Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Cố Nhã Thiển chống cằm cười nói: "Thật sao, Ôn Định, chỗ tôi có không ít cô gái con nhà giàu nhắn tôi muốn xin phương thức liên lạc của anh và Ôn Sâm, Facebook gì đó, tôi cũng đã gửi cho họ rồi, nhưng mấy người đó đã nói với tôi, các anh đều chưa đồng ý kết bạn."
Ôn Sâm khẽ nhíu mày.
Ôn Định híp cặp mắt đào hoa mỉm cười: "Cô chủ, chúng tôi ở nhà nhìn quen gương mặt này của cô rồi, cô lại để chúng tôi ra ngoài nhìn các cô gái ngoại quốc đó, sao chúng tôi vừa mắt được chứ."
Cố Nhã Thiển mặt đỏ lên, Ôn Định lúc nào cũng trêu chọc cô.
Ôn Sâm nhìn Ôn Định: "Anh ít trêu chọc cô chủ đi."
"Nhưng tôi nói thật mà."
Đang nói, kim đồng hồ đã chỉ 7 giờ, lễ đấu giá bắt đầu.
Lúc còn trẻ bà cụ Cố là tài nữ nổi danh Giang Nam, rất thích bức tranh hàn mai, trong nhà sưu tập hơn 30 bức tranh hàn mai của các bậc thầy.
Duy chỉ thiếu « Đóa Mai hồng trên tuyết » của Bạch Các Lão.
Trên thị trường hàng giả rất đa dạng, một bức tranh khó cầu, thời gian trước, đã xuất hiện một lần tại nước Anh, ở trong tay hoàng thất nước Anh một thời gian, sau này lại lưu lạc ra ngoài, biến mất không rõ tung tích, bây giờ lại có thể xuất hiện tại nơi này.
Đây là phòng đấu giá lớn nhất Nam Dương, dù đồ vật bên trong không rõ lai lịch nhưng là đều là chính phẩm, nên bán ra với hình thức bán đấu giá, cũng là một thủ đoạn rửa tiền.
Không bàn về lai lịch, những thứ kia, trên thị trường nghìn vàng cũng khó mua được.
Cứ ba tháng, phòng đấu giá mới mở một lần.
Người có thể tới nơi này, nhất định phải có được thiếp mời, khi tới nhất định phải đeo bịt mắt, nơi này quy tắc rất nhiều, thủ đoạn dơ bẩn, nhưng cũng là một loại biểu tượng cho sự giàu có.
Không có tiền, ngay cả cửa cũng không vào được.
Lễ đấu giá đã tiến hành được một nửa, nếu theo trình tự bình thường, thì cái tiếp theo chính là « Đóa Mai hồng trên tuyết » nhưng hội trường đột nhiên im ắng.
Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ kính trong suốt.
Bốn người đàn ông áo đen đeo mặt nạ nâng một vật khổng lồ trùm vải đỏ đi tới, nhìn hình dáng mơ hồ giống như là....
Cố Giác hờ hững lên tiếng: "Chiếc lồng."
Cố Nhã Thiển cũng phát hiện, đây là một cái lồng giam, bên trong hình như là...
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, vải đỏ chạm xuống đất chập chờn.
Cô đột nhiên trừng to mắt, trong này đang giam người.
Cố Giác ánh mắt bình tĩnh: "Ôn Định, chắc người đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cậu đã tới."
Cố Nhã Thiển nhếch môi, nhốt người ở trong lồng như thế, nơi này thật không có tính người mà.
Trong phòng bán đấu giá, theo lời người chủ trì, từng gương mặt béo múp mơ hồ hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm lồng giam phủ vải đỏ, người đẹp nhất Nam Dương Phong Nguyệt.
Tư vị mất hồn này khiến người ta thần hồn điên đảo.
Ở chỗ này, không có đồng cảm, mà càng tham lam.
Cùng là phụ nữ, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy hoang đường.
"Ở đây tại sao có thể như thế, đây là người sống sờ sờ, sao có thể nhốt ở trong lồng xem như vật phẩm bán đấu giá "
Ôn Định mở miệng, gần như có chút tiếc hận: "Ỷ thế hiếp người, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, ở những nơi như thế này, không có lựa chọn nào khác, tôn nghiêm, không hề có giá trị."
Trong phòng bán đấu giá, ánh đèn bỗng nhiên rọi vào trên đài, một người áo đen mở vải đỏ ra, lộ ra bên trong lồng giam màu đen khắc hoa tinh xảo còn có người phụ nữ đội mũ phượng cổ đại màu đỏ, khăn quàng vai, thân hình gầy yếu.
Quần áo màu đỏ chói mắt mà vô cùng đẹp mắt.
Cô gái đó đầu đội mũ phượng, rèm châu thật dài hơi che mặt, cúi thấp đầu, hai tay hai chân bị xích sắt dài trói chặt.
Cô chỉ cúi đầu, rèm châu khẽ lay động, dường như là chấp nhận số phận, bất động không giãy dụa.
Nhìn cô, lúc này, Cố Nhã Thiển cảm thấy, một câu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, gần như không hề khoa trương.
Thời gian dường như vì vậy hơi lắng đọng.
Vẻ mặt Ôn Định hơi biến đổi, anh ta đứng lên, đi đến trước cửa sổ kính, nhìn trên đài đấu giá.
Người phía dưới đã bắt đầu báo giá, Cố Nhã Thiển có một cảm giác rất bất lực.
Đứng ở đây, từ góc độ này, rõ ràng cô trông thấy phía dưới những người đàn ông đó từng kẻ xấu xí tham lam, rõ ràng nhiều người xuất thân phú thương, còn có các nhân vật đứng đắn thường xuyên xuất hiện trên TV, giờ đây đều như con sói nhìn cô gái kia.
Vẻ mặt bẩn thỉu nhất của con người.
Cùng là phụ nữ, đương nhiên Cố Nhã Thiển biết loại cảm giác này khó chịu đến cỡ nào, bất lực cỡ nào, sợ hãi cỡ nào, nếu như là cô, Cố Nhã Thiển hận không thể chết đi.
Sống không có tôn nghiêm.
Bị xem như vật phẩm đấu giá khắp nơi.
Cố Nhã Thiển nắm chặt hai tay, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, rất muốn giúp cô ấy, cũng không biết tại sao, trong lòng cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt, đó chính là giúp đỡ cô gái này.
"Anh hai... anh có thể cho em mượn... hay không?"
Cố Nhã Thiển vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng gõ búa: "300 tỷ lần thứ ba, chúc mừng ngài." Tim cô cứng lại, cảm giác bất lực lan tỏa khắp toàn thân.
Cố Giác cau mày: "Đi thăm dò một chút xem ai đấu?"
"Vâng." Ôn Sâm gật đầu.
Ôn Định nhìn dưới tầng, bốn người đàn ông áo đen nâng chiếc lồng đi xuống dưới, cô gái từ đầu đến cuối đều không hề ngẩng mặt, nhưng động tác cúi thấp đầu, cũng tao nhã vô song, anh ta vê ngón tay, mở miệng nói: "Cậu chủ, cậu không cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt sao?"
Đương nhiên nhìn quen mắt.
Cố Giác nặng nề hít một hơi, nhưng cũng không nói gì.
Sau một tiếng, lễ đấu giá đã tiến hành được hai phần ba, Cố Giác đấu thành công bức « Đóa Mai hồng trên tuyết », Ôn Sâm đi tới, ghé bên tai Cố Giác nói mấy câu.
Sắc mặt Cố Giác hơi đổi.
Cố Nhã Thiển không phát giác ra, cô chỉ cảm thấy lòng buồn bực, đứng lên: "Anh, em đi toilet."
Cố Giác gật đầu.
Ôn Sâm muốn đi theo, nhưng Cố Giác nói: "Để nó một mình ra ngoài tản bộ đi."
Sau khi Cố Nhã Thiển rời đi.
Ôn Định cau mày: "Cậu chủ, ngài nói Tô Ngọc Kỳ muốn làm gì? Cô gái kia rõ ràng là con gái lớn nhà Mộ Dung, tại sao lại ở chỗ này? Không phải cô ta đã được gả vào nhà họ Đào lâu rồi sao?"
Cố Giác xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái: "Hai năm trước, nhà họ Đào xảy ra rối loạn lớn cỡ nào cậu cũng biết, về phần sao cô chủ nhà Mộ Dung lại ở chỗ này, không liên quan đến chúng ta, nhưng các cậu không cảm thấy rất thú vị sao?"
Ôn Sâm nhìn chung quanh: "Tô Ngọc Kỳ bỏ ra 300 tỷ đấu giá Mộ Dung Hạnh Nhi, mà vị nhà họ Đào kia chắc cũng ở chỗ này."
Cố Giác "ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn bình thản, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cố Nhã Thiển đi trên hành lang dài dằng dặc, cô tựa ở cửa sổ, chỉ cảm thấy rất không thoải mái, cô biết nơi này là cái chỗ cá lớn nuốt cá bé, nhưng rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia, lòng cô lại xúc động mạnh, cảm thấy bất lực.
*
Ánh đèn chiếu sáng trang trí cao cấp trong phòng.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha, hờ hững ngước mắt, nhìn lồng giam to lớn tinh xảo trước mặt, còn có cô gái bị nhốt trong lồng, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ dừng lại trên xích sắt cột tay chân cô gái, mở miệng: "Mở cửa, tháo xiềng xích ra."
Ôn Sâm khẽ nhíu mày.
Ôn Định híp cặp mắt đào hoa mỉm cười: "Cô chủ, chúng tôi ở nhà nhìn quen gương mặt này của cô rồi, cô lại để chúng tôi ra ngoài nhìn các cô gái ngoại quốc đó, sao chúng tôi vừa mắt được chứ."
Cố Nhã Thiển mặt đỏ lên, Ôn Định lúc nào cũng trêu chọc cô.
Ôn Sâm nhìn Ôn Định: "Anh ít trêu chọc cô chủ đi."
"Nhưng tôi nói thật mà."
Đang nói, kim đồng hồ đã chỉ 7 giờ, lễ đấu giá bắt đầu.
Lúc còn trẻ bà cụ Cố là tài nữ nổi danh Giang Nam, rất thích bức tranh hàn mai, trong nhà sưu tập hơn 30 bức tranh hàn mai của các bậc thầy.
Duy chỉ thiếu « Đóa Mai hồng trên tuyết » của Bạch Các Lão.
Trên thị trường hàng giả rất đa dạng, một bức tranh khó cầu, thời gian trước, đã xuất hiện một lần tại nước Anh, ở trong tay hoàng thất nước Anh một thời gian, sau này lại lưu lạc ra ngoài, biến mất không rõ tung tích, bây giờ lại có thể xuất hiện tại nơi này.
Đây là phòng đấu giá lớn nhất Nam Dương, dù đồ vật bên trong không rõ lai lịch nhưng là đều là chính phẩm, nên bán ra với hình thức bán đấu giá, cũng là một thủ đoạn rửa tiền.
Không bàn về lai lịch, những thứ kia, trên thị trường nghìn vàng cũng khó mua được.
Cứ ba tháng, phòng đấu giá mới mở một lần.
Người có thể tới nơi này, nhất định phải có được thiếp mời, khi tới nhất định phải đeo bịt mắt, nơi này quy tắc rất nhiều, thủ đoạn dơ bẩn, nhưng cũng là một loại biểu tượng cho sự giàu có.
Không có tiền, ngay cả cửa cũng không vào được.
Lễ đấu giá đã tiến hành được một nửa, nếu theo trình tự bình thường, thì cái tiếp theo chính là « Đóa Mai hồng trên tuyết » nhưng hội trường đột nhiên im ắng.
Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ kính trong suốt.
Bốn người đàn ông áo đen đeo mặt nạ nâng một vật khổng lồ trùm vải đỏ đi tới, nhìn hình dáng mơ hồ giống như là....
Cố Giác hờ hững lên tiếng: "Chiếc lồng."
Cố Nhã Thiển cũng phát hiện, đây là một cái lồng giam, bên trong hình như là...
Đại sảnh lặng ngắt như tờ, vải đỏ chạm xuống đất chập chờn.
Cô đột nhiên trừng to mắt, trong này đang giam người.
Cố Giác ánh mắt bình tĩnh: "Ôn Định, chắc người đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cậu đã tới."
Cố Nhã Thiển nhếch môi, nhốt người ở trong lồng như thế, nơi này thật không có tính người mà.
Trong phòng bán đấu giá, theo lời người chủ trì, từng gương mặt béo múp mơ hồ hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm lồng giam phủ vải đỏ, người đẹp nhất Nam Dương Phong Nguyệt.
Tư vị mất hồn này khiến người ta thần hồn điên đảo.
Ở chỗ này, không có đồng cảm, mà càng tham lam.
Cùng là phụ nữ, Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy hoang đường.
"Ở đây tại sao có thể như thế, đây là người sống sờ sờ, sao có thể nhốt ở trong lồng xem như vật phẩm bán đấu giá "
Ôn Định mở miệng, gần như có chút tiếc hận: "Ỷ thế hiếp người, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, ở những nơi như thế này, không có lựa chọn nào khác, tôn nghiêm, không hề có giá trị."
Trong phòng bán đấu giá, ánh đèn bỗng nhiên rọi vào trên đài, một người áo đen mở vải đỏ ra, lộ ra bên trong lồng giam màu đen khắc hoa tinh xảo còn có người phụ nữ đội mũ phượng cổ đại màu đỏ, khăn quàng vai, thân hình gầy yếu.
Quần áo màu đỏ chói mắt mà vô cùng đẹp mắt.
Cô gái đó đầu đội mũ phượng, rèm châu thật dài hơi che mặt, cúi thấp đầu, hai tay hai chân bị xích sắt dài trói chặt.
Cô chỉ cúi đầu, rèm châu khẽ lay động, dường như là chấp nhận số phận, bất động không giãy dụa.
Nhìn cô, lúc này, Cố Nhã Thiển cảm thấy, một câu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, gần như không hề khoa trương.
Thời gian dường như vì vậy hơi lắng đọng.
Vẻ mặt Ôn Định hơi biến đổi, anh ta đứng lên, đi đến trước cửa sổ kính, nhìn trên đài đấu giá.
Người phía dưới đã bắt đầu báo giá, Cố Nhã Thiển có một cảm giác rất bất lực.
Đứng ở đây, từ góc độ này, rõ ràng cô trông thấy phía dưới những người đàn ông đó từng kẻ xấu xí tham lam, rõ ràng nhiều người xuất thân phú thương, còn có các nhân vật đứng đắn thường xuyên xuất hiện trên TV, giờ đây đều như con sói nhìn cô gái kia.
Vẻ mặt bẩn thỉu nhất của con người.
Cùng là phụ nữ, đương nhiên Cố Nhã Thiển biết loại cảm giác này khó chịu đến cỡ nào, bất lực cỡ nào, sợ hãi cỡ nào, nếu như là cô, Cố Nhã Thiển hận không thể chết đi.
Sống không có tôn nghiêm.
Bị xem như vật phẩm đấu giá khắp nơi.
Cố Nhã Thiển nắm chặt hai tay, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, rất muốn giúp cô ấy, cũng không biết tại sao, trong lòng cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt, đó chính là giúp đỡ cô gái này.
"Anh hai... anh có thể cho em mượn... hay không?"
Cố Nhã Thiển vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng gõ búa: "300 tỷ lần thứ ba, chúc mừng ngài." Tim cô cứng lại, cảm giác bất lực lan tỏa khắp toàn thân.
Cố Giác cau mày: "Đi thăm dò một chút xem ai đấu?"
"Vâng." Ôn Sâm gật đầu.
Ôn Định nhìn dưới tầng, bốn người đàn ông áo đen nâng chiếc lồng đi xuống dưới, cô gái từ đầu đến cuối đều không hề ngẩng mặt, nhưng động tác cúi thấp đầu, cũng tao nhã vô song, anh ta vê ngón tay, mở miệng nói: "Cậu chủ, cậu không cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt sao?"
Đương nhiên nhìn quen mắt.
Cố Giác nặng nề hít một hơi, nhưng cũng không nói gì.
Sau một tiếng, lễ đấu giá đã tiến hành được hai phần ba, Cố Giác đấu thành công bức « Đóa Mai hồng trên tuyết », Ôn Sâm đi tới, ghé bên tai Cố Giác nói mấy câu.
Sắc mặt Cố Giác hơi đổi.
Cố Nhã Thiển không phát giác ra, cô chỉ cảm thấy lòng buồn bực, đứng lên: "Anh, em đi toilet."
Cố Giác gật đầu.
Ôn Sâm muốn đi theo, nhưng Cố Giác nói: "Để nó một mình ra ngoài tản bộ đi."
Sau khi Cố Nhã Thiển rời đi.
Ôn Định cau mày: "Cậu chủ, ngài nói Tô Ngọc Kỳ muốn làm gì? Cô gái kia rõ ràng là con gái lớn nhà Mộ Dung, tại sao lại ở chỗ này? Không phải cô ta đã được gả vào nhà họ Đào lâu rồi sao?"
Cố Giác xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón tay cái: "Hai năm trước, nhà họ Đào xảy ra rối loạn lớn cỡ nào cậu cũng biết, về phần sao cô chủ nhà Mộ Dung lại ở chỗ này, không liên quan đến chúng ta, nhưng các cậu không cảm thấy rất thú vị sao?"
Ôn Sâm nhìn chung quanh: "Tô Ngọc Kỳ bỏ ra 300 tỷ đấu giá Mộ Dung Hạnh Nhi, mà vị nhà họ Đào kia chắc cũng ở chỗ này."
Cố Giác "ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn bình thản, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Cố Nhã Thiển đi trên hành lang dài dằng dặc, cô tựa ở cửa sổ, chỉ cảm thấy rất không thoải mái, cô biết nơi này là cái chỗ cá lớn nuốt cá bé, nhưng rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy cô gái kia, lòng cô lại xúc động mạnh, cảm thấy bất lực.
*
Ánh đèn chiếu sáng trang trí cao cấp trong phòng.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha, hờ hững ngước mắt, nhìn lồng giam to lớn tinh xảo trước mặt, còn có cô gái bị nhốt trong lồng, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ dừng lại trên xích sắt cột tay chân cô gái, mở miệng: "Mở cửa, tháo xiềng xích ra."