Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 404
Bữa tiệc tối nay là tiệc rượu làm ăn, Mộc Như Phương nhận được một gói đồ từ Diên Phong, bên trong là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, dài đến mắt cá chân, rất đơn giản nhưng tinh tế, kết hợp với bộ trang sức ngọc trai.
“Cô Mộc, 5h30, tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Mộc Như Phương gật đầu, trên bàn trang điểm rất nhiều các chai lọ khác nhau, đều là do người làm câm chuẩn bị, cô mọi ngày đều chỉ dùng kem dưỡng mắt, rất ít dùng những thứ khác. Đây đều là những đồ mỹ phẩm đắt tiền, tối nay cô phải đi dự tiệc cùng Đào Gia Thiên nên cũng phải trang điểm một chút, không thể để mặt mộc ra ngoài,
Thay đồ xong, chuẩn bị mọi thứ thì đã sắp đến giờ rồi, Mộc Như Phương đứng trước gương, dáng người của cô không phải là quá cao, thuộc hàng trung bình nhưng khung xương nhỏ, tỉ lệ cơ thể đẹp, chân dài nên nhìn dáng người cao ráo. Cô ngắm nhìn mình trong gương.
Một chiếc váy màu xanh nhạt, đeo thắt lưng, để lộ bờ vai trần trắng muốt và chiếc cổ thon dài. Cô nhìn vào mái tóc đang buông xõa xuống vai, đang nghĩ có nên buộc nó lên không nhưng có vẻ không phù hợp.
Người làm gõ cửa bước vào, tay cầm theo một chiếc hộp, bên trong là một đôi giày cao gót màu bạc.
Cô giúp Mộc Như Phương tết tóc lại, mái tóc dài tết nhẹ, phần tóc dài ở hai bên trán uốn xoăn một chút, Mộc Như Phương nói không cần, người làm ra dấu nói rất đẹp, cô mỉm cười.
Đêm nay trời mưa nhỏ.
Chiếc du thuyền hào hoa nhất thành phố Hải Châu, một câu lạc bộ du thuyền tư nhân, ăn uống, giải trí, bi-a, karaoke, tất cả tập hợp cùng nhau. Màn đêm buông xuống, làn mưa trong đêm khiến cho người ta có cảm giác gì đó bị mê hoặc, nước mưa phảng phất vị mặn của nước biển.
Bữa tiệc trên tầng hai của du thuyền.
Ánh đèn lấp lánh hoa lệ.
Rất nhiều người nổi tiếng đi đi lại lại, còn có không ít bậc quyền quý của thành phố, quả thực đây không phải là bữa tiệc làm ăn bình thường.
Đào Gia Thiên mặc một bộ âu phục màu xám, được dày công thiết kế, Mộc Như Phương khoác lấy khuỷu tay anh ta, đây là lần đầu tiên trong bốn tháng bị giam cầm, ngoại trừ mỗi ngày hoặc cách cố định vài ngày những lúc gặp Nặc Nặc ra mà cô được ra ngoài.
Cô chính là con chim hoàng yến của anh ta.
Bị nhốt trong lồng nuôi dưỡng.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn tháng, cô được anh ta đưa ra ngoài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay của anh ta, hai người cùng nhau tiến vào.
Lập tức vô số ánh mắt nhìn về phía họ.
Vì người đàn ông bên cạnh cô là Đào Gia Thiên.
Cũng vì khuôn mặt của cô đủ để làm người khác phải chú ý.
Mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhẹ nhàng trang nhã, ngũ quan hài hòa hoàn mỹ, chiếc vòng ngọc trai trên cổ rất phù hợp với cô, làn da trắng như ngọc, không chỉ có biết bao ánh mắt đố kị của các cô gái khác, còn rất nhiều, rất nhiều người đàn ông khác nữa.
Không ít người, thể hiện ra tham vọng muốn chinh phục.
Trước đây, cô rất ít khi xuất hiện trước chốn đông người, Đào Gia Thiên bảo vệ cô rất kĩ, bên ngoài không có bất kì tấm ảnh chính diện nào của cô, bất kì lúc nào có liền bị xóa bỏ ngay, anh ta bảo vệ cô ta rất tốt.
Cho dù là lúc tổ chức hôn lễ.
Anh ta cũng rất cẩn thận trong việc lựa chọn truyền thông, không cho bất kì người ngoài nào vào.
Mộc Như Phương rất không thích lộ diện ở những nơi đông người, cô rất phản cảm ánh mắt mà những người đàn ông đó nhìn cô.
Một dục vọng đến mức…
trần trụi.
Dục vọng đối với một người phụ nữ xinh đẹp.
Ngay khi vừa bước vào phòng tiệc, đã có không ít các vị khách xúm lại chào hỏi Đào Gia Thiên, đua nhau nịnh bợ, khẽ nhếch môi, cầm lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ mang đến, cạn ly với mấy vị khách đó.
Ánh mắt họ thường trực hướng về phía Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương liền diễn vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lặng lẽ đứng bên cạnh Đào Gia Thiên.
Bọn họ trong lòng hiểu rõ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chắc chắn là tình nhân của Đào Gia Thiên, nhưng không phải anh ta cùng tiểu thư của Ngu gia đính hôn rồi sao?
Không đem theo vị hôn thê mà lại đi cùng người tình?
Nếu đã là tình nhân, lại càng có nhiều sự soi mói hướng về Mộc Như Phương.
Nói về chuyện làm ăn, Mộc Như Phương không hiểu, chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay đang cầm ly rượu của anh ta, có chút thất thần, lúc này, Đào Gia Thiên vỗ vỗ tay cô: " Đừng có đi xa."
Cô cũng muốn ra chỗ khác thay đổi không khí, cầm váy nói được sau đó quay người đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Mấy vị khách kia nhìn chằm chằm sau lưng Mộc Như Phương, tò mò, nhiều lời: " Đào Tổng, cô này là…"
Vừa nói xong đã thấy Đào Gia Thiên ánh mắt xám lại, lập tức tỉnh táo lại, vị kia vội vã nói: "Là tôi nhiều lời, nhiều lời rồi, xin tự phạt một ly…"
Mấy vị khách kia được một phen hú vía, thật không nhìn ra, Đào Gia Thiên đối với người tình bên cạnh lại để tâm như vậy, cũng may vừa rồi đầu óc còn kịp tỉnh táo, không chọc đến anh ta.
“Cô Mộc, 5h30, tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Mộc Như Phương gật đầu, trên bàn trang điểm rất nhiều các chai lọ khác nhau, đều là do người làm câm chuẩn bị, cô mọi ngày đều chỉ dùng kem dưỡng mắt, rất ít dùng những thứ khác. Đây đều là những đồ mỹ phẩm đắt tiền, tối nay cô phải đi dự tiệc cùng Đào Gia Thiên nên cũng phải trang điểm một chút, không thể để mặt mộc ra ngoài,
Thay đồ xong, chuẩn bị mọi thứ thì đã sắp đến giờ rồi, Mộc Như Phương đứng trước gương, dáng người của cô không phải là quá cao, thuộc hàng trung bình nhưng khung xương nhỏ, tỉ lệ cơ thể đẹp, chân dài nên nhìn dáng người cao ráo. Cô ngắm nhìn mình trong gương.
Một chiếc váy màu xanh nhạt, đeo thắt lưng, để lộ bờ vai trần trắng muốt và chiếc cổ thon dài. Cô nhìn vào mái tóc đang buông xõa xuống vai, đang nghĩ có nên buộc nó lên không nhưng có vẻ không phù hợp.
Người làm gõ cửa bước vào, tay cầm theo một chiếc hộp, bên trong là một đôi giày cao gót màu bạc.
Cô giúp Mộc Như Phương tết tóc lại, mái tóc dài tết nhẹ, phần tóc dài ở hai bên trán uốn xoăn một chút, Mộc Như Phương nói không cần, người làm ra dấu nói rất đẹp, cô mỉm cười.
Đêm nay trời mưa nhỏ.
Chiếc du thuyền hào hoa nhất thành phố Hải Châu, một câu lạc bộ du thuyền tư nhân, ăn uống, giải trí, bi-a, karaoke, tất cả tập hợp cùng nhau. Màn đêm buông xuống, làn mưa trong đêm khiến cho người ta có cảm giác gì đó bị mê hoặc, nước mưa phảng phất vị mặn của nước biển.
Bữa tiệc trên tầng hai của du thuyền.
Ánh đèn lấp lánh hoa lệ.
Rất nhiều người nổi tiếng đi đi lại lại, còn có không ít bậc quyền quý của thành phố, quả thực đây không phải là bữa tiệc làm ăn bình thường.
Đào Gia Thiên mặc một bộ âu phục màu xám, được dày công thiết kế, Mộc Như Phương khoác lấy khuỷu tay anh ta, đây là lần đầu tiên trong bốn tháng bị giam cầm, ngoại trừ mỗi ngày hoặc cách cố định vài ngày những lúc gặp Nặc Nặc ra mà cô được ra ngoài.
Cô chính là con chim hoàng yến của anh ta.
Bị nhốt trong lồng nuôi dưỡng.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn tháng, cô được anh ta đưa ra ngoài, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay của anh ta, hai người cùng nhau tiến vào.
Lập tức vô số ánh mắt nhìn về phía họ.
Vì người đàn ông bên cạnh cô là Đào Gia Thiên.
Cũng vì khuôn mặt của cô đủ để làm người khác phải chú ý.
Mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, nhẹ nhàng trang nhã, ngũ quan hài hòa hoàn mỹ, chiếc vòng ngọc trai trên cổ rất phù hợp với cô, làn da trắng như ngọc, không chỉ có biết bao ánh mắt đố kị của các cô gái khác, còn rất nhiều, rất nhiều người đàn ông khác nữa.
Không ít người, thể hiện ra tham vọng muốn chinh phục.
Trước đây, cô rất ít khi xuất hiện trước chốn đông người, Đào Gia Thiên bảo vệ cô rất kĩ, bên ngoài không có bất kì tấm ảnh chính diện nào của cô, bất kì lúc nào có liền bị xóa bỏ ngay, anh ta bảo vệ cô ta rất tốt.
Cho dù là lúc tổ chức hôn lễ.
Anh ta cũng rất cẩn thận trong việc lựa chọn truyền thông, không cho bất kì người ngoài nào vào.
Mộc Như Phương rất không thích lộ diện ở những nơi đông người, cô rất phản cảm ánh mắt mà những người đàn ông đó nhìn cô.
Một dục vọng đến mức…
trần trụi.
Dục vọng đối với một người phụ nữ xinh đẹp.
Ngay khi vừa bước vào phòng tiệc, đã có không ít các vị khách xúm lại chào hỏi Đào Gia Thiên, đua nhau nịnh bợ, khẽ nhếch môi, cầm lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ mang đến, cạn ly với mấy vị khách đó.
Ánh mắt họ thường trực hướng về phía Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương liền diễn vai một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lặng lẽ đứng bên cạnh Đào Gia Thiên.
Bọn họ trong lòng hiểu rõ, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chắc chắn là tình nhân của Đào Gia Thiên, nhưng không phải anh ta cùng tiểu thư của Ngu gia đính hôn rồi sao?
Không đem theo vị hôn thê mà lại đi cùng người tình?
Nếu đã là tình nhân, lại càng có nhiều sự soi mói hướng về Mộc Như Phương.
Nói về chuyện làm ăn, Mộc Như Phương không hiểu, chỉ chăm chú nhìn vào bàn tay đang cầm ly rượu của anh ta, có chút thất thần, lúc này, Đào Gia Thiên vỗ vỗ tay cô: " Đừng có đi xa."
Cô cũng muốn ra chỗ khác thay đổi không khí, cầm váy nói được sau đó quay người đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Mấy vị khách kia nhìn chằm chằm sau lưng Mộc Như Phương, tò mò, nhiều lời: " Đào Tổng, cô này là…"
Vừa nói xong đã thấy Đào Gia Thiên ánh mắt xám lại, lập tức tỉnh táo lại, vị kia vội vã nói: "Là tôi nhiều lời, nhiều lời rồi, xin tự phạt một ly…"
Mấy vị khách kia được một phen hú vía, thật không nhìn ra, Đào Gia Thiên đối với người tình bên cạnh lại để tâm như vậy, cũng may vừa rồi đầu óc còn kịp tỉnh táo, không chọc đến anh ta.