Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431
Nhưng lập tức bị một người đàn ông áo đen chặn lại, Đào Gia Thiên xuống xe, kéo sợ dây cảnh giới ra, nhìn vào bên trong chiếc xe bị hỏng trước mặt, kính cửa sổ xe bị đập vỡ, đầu xe cũng bị đập vỡ, ánh mắt anh ta rất sâu, môi mím chặt thành một đường.
Hai người cảnh sát đi qua: “Các người là ai, muốn làm gì?”
Thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, giọng nói không tệ, lập tức lấy điện thoại vô tuyến ra, một lúc sau một cảnh sát khác đi qua, Diên Phong đi đến một bên: “Nói với Trần cục trưởng, tôi họ Lục.”
Cảnh sát nghi ngờ, nhưng nhìn quần áo đối phương đều không tầm thường, lập tức gọi điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, viên cảnh sát mỉm cười: “Lục tiên sinh, thật ngại quá Lục tiên sinh, trách tôi không có khả năng phân biệt, ngài đừng để tâm đến tôi.”
Diên Phong châm một điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó tức giận ném điếu thuốc xuống đất, nhấc chân nghiền nát, nhả khói thuốc ra: “Các người sao lại qua đây.”
Diên Phong giả vờ không biết ở đây xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát nói: “Nhận được một người qua đường báo án, chỗ này hình như vừa xảy ra tai nạn, lúc chúng tôi đi đến, liền nhìn thấy hai chiếc xe này dừng ở đây, kính bị đập, trên mặt đất có dấu hiệu đánh nhau, trên mặt đất tôi còn tìm được cái này.”
Nói xong, cảnh sát vẫy tay gọi một cảnh sát phụ trợ đến.
Cảnh sát phụ trợ lập tức lấy ra một túi tài liệu được bọc kín.
Chiếc túi trong suốt có thể nhìn thấy bên trong, là một mặt dây chuyền.
Diên Phong nhận lấy, động vào vết thương, cau mày ho một tiếng, anh quay người lại đi đến trước mặt Đào Gia Thiên: “Cậu chủ, cái này là của Mạc Trang.”
Chiếc xe bị phá hủy, cửa xe đang mở, bên trong có một chiếc điện thoại di động là của Mạc Trang, Diên Phong nói: “Chính là ở đây, người của Tạ Trường Hồng đã trói Mạc Trang và Mộc Như Phương và đưa đi.”
Trong lòng Diên Phong lúc này rất lo lắng cho Mạc Trang.
Vì Mộc Như Phương, những người kia có lẽ không động vào, suy cho cùng là để uy hiếp Đào thiếu, nhưng Mạc Trang thì không chắc.
Cộng thêm tính khí bướng bỉnh của Mạc Trang.
Đoán chừng, không có tốt đẹp gì.
Anh ta nắm chặt hai tay.
Đào Gia Thiên nhìn chiếc xe đã bị phá hủy, nhắm mắt lại: “Bữa tối nay, giúp tôi hẹn.”
“Thiếu gia, tên Tạ Trường Hồng kia rõ ràng không có lòng tốt gì, bắt cóc cô Mộc, chính là vì anh, muốn lấy cửa ngõ bến cảng Ngân Hải từ chúng ta, để bọn họ thuận tiện tiến hành bán ma túy, vật phẩm.”
- -------
Mộc Như Phương nằm trong nhà kho lạnh lẽo, cô không biết bên ngoài là mấy giờ, nhà kho chỉ có một cái cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy trời đã tối.
Người trong nhà kho đều đã đi, chỉ có người canh ở bên ngoài.
Mộc Như Phương không biết Mạc Trang thế nào rồi.
Cửa nhà kho bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào, chính là chàng trai trẻ tuổi lúc trước đã nới lỏng tay cho cô, khuôn mặt thanh tú, cúi xuống, trong tay cầm một ly nước, đưa lại gần môi cô.
Mộc Như Phương thật sự rất khát.
Cô không từ chối, uống một hai ngụm.
Chàng trai trẻ tuổi cười một tiếng: “Tôi còn cho rằng, cô cũng bướng bỉnh như tiểu yêu tinh kia, sớm nói, cô như này, bản thân cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Mạc Trang đâu?” Mộc Như Phương nhìn anh ta: “Các người làm gì cô ấy rồi.”
“Mạc Trang?” Chàng trai trẻ tuổi nghiền ngẫm hai từ này: “Hóa ra tiểu yêu tinh bướng bỉnh kia tên Mạc Trang, cô ta, bướng bỉnh, cứng rắn, thì cô ta chịu.”
“Các người đừng làm khó cô ấy, không liên quan gì đến cô ây.”
Mộc Như Phương biết, tính khí Mạc Trang, nhất định sẽ không đầu hàng một cách dễ dàng, cô cắn môi, không biết phải làm gì là tốt, cô cũng không ngờ đến, ở thành phố Hải Châu này, vẫn có người dám không khai trêu chọc nhà họ Đào.
Hai gia tộc lớn nhất ở thành phố Hải Châu.
Nhà họ Đào và nhà họ Tô.
Một gia tộc giậm chân đều có thể khiến thành phố Hải Châu rung lên.
Sau lưng tất nhiên có vô số người ghen tỵ.
Rất nhiều kẻ thù.
Nhưng, có người lại dám công khai khiêu khích.
Có thể thấy, những kẻ hôm nay bắt cóc cô và Mạc Trang, nhất định không phải là người đàn ông trung niên kia, chắc chắn đằng sau họ phải có một thế lực.
“Tiểu mỹ nhân, cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, anh trai tôi, sẽ nói tốt giúp cô mấy câu, để tránh cô chịu một ít đau khổ về thể xác, nếu không, anh trai thật đau lòng a, cơ thể đẹp như vậy, bị thương một chút, tôi đều đau lòng.”
Nói xong, nắm lấy cằm của Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương, ánh mắt lộ ra lòng tham giống như những người đàn ông kia, cô nghiêng mặt sang một bên.
“Có cá tính, tôi thích.” Chàng trai trẻ tuổi đi về phía trước, cầm một ít tóc của Mộc Như Phương, chơi đùa trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng ngửi.
“Tiểu mỹ nhân, cô dùng nước hoa gì, thơm như vậy, chả trách, có thể khiến thái tử gia nhà họ Đào mê muội như vậy.”
Mộc Như Phương không lên tiếng, nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy.
Buổi chiều hai tay của cô đã bị trói chặt sau lưng, cô không cựa quậy được.
“A Tân, ra đây một chút, đại ca tìm.” Cửa nhà kho được mở ra.
Chàng trai trẻ kia bị gọi đi.
Lúc này Mộc Như Phương mới mở mắt ra, cô đứng dậy, nhìn xung quanh.
Chỗ này rõ ràng là một nhà kho bị bỏ hoang.
Không có bất kỳ giám sát nào, có lẽ là tạm thời không tìm thấy.
Cô ngồi dậy, đi đến trước cửa sổ, chỗ này chỉ có một cái cửa sổ, không to, hình hộp, bao quanh bên ngoài là lan can sắt, đã bị gỉ.
Cửa sổ đang mở, có thể cảm nhận được gió biển mặn chát ở bên ngoài.
Vậy nên, chỗ này là một nơi gần biển.
Mộc Như Phương phát hiện trên bệ cửa sổ một miếng đã bị gỉ, dưới ánh trăng, có một ánh kim loại đang phát sáng, cô quay người, lưng dựa vào cửa sổ, cố gắng giơ hai tay lên, hai tay của cô bị trói sau lưng.
Nên không có cách nào.
Cô nhón chân lên, cuối cùng cũng chạm được vào miếng sắt.
Nắm chặt trong tay.
Bắt đầu tìm kiếm cái để làm phẳng.
Muốn cắt đứt dây thừng.
Nhưng sao có thể dễ dàng như vậy.
Mấy lần, miếng sắt cắt phải ngón tay.
Mộc Như Phương không chịu được kêu lên một tiếng, cô cắn chặt răng, tiếp tục dùng lực, ma sát sợi dây thừng.
Lúc sắp đứt.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Kèm theo tiếng sóng biển.
Mộc Như Phương giữ chặt miếng sắt trong lòng bàn tay, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Sau vài giây.
Cửa nhà kho bị mở từ bên ngoài.
Hai người đàn ông đi vào, còn có người tên “A Tân”.
Hai người đàn ông cầm một chiếc bao tải đi qua.
Đặt xuống đất, cách Mộc Như Phương không xa, Mộc Như Phương mở mắt ra nhìn, A Tân đi qua: “Tiểu mỹ nhân, sợ cô cảm thấy cô đơn khi ở đây một mình, đưa cô đi chơi, kết bạn.”
Ánh mắt Mộc Như Phương dừng lại trên chiếc bao tải kia.
Lòng bàn tay cô ẩm ướt, nóng rát, có mồ hôi, cũng có máu.
Sống lưng cô bó chặt.
Sợ bị chàng trai trẻ tuổi trước mặt phát hiện.
Người đàn ông tên A Tân kia rõ ràng rất thích thú, nháy mắt với hai người đàn ông kia, hai người đàn ông kia mở bao tải ra, để lộ ra người phụ nữ bên trong.
Đồng tử đẹp và sáng của Mộc Như Phương run rẩy.
Đây là
Thiệu Vy Vy.
A Tân hắng giọng hai tiếng: “Thiên kim tiểu thư nhà họ Ngu, bây giờ vợ chưa cưới và người tình bé nhỏ của Đào Gia Thiên đều đang ở đây, anh ta không đến cũng phải đến, không đồng ý cũng phải đồng ý, tiểu mỹ nhân, chúng tôi đánh cược thế nào.”
Mộc Như Phương nhìn A Tân: “Anh nói, cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Ngu?”
“Chà.” A Tân: “Làm người tình của Đào Gia Thiên thật đáng thương, không bằng theo tôi, cùng hưởng vinh hoa phú quý, tôi sẽ thương người hơn Đào Gia Thiên.”
Mộc Như Phương thu lại ánh nhìn, cô biết, đám người này đã nhầm, bọn họ muốn bắt cóc Ngu Thanh Âm, nhưng không ngờ lại bắt nhầm sang Thiệu Vy Vy.
Co nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình, nhìn người đàn ông trước mặt: “Các người muốn cược cái gì?”
“Chúng tôi muốn cược, Đào Gia Thiên sẽ chọn vị hôn thể của anh ta, hay là chọn người tình bé nhỏ của mình đây?”
Mộc Như Phương rõ ràng không ngờ được.
Sẽ là như này.
Cô cười khổ.
Vì cô sẽ không thắng.
Đào Gia Thiên rất hận cô.
Sao có thể cứu cô chứ.
Nếu như anh ta đến, cũng sẽ cứu Thiệu Vy Vy.
Sâu trong lòng, đột nhiên rất đau.
Rõ ràng biết không có kết quả tốt.
Đào Gia Thiên sẽ không, sẽ không cứu cô….
Lúc này cô cảm thấy nói với Diên Phong một câu kia: “Đừng để anh ấy tới….”
thật là mỉa mai, cô còn bị bắt cóc cùng với Thiệu Vy Vy.
Thật mỉa mai làm sao.
Thật nực cười làm sao.
- -----
Một bát nước lanh hất lên mặt Thiệu Vy Vy.
Cô ta tỉnh lại.
Cảm thấy trên mặt thật lạnh, nước biển chảy vào miệng khiến cô ta phải nhăn mặt.
Sau khi nhìn rõ những hình bóng trước mặt, cô ta đột nhiên nhớ lại, bản thân đi mua sắm với Ngu Thanh Âm, vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, đột nhiên bị đánh ngất.
Cô ta ngồi dậy, vẻ mặt kinh hãi: “Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc trong miệng, nghịch bật lửa trong tay, A Tân đi đến, lấy cái bật lửa, giúp người đàn ông trung niên châm lửa, sau đó nháy mắt với thuộc hạ.
Một chiếc điện thoại rơi trước mặt Thiệu Vy Vy.
“Gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên, bảo anh ta đến cứu cô, nếu không, đừng trách chúng tao không thương hoa tiếc ngọc.”
Sắc mặt Thiệu Vy Vy tái nhợt: “Các người là ai, các người muốn làm gì? Các người đã biết Đào Gia Thiên, có lẽ biết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người.”
Một người đàn ông đi qua, nắm lấy tóc của Thiệu Vy Vy ra sức giật hai cái.
“Đừng có những thứ vô nghĩa, có gọi không?”
Thiệu Vy Vy che mặt mình lại, run rẩy, sợ hãi đến cực độ, nhấc điện thoại lên: “Tôi gọi, tôi gọi.”
“Sớm biết điều thì tốt rồi, Ngu Thanh Âm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, bảo Đào Gia Thiên một mình đến đây, tôi hứa, cô sẽ không….”
“Ngu Thanh Âm?” Thiệu Vy Vy đột nhiên lắc đầu: “Tôi không….” Đột nhiên, giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, vì cô nhìn thấy Mộc Như Phương, xuyên qua những người đàn ông mặc đồ đen này, cô nhìn thấy hình dáng mảnh khảnh và xinh đẹp đang dựa trên tường, đó chính là Mộc Như Phương!
Thiệu Vy Vy cắn răng, đám người bắt cóc này đã nhận nhầm người, nhầm cô ta thành Ngu Thanh Âm, vì cô ta đang đi dạo phố cùng với Ngu Thanh Âm!
Nhưng sao Mộc Như Phương lại ở đây?
Cô không tiếp tục nói bản thân không phải là Ngu Thanh Âm.
Thay vào đó ngoan ngoãn bấm số điện thoại của Đào Gia Thiên: “Gia Thiên.”
Thiệu Vy Vy nức nở: “Gia Thiên cứu em.”
“Vy Vy, em đừng sợ.”
“Gia Thiên, em rất sợ, em muốn gặp anh một lần, cho dù là lần cuối cùng.”
“Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy.”
Đôi mắt của Thiệu Vy Vy rơi nước mắt, nhưng khóe môi lại nhếch lên, cô nhanh chóng phản ứng lại Mộc Như Phương có lẽ đã bị bắt một khoảng thời gian rồi, nhưng bọn bắt cóc này tại sao còn phải bắt Ngu Thanh Âm, có phải là vì Ngu Thanh Âm là vị hôn thê của Đào Gia Thiên không?”
Vậy có lẽ là vẫn còn cả câu chuyện.
Đám người này cho rằng Mộc Như Phương mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng Đào Gia Thiên, nhưng, có lẽ Đào Gia Thiên không quan tâm đến sự cầu cứu của Mộc Như Phương, nên đám bắt cóc này mới ra tay bắt cóc Ngu Thanh Âm.
Mộc Như Phương, cô nhìn đi, Đào Gia Thiên vốn không thích cô, anh ấy đến đây chỉ là cứu tôi.
Cô, chẳng là gì cả!-----
Mộc Như Phương vẫn luôn tỉnh táo.
Cô chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Châm biếm mà tỉnh táo.
Cô biết, tối nay, Đào Gia Thiên nhất định sẽ đến.
Mấy tên bắt cóc đã chuẩn bị đi ăn uống chúc mừng.
Mộc Như Phương chỉ cảm thấy cả người lạnh giá.
Bên trong nhà kho này rất lạnh.
Cô ho nhẹ mấy tiếng.
Mấy người đàn ông kia đã ra ngoài hết rồi, nhà kho chỉ còn lại hai người là cô và Thiệu Vy Vy, Thiệu Vy Vy cũng bị trói, nhưng lúc này giọng nói của Thiệu Vy Vy để lộ ra sự tự hào cùng với cảm giác chiến thắng: “Như Phương, không ngờ đến, chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như này.”
Hai người cảnh sát đi qua: “Các người là ai, muốn làm gì?”
Thấy đối phương ăn mặc chỉnh tề, giọng nói không tệ, lập tức lấy điện thoại vô tuyến ra, một lúc sau một cảnh sát khác đi qua, Diên Phong đi đến một bên: “Nói với Trần cục trưởng, tôi họ Lục.”
Cảnh sát nghi ngờ, nhưng nhìn quần áo đối phương đều không tầm thường, lập tức gọi điện thoại, sau khi điện thoại được kết nối, viên cảnh sát mỉm cười: “Lục tiên sinh, thật ngại quá Lục tiên sinh, trách tôi không có khả năng phân biệt, ngài đừng để tâm đến tôi.”
Diên Phong châm một điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó tức giận ném điếu thuốc xuống đất, nhấc chân nghiền nát, nhả khói thuốc ra: “Các người sao lại qua đây.”
Diên Phong giả vờ không biết ở đây xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát nói: “Nhận được một người qua đường báo án, chỗ này hình như vừa xảy ra tai nạn, lúc chúng tôi đi đến, liền nhìn thấy hai chiếc xe này dừng ở đây, kính bị đập, trên mặt đất có dấu hiệu đánh nhau, trên mặt đất tôi còn tìm được cái này.”
Nói xong, cảnh sát vẫy tay gọi một cảnh sát phụ trợ đến.
Cảnh sát phụ trợ lập tức lấy ra một túi tài liệu được bọc kín.
Chiếc túi trong suốt có thể nhìn thấy bên trong, là một mặt dây chuyền.
Diên Phong nhận lấy, động vào vết thương, cau mày ho một tiếng, anh quay người lại đi đến trước mặt Đào Gia Thiên: “Cậu chủ, cái này là của Mạc Trang.”
Chiếc xe bị phá hủy, cửa xe đang mở, bên trong có một chiếc điện thoại di động là của Mạc Trang, Diên Phong nói: “Chính là ở đây, người của Tạ Trường Hồng đã trói Mạc Trang và Mộc Như Phương và đưa đi.”
Trong lòng Diên Phong lúc này rất lo lắng cho Mạc Trang.
Vì Mộc Như Phương, những người kia có lẽ không động vào, suy cho cùng là để uy hiếp Đào thiếu, nhưng Mạc Trang thì không chắc.
Cộng thêm tính khí bướng bỉnh của Mạc Trang.
Đoán chừng, không có tốt đẹp gì.
Anh ta nắm chặt hai tay.
Đào Gia Thiên nhìn chiếc xe đã bị phá hủy, nhắm mắt lại: “Bữa tối nay, giúp tôi hẹn.”
“Thiếu gia, tên Tạ Trường Hồng kia rõ ràng không có lòng tốt gì, bắt cóc cô Mộc, chính là vì anh, muốn lấy cửa ngõ bến cảng Ngân Hải từ chúng ta, để bọn họ thuận tiện tiến hành bán ma túy, vật phẩm.”
- -------
Mộc Như Phương nằm trong nhà kho lạnh lẽo, cô không biết bên ngoài là mấy giờ, nhà kho chỉ có một cái cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy trời đã tối.
Người trong nhà kho đều đã đi, chỉ có người canh ở bên ngoài.
Mộc Như Phương không biết Mạc Trang thế nào rồi.
Cửa nhà kho bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào, chính là chàng trai trẻ tuổi lúc trước đã nới lỏng tay cho cô, khuôn mặt thanh tú, cúi xuống, trong tay cầm một ly nước, đưa lại gần môi cô.
Mộc Như Phương thật sự rất khát.
Cô không từ chối, uống một hai ngụm.
Chàng trai trẻ tuổi cười một tiếng: “Tôi còn cho rằng, cô cũng bướng bỉnh như tiểu yêu tinh kia, sớm nói, cô như này, bản thân cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Mạc Trang đâu?” Mộc Như Phương nhìn anh ta: “Các người làm gì cô ấy rồi.”
“Mạc Trang?” Chàng trai trẻ tuổi nghiền ngẫm hai từ này: “Hóa ra tiểu yêu tinh bướng bỉnh kia tên Mạc Trang, cô ta, bướng bỉnh, cứng rắn, thì cô ta chịu.”
“Các người đừng làm khó cô ấy, không liên quan gì đến cô ây.”
Mộc Như Phương biết, tính khí Mạc Trang, nhất định sẽ không đầu hàng một cách dễ dàng, cô cắn môi, không biết phải làm gì là tốt, cô cũng không ngờ đến, ở thành phố Hải Châu này, vẫn có người dám không khai trêu chọc nhà họ Đào.
Hai gia tộc lớn nhất ở thành phố Hải Châu.
Nhà họ Đào và nhà họ Tô.
Một gia tộc giậm chân đều có thể khiến thành phố Hải Châu rung lên.
Sau lưng tất nhiên có vô số người ghen tỵ.
Rất nhiều kẻ thù.
Nhưng, có người lại dám công khai khiêu khích.
Có thể thấy, những kẻ hôm nay bắt cóc cô và Mạc Trang, nhất định không phải là người đàn ông trung niên kia, chắc chắn đằng sau họ phải có một thế lực.
“Tiểu mỹ nhân, cô hãy ngoan ngoãn nghe lời, anh trai tôi, sẽ nói tốt giúp cô mấy câu, để tránh cô chịu một ít đau khổ về thể xác, nếu không, anh trai thật đau lòng a, cơ thể đẹp như vậy, bị thương một chút, tôi đều đau lòng.”
Nói xong, nắm lấy cằm của Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương, ánh mắt lộ ra lòng tham giống như những người đàn ông kia, cô nghiêng mặt sang một bên.
“Có cá tính, tôi thích.” Chàng trai trẻ tuổi đi về phía trước, cầm một ít tóc của Mộc Như Phương, chơi đùa trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng ngửi.
“Tiểu mỹ nhân, cô dùng nước hoa gì, thơm như vậy, chả trách, có thể khiến thái tử gia nhà họ Đào mê muội như vậy.”
Mộc Như Phương không lên tiếng, nghiêng sang một bên, nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy.
Buổi chiều hai tay của cô đã bị trói chặt sau lưng, cô không cựa quậy được.
“A Tân, ra đây một chút, đại ca tìm.” Cửa nhà kho được mở ra.
Chàng trai trẻ kia bị gọi đi.
Lúc này Mộc Như Phương mới mở mắt ra, cô đứng dậy, nhìn xung quanh.
Chỗ này rõ ràng là một nhà kho bị bỏ hoang.
Không có bất kỳ giám sát nào, có lẽ là tạm thời không tìm thấy.
Cô ngồi dậy, đi đến trước cửa sổ, chỗ này chỉ có một cái cửa sổ, không to, hình hộp, bao quanh bên ngoài là lan can sắt, đã bị gỉ.
Cửa sổ đang mở, có thể cảm nhận được gió biển mặn chát ở bên ngoài.
Vậy nên, chỗ này là một nơi gần biển.
Mộc Như Phương phát hiện trên bệ cửa sổ một miếng đã bị gỉ, dưới ánh trăng, có một ánh kim loại đang phát sáng, cô quay người, lưng dựa vào cửa sổ, cố gắng giơ hai tay lên, hai tay của cô bị trói sau lưng.
Nên không có cách nào.
Cô nhón chân lên, cuối cùng cũng chạm được vào miếng sắt.
Nắm chặt trong tay.
Bắt đầu tìm kiếm cái để làm phẳng.
Muốn cắt đứt dây thừng.
Nhưng sao có thể dễ dàng như vậy.
Mấy lần, miếng sắt cắt phải ngón tay.
Mộc Như Phương không chịu được kêu lên một tiếng, cô cắn chặt răng, tiếp tục dùng lực, ma sát sợi dây thừng.
Lúc sắp đứt.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Kèm theo tiếng sóng biển.
Mộc Như Phương giữ chặt miếng sắt trong lòng bàn tay, dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Sau vài giây.
Cửa nhà kho bị mở từ bên ngoài.
Hai người đàn ông đi vào, còn có người tên “A Tân”.
Hai người đàn ông cầm một chiếc bao tải đi qua.
Đặt xuống đất, cách Mộc Như Phương không xa, Mộc Như Phương mở mắt ra nhìn, A Tân đi qua: “Tiểu mỹ nhân, sợ cô cảm thấy cô đơn khi ở đây một mình, đưa cô đi chơi, kết bạn.”
Ánh mắt Mộc Như Phương dừng lại trên chiếc bao tải kia.
Lòng bàn tay cô ẩm ướt, nóng rát, có mồ hôi, cũng có máu.
Sống lưng cô bó chặt.
Sợ bị chàng trai trẻ tuổi trước mặt phát hiện.
Người đàn ông tên A Tân kia rõ ràng rất thích thú, nháy mắt với hai người đàn ông kia, hai người đàn ông kia mở bao tải ra, để lộ ra người phụ nữ bên trong.
Đồng tử đẹp và sáng của Mộc Như Phương run rẩy.
Đây là
Thiệu Vy Vy.
A Tân hắng giọng hai tiếng: “Thiên kim tiểu thư nhà họ Ngu, bây giờ vợ chưa cưới và người tình bé nhỏ của Đào Gia Thiên đều đang ở đây, anh ta không đến cũng phải đến, không đồng ý cũng phải đồng ý, tiểu mỹ nhân, chúng tôi đánh cược thế nào.”
Mộc Như Phương nhìn A Tân: “Anh nói, cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Ngu?”
“Chà.” A Tân: “Làm người tình của Đào Gia Thiên thật đáng thương, không bằng theo tôi, cùng hưởng vinh hoa phú quý, tôi sẽ thương người hơn Đào Gia Thiên.”
Mộc Như Phương thu lại ánh nhìn, cô biết, đám người này đã nhầm, bọn họ muốn bắt cóc Ngu Thanh Âm, nhưng không ngờ lại bắt nhầm sang Thiệu Vy Vy.
Co nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình, nhìn người đàn ông trước mặt: “Các người muốn cược cái gì?”
“Chúng tôi muốn cược, Đào Gia Thiên sẽ chọn vị hôn thể của anh ta, hay là chọn người tình bé nhỏ của mình đây?”
Mộc Như Phương rõ ràng không ngờ được.
Sẽ là như này.
Cô cười khổ.
Vì cô sẽ không thắng.
Đào Gia Thiên rất hận cô.
Sao có thể cứu cô chứ.
Nếu như anh ta đến, cũng sẽ cứu Thiệu Vy Vy.
Sâu trong lòng, đột nhiên rất đau.
Rõ ràng biết không có kết quả tốt.
Đào Gia Thiên sẽ không, sẽ không cứu cô….
Lúc này cô cảm thấy nói với Diên Phong một câu kia: “Đừng để anh ấy tới….”
thật là mỉa mai, cô còn bị bắt cóc cùng với Thiệu Vy Vy.
Thật mỉa mai làm sao.
Thật nực cười làm sao.
- -----
Một bát nước lanh hất lên mặt Thiệu Vy Vy.
Cô ta tỉnh lại.
Cảm thấy trên mặt thật lạnh, nước biển chảy vào miệng khiến cô ta phải nhăn mặt.
Sau khi nhìn rõ những hình bóng trước mặt, cô ta đột nhiên nhớ lại, bản thân đi mua sắm với Ngu Thanh Âm, vừa đi ra khỏi phòng rửa tay, đột nhiên bị đánh ngất.
Cô ta ngồi dậy, vẻ mặt kinh hãi: “Các người muốn làm gì?”
Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc trong miệng, nghịch bật lửa trong tay, A Tân đi đến, lấy cái bật lửa, giúp người đàn ông trung niên châm lửa, sau đó nháy mắt với thuộc hạ.
Một chiếc điện thoại rơi trước mặt Thiệu Vy Vy.
“Gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên, bảo anh ta đến cứu cô, nếu không, đừng trách chúng tao không thương hoa tiếc ngọc.”
Sắc mặt Thiệu Vy Vy tái nhợt: “Các người là ai, các người muốn làm gì? Các người đã biết Đào Gia Thiên, có lẽ biết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho các người.”
Một người đàn ông đi qua, nắm lấy tóc của Thiệu Vy Vy ra sức giật hai cái.
“Đừng có những thứ vô nghĩa, có gọi không?”
Thiệu Vy Vy che mặt mình lại, run rẩy, sợ hãi đến cực độ, nhấc điện thoại lên: “Tôi gọi, tôi gọi.”
“Sớm biết điều thì tốt rồi, Ngu Thanh Âm, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, bảo Đào Gia Thiên một mình đến đây, tôi hứa, cô sẽ không….”
“Ngu Thanh Âm?” Thiệu Vy Vy đột nhiên lắc đầu: “Tôi không….” Đột nhiên, giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, vì cô nhìn thấy Mộc Như Phương, xuyên qua những người đàn ông mặc đồ đen này, cô nhìn thấy hình dáng mảnh khảnh và xinh đẹp đang dựa trên tường, đó chính là Mộc Như Phương!
Thiệu Vy Vy cắn răng, đám người bắt cóc này đã nhận nhầm người, nhầm cô ta thành Ngu Thanh Âm, vì cô ta đang đi dạo phố cùng với Ngu Thanh Âm!
Nhưng sao Mộc Như Phương lại ở đây?
Cô không tiếp tục nói bản thân không phải là Ngu Thanh Âm.
Thay vào đó ngoan ngoãn bấm số điện thoại của Đào Gia Thiên: “Gia Thiên.”
Thiệu Vy Vy nức nở: “Gia Thiên cứu em.”
“Vy Vy, em đừng sợ.”
“Gia Thiên, em rất sợ, em muốn gặp anh một lần, cho dù là lần cuối cùng.”
“Đừng nói những điều ngớ ngẩn như vậy.”
Đôi mắt của Thiệu Vy Vy rơi nước mắt, nhưng khóe môi lại nhếch lên, cô nhanh chóng phản ứng lại Mộc Như Phương có lẽ đã bị bắt một khoảng thời gian rồi, nhưng bọn bắt cóc này tại sao còn phải bắt Ngu Thanh Âm, có phải là vì Ngu Thanh Âm là vị hôn thê của Đào Gia Thiên không?”
Vậy có lẽ là vẫn còn cả câu chuyện.
Đám người này cho rằng Mộc Như Phương mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng Đào Gia Thiên, nhưng, có lẽ Đào Gia Thiên không quan tâm đến sự cầu cứu của Mộc Như Phương, nên đám bắt cóc này mới ra tay bắt cóc Ngu Thanh Âm.
Mộc Như Phương, cô nhìn đi, Đào Gia Thiên vốn không thích cô, anh ấy đến đây chỉ là cứu tôi.
Cô, chẳng là gì cả!-----
Mộc Như Phương vẫn luôn tỉnh táo.
Cô chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Châm biếm mà tỉnh táo.
Cô biết, tối nay, Đào Gia Thiên nhất định sẽ đến.
Mấy tên bắt cóc đã chuẩn bị đi ăn uống chúc mừng.
Mộc Như Phương chỉ cảm thấy cả người lạnh giá.
Bên trong nhà kho này rất lạnh.
Cô ho nhẹ mấy tiếng.
Mấy người đàn ông kia đã ra ngoài hết rồi, nhà kho chỉ còn lại hai người là cô và Thiệu Vy Vy, Thiệu Vy Vy cũng bị trói, nhưng lúc này giọng nói của Thiệu Vy Vy để lộ ra sự tự hào cùng với cảm giác chiến thắng: “Như Phương, không ngờ đến, chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như này.”