Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Buổi tối, Cố Nhã Thiển đang nằm trên giường.
Cô như nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của một người đàn ông và câu nói: "Trái tim này đang đập vì em."
Giống như một dấu ấn lâu dài.
Lại giống như một thứ mê hoặc.
“Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
“Tôi đã điều tra hồ sơ của em trong bệnh viện, lúc em bị tai nạn, vết thương nặng nhất là cánh tay trái bị gãy, xương sườn gãy ba khúc, nội tạng bị xuất huyết, trên người cũng có nhiều vết trầy, nhưng vết thương trên đầu không dẫn đến việc mất trí nhớ…”
Những câu này lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cố Nhã Thiển ngồi dậy, lời tuyên bố hống hách đó: người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi.
Cô khoác áo khoác ngoài vào rồi ra khỏi phòng ngủ. Đèn thư phòng vẫn, Cố Nhã Thiển bước đến gõ cửa, nhận được phản hồi của Cố Giác, cô mở cửa đi vào.
Tống Hân cũng đang ở đây, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đứng sau lưng Cố Giác, đang xoa bóp vai cho anh để giảm bớt mệt mỏi, thỉnh thoảng còn ghét tai nói gì đó.
Cố Giác vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tống Hân, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Cố Nhã Thiển bước tới: "Anh cả, chị dâu."
Cô nói với Tống Hân: "Chị dâu, em có vài chuyện muốn hỏi anh cả."
Có lẽ anh ấy sẽ cho cô câu trả lời.
Tống Hân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cố Nhã Thiển lấy tinh dầu từ ngăn kéo ra đổ một ít vào lòng bàn tay, lấy ngón tay xoa đầu, rồi mát xa huyệt thái dương của Cố Giác.
Cố Giác từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng.
Không khí yên tĩnh hơn mười phút.
Cố Nhã Thiển nói: "Anh cả, trước kia có phải em... quen biết Tô Ngọc Kỳ..."
"Ừm." Cố Giác nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú như ngọc mang theo cảm giác dễ chịu, trên mí mắt hơi có chút mệt mỏi, đáp lại lời cô giống như một câu trả lời, cũng giống như là đang khen ngợi kỹ thuật massage của Cố Nhã Thiển.
Những ngón tay của Cố Nhã Thiển khẽ run lên.
Ngay cả khi cô đã đoán ra được trong ký ức trước đây của cô chắc chắn có người đàn ông đó, nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời từ Cố Giác, trong lòng cô vẫn không tránh nổi dậy sóng.
"Anh cả... tại sao em lại bị mất trí nhớ?" Cô mím môi, Tô Ngọc Kỳ nói rằng trong vụ tai nạn xe hơi đó, đầu cô không hề bị tổn thương nghiêm trọng, do đó không thể gây mất trí nhớ được.
Nhưng cô lại quên mất rồi, đã quên hết những chuyện quá khứ.
Chỉ có thể nói rằng,việc mà cô mất trí là do người khác gây ra.
Cố Nhã Thiển dừng động tác ngón tay, không khí thoang thoảng mùi thơm của tinh dầu, mùi thơm dịu dàng và một nhịp thở bình tĩnh.
Cố Giác từ từ mở mắt ra. Anh đưa tay nắm lấy tay cô và vỗ về nói: "Nhã Thiển, là anh ta nói với em phải không?"
"Không, anh ấy không nói gì cả, anh ấy bảo em về hỏi anh."
Cố Giác nhìn cô thật lâu: "Nhã Thiển, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
"Kể từ khi còn nhỏ, anh rất ít khi gặp được cô. Trong ấn tượng của anh, trong mắt cô chỉ có Cố Y, sau này anh mới biết, anh cũng có một người cô tên là Cố Nhược Dung, con gái ruột của ông nội và bà nội. Là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố, Cố Y chỉ là con gái nuôi của gia đình Cố mà thôi. "
"Năm cô Cố Nhược Dung mười bảy tuổi thì anh chỉ mới hai tuổi, cô đã rời khỏi nhà Cố. Lúc đó, anh vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn còn mơ hồ nhớ rằng ông nội đã rất tức giận, những người hầu từng làm việc thời đó sau này mới kể lại rằng chưa bao giờ thấy ông nội anh tức giận như vậy, ông nội nói với cô Cố Nhược Dung rằng, đã cuốn gói ra đi thì đừng bao giờ trở lại nữa, coi như con gái nhà Cố đã chết rồi."
"Cô yêu một người đàn ông nghèo nên đã từ bỏ thân phận tiểu thư của tập đoàn Cố Thị. Cô có thai trước khi cưới rồi rời đi không chút do dự. Sau đó, người đàn ông nghèo kia đã bỏ rơi cô ấy, vì anh ta hận nhà họ Cố. Ông ta theo đuổi cô chỉ là để trả thù nhà họ Cố thôi. Lúc đó, nhà họ Cố phải chịu khủng hoảng thiệt hại về kinh tế, hai nhà cũng vì thế mà trở mặt. Cô cảm thấy có lỗi với gia đình, nên không bao giờ quay trở lại nữa, ông nội lạnh lùng đến cùng, quá thất vọng nên không hề hỏi thăm tin tức của cô nữa, cho đến cách đây mười một năm, anh mới nhận được thông tin rằng cô đã qua đời vì mắc bệnh nặng."
Cố Giác kể lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh, nói đến đây, anh dừng lại.
Anh nhìn Cố Nhã Thiển: "Cô đã sinh hạ một cô con gái. Trước khi qua đời, cô ấy đã liên lạc với người của nhà họ Cố và nói rằng, cô không muốn anh can thiệp vào chuyện của con gái cô. Cô không muốn con gái bị nhà họ Cố trói buộc. Vì thế, thỉnh thoảng anh chỉ cần biết rằng con gái của cô vẫn đang sống yên ổn thì sẽ không can thiệp quá nhiều."
Cố Nhã Thiển khẽ nhướ mày: "Cố Nhược Dung là mẹ của em?"
"Ừm."
"Sau khi rời nhà họ Cố, cô đã đổi tên là Cố Thanh Chi, hiện được chôn cất tại nghĩa trang của nhà họ Lưu ở Thành phố Hải Châu."
"Nhà họ Lưu…" Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Anh nói đơn giản, tóm tắt: "Mặc dù ông bà luôn giận cô, nhưng rốt cuộc cô vẫn là con gái duy nhất của ông bà. Ông bà yêu thương cô từ khi còn nhỏ nên họ đã rất buồn khi cô ra đi. Sau này anh biết được sự tồn tại của em nên đã cùng với chú hai đến gặp em một lần. Lúc đó em rất ngây thơ. Nhưng em lại không thích anh, có lẽ là vì hận bọn anh đã đến quá muộn. Ngay cả khi anh giải thích ý định của mình khi đến đó, là đưa em trở về nhà, nhưng em vẫn từ chối, chắc là em cũng lờ mờ từng nghe cô nhắc đến rồi nên em không muốn về nhà họ Cố, và cũng vì dòng máu chảy trong người em là của người mà ông bà nội không thích. Lúc đó em mang thai, dù sao cũng là con cái của nhà họ Cố. Chú hai nói không muốn để hai mẹ con em lưu lạc bên ngoài, nên đã tự quyết định giữ lại Dạ Lê. Anh đã đưa Dạ Lê về nhà họ Cố, việc liên quan đến Dạ Lê, chỉ có anh và chú hai biết, bởi vì...”
Cố Nhã Thiển nói nhỏ: "Vì mẹ em, ông bà ngoại không thích sự thất vọng và cũng không thích em, nên anh sợ rằng ông bà ngoại biết rằng đó là con của em... sẽ buồn và thất vọng, phải không?"
Cố Giác mỉm cười, thầm thừa nhận và khẽ thở dài: "Những chuyện trước đây đều là chuyện quá khứ rồi, Nhã Thiển, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, anh sẽ từ từ nói cho em biết từng chuyện."
Cố Nhã Thiển gật đầu, nghe chuyện về mẹ mình, nhất thời tâm trạng của cô rất phức tạp, nên cũng không hỏi về việc mất trí nhớ của mình nữa, mà rời khỏi thư phòng.
Cố Giác từ từ đứng dậy, chống gậy bước chầm chậm đến cửa sổ. Thực ra, chỉ có một chuyện anh đã nói dối Nhã Thiển.
Nhã Thiển mang thai đôi.
Cô như nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của một người đàn ông và câu nói: "Trái tim này đang đập vì em."
Giống như một dấu ấn lâu dài.
Lại giống như một thứ mê hoặc.
“Cố Nhã Thiển, tôi không phải người lương thiện, đồ tôi thích chỉ có thể thuộc về tôi, cho dù em đã quên lời cam kết giữa chúng ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, em là người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi, nếu em muốn gả cho La Thần Dương, tôi sẽ khiến cả nhà họ La hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
“Tôi đã điều tra hồ sơ của em trong bệnh viện, lúc em bị tai nạn, vết thương nặng nhất là cánh tay trái bị gãy, xương sườn gãy ba khúc, nội tạng bị xuất huyết, trên người cũng có nhiều vết trầy, nhưng vết thương trên đầu không dẫn đến việc mất trí nhớ…”
Những câu này lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cố Nhã Thiển ngồi dậy, lời tuyên bố hống hách đó: người phụ nữ của Tô Ngọc Kỳ tôi.
Cô khoác áo khoác ngoài vào rồi ra khỏi phòng ngủ. Đèn thư phòng vẫn, Cố Nhã Thiển bước đến gõ cửa, nhận được phản hồi của Cố Giác, cô mở cửa đi vào.
Tống Hân cũng đang ở đây, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đứng sau lưng Cố Giác, đang xoa bóp vai cho anh để giảm bớt mệt mỏi, thỉnh thoảng còn ghét tai nói gì đó.
Cố Giác vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tống Hân, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Cố Nhã Thiển bước tới: "Anh cả, chị dâu."
Cô nói với Tống Hân: "Chị dâu, em có vài chuyện muốn hỏi anh cả."
Có lẽ anh ấy sẽ cho cô câu trả lời.
Tống Hân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cố Nhã Thiển lấy tinh dầu từ ngăn kéo ra đổ một ít vào lòng bàn tay, lấy ngón tay xoa đầu, rồi mát xa huyệt thái dương của Cố Giác.
Cố Giác từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng.
Không khí yên tĩnh hơn mười phút.
Cố Nhã Thiển nói: "Anh cả, trước kia có phải em... quen biết Tô Ngọc Kỳ..."
"Ừm." Cố Giác nhắm mắt lại, khuôn mặt thanh tú như ngọc mang theo cảm giác dễ chịu, trên mí mắt hơi có chút mệt mỏi, đáp lại lời cô giống như một câu trả lời, cũng giống như là đang khen ngợi kỹ thuật massage của Cố Nhã Thiển.
Những ngón tay của Cố Nhã Thiển khẽ run lên.
Ngay cả khi cô đã đoán ra được trong ký ức trước đây của cô chắc chắn có người đàn ông đó, nhưng khi thực sự nghe thấy câu trả lời từ Cố Giác, trong lòng cô vẫn không tránh nổi dậy sóng.
"Anh cả... tại sao em lại bị mất trí nhớ?" Cô mím môi, Tô Ngọc Kỳ nói rằng trong vụ tai nạn xe hơi đó, đầu cô không hề bị tổn thương nghiêm trọng, do đó không thể gây mất trí nhớ được.
Nhưng cô lại quên mất rồi, đã quên hết những chuyện quá khứ.
Chỉ có thể nói rằng,việc mà cô mất trí là do người khác gây ra.
Cố Nhã Thiển dừng động tác ngón tay, không khí thoang thoảng mùi thơm của tinh dầu, mùi thơm dịu dàng và một nhịp thở bình tĩnh.
Cố Giác từ từ mở mắt ra. Anh đưa tay nắm lấy tay cô và vỗ về nói: "Nhã Thiển, là anh ta nói với em phải không?"
"Không, anh ấy không nói gì cả, anh ấy bảo em về hỏi anh."
Cố Giác nhìn cô thật lâu: "Nhã Thiển, để anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
"Kể từ khi còn nhỏ, anh rất ít khi gặp được cô. Trong ấn tượng của anh, trong mắt cô chỉ có Cố Y, sau này anh mới biết, anh cũng có một người cô tên là Cố Nhược Dung, con gái ruột của ông nội và bà nội. Là thiên kim tiểu thư của nhà họ Cố, Cố Y chỉ là con gái nuôi của gia đình Cố mà thôi. "
"Năm cô Cố Nhược Dung mười bảy tuổi thì anh chỉ mới hai tuổi, cô đã rời khỏi nhà Cố. Lúc đó, anh vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn còn mơ hồ nhớ rằng ông nội đã rất tức giận, những người hầu từng làm việc thời đó sau này mới kể lại rằng chưa bao giờ thấy ông nội anh tức giận như vậy, ông nội nói với cô Cố Nhược Dung rằng, đã cuốn gói ra đi thì đừng bao giờ trở lại nữa, coi như con gái nhà Cố đã chết rồi."
"Cô yêu một người đàn ông nghèo nên đã từ bỏ thân phận tiểu thư của tập đoàn Cố Thị. Cô có thai trước khi cưới rồi rời đi không chút do dự. Sau đó, người đàn ông nghèo kia đã bỏ rơi cô ấy, vì anh ta hận nhà họ Cố. Ông ta theo đuổi cô chỉ là để trả thù nhà họ Cố thôi. Lúc đó, nhà họ Cố phải chịu khủng hoảng thiệt hại về kinh tế, hai nhà cũng vì thế mà trở mặt. Cô cảm thấy có lỗi với gia đình, nên không bao giờ quay trở lại nữa, ông nội lạnh lùng đến cùng, quá thất vọng nên không hề hỏi thăm tin tức của cô nữa, cho đến cách đây mười một năm, anh mới nhận được thông tin rằng cô đã qua đời vì mắc bệnh nặng."
Cố Giác kể lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng và điềm tĩnh, nói đến đây, anh dừng lại.
Anh nhìn Cố Nhã Thiển: "Cô đã sinh hạ một cô con gái. Trước khi qua đời, cô ấy đã liên lạc với người của nhà họ Cố và nói rằng, cô không muốn anh can thiệp vào chuyện của con gái cô. Cô không muốn con gái bị nhà họ Cố trói buộc. Vì thế, thỉnh thoảng anh chỉ cần biết rằng con gái của cô vẫn đang sống yên ổn thì sẽ không can thiệp quá nhiều."
Cố Nhã Thiển khẽ nhướ mày: "Cố Nhược Dung là mẹ của em?"
"Ừm."
"Sau khi rời nhà họ Cố, cô đã đổi tên là Cố Thanh Chi, hiện được chôn cất tại nghĩa trang của nhà họ Lưu ở Thành phố Hải Châu."
"Nhà họ Lưu…" Cố Nhã Thiển nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Anh nói đơn giản, tóm tắt: "Mặc dù ông bà luôn giận cô, nhưng rốt cuộc cô vẫn là con gái duy nhất của ông bà. Ông bà yêu thương cô từ khi còn nhỏ nên họ đã rất buồn khi cô ra đi. Sau này anh biết được sự tồn tại của em nên đã cùng với chú hai đến gặp em một lần. Lúc đó em rất ngây thơ. Nhưng em lại không thích anh, có lẽ là vì hận bọn anh đã đến quá muộn. Ngay cả khi anh giải thích ý định của mình khi đến đó, là đưa em trở về nhà, nhưng em vẫn từ chối, chắc là em cũng lờ mờ từng nghe cô nhắc đến rồi nên em không muốn về nhà họ Cố, và cũng vì dòng máu chảy trong người em là của người mà ông bà nội không thích. Lúc đó em mang thai, dù sao cũng là con cái của nhà họ Cố. Chú hai nói không muốn để hai mẹ con em lưu lạc bên ngoài, nên đã tự quyết định giữ lại Dạ Lê. Anh đã đưa Dạ Lê về nhà họ Cố, việc liên quan đến Dạ Lê, chỉ có anh và chú hai biết, bởi vì...”
Cố Nhã Thiển nói nhỏ: "Vì mẹ em, ông bà ngoại không thích sự thất vọng và cũng không thích em, nên anh sợ rằng ông bà ngoại biết rằng đó là con của em... sẽ buồn và thất vọng, phải không?"
Cố Giác mỉm cười, thầm thừa nhận và khẽ thở dài: "Những chuyện trước đây đều là chuyện quá khứ rồi, Nhã Thiển, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi, nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, anh sẽ từ từ nói cho em biết từng chuyện."
Cố Nhã Thiển gật đầu, nghe chuyện về mẹ mình, nhất thời tâm trạng của cô rất phức tạp, nên cũng không hỏi về việc mất trí nhớ của mình nữa, mà rời khỏi thư phòng.
Cố Giác từ từ đứng dậy, chống gậy bước chầm chậm đến cửa sổ. Thực ra, chỉ có một chuyện anh đã nói dối Nhã Thiển.
Nhã Thiển mang thai đôi.