Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261
Cố Tinh Tinh thì lại rất vui vẻ.
Cô bé còn rất nhỏ, chỉ là thỉnh thoảng có mấy lần xem phim thần tượng lúc tám giờ với dì Hạ, lúc nam nữ chính trong phim ở cùng nhau, sẽ hôn hôn.
Nếu hôn hôn, chứng tỏ hai người ở cùng nhau.
À..
Ba và mẹ ở cùng nhau không phải vì muốn hôn hôn sao?
Hì hì, như vậy mẹ mới có thể vẫn luôn ở cùng ba nhỉ.
Cố Nhã Thiển mở mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, cô muốn ngồi dậy, mới phát hiện ra hai tay của mình đều bị trói chặt.
Cô lập tức trở nên hoảng sợ, cô nhớ tới mình vừa mới đi ra khỏi thang máy của bãi đỗ xe ngầm, đã bị người ta đánh cho hôn mê.
Tóc dài khẽ loạn rải rác ở bên cạnh đôi má trắng nõn của người phụ nữ, hơi che khuất đi tầm mắt phía trước
Cố Nhã Thiển ngồi dậy, cô phát hiện lúc này mình đang ở trên một chiếc du thuyền, quy mô không lớn, cô giãy dụa muốn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay, chợt có một bóng người đi tới trước mặt cô.
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu, thoáng ngơ ngác: "Thì ra là cô, Ôn Lâm!"
"Là tôi, thế nào, Tổng giám Cố rất bất ngờ sao?" Lúc này, Ôn Lâm mang theo tư thế của người chiến thắng: "Cố Nhã Thiển, có lẽ cô chưa từng ngờ tới, cũng sẽ có một ngày cô ở trong tay tôi đúng không."
Cố Nhã Thiển thật sự chưa từng ngờ tới, Ôn Lâm lại có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Cô vốn cho rằng, trong công ty, cô ta tùy ý lan ra tin đồn cô là người yêu bí mật của Âu Thời Phong, có quan hệ nam nữ không chính đáng với Âu Thời Phong, dựa vào khuôn mặt bò lên giường đổi lấy vị trí Tổng giám, lúc đó, Cố Nhã Thiển cũng không để ý tới.
Bởi vì trong nơi làm việc, người hãm hại người khác để thỏa mãn lòng ghen tị của bản thân giống như Ôn Lâm nhiều lắm.
Càng giải thích lại cảng có vẻ để tâm.
Còn chuyện buổi biễu diễn thời trang, cô cho rằng Ôn Lâm không chịu được cô làm Tổng giám, mới ra chút thủ đoạn nhỏ, dù sao cũng là nhân viên cũ đã làm việc rất lâu ở CK, nhưng mà giờ phút này, trạng thái xấu xí của Ôn Lâm đã lộ nguyên hình rồi.
"Ôn Lâm, công ty đuổi cô là vì hành vi đạo đức của cô, cô nên tìm CK, hoặc là, tìm Tổng Giám đốc Âu để tranh luận." Cố Nhã Thiển lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Ôn Lâm: “Bắt cóc tôi, cô cũng biết, chính là vi phạm pháp luật đấy."
Ôn Lâm thấy vẻ mặt Cố Nhã Thiển không có chút bối rối nào, khuôn mặt trở nên xinh đẹp đến lóa mắt dưới gió đêm, cô ta càng ghen tị hơn: "Cô không sợ hay sao, Cố Nhã Thiển, cô không sợ tôi giết cô sao!"
Ôn Lâm nói xong, lấy ra một con dao trái cây.
Mí mắt của Cố Nhã Thiển khẽ nâng lên, sợi tóc lộn xộn bị gió đêm thổi bay, che khuất tầm mắt trước mặt, nhưng nụ cười trên khóe môi cô vẫn không thay đổi, mỗi chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng: "Theo tôi đoán, cô không động vào tôi mà lại chờ tôi tự tỉnh, cho nên, cô muốn kiếm tiền? Tiền vẫn chưa có, giết tôi rồi, chẳng phải là rổ tre đựng nước cũng bằng không hay sao?"
Rõ ràng Ôn Lâm không đoán ra được cô sẽ bình tĩnh như thế, ngược lại lúc này mình đã luống cuống rồi, cô ta run run tay, lưỡi đao quét qua bóng đêm lộ ra ánh sáng màu bạc.
Đúng, cô ta cần có tiền!
Cô ta không có đường lui!
Nhưng mà!
Ôn Lâm ghen tị nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhã Thiển, khuôn mặt tự nhiên không phấn trang điểm khiến cho đàn ông không thể dời mắt này, dao nhọn chậm rãi đến gần khuôn mặt của cô: “Vậy cô có tin, tôi sẽ rạch mặt cô trước hay không?”
Ôn Lâm đã điên rồi: "Cô nói xem cái cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô nhìn thấy mặt cô bị hủy rồi, còn có thể tiếp tục thích cô không? Nếu Tổng Giám đốc Âu nhìn thấy khuôn mặt bị hủy rồi của cô, còn có thể tiếp tục để cô ngồi trên vị trí Tổng giám không?"
Đôi tay bị trói ở sau lưng của Cố Nhã Thiển nắm chặt lại, lưỡi dao dán trên mặt cô, mũi nhọn lạnh như băng, trong nháy mắt kia, lông tơ của Cố Nhã Thiển đều run rẩy dựng thẳng lên.
Không ai đối mặt với chuyện như vậy sẽ không sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt đó, trong đầu Cố Nhã Thiển lại nhớ tới lời nói khi nãy của Ôn Lâm, nếu, mặt của cô bị hủy.
Cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô kia, có thể sẽ không thích cô nữa..
Cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô kia, Tô Ngọc Kỳ.
Cố Nhã Thiển nheo mắt.
"Chị, chị muốn làm gì...” Ôn Hoa đi ra từ trong khoang thuyền, nhìn thấy một màn trước mắt thì vội vàng đi tới giành lấy con dao trong tay Ôn Lâm.
"Chị, không phải chị nói cần tiền sao? Cậu chủ nhà giàu kia liên hệ với em, đã đến đây rồi."
Lông mi của Cố Nhã Thiển khẽ run rẩy, từ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cô có thể biết được, Tô Ngọc Kỳ đến đây.
Du thuyền áp sát bờ biển, một bóng người cao lớn bước lên thuyền, ánh trăng trải dài hình bóng cao lớn của người đàn ông, hơi thở lạnh lùng hung ác, khuôn mặt tuấn tú âm u như nước nhìn lên trên boong tàu.
Khi anh nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt kia, thấy cô vẫn tốt, trong lòng mới thả lỏng một chút, ánh mắt lại rơi xuống hai người đứng xung quanh..
Anh hơi híp mắt: "Chín mươi tỷ các người cũng biết đấy, ngân hàng không thể thoáng cái đưa ra nhiều tiền mặt như vậy, đây là chi phiếu, các người đi tìm ngân hàng nào cũng có thể rút tiền."
"Thả cô ấy ra."
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu nhạt, nhưng bây giờ trên mặt che phủ một mảnh hung ác, ánh mắt lạnh như băng.
Ôn Hoa nhận lấy chi phiếu, bị ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông làm cho sợ hãi, ngón tay có chút run rẩy, anh ta lập tức muốn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Cố Nhã Thiển.
Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông đứng trên boong tàu cách mình không xa, giống như đang đắm chìm trong ánh trăng lờ mờ.
Trước mắt cô mơ hồ.
Nhìn thấy người đàn ông bước về phía mình, trong chớp mắt đó, đáy lòng cô khẽ run lên.
"Anh đừng đến đây." Ôn Lâm thét chói tai, vì sao người đàn ông xuất sắc như vậy lại thích loại phụ nữ như Cố Nhã Thiển chứ.
Ôn Hoa muốn giữ chặt Ôn Lâm: "Chị, chị muốn làm gì vậy, đã có tiền rồi, chúng ta đi nhanh thôi!"
"Đi cái gì?" Ôn Lâm nhìn người đàn ông mang khí chất xuất sắc lạnh như băng đứng cách đó không xa, hạt giống ghen tị điên cuồng sinh trưởng trong lòng giống như cỏ dại, cô ta lấy con dao ra, chỉ về phía Cố Nhã Thiển, nói với Tô Ngọc Kỳ: "Nếu anh lại đi về phía trước một bước, tôi sẽ rạch nát mặt của cô ta.”
Tô Ngọc Kỳ mím môi, hơi thở táo bạo hung ác trong nháy mắt tràn ngập xung quanh, ánh mắt trên khuôn mặt anh tuấn bức người kia cực kỳ lạnh lẽo: "Cô muốn làm gì?"
"Chính là cô." Ôn Lâm khàn giọng gào thét: "Chính là cô đưa chồng tôi vào tù, chính là các người ép tôi thành dáng vẻ như bây giờ!! Cố Nhã Thiển, chính là cô!!"
Cố Nhã Thiển nhìn Ôn Lâm đã sắp phát điên ở trước mặt, cau mày, thì ra, người lái xe máy muốn đâm vào người cô ngày đó... là chồng của Ôn Lâm.
Nếu lúc ấy Tô Ngọc Kỳ không có ở đó bảo vệ mình kịp thời, cô thật sự không biết....
Người kia muốn đâm cô không được, lại còn bị xe máy đè gãy chân, đã phải nhận sự trừng phạt của pháp luật rồi.
Sắc mặt của cô dịu dàng tao nhã, nhìn Ôn Lâm, bình tĩnh mở miệng: "Cho nên, cô muốn làm gì? Tự mình làm ra loại chuyện này, còn muốn kéo theo đứa em trai duy nhất của mình sao?"
Ôn Hoa ở bên cạnh thoáng ngơ ngác, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nhã Thiển, cúi đầu nói: "Chị, chị đừng sai lầm như vậy nữa..."
"Chị sai cái gì chứ, chị chỉ muốn khiến cuộc sống của chúng ta tốt hơn một chút thôi!" Ôn Lâm đã hoàn toàn điên rồi, lại thêm lời nói của Cố Nhã Thiển đã đánh tới điểm yếu của cô ta, cô ta chỉ có một đứa em trai này thôi.
Cô ta lập tức phát điên đẩy mạnh Cố Nhã Thiển một cái.
Cố Nhã Thiển vốn đang dựa sát vào lan can, hơn nữa hai tay còn bị trói chặt, không có cách nào đỡ lấy lan can để đứng vững thân thể, cho nên trực tiếp rơi xuống.
Nước biển tanh mặn nhanh chóng bao phủ cô, tràn ngập vào miệng mũi.
Ôn Lâm cũng không ngờ Cố Nhã Thiển cứ ngã xuống như thế, ngây ngẩn cả người, Ôn Hoa trừng lớn mắt: "Chị, chị điên rồi sao!!"
Giây tiếp theo, ‘bùm’ một tiếng, mặt biển gợn lên bọt nước, một bóng người cao to nhảy xuống ngay sau đó.
Cô bé còn rất nhỏ, chỉ là thỉnh thoảng có mấy lần xem phim thần tượng lúc tám giờ với dì Hạ, lúc nam nữ chính trong phim ở cùng nhau, sẽ hôn hôn.
Nếu hôn hôn, chứng tỏ hai người ở cùng nhau.
À..
Ba và mẹ ở cùng nhau không phải vì muốn hôn hôn sao?
Hì hì, như vậy mẹ mới có thể vẫn luôn ở cùng ba nhỉ.
Cố Nhã Thiển mở mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, cô muốn ngồi dậy, mới phát hiện ra hai tay của mình đều bị trói chặt.
Cô lập tức trở nên hoảng sợ, cô nhớ tới mình vừa mới đi ra khỏi thang máy của bãi đỗ xe ngầm, đã bị người ta đánh cho hôn mê.
Tóc dài khẽ loạn rải rác ở bên cạnh đôi má trắng nõn của người phụ nữ, hơi che khuất đi tầm mắt phía trước
Cố Nhã Thiển ngồi dậy, cô phát hiện lúc này mình đang ở trên một chiếc du thuyền, quy mô không lớn, cô giãy dụa muốn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay, chợt có một bóng người đi tới trước mặt cô.
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu, thoáng ngơ ngác: "Thì ra là cô, Ôn Lâm!"
"Là tôi, thế nào, Tổng giám Cố rất bất ngờ sao?" Lúc này, Ôn Lâm mang theo tư thế của người chiến thắng: "Cố Nhã Thiển, có lẽ cô chưa từng ngờ tới, cũng sẽ có một ngày cô ở trong tay tôi đúng không."
Cố Nhã Thiển thật sự chưa từng ngờ tới, Ôn Lâm lại có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Cô vốn cho rằng, trong công ty, cô ta tùy ý lan ra tin đồn cô là người yêu bí mật của Âu Thời Phong, có quan hệ nam nữ không chính đáng với Âu Thời Phong, dựa vào khuôn mặt bò lên giường đổi lấy vị trí Tổng giám, lúc đó, Cố Nhã Thiển cũng không để ý tới.
Bởi vì trong nơi làm việc, người hãm hại người khác để thỏa mãn lòng ghen tị của bản thân giống như Ôn Lâm nhiều lắm.
Càng giải thích lại cảng có vẻ để tâm.
Còn chuyện buổi biễu diễn thời trang, cô cho rằng Ôn Lâm không chịu được cô làm Tổng giám, mới ra chút thủ đoạn nhỏ, dù sao cũng là nhân viên cũ đã làm việc rất lâu ở CK, nhưng mà giờ phút này, trạng thái xấu xí của Ôn Lâm đã lộ nguyên hình rồi.
"Ôn Lâm, công ty đuổi cô là vì hành vi đạo đức của cô, cô nên tìm CK, hoặc là, tìm Tổng Giám đốc Âu để tranh luận." Cố Nhã Thiển lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Ôn Lâm: “Bắt cóc tôi, cô cũng biết, chính là vi phạm pháp luật đấy."
Ôn Lâm thấy vẻ mặt Cố Nhã Thiển không có chút bối rối nào, khuôn mặt trở nên xinh đẹp đến lóa mắt dưới gió đêm, cô ta càng ghen tị hơn: "Cô không sợ hay sao, Cố Nhã Thiển, cô không sợ tôi giết cô sao!"
Ôn Lâm nói xong, lấy ra một con dao trái cây.
Mí mắt của Cố Nhã Thiển khẽ nâng lên, sợi tóc lộn xộn bị gió đêm thổi bay, che khuất tầm mắt trước mặt, nhưng nụ cười trên khóe môi cô vẫn không thay đổi, mỗi chữ nói ra đều cực kỳ rõ ràng: "Theo tôi đoán, cô không động vào tôi mà lại chờ tôi tự tỉnh, cho nên, cô muốn kiếm tiền? Tiền vẫn chưa có, giết tôi rồi, chẳng phải là rổ tre đựng nước cũng bằng không hay sao?"
Rõ ràng Ôn Lâm không đoán ra được cô sẽ bình tĩnh như thế, ngược lại lúc này mình đã luống cuống rồi, cô ta run run tay, lưỡi đao quét qua bóng đêm lộ ra ánh sáng màu bạc.
Đúng, cô ta cần có tiền!
Cô ta không có đường lui!
Nhưng mà!
Ôn Lâm ghen tị nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Nhã Thiển, khuôn mặt tự nhiên không phấn trang điểm khiến cho đàn ông không thể dời mắt này, dao nhọn chậm rãi đến gần khuôn mặt của cô: “Vậy cô có tin, tôi sẽ rạch mặt cô trước hay không?”
Ôn Lâm đã điên rồi: "Cô nói xem cái cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô nhìn thấy mặt cô bị hủy rồi, còn có thể tiếp tục thích cô không? Nếu Tổng Giám đốc Âu nhìn thấy khuôn mặt bị hủy rồi của cô, còn có thể tiếp tục để cô ngồi trên vị trí Tổng giám không?"
Đôi tay bị trói ở sau lưng của Cố Nhã Thiển nắm chặt lại, lưỡi dao dán trên mặt cô, mũi nhọn lạnh như băng, trong nháy mắt kia, lông tơ của Cố Nhã Thiển đều run rẩy dựng thẳng lên.
Không ai đối mặt với chuyện như vậy sẽ không sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt đó, trong đầu Cố Nhã Thiển lại nhớ tới lời nói khi nãy của Ôn Lâm, nếu, mặt của cô bị hủy.
Cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô kia, có thể sẽ không thích cô nữa..
Cậu chủ nhà giàu theo đuổi cô kia, Tô Ngọc Kỳ.
Cố Nhã Thiển nheo mắt.
"Chị, chị muốn làm gì...” Ôn Hoa đi ra từ trong khoang thuyền, nhìn thấy một màn trước mắt thì vội vàng đi tới giành lấy con dao trong tay Ôn Lâm.
"Chị, không phải chị nói cần tiền sao? Cậu chủ nhà giàu kia liên hệ với em, đã đến đây rồi."
Lông mi của Cố Nhã Thiển khẽ run rẩy, từ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cô có thể biết được, Tô Ngọc Kỳ đến đây.
Du thuyền áp sát bờ biển, một bóng người cao lớn bước lên thuyền, ánh trăng trải dài hình bóng cao lớn của người đàn ông, hơi thở lạnh lùng hung ác, khuôn mặt tuấn tú âm u như nước nhìn lên trên boong tàu.
Khi anh nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt kia, thấy cô vẫn tốt, trong lòng mới thả lỏng một chút, ánh mắt lại rơi xuống hai người đứng xung quanh..
Anh hơi híp mắt: "Chín mươi tỷ các người cũng biết đấy, ngân hàng không thể thoáng cái đưa ra nhiều tiền mặt như vậy, đây là chi phiếu, các người đi tìm ngân hàng nào cũng có thể rút tiền."
"Thả cô ấy ra."
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu nhạt, nhưng bây giờ trên mặt che phủ một mảnh hung ác, ánh mắt lạnh như băng.
Ôn Hoa nhận lấy chi phiếu, bị ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông làm cho sợ hãi, ngón tay có chút run rẩy, anh ta lập tức muốn cởi bỏ dây thừng trên cổ tay Cố Nhã Thiển.
Cố Nhã Thiển nhìn người đàn ông đứng trên boong tàu cách mình không xa, giống như đang đắm chìm trong ánh trăng lờ mờ.
Trước mắt cô mơ hồ.
Nhìn thấy người đàn ông bước về phía mình, trong chớp mắt đó, đáy lòng cô khẽ run lên.
"Anh đừng đến đây." Ôn Lâm thét chói tai, vì sao người đàn ông xuất sắc như vậy lại thích loại phụ nữ như Cố Nhã Thiển chứ.
Ôn Hoa muốn giữ chặt Ôn Lâm: "Chị, chị muốn làm gì vậy, đã có tiền rồi, chúng ta đi nhanh thôi!"
"Đi cái gì?" Ôn Lâm nhìn người đàn ông mang khí chất xuất sắc lạnh như băng đứng cách đó không xa, hạt giống ghen tị điên cuồng sinh trưởng trong lòng giống như cỏ dại, cô ta lấy con dao ra, chỉ về phía Cố Nhã Thiển, nói với Tô Ngọc Kỳ: "Nếu anh lại đi về phía trước một bước, tôi sẽ rạch nát mặt của cô ta.”
Tô Ngọc Kỳ mím môi, hơi thở táo bạo hung ác trong nháy mắt tràn ngập xung quanh, ánh mắt trên khuôn mặt anh tuấn bức người kia cực kỳ lạnh lẽo: "Cô muốn làm gì?"
"Chính là cô." Ôn Lâm khàn giọng gào thét: "Chính là cô đưa chồng tôi vào tù, chính là các người ép tôi thành dáng vẻ như bây giờ!! Cố Nhã Thiển, chính là cô!!"
Cố Nhã Thiển nhìn Ôn Lâm đã sắp phát điên ở trước mặt, cau mày, thì ra, người lái xe máy muốn đâm vào người cô ngày đó... là chồng của Ôn Lâm.
Nếu lúc ấy Tô Ngọc Kỳ không có ở đó bảo vệ mình kịp thời, cô thật sự không biết....
Người kia muốn đâm cô không được, lại còn bị xe máy đè gãy chân, đã phải nhận sự trừng phạt của pháp luật rồi.
Sắc mặt của cô dịu dàng tao nhã, nhìn Ôn Lâm, bình tĩnh mở miệng: "Cho nên, cô muốn làm gì? Tự mình làm ra loại chuyện này, còn muốn kéo theo đứa em trai duy nhất của mình sao?"
Ôn Hoa ở bên cạnh thoáng ngơ ngác, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Cố Nhã Thiển, cúi đầu nói: "Chị, chị đừng sai lầm như vậy nữa..."
"Chị sai cái gì chứ, chị chỉ muốn khiến cuộc sống của chúng ta tốt hơn một chút thôi!" Ôn Lâm đã hoàn toàn điên rồi, lại thêm lời nói của Cố Nhã Thiển đã đánh tới điểm yếu của cô ta, cô ta chỉ có một đứa em trai này thôi.
Cô ta lập tức phát điên đẩy mạnh Cố Nhã Thiển một cái.
Cố Nhã Thiển vốn đang dựa sát vào lan can, hơn nữa hai tay còn bị trói chặt, không có cách nào đỡ lấy lan can để đứng vững thân thể, cho nên trực tiếp rơi xuống.
Nước biển tanh mặn nhanh chóng bao phủ cô, tràn ngập vào miệng mũi.
Ôn Lâm cũng không ngờ Cố Nhã Thiển cứ ngã xuống như thế, ngây ngẩn cả người, Ôn Hoa trừng lớn mắt: "Chị, chị điên rồi sao!!"
Giây tiếp theo, ‘bùm’ một tiếng, mặt biển gợn lên bọt nước, một bóng người cao to nhảy xuống ngay sau đó.