Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Bởi vì là đồ ăn anh cho cô.
Cho nên dù có dị ứng, Cố Uyên cũng sẽ ăn.
Cô thật sự không ngờ lần này chỉ ăn một con tôm đã phát sốt, lúc trước, chỉ khi ăn nhiều một chút mới bị phát sốt thôi.
Chỉ là loại chuyện thể chất này, sao có thể nói rõ ràng được chứ?
Nhưng mà Cố Uyên cũng không nói như vậy, người phụ nữ nhẹ giọng mở miệng: "Tôi.. tôi quên mất."
Người đàn ông lạnh lùng có chút buồn cười ‘hừ’ một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm cô, ngón tay khẽ dùng sức, nhưng cũng không siết quá đau: "Quên mất? loại chuyện này cũng có thể quên sao, Lưu Thanh Vũ trong đầu óc cô chứa cái gì vậy, nếu tối qua tôi không chỉ cho cô ăn một con mà là một mâm tôm, bây giờ có phải cô đang nằm trong ICU rồi không??"
Dị ứng nặng sẽ dẫn đến bị sốc có thể chết người.
Cố Uyên rũ mắt, không lên tiếng.
Bác sĩ cảm giác thấy không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, Tổng Gíam đốc Tô này nhìn qua thật là hung dữ, dọa bà Tô đến không dám lên tiếng, bác sĩ làm bác sĩ gia đình ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, tính cách của Tô Ngọc Kỳ ông ta cũng hiểu được ít nhiều, thật ra ông ta muốn nói, bà chủ bị sốt cũng không nghiêm trọng lắm, nốt đỏ trên mu bàn tay cũng không nghiêm trọng.
Ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng u ám của ngài Tô, khiến người khác sợ hãi hơn.
Tô Ngọc Kỳ buông tay ra, để bác sĩ xử lý, bác sĩ nhanh chóng kê thuốc, còn bôi lên một lớp thuốc mỡ, Cố Uyên uống một ngụm nước ấm nuốt vào.
Bác sĩ dặn dò vài tiếng rồi rời khỏi.
Cơn sốt khí thế mạnh mẽ.
Khiến Cố Uyên bị sốt đến có chút mơ hồ, cô nằm ở trên giường, trên trán trên cổ và sau lưng đều là mồ hôi, sợi tóc đen như mực dán trên làn da trắng như tuyết, hơn nữa đang mùa đông trong phòng còn đang mở điều hòa.
Tô Ngọc Kỳ cầm một miếng dán hạ sốt, dán lên cái trán nóng bỏng của người phụ nữ, xúc cảm tươi mát lạnh lẽo làm Cố Uyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô nằm nghiêng, khuôn mặt gối lên gối đầu màu xám xanh, cả người mờ mịt, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng trong suốt.
Ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo vết chai của người đàn ông cầm lấy thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, đổ một chút ra lòng bàn tay từ từ xoa xoa, bôi lên mu bàn tay của người phụ nữ, trên đó bởi vì dị ứng mà nổi lên mấy nốt đỏ.
Cố Uyên không thoải mái trở mình một cái, quay lưng về phía anh, bị Tô Ngọc Kỳ vươn tay kéo lại, tay anh để ở bên hông người phụ nữ, lật cô quay lại, để cô đối diện với mình.
Người phụ nữ mặc váy ngủ tay dài màu trắng, bởi vì động tác xoay người qua lại hai lần nên làn váy hơi vén lên trên, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ngón tay của người đàn ông đặt trên đùi cô, ánh mắt lại rơi vào chỗ đầu gối cô, ở đó có một vết sẹo đã lành từ lâu, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nghiêm trọng, hơn nữa nó còn bị lồi ra, trên làn da trắng nõn trơn bóng gần như không có tỳ vết của người phụ nữ, vết sẹo xấu xí uốn lượn trên đùi giống như một con rết.
Vết sẹo này..
Thoạt nhìn cũng không đơn giản giống như hai câu nói nhẹ nhàng là không cẩn thận đụng phải mà người phụ nữ này nói.
Không cẩn thận đụng phải, con mẹ nó có thể đụng nghiêm trọng vậy sao?
Còn khâu mấy mũi.
Vết sẹo này rất rõ ràng là được khâu lại.
Nếu không sao vết sẹo có thể như vậy được.
Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào vết sẹo, nâng tay xoa nhẹ vết sẹo, di chuyển ngón tay có một tầng vết chai miêu tả vết sẹo xấu xí dài khoảng năm sáu centimet, anh giật mình phát hiện, mình hình như giống như... chưa từng phát hiện dấu vết bị thương trên chân cô?
Vết sẹo này là sau khi gả cho anh mới có, tuy lúc trước anh không thường tới đây, nhưng cô bị thương, chân bị thương thành thế nào, sao anh có thể không phát hiện ra được?
Người phụ nữ này, thật là phiền phức.
Dị ứng tôm cũng không nói, chân bị thương cũng không nói, bị người ta bắt nạt ở bên ngoài cũng không lên tiếng, anh chỉ mới rống mấy câu mà thôi đã cúi đầu không hé răng, anh muốn tức giận mắng mấy câu, người phụ nữ này lập tức đỏ mắt nhìn anh giống như con thỏ, khiến anh ta giống như đang bắt nạt cô vậy, thật sự đúng là...
Thật là con mẹ nó không có cách nào với người phụ nữ này!
Tô Ngọc Kỳ bị giận đến nở nụ cười, lấy chăn qua đắp lên cho cô, chỉnh xong góc chăn thì ngậm một điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, hít hai hơi thuốc, đi đến phía trước cửa sổ, kéo đèn lên, lại nghĩ người phụ nữ này sợ tối, lại mở đèn lên một chút, nằm xuống.
Đặt tay trên lưng người phụ nữ, đây gần như đã là một động tác theo bản năng.
Hơi thở của cô rất nóng.
Mang theo độ nóng vì bị phát sốt.
Cánh môi có chút khô nứt nhưng vẫn xinh đẹp khẽ mở ra, gò má trắng nõn mang theo vết đỏ ửng nhàn nhạt, Tô Ngọc Kỳ nhìn hai giây, ánh mắt từ từ tối lại, kéo cô vào trong lòng mình, thân thể của cô nóng hơn anh rất nhiều, thân thể vừa nóng vừa mềm vừa thơm tựa vào ngực anh, hơi thở nhè nhẹ cũng phả lên ngực của người đàn ông.
Nóng đến mức trái tim của anh không thể khống chế được.
Chờ lúc Tô Ngọc Kỳ phản ứng lại, bờ môi hơi lạnh đã đè lên đôi môi khô nứt mềm mại lại nóng bỏng của cô.
Vì bị phát sốt nên Cố Uyên ngủ mê man, vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng chỉ cảm thấy gò má ngưa ngứa, giống như có gì đó đang gãi lên mặt cô, cô mệt mỏi mở đôi mắt mông lung, đập vào tầm mắt là một màu sắc mơ hồ.
Trên gương mặt có thứ gì đó rất lạnh rất thoải mái đang chạm vào cô, cảm giác vừa lạnh vừa mềm mại giúp cô cảm thấy thoải mái.
Tuy cô cũng không tỉnh táo lắm: "Ngài Tô.. Anh có thể hay không..."
Giống như đang nói mớ: "Có thể không cần.. ầm ĩ.. hung dữ như vậy... không..."
Động tác hôn lên mặt cô của Tô Ngọc Kỳ khẽ sững lại, nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngủ tiếp một lần nữa, anh nâng khuôn mặt của cô lên, lớn nhỏ cỡ bàn tay, yếu ớt đau bệnh.
Ánh mắt của anh rơi vào suy nghĩ, anh rất hung dữ sao?
Ngày hôm sau, lúc Cố Uyên tỉnh lại đã là buổi sáng rồi.
Vú Trương nấu cháo cho cô.
Cô uống cháo xong rồi lại uống thuốc, cơn sốt đã giảm đi rất nhiều, nhưng cả người vẫn không có sức, Tiêu Tuyết gọi điện thoại hỏi cô đang làm gì, rủ cùng đi dạo phố xem phim.
Cố Uyên rửa mặt, đo nhiệt độ cơ thể, ừm, nhiệt độ giảm xuống rồi, cô mở tủ quần áo lấy quần áo lát nữa mình muốn thay ra, áo bành tô màu hồng nhạt, bên trong mặc một áo lông cao cổ màu trắng, tóc búi thành đầu củ tỏi.
Bản thân cô cũng đã 24 tuổi, ăn mặt trong sáng hoạt bát như vậy, ít đi một chút khí chất thanh nhã dịu dàng bình thường, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
"Bà chủ cô muốn ra ngoài sao?" Vú Trương quan tâm nói: "Bà chủ, cô vẫn cònsốt chứ, bây giờ cảm thấy thế nào rồi."
"Tôi không sao, ở nhà buồn bực khó chịu, tôi đi ra ngoài dạo phố mua sắm với bạn, buổi chiều đi xem phim, có lẽ buổi tối cũng không quay về ăn cơm đâu."
Tiêu Tuyết lái xe đến biệt thự Ngân Phong đón cô, trên mặt đeo kính râm thời trang khoa trương, áo lông cao cổ màu đỏ, giày bó màu đen, khuôn mặt vừa đẹp vừa ngầu, cô ấy thấy cách ăn mặt thiếu nữ ngoan ngoãn của Cố Uyên, chậc chậc một tiếng, vươn tay đánh giá Cố Uyên: "Hôm nay cosplay bé gái ngoan ngoãn sao? Trời ạ, tôi có cảm giác mình lừa bán thiếu nữ, cô này, năm nay 17 tuổi rồi sao? Non mềm đến ra nước luôn."
Cố Uyên đi vào trong xe, Sở Vận cũng ở trong xe.
Sau khi Tiêu Tuyết cài dây an toàn xong, cũng không lập tức khởi động xe, mà xoay người nhìn Cố Uyên: "Cậu có biết khi tớ nhìn thấy cách ăn mặc mềm mại này của cậu, có một loại cảm giác không."
Cố Uyên hỏi: "Cảm giác gì, không đẹp sao?"
"Đẹp muốn chết, rất ngoan ngoãn luôn có được không." Tiêu Tuyết nâng tay chải chải tóc, đôi môi đỏ mọng đóng mở: "Ngoan ngoãn đến mức tớ có một loại xúc động, nếu tớ là đàn ông, tớ chỉ hận không thể lập tức đè cậu ra làm một trận... hoành tráng đến lên đỉnh."
Hai chữ kia Tiểu Tuyết không nói ra tiếng, mà là nói ra bằng khẩu hình.
Sở Vận nhìn hiểu trước, ho khan hai tiếng, nâng tay che mặt: "Tiểu Tuyết, cậu cũng quá sắc tình rồi..."
Cố Uyên ngơ ngác hai giây cũng đã nhìn hiểu, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, nghiêng mặt đi, nâng tay che trán: "Tiểu Tuyết, cậu thật là.."
Hai chữ này làm mi tâm của cô khẽ nhảy lên.
Tiêu Tuyết nhếch đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: "Làm sao vậy, tớ nói rất đúng mà, cũng không biết Tô Ngọc Kỳ bị tiểu tiện nhân kia làm trái tim bị mê mẩn thế nào, nếu trong nhà tớ có một người vợ xinh đẹp như vậy, tớ hoàn toàn không thể nhịn được có được không, cuối cùng anh ta có phải đàn ông không vậy, Thanh Vũ, nếu tớ là đàn ông mà cưới cậu rồi, tớ chắc chắn sẽ hàng đêm sênh ca vỗ tay vì yêu với cậu mỗi tối.
Cái câu ‘cuối cùng anh ta có phải đàn ông không’ làm Cố Uyên phải nâng tay lên đè đè mi tâm, trên người vẫn còn có cảm giác chua xót, đặc biệt là gần đây người đàn ông thay đổi cách bắt cô làm ra các loại tư thế không giống nhau, làm cô cảm thấy có chút thẹn thùng.. Nghĩ thấy khoảng thời gian này người đàn ông kia giống như dục vọng khó lấp đầy vậy.
Buổi tối chỉ cần quay về biệt thự Ngân Phong chắc chắn sẽ chèn ép cô, buổi sáng khi tỉnh lại cũng vậy.
Lời này nói ra từ miệng Tiêu Tuyết cũng không khiến Cố Uyên quá ngạc nhiên, cô hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Tiểu Tuyết, nên chỉ cười: "Được được được."
Tiêu Tuyết cũng không trêu ghẹo nữa, cô ấy chỉ nhìn thấy sắc mặt Cố Uyên có chút tái nhợt, muốn chọc cô cười cười làm không khí sôi nổi một chút, lái xe chạy về phía trung tâm thương mại.
Còn Cố Uyên vì hai chữ ‘xe chấn’ sắc tình to gan kia của Tiêu Tuyết mà trên mặt vẫn đỏ.
Đi ăn cơm trưa trước, ba người đi dạo dọc theo khu quần áo nữ khu trang sức còn có khu quần áo nam, đi dạo cả buổi trưa, Tiêu Tuyết hỏi đi ăn cơm tối trước hay là xem phim trước.
Sở Vận nói: "Thời gian còn sớm, đi xem phim trước đi."
Gần đây mới chiếu một bộ phim văn nghệ, nữ chính là một ngôi sao có quan hệ tốt với Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết trực tiếp bao rạp, ba người xem một lát, phòng chiếu phim lớn như vậy chỉ có ba người, Tiêu Tuyết luôn luôn thích náo nhiệt nói: "Nếu không chúng ta ra phòng chiếu bên ngoài xem đi, chỉ có ba chúng ta rất chán."
Cố Uyên không sao cả, cô nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tiêu Tuyết, tuy Tiêu Tuyết đeo kính râm đội mũ làng chài còn mang khẩu trang, nhưng buổi chiều lúc đang mua quần áo vẫn bị một người bán hàng nhận ra được, rạp chiếu phim đông người, Tiêu Tuyết còn là ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng.
"Không sao đâu." Tiêu Tuyết biết lo lắng của Cố Uyên, cô ấy cũng lo lắng, gọi một cuộc điện thoại, cô ấy nói với Cố Uyên và Sở Vận: "Rạp số chín đã bắt đầu chiếu phim, vừa mới bắt đầu vài phút, chúng ta trộm đi vào ngồi ở phía sau, tối như vậy, ai có thể nhìn thấy tớ chứ.”
"Đi thôi đi thôi."
Ba người đi đến phòng chiếu phim số chín.
Phim vừa mới bắt đầu được mười phút, bóng tối lúc mới đi vào khiến Cố Uyên khẽ nắm chặt ngón tay, cô chậm rãi hít thở hai lần mới thích ứng được, bởi vì trên màn hình lớn của phòng chiếu phim đang chiếu ánh sáng sáng rực của tên phim 《 Mười ánh trăng chỉ mình em 》, nên cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Tiêu Tuyết nhìn một vòng, kéo cánh tay của Cố Uyên đi về phía trước: "Chúng ta ngồi ở đây."
Không phải là một hàng cuối cùng.
Khoảng là hàng thứ ba từ trên xuống.
Hàng cuối cùng có hai đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Tiêu Tuyết thả lỏng mặt, nhìn màn hình, có chút nhàm chán: "Hình như nam chính này là người được nhận giải người mới được yêu thích nhất trong giải Kim Lan vào năm ngoài, lúc ấy diễn bộ phim điện ảnh kia rất tốt mà, sao bây giờ lại diễn nát thế, không phải trình độ thật sự của cậu ta."
Sở Vận cũng gật đầu, cô ấy là biên kịch, cũng tiếp xúc với nhiều diễn viên, thời gian ở hãng phim cũng nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra, biểu diễn của nam chính Thần Phong có chút hời hợt, rất nhiều chi tiết cũng xử lý không tốt lắm, nhất là cảnh chia tay với nữ chính đang chiếu trên màn hình lúc này, hoàn toàn bị biểu diễn của nữ chính Hướng Dao đè nát.
Không có chút bùng nổ nào.
Sở Vận theo bản năng đưa ra bình luận rất chuyên nghiệp: "Thật sự, biểu diễn đều là kỹ xảo, tình tiết tình cảm không xử lý tốt lắm.
Cố Uyên xem phim, cô cũng không chuyên nghiệp như Tiêu Tuyết và Sở Vận, nhưng cũng hiểu được, lúc nam chính chia tay với nữ chính quá bình tĩnh.
Âm thanh của Sở Vận vừa mới rơi xuống, hai nữ sinh ngồi ở phía trước đã cùng nhau quay đầu đến, một nữ sinh trong đó nói rất hung dữ: "Mấy người biết cái gì chứ?"
Tuy rằng không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng Cố Uyên vẫn cảm nhận được cảm giác bảo vệ nồng đậm, vừa nhìn đã biết là fan của nam chính.
Một nữ sinh khác kích động mở miệng: "Đúng vậy, mấy người cũng không phải diễn viên, sao có thể biết quay phim khó khăn cỡ nào chứ, Thần Phong trả giá vì bộ phim này nhiều như vậy, mấy người lại tùy tiện bôi nhọ diễn xuất của anh ấy."
Tiêu Tuyết vòng tay lên ngực: "Mấy nữ sinh nhỏ như mấy đứa không thể chỉ nhìn mặt được, bôi nhọ diễn xuất của cậu ta? Diễn tệ như vậy còn không cho người ta nói sao? Dù sao bọn tôi cũng là người mua vé xem phim cho thần tượng của mấy đứa đấy."
Thần Phong quá lắm cũng chỉ là một người ở tuyến hai trong giới giải trí, bộ phim điện ảnh này hoàn toàn đều dựa vào nữ chính Hướng Dao chống đỡ.
Rõ ràng hai fan nhỏ không muốn thấy thần tượng bị nói xấu như vậy, kích động đứng lên, Tiêu Tuyết nâng tay che trán, hình như không muốn quan tâm nhiều, hai fan nhỏ kia nói hai câu, bên cạnh có người nói: "Ồn ào cái gì, còn muốn cho người ta xem phim không."
Lúc này mới quay đầu đi.
Phim chiếu hơn hai giờ, giữa chừng Cố Uyên đi toilet, vẫn chưa đi đến toilet, đã nhìn thấy một bóng người màu đen thon dài cao ngất đang đứng trước cửa sổ cách cửa toilet không xa, hôm nay Tô Ngọc Kỳ mặc áo bành tô màu nâu nhạt, bên trong là áo lông màu đen, trong lạnh lùng lộ ra chút kiêu ngạo, quần tây màu đen ôm lấy chân dài, sau lưng khẽ dựa lên cửa sổ, trong tay cầm một điếu thuốc.
Cô giật mình ngơ ngẩn mất một giây, trong thời gian một giây này, cô nghĩ đến hai vấn đề.
Đó chính là, hình như anh không giống người thích xem phim.
Còn có, cho nên, chắc chắn anh đến đây với ai đó, không thể nào là đàn ông, chắc chắn là đến cùng với phụ nữ.
Sau khi giật mình ngơ ngẩn mất một giây, Cố Uyên xoay người muốn đi.
Tô Ngọc Kỳ vốn đang tựa vào trước cửa sổ hút thuốc chợt nâng mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, ánh mắt lướt qua một bóng dáng màu hồng nhạt, đầu búi củ tỏi lanh lợi, đôi mắt khẽ chớp, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô gái đang nhanh chóng rời đi, dập tắt thuốc trong tay, nghĩ tới gì đó, mở rộng bước chân đi tới vài bước nắm lấy cổ tay của cô.
Anh gọi cô: "Lưu Thanh Vũ.....”
Nâng tay xoay khuôn mặt cô gái qua, thật sự là cô, bị sốt không chịu ở nhà cho tốt chạy đến đây làm cái gì, anh mở miệng: "Không chịu ở trong nhà cho tốt, cô tới đây làm cái gì?"
Cố Uyên nói: "Tôi đến xem phim với Tiêu Tuyết."
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt cổ tay của người phụ nữ, cúi đầu đặt cằm trên trán cô, cảm giác nhiệt độ bình thường mới buông cô ra, nhìn vào mặt Cố Uyên, bởi vì trang điểm nhạt nên nhìn đỡ hơn, hai má có màu hồng nhạt bình thường, đẹp giống như hoa anh đào, mặc áo bành tô màu hồng nhạt, đầu búi củ tỏi tự nhiên trong sáng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy người phụ nữ này ăn mặc màu sắc non nớt như thế, còn rất hợp với cô.. Tóc còn búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng như ngọc, mặt cô nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo, đơn thuần sạch sẽ giống như một học sinh cấp ba vậy.
Anh lại nghĩ tới lúc người phụ nữ này đứng cùng Trần Vũ Trung đều sẽ bị nhận lầm là bạn trai bạn gái, người phụ nữ này rất non nớt, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, đứng cùng Trần Vũ Trung không hề có một chút cảm giác cách biệt tuổi tác nào, khiến anh không thoải mái.
Búi đầu củ tỏi, càng có dáng vẻ trong sáng đáng yêu.
Người đàn ông nặng nề mở miệng: "Này, không phải tôi đã nói ít búi tóc lên rồi sao." Anh không thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này búi tóc lên.
Cho nên dù có dị ứng, Cố Uyên cũng sẽ ăn.
Cô thật sự không ngờ lần này chỉ ăn một con tôm đã phát sốt, lúc trước, chỉ khi ăn nhiều một chút mới bị phát sốt thôi.
Chỉ là loại chuyện thể chất này, sao có thể nói rõ ràng được chứ?
Nhưng mà Cố Uyên cũng không nói như vậy, người phụ nữ nhẹ giọng mở miệng: "Tôi.. tôi quên mất."
Người đàn ông lạnh lùng có chút buồn cười ‘hừ’ một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm cô, ngón tay khẽ dùng sức, nhưng cũng không siết quá đau: "Quên mất? loại chuyện này cũng có thể quên sao, Lưu Thanh Vũ trong đầu óc cô chứa cái gì vậy, nếu tối qua tôi không chỉ cho cô ăn một con mà là một mâm tôm, bây giờ có phải cô đang nằm trong ICU rồi không??"
Dị ứng nặng sẽ dẫn đến bị sốc có thể chết người.
Cố Uyên rũ mắt, không lên tiếng.
Bác sĩ cảm giác thấy không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, Tổng Gíam đốc Tô này nhìn qua thật là hung dữ, dọa bà Tô đến không dám lên tiếng, bác sĩ làm bác sĩ gia đình ở nhà họ Tô nhiều năm như vậy, tính cách của Tô Ngọc Kỳ ông ta cũng hiểu được ít nhiều, thật ra ông ta muốn nói, bà chủ bị sốt cũng không nghiêm trọng lắm, nốt đỏ trên mu bàn tay cũng không nghiêm trọng.
Ngược lại là vẻ mặt lạnh lùng u ám của ngài Tô, khiến người khác sợ hãi hơn.
Tô Ngọc Kỳ buông tay ra, để bác sĩ xử lý, bác sĩ nhanh chóng kê thuốc, còn bôi lên một lớp thuốc mỡ, Cố Uyên uống một ngụm nước ấm nuốt vào.
Bác sĩ dặn dò vài tiếng rồi rời khỏi.
Cơn sốt khí thế mạnh mẽ.
Khiến Cố Uyên bị sốt đến có chút mơ hồ, cô nằm ở trên giường, trên trán trên cổ và sau lưng đều là mồ hôi, sợi tóc đen như mực dán trên làn da trắng như tuyết, hơn nữa đang mùa đông trong phòng còn đang mở điều hòa.
Tô Ngọc Kỳ cầm một miếng dán hạ sốt, dán lên cái trán nóng bỏng của người phụ nữ, xúc cảm tươi mát lạnh lẽo làm Cố Uyên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô nằm nghiêng, khuôn mặt gối lên gối đầu màu xám xanh, cả người mờ mịt, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng trong suốt.
Ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo vết chai của người đàn ông cầm lấy thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, đổ một chút ra lòng bàn tay từ từ xoa xoa, bôi lên mu bàn tay của người phụ nữ, trên đó bởi vì dị ứng mà nổi lên mấy nốt đỏ.
Cố Uyên không thoải mái trở mình một cái, quay lưng về phía anh, bị Tô Ngọc Kỳ vươn tay kéo lại, tay anh để ở bên hông người phụ nữ, lật cô quay lại, để cô đối diện với mình.
Người phụ nữ mặc váy ngủ tay dài màu trắng, bởi vì động tác xoay người qua lại hai lần nên làn váy hơi vén lên trên, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ngón tay của người đàn ông đặt trên đùi cô, ánh mắt lại rơi vào chỗ đầu gối cô, ở đó có một vết sẹo đã lành từ lâu, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nghiêm trọng, hơn nữa nó còn bị lồi ra, trên làn da trắng nõn trơn bóng gần như không có tỳ vết của người phụ nữ, vết sẹo xấu xí uốn lượn trên đùi giống như một con rết.
Vết sẹo này..
Thoạt nhìn cũng không đơn giản giống như hai câu nói nhẹ nhàng là không cẩn thận đụng phải mà người phụ nữ này nói.
Không cẩn thận đụng phải, con mẹ nó có thể đụng nghiêm trọng vậy sao?
Còn khâu mấy mũi.
Vết sẹo này rất rõ ràng là được khâu lại.
Nếu không sao vết sẹo có thể như vậy được.
Tô Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào vết sẹo, nâng tay xoa nhẹ vết sẹo, di chuyển ngón tay có một tầng vết chai miêu tả vết sẹo xấu xí dài khoảng năm sáu centimet, anh giật mình phát hiện, mình hình như giống như... chưa từng phát hiện dấu vết bị thương trên chân cô?
Vết sẹo này là sau khi gả cho anh mới có, tuy lúc trước anh không thường tới đây, nhưng cô bị thương, chân bị thương thành thế nào, sao anh có thể không phát hiện ra được?
Người phụ nữ này, thật là phiền phức.
Dị ứng tôm cũng không nói, chân bị thương cũng không nói, bị người ta bắt nạt ở bên ngoài cũng không lên tiếng, anh chỉ mới rống mấy câu mà thôi đã cúi đầu không hé răng, anh muốn tức giận mắng mấy câu, người phụ nữ này lập tức đỏ mắt nhìn anh giống như con thỏ, khiến anh ta giống như đang bắt nạt cô vậy, thật sự đúng là...
Thật là con mẹ nó không có cách nào với người phụ nữ này!
Tô Ngọc Kỳ bị giận đến nở nụ cười, lấy chăn qua đắp lên cho cô, chỉnh xong góc chăn thì ngậm một điếu thuốc đi đến trước cửa sổ, hít hai hơi thuốc, đi đến phía trước cửa sổ, kéo đèn lên, lại nghĩ người phụ nữ này sợ tối, lại mở đèn lên một chút, nằm xuống.
Đặt tay trên lưng người phụ nữ, đây gần như đã là một động tác theo bản năng.
Hơi thở của cô rất nóng.
Mang theo độ nóng vì bị phát sốt.
Cánh môi có chút khô nứt nhưng vẫn xinh đẹp khẽ mở ra, gò má trắng nõn mang theo vết đỏ ửng nhàn nhạt, Tô Ngọc Kỳ nhìn hai giây, ánh mắt từ từ tối lại, kéo cô vào trong lòng mình, thân thể của cô nóng hơn anh rất nhiều, thân thể vừa nóng vừa mềm vừa thơm tựa vào ngực anh, hơi thở nhè nhẹ cũng phả lên ngực của người đàn ông.
Nóng đến mức trái tim của anh không thể khống chế được.
Chờ lúc Tô Ngọc Kỳ phản ứng lại, bờ môi hơi lạnh đã đè lên đôi môi khô nứt mềm mại lại nóng bỏng của cô.
Vì bị phát sốt nên Cố Uyên ngủ mê man, vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng chỉ cảm thấy gò má ngưa ngứa, giống như có gì đó đang gãi lên mặt cô, cô mệt mỏi mở đôi mắt mông lung, đập vào tầm mắt là một màu sắc mơ hồ.
Trên gương mặt có thứ gì đó rất lạnh rất thoải mái đang chạm vào cô, cảm giác vừa lạnh vừa mềm mại giúp cô cảm thấy thoải mái.
Tuy cô cũng không tỉnh táo lắm: "Ngài Tô.. Anh có thể hay không..."
Giống như đang nói mớ: "Có thể không cần.. ầm ĩ.. hung dữ như vậy... không..."
Động tác hôn lên mặt cô của Tô Ngọc Kỳ khẽ sững lại, nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngủ tiếp một lần nữa, anh nâng khuôn mặt của cô lên, lớn nhỏ cỡ bàn tay, yếu ớt đau bệnh.
Ánh mắt của anh rơi vào suy nghĩ, anh rất hung dữ sao?
Ngày hôm sau, lúc Cố Uyên tỉnh lại đã là buổi sáng rồi.
Vú Trương nấu cháo cho cô.
Cô uống cháo xong rồi lại uống thuốc, cơn sốt đã giảm đi rất nhiều, nhưng cả người vẫn không có sức, Tiêu Tuyết gọi điện thoại hỏi cô đang làm gì, rủ cùng đi dạo phố xem phim.
Cố Uyên rửa mặt, đo nhiệt độ cơ thể, ừm, nhiệt độ giảm xuống rồi, cô mở tủ quần áo lấy quần áo lát nữa mình muốn thay ra, áo bành tô màu hồng nhạt, bên trong mặc một áo lông cao cổ màu trắng, tóc búi thành đầu củ tỏi.
Bản thân cô cũng đã 24 tuổi, ăn mặt trong sáng hoạt bát như vậy, ít đi một chút khí chất thanh nhã dịu dàng bình thường, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
"Bà chủ cô muốn ra ngoài sao?" Vú Trương quan tâm nói: "Bà chủ, cô vẫn cònsốt chứ, bây giờ cảm thấy thế nào rồi."
"Tôi không sao, ở nhà buồn bực khó chịu, tôi đi ra ngoài dạo phố mua sắm với bạn, buổi chiều đi xem phim, có lẽ buổi tối cũng không quay về ăn cơm đâu."
Tiêu Tuyết lái xe đến biệt thự Ngân Phong đón cô, trên mặt đeo kính râm thời trang khoa trương, áo lông cao cổ màu đỏ, giày bó màu đen, khuôn mặt vừa đẹp vừa ngầu, cô ấy thấy cách ăn mặt thiếu nữ ngoan ngoãn của Cố Uyên, chậc chậc một tiếng, vươn tay đánh giá Cố Uyên: "Hôm nay cosplay bé gái ngoan ngoãn sao? Trời ạ, tôi có cảm giác mình lừa bán thiếu nữ, cô này, năm nay 17 tuổi rồi sao? Non mềm đến ra nước luôn."
Cố Uyên đi vào trong xe, Sở Vận cũng ở trong xe.
Sau khi Tiêu Tuyết cài dây an toàn xong, cũng không lập tức khởi động xe, mà xoay người nhìn Cố Uyên: "Cậu có biết khi tớ nhìn thấy cách ăn mặc mềm mại này của cậu, có một loại cảm giác không."
Cố Uyên hỏi: "Cảm giác gì, không đẹp sao?"
"Đẹp muốn chết, rất ngoan ngoãn luôn có được không." Tiêu Tuyết nâng tay chải chải tóc, đôi môi đỏ mọng đóng mở: "Ngoan ngoãn đến mức tớ có một loại xúc động, nếu tớ là đàn ông, tớ chỉ hận không thể lập tức đè cậu ra làm một trận... hoành tráng đến lên đỉnh."
Hai chữ kia Tiểu Tuyết không nói ra tiếng, mà là nói ra bằng khẩu hình.
Sở Vận nhìn hiểu trước, ho khan hai tiếng, nâng tay che mặt: "Tiểu Tuyết, cậu cũng quá sắc tình rồi..."
Cố Uyên ngơ ngác hai giây cũng đã nhìn hiểu, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, nghiêng mặt đi, nâng tay che trán: "Tiểu Tuyết, cậu thật là.."
Hai chữ này làm mi tâm của cô khẽ nhảy lên.
Tiêu Tuyết nhếch đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: "Làm sao vậy, tớ nói rất đúng mà, cũng không biết Tô Ngọc Kỳ bị tiểu tiện nhân kia làm trái tim bị mê mẩn thế nào, nếu trong nhà tớ có một người vợ xinh đẹp như vậy, tớ hoàn toàn không thể nhịn được có được không, cuối cùng anh ta có phải đàn ông không vậy, Thanh Vũ, nếu tớ là đàn ông mà cưới cậu rồi, tớ chắc chắn sẽ hàng đêm sênh ca vỗ tay vì yêu với cậu mỗi tối.
Cái câu ‘cuối cùng anh ta có phải đàn ông không’ làm Cố Uyên phải nâng tay lên đè đè mi tâm, trên người vẫn còn có cảm giác chua xót, đặc biệt là gần đây người đàn ông thay đổi cách bắt cô làm ra các loại tư thế không giống nhau, làm cô cảm thấy có chút thẹn thùng.. Nghĩ thấy khoảng thời gian này người đàn ông kia giống như dục vọng khó lấp đầy vậy.
Buổi tối chỉ cần quay về biệt thự Ngân Phong chắc chắn sẽ chèn ép cô, buổi sáng khi tỉnh lại cũng vậy.
Lời này nói ra từ miệng Tiêu Tuyết cũng không khiến Cố Uyên quá ngạc nhiên, cô hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Tiểu Tuyết, nên chỉ cười: "Được được được."
Tiêu Tuyết cũng không trêu ghẹo nữa, cô ấy chỉ nhìn thấy sắc mặt Cố Uyên có chút tái nhợt, muốn chọc cô cười cười làm không khí sôi nổi một chút, lái xe chạy về phía trung tâm thương mại.
Còn Cố Uyên vì hai chữ ‘xe chấn’ sắc tình to gan kia của Tiêu Tuyết mà trên mặt vẫn đỏ.
Đi ăn cơm trưa trước, ba người đi dạo dọc theo khu quần áo nữ khu trang sức còn có khu quần áo nam, đi dạo cả buổi trưa, Tiêu Tuyết hỏi đi ăn cơm tối trước hay là xem phim trước.
Sở Vận nói: "Thời gian còn sớm, đi xem phim trước đi."
Gần đây mới chiếu một bộ phim văn nghệ, nữ chính là một ngôi sao có quan hệ tốt với Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết trực tiếp bao rạp, ba người xem một lát, phòng chiếu phim lớn như vậy chỉ có ba người, Tiêu Tuyết luôn luôn thích náo nhiệt nói: "Nếu không chúng ta ra phòng chiếu bên ngoài xem đi, chỉ có ba chúng ta rất chán."
Cố Uyên không sao cả, cô nhìn khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tiêu Tuyết, tuy Tiêu Tuyết đeo kính râm đội mũ làng chài còn mang khẩu trang, nhưng buổi chiều lúc đang mua quần áo vẫn bị một người bán hàng nhận ra được, rạp chiếu phim đông người, Tiêu Tuyết còn là ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng.
"Không sao đâu." Tiêu Tuyết biết lo lắng của Cố Uyên, cô ấy cũng lo lắng, gọi một cuộc điện thoại, cô ấy nói với Cố Uyên và Sở Vận: "Rạp số chín đã bắt đầu chiếu phim, vừa mới bắt đầu vài phút, chúng ta trộm đi vào ngồi ở phía sau, tối như vậy, ai có thể nhìn thấy tớ chứ.”
"Đi thôi đi thôi."
Ba người đi đến phòng chiếu phim số chín.
Phim vừa mới bắt đầu được mười phút, bóng tối lúc mới đi vào khiến Cố Uyên khẽ nắm chặt ngón tay, cô chậm rãi hít thở hai lần mới thích ứng được, bởi vì trên màn hình lớn của phòng chiếu phim đang chiếu ánh sáng sáng rực của tên phim 《 Mười ánh trăng chỉ mình em 》, nên cô cũng không cảm thấy quá khó chịu.
Tiêu Tuyết nhìn một vòng, kéo cánh tay của Cố Uyên đi về phía trước: "Chúng ta ngồi ở đây."
Không phải là một hàng cuối cùng.
Khoảng là hàng thứ ba từ trên xuống.
Hàng cuối cùng có hai đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Tiêu Tuyết thả lỏng mặt, nhìn màn hình, có chút nhàm chán: "Hình như nam chính này là người được nhận giải người mới được yêu thích nhất trong giải Kim Lan vào năm ngoài, lúc ấy diễn bộ phim điện ảnh kia rất tốt mà, sao bây giờ lại diễn nát thế, không phải trình độ thật sự của cậu ta."
Sở Vận cũng gật đầu, cô ấy là biên kịch, cũng tiếp xúc với nhiều diễn viên, thời gian ở hãng phim cũng nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn ra, biểu diễn của nam chính Thần Phong có chút hời hợt, rất nhiều chi tiết cũng xử lý không tốt lắm, nhất là cảnh chia tay với nữ chính đang chiếu trên màn hình lúc này, hoàn toàn bị biểu diễn của nữ chính Hướng Dao đè nát.
Không có chút bùng nổ nào.
Sở Vận theo bản năng đưa ra bình luận rất chuyên nghiệp: "Thật sự, biểu diễn đều là kỹ xảo, tình tiết tình cảm không xử lý tốt lắm.
Cố Uyên xem phim, cô cũng không chuyên nghiệp như Tiêu Tuyết và Sở Vận, nhưng cũng hiểu được, lúc nam chính chia tay với nữ chính quá bình tĩnh.
Âm thanh của Sở Vận vừa mới rơi xuống, hai nữ sinh ngồi ở phía trước đã cùng nhau quay đầu đến, một nữ sinh trong đó nói rất hung dữ: "Mấy người biết cái gì chứ?"
Tuy rằng không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng Cố Uyên vẫn cảm nhận được cảm giác bảo vệ nồng đậm, vừa nhìn đã biết là fan của nam chính.
Một nữ sinh khác kích động mở miệng: "Đúng vậy, mấy người cũng không phải diễn viên, sao có thể biết quay phim khó khăn cỡ nào chứ, Thần Phong trả giá vì bộ phim này nhiều như vậy, mấy người lại tùy tiện bôi nhọ diễn xuất của anh ấy."
Tiêu Tuyết vòng tay lên ngực: "Mấy nữ sinh nhỏ như mấy đứa không thể chỉ nhìn mặt được, bôi nhọ diễn xuất của cậu ta? Diễn tệ như vậy còn không cho người ta nói sao? Dù sao bọn tôi cũng là người mua vé xem phim cho thần tượng của mấy đứa đấy."
Thần Phong quá lắm cũng chỉ là một người ở tuyến hai trong giới giải trí, bộ phim điện ảnh này hoàn toàn đều dựa vào nữ chính Hướng Dao chống đỡ.
Rõ ràng hai fan nhỏ không muốn thấy thần tượng bị nói xấu như vậy, kích động đứng lên, Tiêu Tuyết nâng tay che trán, hình như không muốn quan tâm nhiều, hai fan nhỏ kia nói hai câu, bên cạnh có người nói: "Ồn ào cái gì, còn muốn cho người ta xem phim không."
Lúc này mới quay đầu đi.
Phim chiếu hơn hai giờ, giữa chừng Cố Uyên đi toilet, vẫn chưa đi đến toilet, đã nhìn thấy một bóng người màu đen thon dài cao ngất đang đứng trước cửa sổ cách cửa toilet không xa, hôm nay Tô Ngọc Kỳ mặc áo bành tô màu nâu nhạt, bên trong là áo lông màu đen, trong lạnh lùng lộ ra chút kiêu ngạo, quần tây màu đen ôm lấy chân dài, sau lưng khẽ dựa lên cửa sổ, trong tay cầm một điếu thuốc.
Cô giật mình ngơ ngẩn mất một giây, trong thời gian một giây này, cô nghĩ đến hai vấn đề.
Đó chính là, hình như anh không giống người thích xem phim.
Còn có, cho nên, chắc chắn anh đến đây với ai đó, không thể nào là đàn ông, chắc chắn là đến cùng với phụ nữ.
Sau khi giật mình ngơ ngẩn mất một giây, Cố Uyên xoay người muốn đi.
Tô Ngọc Kỳ vốn đang tựa vào trước cửa sổ hút thuốc chợt nâng mắt lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, ánh mắt lướt qua một bóng dáng màu hồng nhạt, đầu búi củ tỏi lanh lợi, đôi mắt khẽ chớp, ánh mắt nhìn bóng lưng của cô gái đang nhanh chóng rời đi, dập tắt thuốc trong tay, nghĩ tới gì đó, mở rộng bước chân đi tới vài bước nắm lấy cổ tay của cô.
Anh gọi cô: "Lưu Thanh Vũ.....”
Nâng tay xoay khuôn mặt cô gái qua, thật sự là cô, bị sốt không chịu ở nhà cho tốt chạy đến đây làm cái gì, anh mở miệng: "Không chịu ở trong nhà cho tốt, cô tới đây làm cái gì?"
Cố Uyên nói: "Tôi đến xem phim với Tiêu Tuyết."
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt cổ tay của người phụ nữ, cúi đầu đặt cằm trên trán cô, cảm giác nhiệt độ bình thường mới buông cô ra, nhìn vào mặt Cố Uyên, bởi vì trang điểm nhạt nên nhìn đỡ hơn, hai má có màu hồng nhạt bình thường, đẹp giống như hoa anh đào, mặc áo bành tô màu hồng nhạt, đầu búi củ tỏi tự nhiên trong sáng, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy người phụ nữ này ăn mặc màu sắc non nớt như thế, còn rất hợp với cô.. Tóc còn búi lên, lộ ra cái trán trơn bóng như ngọc, mặt cô nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo, đơn thuần sạch sẽ giống như một học sinh cấp ba vậy.
Anh lại nghĩ tới lúc người phụ nữ này đứng cùng Trần Vũ Trung đều sẽ bị nhận lầm là bạn trai bạn gái, người phụ nữ này rất non nớt, tràn đầy cảm giác thiếu nữ, đứng cùng Trần Vũ Trung không hề có một chút cảm giác cách biệt tuổi tác nào, khiến anh không thoải mái.
Búi đầu củ tỏi, càng có dáng vẻ trong sáng đáng yêu.
Người đàn ông nặng nề mở miệng: "Này, không phải tôi đã nói ít búi tóc lên rồi sao." Anh không thích để người khác nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này búi tóc lên.