Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395
Mộc Như Phương trở về.
Điều này đối với Đào Y Y tới nói, chính là một Đại Ma Chú.
Đào Y Y ở trong nhà là một tiểu công chúa được nuông chiều sinh hư, Đào Gia Thiên cũng yêu thương cô, trước kia cô mặc dù xem thường Mộc Như Phương, nhưng cùng Mộc Như Phương quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao anh trai mình cũng thích, thế nhưng ai bảo Mộc Như Phương lại muốn hại anh trai của mình.
Hơn nữa, cô xem thường Mộc Như Phương là một người câm.
Một người câm sao có thể xứng với anh trai của cô đây?
"Anh, anh sẽ đính hôn với chị Thanh Âm." Đào Y Y vây quanh Đào Gia Thiên, nhu thuận đứng phía sau Đào Gia Thiên giúp hắn nắn vai: "Anh, anh chừng nào thì cùng chị Thanh Âm kết hôn a."
Đào Gia Thiên nhàn nhạt mở miệng: "Em quan tâm chuyện này để làm gì?"
"Anh, đây chính là đại sự của anh, em sao có thể không lo lắng a." Đào Y Y đảo tròn mắt: "Với lại, anh cùng chị Thanh Âm rất xứng đôi."
"Những lời này, là Ngu Thanh Âm dạy em nói?" Đào Gia Thiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi, đối với người em gái duy nhất này, hắn tự nhiên là nuông chiều, ngữ điệu cũng ôn hòa, không lạnh lùng như đối với người bên ngoài.
Đào Y Y: "Em... Không phải, là chính em muốn biết a."
Hắn lạnh lùng xì khẽ một tiếng, Đào Y Y sợ Đào Gia Thiên, làm nũng: "Anh, em hỏi một chút thôi mà..."
Hắn mở ra mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng: “ Y Y."
Hắn nhấn mạnh.
Đào Y Y ủy khuất: "Anh!"
"Y Y, em hẳn là biết rõ ràng, hôn nhân của anh cùng Ngu gia, bất quá chỉ là tung hỏa mù để mê hoặc mấy nhà khác." Tiếng nói của hắn lạnh nhạt, nhưng lại rất rõ ràng, hắn nhìn đứa em của mình: "Đã rõ chưa? Nếu như Ngu Thanh Âm hỏi em như vậy, anh không ngại để em hướng nàng nói thật những lời này ra."
Đào Y Y cắn môi.
Tung hỏa mù.
Giả?
Càng như vậy, cô càng không thoải mái, anh nhất định là bởi vì Mộc Như Phương nên mới như thế, dù sao chị Thanh Âm dáng dấp cũng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, gia cảnh tốt, cũng không phải dạng nghèo túng câm điếc.
- ---
Mộc Như Phương ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối
Đào Gia Thiên nói buổi tối sẽ về.
Hiện tại mới là buổi chiều, 4 giờ rưỡi, Nặc Nặc xuất viện, bị Đào Gia Thiên đưa đến ở trong một căn biệt thự, có bốn người hầu chăm sóc, tiểu gia hỏa vừa đến một nơi ở khác nên khó tránh khỏi không thích ứng được, cho nên buổi sáng Mộc Như Phương đều đến thăm cô bé một chuyến và cô được cho phép ở thêm một giờ đồng hồ.
Mãi cho đến trấn an xong cảm xúc của tiểu gia hỏa, Mộc Như Phương mới trở về, nửa đường ghé qua siêu thị, cô mua một chút rau quả tươi, cô chỉ làm một chút món ăn ngày thường hay làm, dựa theo khẩu vị của hắn mà làm. Cô cũng không làm món ăn cao cấp.
Tình trạng bệnh của Nặc Nặc tương đối ổn định, bác sĩ cho phép xuất viện trị liệu, cô đã đề cập qua với Đào Gia Thiên về vấn đề phẫu thuật, nhưng hắn đều không có đồng ý, cô có thể thấy rõ trong ánh mắt của hắn là sự mỉa mai, chế nhạo.
Hắn nói: "Làm phẫu thuật? Mộc Như Phương, đứa bé kia, có quan hệ gì với tôi?"
Câu nói kia cực kỳ lạnh lùng.
Nặc Nặc nói với cô, chú ấy mặc dù nhìn vẻ mặt lạnh lùng làm người khác sợ hãi nhưng đối với cô bé rất tốt, còn cho cô bé rất nhiều đồ chơi và quần áo đẹp.
Mộc Như Phương đang nghĩ đến những điều này, thái thịt không cẩn thận để dao cắt vào tay.
Cô mới phản ứng.
Cúi đầu nhẹ nhàng mút ngón tay, sau đó bỏ tay nước lạnh, cô đang chuẩn bị đi tìm băng dán cá nhân, đột nhiên nghe được tiếng động náo loạn ở bên ngoài truyền đến.
"Các ngươi biết ta là ai không? Cũng dám chăn đường ta?" Một giọng nữ quyến rũ nói: "Ta là Đào gia đại tiểu thư, các ngươi dám chặn đường ta? Anh ta là Đào Gia Thiên, các ngươi là vệ sĩ Đào gia, vậy mà không nghe ta sao?"
Diên Phong xe dừng ở cách đó không xa, hắn xuống xe, khẽ nhíu mày, thủ hạ một bên nói với hắn: "Phong ca, đại tiểu thư tới."
"Ta đã biết."
Đều là vệ sĩ Đào gia, mặc dù nghe theo Đào Gia Thiên phân phó, nhưng là trước mặt là Đào gia đại tiểu thư, mấy người bọn hắn thật sự cũng không dám động thủ ngăn lại, nhưng cũng không thể để cho đại tiểu thư đi vào a, liền chặn ở cửa, họ cũng không dám dùng sức ép, một vệ sĩ nói: “Đại tiểu thư, chúng tôi là nghe lời tiên sinh phân phó, cô đừng làm khó chúng tôi a.”
Đào Y Y dậm chân, gương mặt mặt hồng hào: "Ta sao phải làm khó các ngươi, ta cũng là người của Đào gia, các ngươi phải nghe lời ta, nhanh để cho ta đi vào."
Cô bản chất không phải là người xấu, chính là từ nhỏ quá được nuông chiều, thấy mấy vệ sĩ không cho mình vào, lập tức lớn tiếng hô hào: "Mộc Như Phương, Mộc Như Phương ta biết ngươi ở bên trong, ngươi đi ra cho ta."
- ---
Mộc Như Phương tìm băng dán cá nhân dán vết thương trên tay, người giúp việc câm đi tới, dùng ngôn ngữ tay nói: "Tiểu thư, cô không có sao chứ, bên ngoài có người tìm cô, cô tốt nhất đừng đi ra ngoài"
"Tại sao?" Mộc Như Phương cười tủm tỉm vừa hỏi vừa đi ra ngoài.
Bởi vì người giúp việc câm cảm thấy vị tiểu thư ngoài kia không dễ chọc vào.
Rất hung dữ
Mà Mộc tiểu thư nhìn qua tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, khó tránh sẽ bị thiệt thòi.
Mộc Như Phương đi tới cửa, mở cửa, liền thấy Đào Y Y đứng trước cổng, cô mặc chiếc váy vàng nhạt được trang trí bằng ngọc trai, bộ dáng xinh đẹp, cô cũng không ngạc nhiên, ở trong phòng bếp cô đã nghe thấy giọng nói ở bên ngoài cửa sổ truyền đến.
Là Đào Y Y.
Đối với Đào Y Y cô không có ấn tượng gì, một cô gái được gia đình chiều chuộng sinh hư, tính cách không xấu, rất hiền lành, chỉ là phách lối kiêu căng một chút, dù sao cô cũng là cô con gái duy nhất của Đào gia, tự nhiên được xem như là công chúa để nuông chiều.
Đào Y Y thấy cô đi ra: "Mộc Như Phương, ta liền biết là ngươi."
Mộc Như Phương giọng nói khàn khàn, cổ họng của cô dù đã đỡ hơn, cũng vẫn như thế này, không thể nói là hay, trong khoảng thời gian này ở trong biệt thự được chăm sóc tốt, cũng không được coi là êm tai: "Có chuyện gì sao?"
Đào Y Y kinh ngạc trừng to mắt: "Ngươi biết nói chuyện?" Cô cảm giác như bị lừa gạt: "Tốt, nguyên lai trước ngươi đều là gạt ta cùng anh trai ta."
Cô muốn xông vào.
Lần này sức đủ lớn a.
Trước cổng hai tên vệ sĩ không dám chặn đường, đây chính là đại tiểu thư Đào gia a.
Đột nhiên có một cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy eo Đào Y Y, Đào Y Y bị dọa kinh hô một tiếng: "A." Liền nghe giọng trầm thấp của Diên Phong: "Đừng làm rộn."
Điều này đối với Đào Y Y tới nói, chính là một Đại Ma Chú.
Đào Y Y ở trong nhà là một tiểu công chúa được nuông chiều sinh hư, Đào Gia Thiên cũng yêu thương cô, trước kia cô mặc dù xem thường Mộc Như Phương, nhưng cùng Mộc Như Phương quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao anh trai mình cũng thích, thế nhưng ai bảo Mộc Như Phương lại muốn hại anh trai của mình.
Hơn nữa, cô xem thường Mộc Như Phương là một người câm.
Một người câm sao có thể xứng với anh trai của cô đây?
"Anh, anh sẽ đính hôn với chị Thanh Âm." Đào Y Y vây quanh Đào Gia Thiên, nhu thuận đứng phía sau Đào Gia Thiên giúp hắn nắn vai: "Anh, anh chừng nào thì cùng chị Thanh Âm kết hôn a."
Đào Gia Thiên nhàn nhạt mở miệng: "Em quan tâm chuyện này để làm gì?"
"Anh, đây chính là đại sự của anh, em sao có thể không lo lắng a." Đào Y Y đảo tròn mắt: "Với lại, anh cùng chị Thanh Âm rất xứng đôi."
"Những lời này, là Ngu Thanh Âm dạy em nói?" Đào Gia Thiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi, đối với người em gái duy nhất này, hắn tự nhiên là nuông chiều, ngữ điệu cũng ôn hòa, không lạnh lùng như đối với người bên ngoài.
Đào Y Y: "Em... Không phải, là chính em muốn biết a."
Hắn lạnh lùng xì khẽ một tiếng, Đào Y Y sợ Đào Gia Thiên, làm nũng: "Anh, em hỏi một chút thôi mà..."
Hắn mở ra mắt, giọng nói trở nên lạnh lùng: “ Y Y."
Hắn nhấn mạnh.
Đào Y Y ủy khuất: "Anh!"
"Y Y, em hẳn là biết rõ ràng, hôn nhân của anh cùng Ngu gia, bất quá chỉ là tung hỏa mù để mê hoặc mấy nhà khác." Tiếng nói của hắn lạnh nhạt, nhưng lại rất rõ ràng, hắn nhìn đứa em của mình: "Đã rõ chưa? Nếu như Ngu Thanh Âm hỏi em như vậy, anh không ngại để em hướng nàng nói thật những lời này ra."
Đào Y Y cắn môi.
Tung hỏa mù.
Giả?
Càng như vậy, cô càng không thoải mái, anh nhất định là bởi vì Mộc Như Phương nên mới như thế, dù sao chị Thanh Âm dáng dấp cũng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, gia cảnh tốt, cũng không phải dạng nghèo túng câm điếc.
- ---
Mộc Như Phương ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối
Đào Gia Thiên nói buổi tối sẽ về.
Hiện tại mới là buổi chiều, 4 giờ rưỡi, Nặc Nặc xuất viện, bị Đào Gia Thiên đưa đến ở trong một căn biệt thự, có bốn người hầu chăm sóc, tiểu gia hỏa vừa đến một nơi ở khác nên khó tránh khỏi không thích ứng được, cho nên buổi sáng Mộc Như Phương đều đến thăm cô bé một chuyến và cô được cho phép ở thêm một giờ đồng hồ.
Mãi cho đến trấn an xong cảm xúc của tiểu gia hỏa, Mộc Như Phương mới trở về, nửa đường ghé qua siêu thị, cô mua một chút rau quả tươi, cô chỉ làm một chút món ăn ngày thường hay làm, dựa theo khẩu vị của hắn mà làm. Cô cũng không làm món ăn cao cấp.
Tình trạng bệnh của Nặc Nặc tương đối ổn định, bác sĩ cho phép xuất viện trị liệu, cô đã đề cập qua với Đào Gia Thiên về vấn đề phẫu thuật, nhưng hắn đều không có đồng ý, cô có thể thấy rõ trong ánh mắt của hắn là sự mỉa mai, chế nhạo.
Hắn nói: "Làm phẫu thuật? Mộc Như Phương, đứa bé kia, có quan hệ gì với tôi?"
Câu nói kia cực kỳ lạnh lùng.
Nặc Nặc nói với cô, chú ấy mặc dù nhìn vẻ mặt lạnh lùng làm người khác sợ hãi nhưng đối với cô bé rất tốt, còn cho cô bé rất nhiều đồ chơi và quần áo đẹp.
Mộc Như Phương đang nghĩ đến những điều này, thái thịt không cẩn thận để dao cắt vào tay.
Cô mới phản ứng.
Cúi đầu nhẹ nhàng mút ngón tay, sau đó bỏ tay nước lạnh, cô đang chuẩn bị đi tìm băng dán cá nhân, đột nhiên nghe được tiếng động náo loạn ở bên ngoài truyền đến.
"Các ngươi biết ta là ai không? Cũng dám chăn đường ta?" Một giọng nữ quyến rũ nói: "Ta là Đào gia đại tiểu thư, các ngươi dám chặn đường ta? Anh ta là Đào Gia Thiên, các ngươi là vệ sĩ Đào gia, vậy mà không nghe ta sao?"
Diên Phong xe dừng ở cách đó không xa, hắn xuống xe, khẽ nhíu mày, thủ hạ một bên nói với hắn: "Phong ca, đại tiểu thư tới."
"Ta đã biết."
Đều là vệ sĩ Đào gia, mặc dù nghe theo Đào Gia Thiên phân phó, nhưng là trước mặt là Đào gia đại tiểu thư, mấy người bọn hắn thật sự cũng không dám động thủ ngăn lại, nhưng cũng không thể để cho đại tiểu thư đi vào a, liền chặn ở cửa, họ cũng không dám dùng sức ép, một vệ sĩ nói: “Đại tiểu thư, chúng tôi là nghe lời tiên sinh phân phó, cô đừng làm khó chúng tôi a.”
Đào Y Y dậm chân, gương mặt mặt hồng hào: "Ta sao phải làm khó các ngươi, ta cũng là người của Đào gia, các ngươi phải nghe lời ta, nhanh để cho ta đi vào."
Cô bản chất không phải là người xấu, chính là từ nhỏ quá được nuông chiều, thấy mấy vệ sĩ không cho mình vào, lập tức lớn tiếng hô hào: "Mộc Như Phương, Mộc Như Phương ta biết ngươi ở bên trong, ngươi đi ra cho ta."
- ---
Mộc Như Phương tìm băng dán cá nhân dán vết thương trên tay, người giúp việc câm đi tới, dùng ngôn ngữ tay nói: "Tiểu thư, cô không có sao chứ, bên ngoài có người tìm cô, cô tốt nhất đừng đi ra ngoài"
"Tại sao?" Mộc Như Phương cười tủm tỉm vừa hỏi vừa đi ra ngoài.
Bởi vì người giúp việc câm cảm thấy vị tiểu thư ngoài kia không dễ chọc vào.
Rất hung dữ
Mà Mộc tiểu thư nhìn qua tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, khó tránh sẽ bị thiệt thòi.
Mộc Như Phương đi tới cửa, mở cửa, liền thấy Đào Y Y đứng trước cổng, cô mặc chiếc váy vàng nhạt được trang trí bằng ngọc trai, bộ dáng xinh đẹp, cô cũng không ngạc nhiên, ở trong phòng bếp cô đã nghe thấy giọng nói ở bên ngoài cửa sổ truyền đến.
Là Đào Y Y.
Đối với Đào Y Y cô không có ấn tượng gì, một cô gái được gia đình chiều chuộng sinh hư, tính cách không xấu, rất hiền lành, chỉ là phách lối kiêu căng một chút, dù sao cô cũng là cô con gái duy nhất của Đào gia, tự nhiên được xem như là công chúa để nuông chiều.
Đào Y Y thấy cô đi ra: "Mộc Như Phương, ta liền biết là ngươi."
Mộc Như Phương giọng nói khàn khàn, cổ họng của cô dù đã đỡ hơn, cũng vẫn như thế này, không thể nói là hay, trong khoảng thời gian này ở trong biệt thự được chăm sóc tốt, cũng không được coi là êm tai: "Có chuyện gì sao?"
Đào Y Y kinh ngạc trừng to mắt: "Ngươi biết nói chuyện?" Cô cảm giác như bị lừa gạt: "Tốt, nguyên lai trước ngươi đều là gạt ta cùng anh trai ta."
Cô muốn xông vào.
Lần này sức đủ lớn a.
Trước cổng hai tên vệ sĩ không dám chặn đường, đây chính là đại tiểu thư Đào gia a.
Đột nhiên có một cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy eo Đào Y Y, Đào Y Y bị dọa kinh hô một tiếng: "A." Liền nghe giọng trầm thấp của Diên Phong: "Đừng làm rộn."