Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375
Mộc Như Phương nhận được điện thoại của Cố Thần Phong, cô không lưu số của anh ta, chỉ có điện thoại của bác sỹ Từ, đến Hải Châu hai năm, đều là bác sỹ Từ giúp Nặc Nặc kiểm tra sức khỏe.
“Alo, anh là...”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông: “Tôi là Cố Thần Phong.”
Mộc Như Phương đang trong phòng thay đồ của Hoàng Đình, nghe thấy giọng nói trầm trầm bên tai, ngơ ngác rồi lập tức nói: “ Bác sĩ Cố, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
Mộc Như Phương ngay lập tức nghĩ đến Nặc Nặc, liền hỏi: “Có phải liên quan đến bệnh tình của Nặc Nặc không?”
Đây là chuyện cô ta lo lắng nhất rồi.
“Không phải, tình hình trước mắt của Nặc Nặc rất tốt, chỉ là tối nay có một buổi tiệc, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Việc gì vậy... bác sĩ Cố nói đi, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
“Đóng giả bạn gái tôi.”
Mộc Như Phương tưởng là mình đang bị ảo giác.
Cái gì cơ???
Đóng giả bạn gái của bác sĩ Cố?
Chuyện này?
Cô lắp bắp: “Bác sĩ Cố... tôi...tôi không thể.”
“Cô Mộc, từ khi tôi về nước, bà tôi luôn giục tôi phải tìm bạn gái, bà sức khỏe yếu rồi, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà, tôi mới đến Hải Châu không lâu, không quen được nhiều người.”
Mộc Như Phương cắn môi, do dự mấy giây, gật đầu: “Ừm, được.”
Đây cũng không phải chuyện quá khó khăn gì nên Mộc Như Phương cũng đồng ý, với lại cô nghĩ để Cố Thần Phong nợ mình một ân tình cũng tốt.
Thọ thần của Cố lão phu nhân được tổ chức vào tối thứ ba.
Mộc Như Phương đến tìm Tô Na xin nghỉ một ngày, trong tủ quần áo của cô ta chẳng có bộ trang phục nào cao cấp, chỉ toàn những bộ đơn giản bình thường, nhưng vì phải tham gia đại thọ của Cố lão phu nhân nên cô đặc biệt chọn một chiếc váy màu vàng nhạt, đây là mẫu từ mấy năm trước rồi, cô là qua một chút rồi mặc lên.
Mộc Như Phương dáng người cao gầy, chiếc váy vàng nhạt càng làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô, tuy gầy nhưng ngực lại đầy đặn, vòng eo nhỏ, đường cong quyến rũ, ở vòng eo có chiếc thắt lưng trang trí hình hồ điệp, mái tóc bồng bềnh xõa xuống vai.
Vốn định để mặt mộc nhưng thấy không phù hợp lắm, nên cô trang điểm nhẹ nhàng, không quá đậm, cô đã quá quen với khuôn mặt như thế này của mình rồi.
Nặc Nặc chạy vào trong phòng ngủ: “Mẹ thật là đẹp!”
Mộc Như Phương quay lưng lại hôn lên má con gái: “Một lát nữa mẹ có việc phải ra ngoài, Nặc Nặc cứ đi ngủ trước nhé, mẹ rất nhanh sẽ về thôi.”
“Mẹ ra ngoài hẹn hò sao?”, con bé mắt chớp chớp, vô cùng chăm chú.
Mộc Như Phương bị con gái làm cho bật cười.
Cô giơ tay vuốt lên trán con: “Mẹ ra ngoài là để giúp một chú chút chuyện thôi.”
Nặc Nặc: “Vậy thì đó cũng là hẹn hò.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt má con bé, cùng Nặc Nặc đọc truyện cổ tích, điện thoại lại lần nữa rung lên, cô biết là Cố Thần Phong đã đến rồi.
Cô dỗ dành Nặc Nặc ngoan ngoãn nghe lời, sau đó đeo chiếc túi xách màu trắng đi xuống lầu.
Căn nhà cô đang thuê nằm ở trên phố, không có sân, đường cũng chật hẹp, ở ngoài đỗ một chiếc xe, cô vừa nhìn đã trông thấy rồi.
Cô bước ra đó, là một chiếc xe con màu đen.
Người lái xe trẻ tuổi bước ra giúp cô mở cửa xe: “Cô Mộc, mời.”
Mộc Như Phương biết được chiếc xe này trị giá không nhỏ, cô trước đây chỉ nghĩ Cố Thần Phong là một bác sĩ bình thường, thật không ngờ rằng...
Cố Thần Phong mặc một bộ comple sang trọng màu xám, áo sơ mi trắng, một chiếc quần dài cũng màu xám, trông vô cùng bảnh bao.
Nhìn thấy Mộc Như Phương, có chút ngạc nhiên: “Cô Mộc.”
Mộc Như Phương ngồi vào trong xe, khe khẽ mỉm cười.
Lái xe nói: “Tiên sinh, có cần đưa cô Mộc đến chỗ Chị Uyển chỉnh trang một chút không?”
Mộc Như Phương khẽ cắn môi.
Cô biết mình như thế này có chút tầm thường, chiếc váy này mặc dù đẹp mắt nhưng đã là mẫu cũ từ những năm trước rồi.
Cố Thần Phong nhìn Mộc Như Phương: “Không cần, đến thẳng khách sạn Milesno.”
Khách sạn Milesno là khách sạn quốc tế cao cấp tại thành phố Hải Châu.
Tối nay, thọ yến của Cố lão phu nhân sẽ được tổ chức tại đây.
Thọ yến của Cố lão phu nhân Cố Mỹ Vực được tổ chức vô cùng long trọng.
Mời tới rất nhiều người nổi tiếng.
Nhà họ Cố là dòng dõi thư hương thế gia, truyền thống lâu đời, mặc dù tiềm lực tài chính có thể không bằng Tô Gia hay Đào Gia, nhưng gia tộc quảng hậu, ai cũng phải kính nể vài phần.
Nhìn thấy trước mắt là khách sạn sang trọng như vậy, cô có chút lo lắng, cô không ngờ thọ yến lại được tổ chức ở nơi xa hoa như vậy, cứ nghĩ chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường, cô rất không muốn xuất hiện ở những nơi đông người như thế này.
Lúc này, cô lại muốn rút lui.
Cố Thần Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô giật mình, phản ứng có chútmạnh mẽ: “Xin lỗi, bác sĩ Cố, tôi...”
“Không sao đâu, không cần căng thẳng, bà nội tôi rất tốt.”, Cố Thần Phong an ủi cô.
Mộc Như Phương gật đầu.
Sau đó cô khoác tay Cố Thần Phong, cả hai cùng nhau bước vào trong.
Đúng như khung cảnh hoa lệ bên ngoài, thọ yến bên trong tổ chức vô cùng lớn, khách mời đều là hào môn thế gia.
Các thiên kim đại tiểu thư đều mặc những bộ lễ phục sang trọng.
Khoảnh khắc Mộc Như Phương bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, cô bước đi rồi lại dừng lại, Cố Thần Phong cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, không cần vội.”
Mộc Như Phương hít thở sâu, thả lỏng cơ thể một chút.
Đối mặt với bao ánh mắt, áp lực, cô thật sự chỉ muốn rời khỏi, rất muốn, cô hối hận rồi, hối hận vì đã đồng ý tới đây.
Dáng vẻ sợ hãi của cô ta lọt vào mắt rất nhiều người.
Những lời bàn tán sôi động.
Những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ hướng về cô.
“Cô gái đó là ai thế? Sao lại đi cùng với cậu Cố?”
“Cô ta cũng thật là xinh đẹp, cậu Cố tìm được người đẹp như tiên nữ vậy.”
“Xinh đẹp có tác dụng gì? Mặc một chiếc váy đã lỗi thời, trông thật là nghèo khổ.”
“Chẳng phải là dựa vào khuôn mặt đó mà quyến rũ cậu Cố sao?”
“Thì ra con mắt cậu Cố cũng tầm thường như vậy, lại nhìn trúng cô gái này.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi có bạn gái như vậy, mất bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận.”
-
“Bà, đây là Tiểu Mộc.”
Mộc Như Phương trong đầu trống rỗng, nghe thấy lời của Cố Thần Phong mới phản ứng lại, trước mặt là một bà lão phúc hậu: “Bà Cố.”
Cố lão phu nhân cười: “Tiểu Mộc à, tốt lắm!”
Bà vẫy tay về phía Mộc Như Phương: “Lại đây, để bà xem nào.”
Khí chất trong người Mộc Như Phương không phải ngày một ngày hai là có thể học được, một khí chất cao quý, trang nhã, thoát tục cộng với gương mặt xinh đẹp, một bộ trang phục đơn giản mộc mạc, cho dù không trang điểm cầu kì nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.
Bà Cố Mỹ Vực gật đầu hài lòng.
Đây mới là dáng vẻ của con gái danh gia thục nữ.
Trang nhã, nết na, xinh đẹp, vẻ đẹp tỏa ra từ bên trong.
Chỉ có điều, cô ấy quá đẹp rồi...
Nhưng chỉ cần cháu trai bà thích là được rồi.
Ông Cố và bà Cố bên kia đều chăm chú nhìn Mộc Như Phương, hai người giao lưu qua ánh mắt, Cố Thần Phong nói: “Bố mẹ, đây là Tiểu Mộc.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng nói: “Cố tiên sinh, Cố phu nhân.”
Hai người đều gật đầu, Cố phu nhân cười nói: “Thần Phong, con có bạn gái lúc nào, sao không nói với bố mẹ một tiếng.”
Buổi thọ mừng này, Cố phu nhân còn hẹn với mấy vị tiểu thư muốn giới thiệu cho cậu Cố.
Cố Thần Phong mỉm cười: “Thì bây giờ con không phải đang nói đây sao?”
Đúng lúc đó, cửa của phòng tiệc mở ra.
“Đào thiếu gia tới.”
Khuôn mặt Mộc Như Phương liền trắng bệch.
“Alo, anh là...”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông: “Tôi là Cố Thần Phong.”
Mộc Như Phương đang trong phòng thay đồ của Hoàng Đình, nghe thấy giọng nói trầm trầm bên tai, ngơ ngác rồi lập tức nói: “ Bác sĩ Cố, anh gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
Mộc Như Phương ngay lập tức nghĩ đến Nặc Nặc, liền hỏi: “Có phải liên quan đến bệnh tình của Nặc Nặc không?”
Đây là chuyện cô ta lo lắng nhất rồi.
“Không phải, tình hình trước mắt của Nặc Nặc rất tốt, chỉ là tối nay có một buổi tiệc, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Việc gì vậy... bác sĩ Cố nói đi, tôi nhất định sẽ giúp anh.”
“Đóng giả bạn gái tôi.”
Mộc Như Phương tưởng là mình đang bị ảo giác.
Cái gì cơ???
Đóng giả bạn gái của bác sĩ Cố?
Chuyện này?
Cô lắp bắp: “Bác sĩ Cố... tôi...tôi không thể.”
“Cô Mộc, từ khi tôi về nước, bà tôi luôn giục tôi phải tìm bạn gái, bà sức khỏe yếu rồi, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà, tôi mới đến Hải Châu không lâu, không quen được nhiều người.”
Mộc Như Phương cắn môi, do dự mấy giây, gật đầu: “Ừm, được.”
Đây cũng không phải chuyện quá khó khăn gì nên Mộc Như Phương cũng đồng ý, với lại cô nghĩ để Cố Thần Phong nợ mình một ân tình cũng tốt.
Thọ thần của Cố lão phu nhân được tổ chức vào tối thứ ba.
Mộc Như Phương đến tìm Tô Na xin nghỉ một ngày, trong tủ quần áo của cô ta chẳng có bộ trang phục nào cao cấp, chỉ toàn những bộ đơn giản bình thường, nhưng vì phải tham gia đại thọ của Cố lão phu nhân nên cô đặc biệt chọn một chiếc váy màu vàng nhạt, đây là mẫu từ mấy năm trước rồi, cô là qua một chút rồi mặc lên.
Mộc Như Phương dáng người cao gầy, chiếc váy vàng nhạt càng làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô, tuy gầy nhưng ngực lại đầy đặn, vòng eo nhỏ, đường cong quyến rũ, ở vòng eo có chiếc thắt lưng trang trí hình hồ điệp, mái tóc bồng bềnh xõa xuống vai.
Vốn định để mặt mộc nhưng thấy không phù hợp lắm, nên cô trang điểm nhẹ nhàng, không quá đậm, cô đã quá quen với khuôn mặt như thế này của mình rồi.
Nặc Nặc chạy vào trong phòng ngủ: “Mẹ thật là đẹp!”
Mộc Như Phương quay lưng lại hôn lên má con gái: “Một lát nữa mẹ có việc phải ra ngoài, Nặc Nặc cứ đi ngủ trước nhé, mẹ rất nhanh sẽ về thôi.”
“Mẹ ra ngoài hẹn hò sao?”, con bé mắt chớp chớp, vô cùng chăm chú.
Mộc Như Phương bị con gái làm cho bật cười.
Cô giơ tay vuốt lên trán con: “Mẹ ra ngoài là để giúp một chú chút chuyện thôi.”
Nặc Nặc: “Vậy thì đó cũng là hẹn hò.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt má con bé, cùng Nặc Nặc đọc truyện cổ tích, điện thoại lại lần nữa rung lên, cô biết là Cố Thần Phong đã đến rồi.
Cô dỗ dành Nặc Nặc ngoan ngoãn nghe lời, sau đó đeo chiếc túi xách màu trắng đi xuống lầu.
Căn nhà cô đang thuê nằm ở trên phố, không có sân, đường cũng chật hẹp, ở ngoài đỗ một chiếc xe, cô vừa nhìn đã trông thấy rồi.
Cô bước ra đó, là một chiếc xe con màu đen.
Người lái xe trẻ tuổi bước ra giúp cô mở cửa xe: “Cô Mộc, mời.”
Mộc Như Phương biết được chiếc xe này trị giá không nhỏ, cô trước đây chỉ nghĩ Cố Thần Phong là một bác sĩ bình thường, thật không ngờ rằng...
Cố Thần Phong mặc một bộ comple sang trọng màu xám, áo sơ mi trắng, một chiếc quần dài cũng màu xám, trông vô cùng bảnh bao.
Nhìn thấy Mộc Như Phương, có chút ngạc nhiên: “Cô Mộc.”
Mộc Như Phương ngồi vào trong xe, khe khẽ mỉm cười.
Lái xe nói: “Tiên sinh, có cần đưa cô Mộc đến chỗ Chị Uyển chỉnh trang một chút không?”
Mộc Như Phương khẽ cắn môi.
Cô biết mình như thế này có chút tầm thường, chiếc váy này mặc dù đẹp mắt nhưng đã là mẫu cũ từ những năm trước rồi.
Cố Thần Phong nhìn Mộc Như Phương: “Không cần, đến thẳng khách sạn Milesno.”
Khách sạn Milesno là khách sạn quốc tế cao cấp tại thành phố Hải Châu.
Tối nay, thọ yến của Cố lão phu nhân sẽ được tổ chức tại đây.
Thọ yến của Cố lão phu nhân Cố Mỹ Vực được tổ chức vô cùng long trọng.
Mời tới rất nhiều người nổi tiếng.
Nhà họ Cố là dòng dõi thư hương thế gia, truyền thống lâu đời, mặc dù tiềm lực tài chính có thể không bằng Tô Gia hay Đào Gia, nhưng gia tộc quảng hậu, ai cũng phải kính nể vài phần.
Nhìn thấy trước mắt là khách sạn sang trọng như vậy, cô có chút lo lắng, cô không ngờ thọ yến lại được tổ chức ở nơi xa hoa như vậy, cứ nghĩ chỉ là một bữa tiệc gia đình bình thường, cô rất không muốn xuất hiện ở những nơi đông người như thế này.
Lúc này, cô lại muốn rút lui.
Cố Thần Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô giật mình, phản ứng có chútmạnh mẽ: “Xin lỗi, bác sĩ Cố, tôi...”
“Không sao đâu, không cần căng thẳng, bà nội tôi rất tốt.”, Cố Thần Phong an ủi cô.
Mộc Như Phương gật đầu.
Sau đó cô khoác tay Cố Thần Phong, cả hai cùng nhau bước vào trong.
Đúng như khung cảnh hoa lệ bên ngoài, thọ yến bên trong tổ chức vô cùng lớn, khách mời đều là hào môn thế gia.
Các thiên kim đại tiểu thư đều mặc những bộ lễ phục sang trọng.
Khoảnh khắc Mộc Như Phương bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, cô bước đi rồi lại dừng lại, Cố Thần Phong cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, không cần vội.”
Mộc Như Phương hít thở sâu, thả lỏng cơ thể một chút.
Đối mặt với bao ánh mắt, áp lực, cô thật sự chỉ muốn rời khỏi, rất muốn, cô hối hận rồi, hối hận vì đã đồng ý tới đây.
Dáng vẻ sợ hãi của cô ta lọt vào mắt rất nhiều người.
Những lời bàn tán sôi động.
Những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ hướng về cô.
“Cô gái đó là ai thế? Sao lại đi cùng với cậu Cố?”
“Cô ta cũng thật là xinh đẹp, cậu Cố tìm được người đẹp như tiên nữ vậy.”
“Xinh đẹp có tác dụng gì? Mặc một chiếc váy đã lỗi thời, trông thật là nghèo khổ.”
“Chẳng phải là dựa vào khuôn mặt đó mà quyến rũ cậu Cố sao?”
“Thì ra con mắt cậu Cố cũng tầm thường như vậy, lại nhìn trúng cô gái này.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nếu tôi có bạn gái như vậy, mất bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận.”
-
“Bà, đây là Tiểu Mộc.”
Mộc Như Phương trong đầu trống rỗng, nghe thấy lời của Cố Thần Phong mới phản ứng lại, trước mặt là một bà lão phúc hậu: “Bà Cố.”
Cố lão phu nhân cười: “Tiểu Mộc à, tốt lắm!”
Bà vẫy tay về phía Mộc Như Phương: “Lại đây, để bà xem nào.”
Khí chất trong người Mộc Như Phương không phải ngày một ngày hai là có thể học được, một khí chất cao quý, trang nhã, thoát tục cộng với gương mặt xinh đẹp, một bộ trang phục đơn giản mộc mạc, cho dù không trang điểm cầu kì nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.
Bà Cố Mỹ Vực gật đầu hài lòng.
Đây mới là dáng vẻ của con gái danh gia thục nữ.
Trang nhã, nết na, xinh đẹp, vẻ đẹp tỏa ra từ bên trong.
Chỉ có điều, cô ấy quá đẹp rồi...
Nhưng chỉ cần cháu trai bà thích là được rồi.
Ông Cố và bà Cố bên kia đều chăm chú nhìn Mộc Như Phương, hai người giao lưu qua ánh mắt, Cố Thần Phong nói: “Bố mẹ, đây là Tiểu Mộc.”
Mộc Như Phương nhẹ nhàng nói: “Cố tiên sinh, Cố phu nhân.”
Hai người đều gật đầu, Cố phu nhân cười nói: “Thần Phong, con có bạn gái lúc nào, sao không nói với bố mẹ một tiếng.”
Buổi thọ mừng này, Cố phu nhân còn hẹn với mấy vị tiểu thư muốn giới thiệu cho cậu Cố.
Cố Thần Phong mỉm cười: “Thì bây giờ con không phải đang nói đây sao?”
Đúng lúc đó, cửa của phòng tiệc mở ra.
“Đào thiếu gia tới.”
Khuôn mặt Mộc Như Phương liền trắng bệch.