Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166
"Bị người ta mang đi?" Tần Xuyên cau mày, ở chỗ này, các phía thế lực vừa nhiều vừa rối loạn, muốn tìm một người, nói phiền cũng không phiền mà nói dễ cũng không dễ.
"Bà chủ, tôi đã kêu thuộc hạ của tôi phái người đi điều tra, nếu tra được tin tức tôi sẽ nói cho cô đầu tiên."
.....
Khoảng thời gian ở lại Seattle này, đều là Cố Uyên chuẩn bị bữa tối, ngây người ở đây khoảng nửa tháng, Khả Di đã về nước với Tống Thanh Việt trước.
Tiêu Tuyết và Sở Vận gọi điện thoại đến, hỏi cô chơi ở Mĩ thế nào rồi.
Tuy Cố Uyên đến Mĩ với Tô Ngọc Kỳ, nhưng thật sự giống như đi nghỉ phép vậy, chuyện gì cũng không cần cô phải suy nghĩ, mỗi ngày Tần Xuyên đều sẽ dẫn cô đi nhiều nơi, thời gian còn dư lại cô sẽ đến bệnh viện thăm hỏi Nguyễn Mạn Sênh.
Buổi sáng hôm nay, Nguyễn Mạn Sênh xuất viện.
Cố Uyên mua một ít hoa quả đến nhà họ La.
Cửa sắt mở ra, Cố Uyên bước vào trong, vừa mới đi vào phòng khách đã nhìn thấy Nguyễn Mạn Sênh ngồi trên sô pha, lau chùi ảnh chụp của Cố Tùng An.
Trong lòng Cố Uyên chua xót một trận, buông hoa quả trong tay xuống đi tới, dịu dàng nói: "Dì Mạn Sênh."
Nguyễn Mạn Sênh ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia tuy tiều tụy nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo khí chất cao quý dịu dàng thanh tú của cô chủ nhà giàu như trước: "Đến đây, ngồi."
"Dì Mạn Sênh, cháu đi rửa chút trái cây cho dì."
Hôm nay Nguyễn Mạn Sênh vừa mới xuất viện, nhà họ La rộng lớn như vậy lại rất vắng vẻ, trên mặt đất phủ một tầng bụi bặm, đã mấy ngày không quét tước, rửa trái cây xong, Cố Uyên giúp Nguyễn Mạn Sênh quét tước nhà cửa một chút.
"Thanh Vũ, không cần phiền phức, dì tự làm là được rồi."
Cố Uyên lắc lắc đầu: Dì Mạn Sênh, dì ngồi một lát đi, cháu sắp quét xong rồi." Cô không hiểu vì sao La Triết Bạch... bị người ta mang đi, rốt cuộc là ai mang La Triết Bạch đi, bắt cóc?
Hoặc là La Triết Bạch thiếu vay nặng lãi?
Đắc tội với ai đó?
Cố Uyên cũng không hiểu rõ La Triết Bạch bao nhiêu, số lần gặp nhau cũng không nhiều, nhưng đây là ba của Tùng An, dì Mạn Sênh là mẹ của Tùng An, cô không thể đứng nhìn không quan tâm tới được.
Nhưng mà, không có manh mối.
Theo hiểu biết của cô, La Triết Bạch là một người kinh doanh rất thành công, chẳng lẽ là đắc tội ai lúc làm ăn sao.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ bay theo gió.
Cố Uyên đi vào trong sân, Nguyễn Mạn Sênh nằm bệnh viện một tuần, bà ta rất thích hoa cỏ, trong sân trồng đầy các loại hoa, một tuần không chăm sóc, có đóa hoa đã héo rồi, Cố Uyên cầm thùng tưới, tưới chút nước lên.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Uyên đi ra khỏi nhà kính trồng hoa, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mặc tây trang màu đen đang đứng bên ngoài cửa sắt màu đen chạm trổ, anh ta cũng nhìn thấy cô, hình như chợt ngớ ra, tay đang gõ cửa cong lại trong không trung, sau đó từ từ buông xuống.
Cố Uyên đi qua, mở cửa ra: "Cậu La, sao cậu lại tới đây."
La Thần Dương nhìn khuôn mặt thanh tú lung linh của người phụ nữ, khóe môi cong lên thành một độ cong, từ từ nói: "Tôi tới đây hỏi thăm dì Sênh một chút."
Cố Uyên mở cửa ra, cho La Thần Dương đi vào, vừa đi vào nhà vừa nói: "Đi theo tôi, bây giờ tôi đến đây có chút việc, mấy ngày trước tôi đến thăm dì Mạn Sênh, bệnh tim của dì ấy đột nhiên tái phát, té xỉu trên mặt đất, tôi lập tức đưa dì ấy vào bệnh viện, hôm nay vừa mới xuất viện."
Nghe từng câu của Cố Uyên, dấu hằn trên mi tâm của La Thần Dương càng sâu hơn, khuôn mặt anh tuấn của anh ta hơi trở nên nặng nề, gật gật đầu, bước mấy bước vào trong nhà, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sô pha cầm khăn lau bàn trà thì bước tới: "Thân thể không thoải mái, sao lại không lập tức nói với cháu một tiếng."
Nguyễn Mạn Sênh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đi vào, đáy mắt có chút kích động: "Thần Dương, sao cháu lại đến đây." Bà ta buông đồ trong tay xuống, rót một tách trà, vẻ mặt vui sướng: "Cháu không cần đặc biệt chạy tới đây, dì không sao."
Người đàn ông trẻ tuổi mím môi, ánh mắt nhìn sâu vào Nguyễn Mạn Sênh, giọng nói trở nên nặng nề: "Nhất định phải có chuyện, mới nói với cháu hay sao?"
Nguyễn Mạn Sênh cười khẽ: "Không phải dì vẫn rất khỏe đó sao?"
"Chú La đã xảy ra chuyện gì, chú ấy bị người ta mang đi sao dì không gọi điện thoại nói với cháu một tiếng, đã bao nhiêu ngày rồi, dì không lo lắng chút nào sao? Dì không lo lắng chú ấy sẽ xảy ra chuyện gì à!"
La Thần Dương vươn tay cầm lấy tay Nguyễn Mạn Sênh, há há miệng, đáy mắt rõ ràng xuất hiện sự tức giận: "Nếu lúc ấy không phải có chị ấy đúng lúc đến đây thấy dì té xỉu, đợi thêm lát nữa có phải cháu sẽ nhận được cuộc gọi của hàng xóm nói ra tin tức dì đã phát bệnh rời đi rồi không!"
"Không có nghiêm trọng như vậy....”
La Thần Dương cười lạnh một tiếng: "Vậy cuối cùng trong lòng dì, đến mức nào mới là nghiêm trọng!"
Cố Uyên đứng ở cửa, nghe cuộc trò chuyện của La Thần Dương và Nguyễn Mạn Sênh, hình như quan hệ của hai người rất thân, cô không đi vào, trở lại nhà kính trồng hoa chăm sóc hoa cỏ.
Nửa giờ sau, La Thần Dương đi ra từ trong nhà, anh nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, gọi mấy cuộc điện thoại, cúp xong lại đi vào trong nhà kính trồng hoa.
Nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ.
Cô đang rất nghiêm túc cắt sửa cành hoa, mắt hơi rũ xuống, lông mi dài mảnh rậm tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt dưới mi mắt.
Sợi tóc màu đen vì động tác cúi đầu của cô mà khẽ rũ xuống cạnh hai bên gò má trắng nõn.
Ánh sáng lúc hoàng hôn mang theo ấm áp nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt của nhà kính trồng hoa rơi xuống người cô, chậm rãi kéo dài bóng dáng của người phụ nữ, dịu dàng lưu luyến.
Cố Uyên lơ đãng quay đầu, nhìn thấy La Thần Dương đứng ngoài cửa nhà kính trồng hoa, cô đứng lên: "Cậu La."
La Thần Dương cười cười, ánh mắt giống như hoàng hôn ấm áp ngoài cửa sổ rơi xuống người Cố Uyên: "Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo, dì ấy là mẹ của Tùng An, cũng coi như là... người thân của tôi." Cố Uyên nhắm nhắm mắt, hiện lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tùng An.
"Để tôi đưa cô về, sắc trời không còn sớm." La Thần Dương đi đến bên cạnh Cố Uyên, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người người phụ nữ, nhìn cô chăm chú, kiềm chế xúc động muốn ôm lấy cô, cô vẫn, vẫn dịu dàng tốt bụng giống như trước kia.
Ánh mắt dừng ở sợi dây chuyền trên cổ người phụ nữ, sao sáu cánh, nhưng hoàn toàn không phải sợi anh ta tặng, ngón tay chợt nắm chặt lại.
"Không cần, người của chồng tôi đang ở bên ngoài, anh ta sẽ đưa tôi về." Cố Uyên vừa nói vừa cởi bao tay và tạp dề ra.
La Thần Dương nhớ đến gã vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang đứng ở cửa.
Người của Tô Ngọc Kỳ.
Ánh mắt của anh ta khẽ nheo lại, đáy mắt xuất hiện một chút khinh thường
"Đúng rồi, cậu và dì Mạn Sênh là.."
"Dì ấy là dì của tôi, La Triết Bạch là chú ruột của tôi." La Thần Dương mở miệng nói: "Hơn ba mươi năm trước, La Triết Bạch đã cố gắng làm việc với trưởng bối của nhà họ La ở Mĩ.”
Cố Uyên gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, đúng rồi, nghe nói ngài La bị người ta bắt đi, cũng không biết là ai, tim của dì Mạn Sênh không tốt, không thể ở nhà một mình."
"Tôi sẽ đón dì Sênh về nước, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại đây.”
....
Cố Uyên trở lại khách sạn, vừa lấy thẻ phòng đẩy cửa ra liền ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, cô đổi giày đi qua, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy người đang ông đang cầm dao thái rau ở bên trong, ngẩn ra.
Anh thế nhưng lại biết... nấu cơm...
Cô đi qua vài bước.
"Ngài Tô, để tôi làm cho."
Người đàn ông chỉ nói: "Đi ra ngoài chờ."
"Bà chủ, tôi đã kêu thuộc hạ của tôi phái người đi điều tra, nếu tra được tin tức tôi sẽ nói cho cô đầu tiên."
.....
Khoảng thời gian ở lại Seattle này, đều là Cố Uyên chuẩn bị bữa tối, ngây người ở đây khoảng nửa tháng, Khả Di đã về nước với Tống Thanh Việt trước.
Tiêu Tuyết và Sở Vận gọi điện thoại đến, hỏi cô chơi ở Mĩ thế nào rồi.
Tuy Cố Uyên đến Mĩ với Tô Ngọc Kỳ, nhưng thật sự giống như đi nghỉ phép vậy, chuyện gì cũng không cần cô phải suy nghĩ, mỗi ngày Tần Xuyên đều sẽ dẫn cô đi nhiều nơi, thời gian còn dư lại cô sẽ đến bệnh viện thăm hỏi Nguyễn Mạn Sênh.
Buổi sáng hôm nay, Nguyễn Mạn Sênh xuất viện.
Cố Uyên mua một ít hoa quả đến nhà họ La.
Cửa sắt mở ra, Cố Uyên bước vào trong, vừa mới đi vào phòng khách đã nhìn thấy Nguyễn Mạn Sênh ngồi trên sô pha, lau chùi ảnh chụp của Cố Tùng An.
Trong lòng Cố Uyên chua xót một trận, buông hoa quả trong tay xuống đi tới, dịu dàng nói: "Dì Mạn Sênh."
Nguyễn Mạn Sênh ngẩng đầu lên, khuôn mặt kia tuy tiều tụy nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo khí chất cao quý dịu dàng thanh tú của cô chủ nhà giàu như trước: "Đến đây, ngồi."
"Dì Mạn Sênh, cháu đi rửa chút trái cây cho dì."
Hôm nay Nguyễn Mạn Sênh vừa mới xuất viện, nhà họ La rộng lớn như vậy lại rất vắng vẻ, trên mặt đất phủ một tầng bụi bặm, đã mấy ngày không quét tước, rửa trái cây xong, Cố Uyên giúp Nguyễn Mạn Sênh quét tước nhà cửa một chút.
"Thanh Vũ, không cần phiền phức, dì tự làm là được rồi."
Cố Uyên lắc lắc đầu: Dì Mạn Sênh, dì ngồi một lát đi, cháu sắp quét xong rồi." Cô không hiểu vì sao La Triết Bạch... bị người ta mang đi, rốt cuộc là ai mang La Triết Bạch đi, bắt cóc?
Hoặc là La Triết Bạch thiếu vay nặng lãi?
Đắc tội với ai đó?
Cố Uyên cũng không hiểu rõ La Triết Bạch bao nhiêu, số lần gặp nhau cũng không nhiều, nhưng đây là ba của Tùng An, dì Mạn Sênh là mẹ của Tùng An, cô không thể đứng nhìn không quan tâm tới được.
Nhưng mà, không có manh mối.
Theo hiểu biết của cô, La Triết Bạch là một người kinh doanh rất thành công, chẳng lẽ là đắc tội ai lúc làm ăn sao.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ bay theo gió.
Cố Uyên đi vào trong sân, Nguyễn Mạn Sênh nằm bệnh viện một tuần, bà ta rất thích hoa cỏ, trong sân trồng đầy các loại hoa, một tuần không chăm sóc, có đóa hoa đã héo rồi, Cố Uyên cầm thùng tưới, tưới chút nước lên.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Uyên đi ra khỏi nhà kính trồng hoa, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mặc tây trang màu đen đang đứng bên ngoài cửa sắt màu đen chạm trổ, anh ta cũng nhìn thấy cô, hình như chợt ngớ ra, tay đang gõ cửa cong lại trong không trung, sau đó từ từ buông xuống.
Cố Uyên đi qua, mở cửa ra: "Cậu La, sao cậu lại tới đây."
La Thần Dương nhìn khuôn mặt thanh tú lung linh của người phụ nữ, khóe môi cong lên thành một độ cong, từ từ nói: "Tôi tới đây hỏi thăm dì Sênh một chút."
Cố Uyên mở cửa ra, cho La Thần Dương đi vào, vừa đi vào nhà vừa nói: "Đi theo tôi, bây giờ tôi đến đây có chút việc, mấy ngày trước tôi đến thăm dì Mạn Sênh, bệnh tim của dì ấy đột nhiên tái phát, té xỉu trên mặt đất, tôi lập tức đưa dì ấy vào bệnh viện, hôm nay vừa mới xuất viện."
Nghe từng câu của Cố Uyên, dấu hằn trên mi tâm của La Thần Dương càng sâu hơn, khuôn mặt anh tuấn của anh ta hơi trở nên nặng nề, gật gật đầu, bước mấy bước vào trong nhà, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sô pha cầm khăn lau bàn trà thì bước tới: "Thân thể không thoải mái, sao lại không lập tức nói với cháu một tiếng."
Nguyễn Mạn Sênh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đi vào, đáy mắt có chút kích động: "Thần Dương, sao cháu lại đến đây." Bà ta buông đồ trong tay xuống, rót một tách trà, vẻ mặt vui sướng: "Cháu không cần đặc biệt chạy tới đây, dì không sao."
Người đàn ông trẻ tuổi mím môi, ánh mắt nhìn sâu vào Nguyễn Mạn Sênh, giọng nói trở nên nặng nề: "Nhất định phải có chuyện, mới nói với cháu hay sao?"
Nguyễn Mạn Sênh cười khẽ: "Không phải dì vẫn rất khỏe đó sao?"
"Chú La đã xảy ra chuyện gì, chú ấy bị người ta mang đi sao dì không gọi điện thoại nói với cháu một tiếng, đã bao nhiêu ngày rồi, dì không lo lắng chút nào sao? Dì không lo lắng chú ấy sẽ xảy ra chuyện gì à!"
La Thần Dương vươn tay cầm lấy tay Nguyễn Mạn Sênh, há há miệng, đáy mắt rõ ràng xuất hiện sự tức giận: "Nếu lúc ấy không phải có chị ấy đúng lúc đến đây thấy dì té xỉu, đợi thêm lát nữa có phải cháu sẽ nhận được cuộc gọi của hàng xóm nói ra tin tức dì đã phát bệnh rời đi rồi không!"
"Không có nghiêm trọng như vậy....”
La Thần Dương cười lạnh một tiếng: "Vậy cuối cùng trong lòng dì, đến mức nào mới là nghiêm trọng!"
Cố Uyên đứng ở cửa, nghe cuộc trò chuyện của La Thần Dương và Nguyễn Mạn Sênh, hình như quan hệ của hai người rất thân, cô không đi vào, trở lại nhà kính trồng hoa chăm sóc hoa cỏ.
Nửa giờ sau, La Thần Dương đi ra từ trong nhà, anh nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, gọi mấy cuộc điện thoại, cúp xong lại đi vào trong nhà kính trồng hoa.
Nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ.
Cô đang rất nghiêm túc cắt sửa cành hoa, mắt hơi rũ xuống, lông mi dài mảnh rậm tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt dưới mi mắt.
Sợi tóc màu đen vì động tác cúi đầu của cô mà khẽ rũ xuống cạnh hai bên gò má trắng nõn.
Ánh sáng lúc hoàng hôn mang theo ấm áp nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt của nhà kính trồng hoa rơi xuống người cô, chậm rãi kéo dài bóng dáng của người phụ nữ, dịu dàng lưu luyến.
Cố Uyên lơ đãng quay đầu, nhìn thấy La Thần Dương đứng ngoài cửa nhà kính trồng hoa, cô đứng lên: "Cậu La."
La Thần Dương cười cười, ánh mắt giống như hoàng hôn ấm áp ngoài cửa sổ rơi xuống người Cố Uyên: "Cảm ơn cô."
"Không cần khách sáo, dì ấy là mẹ của Tùng An, cũng coi như là... người thân của tôi." Cố Uyên nhắm nhắm mắt, hiện lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tùng An.
"Để tôi đưa cô về, sắc trời không còn sớm." La Thần Dương đi đến bên cạnh Cố Uyên, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người người phụ nữ, nhìn cô chăm chú, kiềm chế xúc động muốn ôm lấy cô, cô vẫn, vẫn dịu dàng tốt bụng giống như trước kia.
Ánh mắt dừng ở sợi dây chuyền trên cổ người phụ nữ, sao sáu cánh, nhưng hoàn toàn không phải sợi anh ta tặng, ngón tay chợt nắm chặt lại.
"Không cần, người của chồng tôi đang ở bên ngoài, anh ta sẽ đưa tôi về." Cố Uyên vừa nói vừa cởi bao tay và tạp dề ra.
La Thần Dương nhớ đến gã vệ sĩ mặc tây trang màu đen đang đứng ở cửa.
Người của Tô Ngọc Kỳ.
Ánh mắt của anh ta khẽ nheo lại, đáy mắt xuất hiện một chút khinh thường
"Đúng rồi, cậu và dì Mạn Sênh là.."
"Dì ấy là dì của tôi, La Triết Bạch là chú ruột của tôi." La Thần Dương mở miệng nói: "Hơn ba mươi năm trước, La Triết Bạch đã cố gắng làm việc với trưởng bối của nhà họ La ở Mĩ.”
Cố Uyên gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, đúng rồi, nghe nói ngài La bị người ta bắt đi, cũng không biết là ai, tim của dì Mạn Sênh không tốt, không thể ở nhà một mình."
"Tôi sẽ đón dì Sênh về nước, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại đây.”
....
Cố Uyên trở lại khách sạn, vừa lấy thẻ phòng đẩy cửa ra liền ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, cô đổi giày đi qua, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy người đang ông đang cầm dao thái rau ở bên trong, ngẩn ra.
Anh thế nhưng lại biết... nấu cơm...
Cô đi qua vài bước.
"Ngài Tô, để tôi làm cho."
Người đàn ông chỉ nói: "Đi ra ngoài chờ."