờ rằng, Đào Gia Thiên đối xử với Nặc Nặc không tệ, thậm chí có thể nói là rất tốt, cô mỉm cười: "Nặc Nặc có thích chú không?"
Cô bé nghĩ một lát, chớp chớp mắt: " Vậy mẹ có thích chú không?"
Mộc Như Phương không ngờ con gái lại hỏi ngược lại mình.
Cô ngơ ngác mất vài giây.
Mộc Như Phương nhìn vào đôi mắt trong veo đen nhánh của con.
Nặc Nặc nói: "Nếu mẹ thích thì con cũng thích, nhưng nếu mẹ không thích chú, Nặc Nặc…"
Nặc Nặc cắn môi: "Nhưng, chú thật sự rất tốt mà…"