Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, đột nhiên anh hiểu gì đó, anh đứng dậy ôm lấy cô, vươn hai cánh tay thon dài vòng qua cổ cô: “Không vui hả?”
Thanh âm trầm thấp của anh nói: “Buổi tối anh có cùng cô chủ nhà Đông Phương ăn cơm.”
“Sao anh không nói cho em nghe.” Cố Nhã Thiển vùi đầu vào lồng ngực của anh, thanh âm mang theo chút khó chịu: “Không lẽ anh nghĩ em là người nhỏ nhen vậy hả?”
“Phải phải phải, mợ chủ Tô, là anh sai rồi.” Anh ôm cô rất chặt: “Sau này anh làm gì cũng đều sẽ nói với em được không?”
Tô Ngọc Kỳ không nói với cô là vì anh nghĩ điều này không cần thiết, tình cảm của Đông Phương Vỹ dành cho anh, anh không quản được, nhưng anh cũng đã nói rất rõ với Đông Phương Vỹ, sau này những chuyện hợp tác mà không cần thiết lắm, nhà Đông Phương chỉ cần liên hệ với bên anh hai là được rồi.
Anh không muốn những chuyện như thế này lại truyền tới tai của Cố Nhã Thiển, nhưng mà….
Đáy mắt người đàn ông hơi đen lại, xem ra, anh vẫn còn quá khoan dung với nhà Đông Phương rồi, nên Đông Phương Vỹ mới lần lần lượt lượt khiêu chiến giới hạn của anh, anh có thể đoán ra, nếu như không phải Đông Phương Vỹ đưa tin ra ngoài thì làm sao mà Cố Nhã Thiển lại biết chuyện anh đã ăn tối được.
Nhất định là cô gái ngốc này đã sớm biết anh đã ăn cơm với Đông Phương Vỹ rồi nên mới buồn bực khó chịu như vậy.
….
Cố Nhã Thiển không biết tại sao mình lại mơ một giấc mơ khủng khiếp như vậy, cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trên trán cô thấm đượm mồ hôi lạnh.
Trong mơ cô nhìn thấy một bóng người tràn đầy máu tươi đang kêu cô mẹ ơi.
Cô ngồi dậy lấy đại một chiếc áo mặc lên người rồi chạy tới phòng ngủ trẻ con, nhìn xong Cố Dạ Lê rồi lại chạy qua phòng công chúa nhìn Tinh Tinh, hai đứa trẻ đang ngủ rất ngon, chăn bị Cố Tinh Tinh đạp tung ra ngoài, cô phải khom người xuống đắp lại chăn cho cô bé rồi ngồi bên cạnh giường.
Cô ngồi trong phòng ngủ nhìn Tinh Tinh đang ngủ say một lát rồi mới yên tâm quay lại giường ngủ.
Nhưng khi cô vừa mới nhắm mắt lại..
Thì hình ảnh đẫm máu đó lại phảng phất hiện ra.
Chỉ cần Cố Nhã Thiển nhắm mắt thì lại nghĩ tới chuyện đó.
Đầu của cô bắt đầu đau.
Như thể có gì đó đang đào sâu vào tâm trí cô, ký ức từng chút từng chút một tách ra.
Trong đầu cô mang máng lóe lên một bức tranh lờ mờ.
Cô lật người lại.
Người đàn ông nằm bên cạnh tỉnh dậy, cánh tay thon dài ôm lấy cô, Cố Nhã Thiển nói: “Em làm ồn khiến anh dậy hả.”
Người đàn ông tuấn lãng nhẹ nhàng ‘ ừm’ một cái, thanh âm khàn khàn nói: “Sao em không ngủ, ngủ không được sao?”
“Không có.” Cố Nhã Thiển gục vào lồng ngực của anh, cảm nhận sự ấm áp khiến cô an tâm: “Ngủ thôi.”
…..
Dường như là cả một buổi sáng, Cố Nhã Thiển chỉ nghĩ về giấc mơ hôm qua.
Trong não cô hình như có gì đó đã vỡ ra.
Cô ráng nhớ đi nhớ lại, nhưng vẫn nhớ không ra.
Càng nhớ càng nghĩ càng khiến cô đau đầu.
Buổi chiều cô đi bệnh viện.
Sau sự cố tai nạn xe lần đó, cô thường xuyên bị đau đầu, bác sĩ nói chỉ cần tiếp xúc với cuộc sống trước đây, ký ức của cô sẽ từ từ được khôi phục thôi.
Cô bốc số đợi.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nói: “Triệu chứng đau đầu này của cô có từ lúc nào?”
“Hai năm trước, tôi có bị tai nạn xe làm tổn thương đến đầu, sau khi vết thương khỏi thì thỉnh thoảng vẫn bị đau đầu, đã bị như vậy một thời gian rồi nhưng mà tối hôm qua tôi đau vô cùng.”
Bác sĩ chỉ kê cho cô một số thuốc giảm đau chứ không nói nguyên nhân gây bệnh cụ thể là gì.
“Bác sĩ, khi nào thì tôi mới có thể khôi phục ký ức?”
Bác sĩ: “Chuyện này thì tôi e là không có bất kì bác sĩ nào dám khẳng định đáp án đâu, tất cả đều phụ thuộc vào người đó, có người thì mấy tháng, có người thì vài năm, cũng có người tới vài chục năm lận, ký ức thường được khôi phục vào một khoảnh khắc tự nhiên mà con người không ngờ tới nhất, có người cả đời cũng không nhớ được.”
…..
Cố Nhã Thiển ra khỏi thang máy, bỗng trước mặt có một người con trai đi tới: “Cô Cố?”
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên, nhìn người con trai trẻ tuổi trước mặt, dáng vẻ chỉ độ chừng 18, 19 tuổi thôi, trên người mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu, khuôn mặt tuấn dật.
Rất là sáng sủa.
Trần Vũ Trung ra khỏi thang máy, gãi gãi đầu, trên mặt cậu ta mang theo chút khó xử và vẻ non nớt của một thiếu niên: “Cô Cố, sao cô lại ở đây?”
Dường như cậu ta vừa nhớ ra đây là bệnh viện nên vội vàng nói: “Cô Cố, cô có chỗ nào không khỏe sao, anh tôi đang trên lầu đó.”
Cố Nhã Thiển nhìn người thiếu niên sáng sủa trước mặt mỉm cười nói:“ Tôi không sao, cậu tới tìm anh cậu sao?”
Cố Nhã Thiển cũng nhận ra, người thiếu niên trước mặt nhất định là người em trai vừa mới bước vào đại học của Trần Cẩm Diễn.
Trần Cẩm Diễn là anh em tốt của Tô Ngọc Kỳ, cô có gặp anh ta một lần ở hôn lễ.
Nhưng cô không có gặp qua Trần Vũ Trung, lúc đó Trần Cẩm Diễn nói em trai anh ta đang tiến hành một tác phẩm nghiên cứu ở trường đại học nên không đến tham dự được.
Nhưng mà xem ra trước đây mình cũng có quen biết với cái người tên Trần Vũ Trung này.
“Đúng vậy, tôi tới tìm anh tôi, anh ấy ở trên lầu, cô Cố Uyên hay là đi chung đi.” Trần Vũ Trung nói xong, giống như vẫn cảm thấy chưa ổn lắm, cậu ta chỉ cần nhìn thấy cô Cố thôi là đã trở nên khẩn trương rồi.
Tuy cô Cố Uyên đã kết hôn với anh ba, nhưng dù sao đi nữa hai người cũng là bạn bè, cậu cũng không còn là vị thiếu niên trẻ người non dạ như hai năm trước nữa rồi.
Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ, nếu đã là bạn của Tô Ngọc Kỳ, cô có đi gặp thì cũng không sao đâu, cô gật đầu cười: “Được.”
Nụ cười của cô xán lạn mà ôn hòa.
Khí chất trầm tĩnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Vũ Trung có chút đỏ lên, tuy cậu ta cũng đã có bạn gái ở đại học rồi, nhưng mà Cố Uyên cũng đã từng là một ánh trăng sáng tồn tại trong lòng của cậu ta.
Phòng khám của Trần Cẩm Diễn ở trên lầu ba, từ thang máy đi vài bước là tới rồi, y tá từ trong phòng khám bước ra nhìn thấy Trần Vũ Trung, đương nhiên là cô nhận ra cậu: “Bác sĩ Trần đang ở trong tiếp bệnh nhân.”
Hai người bọn họ đợi ở ngoài cửa một hồi, Cố Nhã Thiển nhìn tấm bảng treo trước cửa phòng khám, Trần Cẩm Diễn chính là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa tim mạch.
Trần Cẩm Diễn tiếp bệnh nhân cuối cùng xong thì hai người họ cũng đã đợi được hơn 10 phút rồi.
Cố Nhã Thiển cười cười: “Bác sĩ Trần.”
Đối với Trần Cẩm Diễn, anh chỉ gặp Cố Nhã Thiển được hai lần thôi, lần đầu tiên là khi Tô Ngọc Kỳ giới thiệu cô cho đám anh em nối khố của mình, lần hai là ở hôn lễ của cô.
Nhưng mà lúc này, trong đầu của Cố Nhã Thiển bỗng nhiên lóe lên một vệt kí ức mơ hồ, hình như, trước đây cô có gặp qua anh ta.
Lúc cô tỉ mỉ cẩn thận nhớ lại thì những ký ức đó cứ giống như nước chảy, sờ được nhưng không bắt được.
Điện thoại của Trần Vũ Trung vang lên nên cậu ta phải đi nhận điện thoại.
Trần Cẩm Diễn rót cho cô một ly nước: “Uống nước đi.” Anh mang máng nhìn thấy một tờ giấy khám sức khỏe được cất trong túi của Cố Nhã Thiển nên cười cười nói: “ Chị dâu, nếu chị không phiền tôi có thể giúp chị khám một chút.”
Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ, bác sĩ thì dù sao đi nữa cũng là bác sĩ, đều có thể tìm ra bệnh tình của cô, tuy cô chả còn ôm bất kì hy vọng nào có thể khôi phục ký ức cho mình nữa, dẫu sao cũng đã 2 năm trôi qua rồi, mặc dù trong đầu cô vẫn lần lần lượt lượt lóe lên những mảnh ký ức, nhưng mà mỗi lần chỉ cần cô tiếp tục cố gắng nhớ tiếp thì đầu sẽ đau rất dữ dội.
Tuy là vậy, nhưng cô thật sự rất muốn nhớ lại những chuyện trước đây.
Bởi vì gần đây cô hay bị đau đầu nên đã đến đây để chụp CT, nhưng chả có bị gì cả.
Sau khi Trần Cẩm Diễn xem xét giấy kiểm tra sức khỏe của cô, anh lên tiếng nói: “Gần đây tôi có một người bạn từ Pháp về, anh ấy là một trong những bác sĩ khoa não nổi tiếng nhất trong đội ngũ bác sĩ của giáo sư Trương, anh đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân bị mất trí nhớ, đợi anh ta về tới, tôi sẽ nói anh ta liên lạc với chị để khám cho chị xem thế nào.”
“Được.” Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ bèn nói: “Đừng nói chuyện này với chồng tôi nhé.”
Cô sợ anh ấy sẽ lo lắng
Trần Cẩm Diễn đồng ý.
Một tuần sau Cố Nhã Thiển nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, bởi vì trước đây cô đã từng đi Pháp với Cố Giác cho nên cô có thể dễ dàng nghe được một giọng nói tiếng phổ thông nhưng mang theo chút âm điệu nước ngoài của một người đàn ông: “Xin chào, là cô Cố phải không, tôi là bạn của Cố Cẩm Diễn tên là Giang Chuẩn, cô có rảnh không? Trần Cẩm Diễn đã nói sơ bệnh án của cô cho tôi nghe rồi, cô có thời gian không? Về chuyện mất trí nhớ của cô, tôi nghĩ là..tôi vẫn nên hỏi cô kĩ càng hơn một chút.”
…..
Thanh âm trầm thấp của anh nói: “Buổi tối anh có cùng cô chủ nhà Đông Phương ăn cơm.”
“Sao anh không nói cho em nghe.” Cố Nhã Thiển vùi đầu vào lồng ngực của anh, thanh âm mang theo chút khó chịu: “Không lẽ anh nghĩ em là người nhỏ nhen vậy hả?”
“Phải phải phải, mợ chủ Tô, là anh sai rồi.” Anh ôm cô rất chặt: “Sau này anh làm gì cũng đều sẽ nói với em được không?”
Tô Ngọc Kỳ không nói với cô là vì anh nghĩ điều này không cần thiết, tình cảm của Đông Phương Vỹ dành cho anh, anh không quản được, nhưng anh cũng đã nói rất rõ với Đông Phương Vỹ, sau này những chuyện hợp tác mà không cần thiết lắm, nhà Đông Phương chỉ cần liên hệ với bên anh hai là được rồi.
Anh không muốn những chuyện như thế này lại truyền tới tai của Cố Nhã Thiển, nhưng mà….
Đáy mắt người đàn ông hơi đen lại, xem ra, anh vẫn còn quá khoan dung với nhà Đông Phương rồi, nên Đông Phương Vỹ mới lần lần lượt lượt khiêu chiến giới hạn của anh, anh có thể đoán ra, nếu như không phải Đông Phương Vỹ đưa tin ra ngoài thì làm sao mà Cố Nhã Thiển lại biết chuyện anh đã ăn tối được.
Nhất định là cô gái ngốc này đã sớm biết anh đã ăn cơm với Đông Phương Vỹ rồi nên mới buồn bực khó chịu như vậy.
….
Cố Nhã Thiển không biết tại sao mình lại mơ một giấc mơ khủng khiếp như vậy, cô tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trên trán cô thấm đượm mồ hôi lạnh.
Trong mơ cô nhìn thấy một bóng người tràn đầy máu tươi đang kêu cô mẹ ơi.
Cô ngồi dậy lấy đại một chiếc áo mặc lên người rồi chạy tới phòng ngủ trẻ con, nhìn xong Cố Dạ Lê rồi lại chạy qua phòng công chúa nhìn Tinh Tinh, hai đứa trẻ đang ngủ rất ngon, chăn bị Cố Tinh Tinh đạp tung ra ngoài, cô phải khom người xuống đắp lại chăn cho cô bé rồi ngồi bên cạnh giường.
Cô ngồi trong phòng ngủ nhìn Tinh Tinh đang ngủ say một lát rồi mới yên tâm quay lại giường ngủ.
Nhưng khi cô vừa mới nhắm mắt lại..
Thì hình ảnh đẫm máu đó lại phảng phất hiện ra.
Chỉ cần Cố Nhã Thiển nhắm mắt thì lại nghĩ tới chuyện đó.
Đầu của cô bắt đầu đau.
Như thể có gì đó đang đào sâu vào tâm trí cô, ký ức từng chút từng chút một tách ra.
Trong đầu cô mang máng lóe lên một bức tranh lờ mờ.
Cô lật người lại.
Người đàn ông nằm bên cạnh tỉnh dậy, cánh tay thon dài ôm lấy cô, Cố Nhã Thiển nói: “Em làm ồn khiến anh dậy hả.”
Người đàn ông tuấn lãng nhẹ nhàng ‘ ừm’ một cái, thanh âm khàn khàn nói: “Sao em không ngủ, ngủ không được sao?”
“Không có.” Cố Nhã Thiển gục vào lồng ngực của anh, cảm nhận sự ấm áp khiến cô an tâm: “Ngủ thôi.”
…..
Dường như là cả một buổi sáng, Cố Nhã Thiển chỉ nghĩ về giấc mơ hôm qua.
Trong não cô hình như có gì đó đã vỡ ra.
Cô ráng nhớ đi nhớ lại, nhưng vẫn nhớ không ra.
Càng nhớ càng nghĩ càng khiến cô đau đầu.
Buổi chiều cô đi bệnh viện.
Sau sự cố tai nạn xe lần đó, cô thường xuyên bị đau đầu, bác sĩ nói chỉ cần tiếp xúc với cuộc sống trước đây, ký ức của cô sẽ từ từ được khôi phục thôi.
Cô bốc số đợi.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nói: “Triệu chứng đau đầu này của cô có từ lúc nào?”
“Hai năm trước, tôi có bị tai nạn xe làm tổn thương đến đầu, sau khi vết thương khỏi thì thỉnh thoảng vẫn bị đau đầu, đã bị như vậy một thời gian rồi nhưng mà tối hôm qua tôi đau vô cùng.”
Bác sĩ chỉ kê cho cô một số thuốc giảm đau chứ không nói nguyên nhân gây bệnh cụ thể là gì.
“Bác sĩ, khi nào thì tôi mới có thể khôi phục ký ức?”
Bác sĩ: “Chuyện này thì tôi e là không có bất kì bác sĩ nào dám khẳng định đáp án đâu, tất cả đều phụ thuộc vào người đó, có người thì mấy tháng, có người thì vài năm, cũng có người tới vài chục năm lận, ký ức thường được khôi phục vào một khoảnh khắc tự nhiên mà con người không ngờ tới nhất, có người cả đời cũng không nhớ được.”
…..
Cố Nhã Thiển ra khỏi thang máy, bỗng trước mặt có một người con trai đi tới: “Cô Cố?”
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu lên, nhìn người con trai trẻ tuổi trước mặt, dáng vẻ chỉ độ chừng 18, 19 tuổi thôi, trên người mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu, khuôn mặt tuấn dật.
Rất là sáng sủa.
Trần Vũ Trung ra khỏi thang máy, gãi gãi đầu, trên mặt cậu ta mang theo chút khó xử và vẻ non nớt của một thiếu niên: “Cô Cố, sao cô lại ở đây?”
Dường như cậu ta vừa nhớ ra đây là bệnh viện nên vội vàng nói: “Cô Cố, cô có chỗ nào không khỏe sao, anh tôi đang trên lầu đó.”
Cố Nhã Thiển nhìn người thiếu niên sáng sủa trước mặt mỉm cười nói:“ Tôi không sao, cậu tới tìm anh cậu sao?”
Cố Nhã Thiển cũng nhận ra, người thiếu niên trước mặt nhất định là người em trai vừa mới bước vào đại học của Trần Cẩm Diễn.
Trần Cẩm Diễn là anh em tốt của Tô Ngọc Kỳ, cô có gặp anh ta một lần ở hôn lễ.
Nhưng cô không có gặp qua Trần Vũ Trung, lúc đó Trần Cẩm Diễn nói em trai anh ta đang tiến hành một tác phẩm nghiên cứu ở trường đại học nên không đến tham dự được.
Nhưng mà xem ra trước đây mình cũng có quen biết với cái người tên Trần Vũ Trung này.
“Đúng vậy, tôi tới tìm anh tôi, anh ấy ở trên lầu, cô Cố Uyên hay là đi chung đi.” Trần Vũ Trung nói xong, giống như vẫn cảm thấy chưa ổn lắm, cậu ta chỉ cần nhìn thấy cô Cố thôi là đã trở nên khẩn trương rồi.
Tuy cô Cố Uyên đã kết hôn với anh ba, nhưng dù sao đi nữa hai người cũng là bạn bè, cậu cũng không còn là vị thiếu niên trẻ người non dạ như hai năm trước nữa rồi.
Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ, nếu đã là bạn của Tô Ngọc Kỳ, cô có đi gặp thì cũng không sao đâu, cô gật đầu cười: “Được.”
Nụ cười của cô xán lạn mà ôn hòa.
Khí chất trầm tĩnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Trần Vũ Trung có chút đỏ lên, tuy cậu ta cũng đã có bạn gái ở đại học rồi, nhưng mà Cố Uyên cũng đã từng là một ánh trăng sáng tồn tại trong lòng của cậu ta.
Phòng khám của Trần Cẩm Diễn ở trên lầu ba, từ thang máy đi vài bước là tới rồi, y tá từ trong phòng khám bước ra nhìn thấy Trần Vũ Trung, đương nhiên là cô nhận ra cậu: “Bác sĩ Trần đang ở trong tiếp bệnh nhân.”
Hai người bọn họ đợi ở ngoài cửa một hồi, Cố Nhã Thiển nhìn tấm bảng treo trước cửa phòng khám, Trần Cẩm Diễn chính là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa tim mạch.
Trần Cẩm Diễn tiếp bệnh nhân cuối cùng xong thì hai người họ cũng đã đợi được hơn 10 phút rồi.
Cố Nhã Thiển cười cười: “Bác sĩ Trần.”
Đối với Trần Cẩm Diễn, anh chỉ gặp Cố Nhã Thiển được hai lần thôi, lần đầu tiên là khi Tô Ngọc Kỳ giới thiệu cô cho đám anh em nối khố của mình, lần hai là ở hôn lễ của cô.
Nhưng mà lúc này, trong đầu của Cố Nhã Thiển bỗng nhiên lóe lên một vệt kí ức mơ hồ, hình như, trước đây cô có gặp qua anh ta.
Lúc cô tỉ mỉ cẩn thận nhớ lại thì những ký ức đó cứ giống như nước chảy, sờ được nhưng không bắt được.
Điện thoại của Trần Vũ Trung vang lên nên cậu ta phải đi nhận điện thoại.
Trần Cẩm Diễn rót cho cô một ly nước: “Uống nước đi.” Anh mang máng nhìn thấy một tờ giấy khám sức khỏe được cất trong túi của Cố Nhã Thiển nên cười cười nói: “ Chị dâu, nếu chị không phiền tôi có thể giúp chị khám một chút.”
Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ, bác sĩ thì dù sao đi nữa cũng là bác sĩ, đều có thể tìm ra bệnh tình của cô, tuy cô chả còn ôm bất kì hy vọng nào có thể khôi phục ký ức cho mình nữa, dẫu sao cũng đã 2 năm trôi qua rồi, mặc dù trong đầu cô vẫn lần lần lượt lượt lóe lên những mảnh ký ức, nhưng mà mỗi lần chỉ cần cô tiếp tục cố gắng nhớ tiếp thì đầu sẽ đau rất dữ dội.
Tuy là vậy, nhưng cô thật sự rất muốn nhớ lại những chuyện trước đây.
Bởi vì gần đây cô hay bị đau đầu nên đã đến đây để chụp CT, nhưng chả có bị gì cả.
Sau khi Trần Cẩm Diễn xem xét giấy kiểm tra sức khỏe của cô, anh lên tiếng nói: “Gần đây tôi có một người bạn từ Pháp về, anh ấy là một trong những bác sĩ khoa não nổi tiếng nhất trong đội ngũ bác sĩ của giáo sư Trương, anh đã trị liệu cho rất nhiều bệnh nhân bị mất trí nhớ, đợi anh ta về tới, tôi sẽ nói anh ta liên lạc với chị để khám cho chị xem thế nào.”
“Được.” Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ bèn nói: “Đừng nói chuyện này với chồng tôi nhé.”
Cô sợ anh ấy sẽ lo lắng
Trần Cẩm Diễn đồng ý.
Một tuần sau Cố Nhã Thiển nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, bởi vì trước đây cô đã từng đi Pháp với Cố Giác cho nên cô có thể dễ dàng nghe được một giọng nói tiếng phổ thông nhưng mang theo chút âm điệu nước ngoài của một người đàn ông: “Xin chào, là cô Cố phải không, tôi là bạn của Cố Cẩm Diễn tên là Giang Chuẩn, cô có rảnh không? Trần Cẩm Diễn đã nói sơ bệnh án của cô cho tôi nghe rồi, cô có thời gian không? Về chuyện mất trí nhớ của cô, tôi nghĩ là..tôi vẫn nên hỏi cô kĩ càng hơn một chút.”
…..