Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Thời thanh xuân, là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời.
Nụ cười này của Cố Uyên, cũng làm Lôi ngây dại luôn.
Trần Vũ Trung đẩy đầu cậu ta một cái: “Được rồi, đi tìm bọn Xuyên đi.”
“Được được được.” Bởi vì đang trong thư viện, nên Lôi lấy điện thoại ra gọi cố ý đè thấp giọng xuống.
Cố Uyên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi.
Cô sắp xếp lại sách, đứng dậy: “Vũ Trung, chị đi trước đây, em đi chơi với bạn đi.”
“Chị Thanh Vũ, chúng em cũng đi, đi cùng nhau đi.” Trần Vũ Trung nói, đỡ lấy chồng sách dày từ tay cô: “Để em cầm.”
Cố Uyên cũng không từ chối, gật đầu một cái.
Đằng sau, Lôi phun một chữ chửi thề, Vũ Trung thật là, vừa rồi còn bảo bọn Xuyên ở dưới tầng đợi, liền vội vã đi theo sau, gọi điện cho bọn Xuyên: “Xuyên, các cậu ra cửa thư viện đợi đi, anh Trần muốn đi rồi.”
Trước cửa thư viện.
Cố Uyên thấy ba người đứng ở cửa đợi, đều là bạn học của Vũ Trung, một cậu con trai và hai cô gái trông rất thời trang, trong đó có một cô gái nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ.
Cố Uyên biết, cô gái nhỏ này, chắc chắn hiểu lầm rồi.
Khánh Linh không cam tâm mà thu lại ánh nhìn của mình, nhìn Trần Vũ Trung: “Anh Trần, cô ấy là ai vậy?”
“Em hỏi làm gì?” Trần Vũ Trung đáp một câu, lườm Lôi một cái, ý bảo “đừng để cô ta làm phiền ông đây”, Lôi thở dài, Khánh Linh cô gái này là hoa khôi của trường, vẫn luôn theo đuổi anh Trần, nhưng làm thế nào anh Trần cũng không thích, cậu đi tới: “Linh, cậu mượn sách gì vậy, cho tớ xem.”
Khánh Linh không muốn để ý Lôi, nhưng hết cách, Lôi đã chặn trước mặt mình.
Trần Vũ Trung và người con gái đó đã đi xa.
Tô Ngọc Kỳ đi “Đồng Uyển” một chuyến, vừa lái xe từ “Đồng Uyển” trở về, đi qua con đường dẫn đến thư viện, thấy cậu con trai nhà họ Trần cùng một bóng dáng nhìn quen thuộc đi cùng nhau.
Anh chầm chậm phanh xe, hạ cửa sổ xe xuống.
Nhìn bóng hình ấy.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo len cao cổ màu be, che đi chiếc gáy xinh đẹp, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc cười lên đôi mắt cong cong, trông rất ngọt ngào.
Tô Ngọc Kỳ nhớ lại một câu nói mà Đường Cảnh Ngọc đã nói với anh: “Chị ba trông rất nhỏ, giống như vừa mới vào đại học vậy, vừa ngoan ngoãn vừa trong sáng, nói 18 tuổi ai cũng tin!”
Lúc này, cô đứng cùng Trần Vũ Trung, trông rất có sức sống thanh xuân.
Trần Vũ Trung không biết nói gì, làm cô cười mãi.
Thỉnh thoảng trên đường lại có người đi qua, hôm nay là cuối tuần, khá nhiều người đến thư viện mượn sách, đều đi qua con đường này, đều là nam thanh nữ tú trẻ tuổi.
Có một cô gái kéo kéo bạn thân đi bên cạnh: “Oa, cậu nhìn kìa, hai người họ đẹp đôi thật ấy, cậu kia là nam thần trường Nhị Trung đó! Thì ra đã có bạn gái rồi.”
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy, phụt một cái, đẹp đôi cái gì mà đẹp đôi?
Cuối tuần, người đến thư viện rất đông.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đứng ở trạm xe buýt.
Cậu trai trẻ mặc đồng phục thể thao, hai tay đút túi quần, trông rất đẹp trai sáng sủa, mà cô gái bên cạnh vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh, lúc cậu trai nói, cô gái rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
“Họ đẹp đôi thật ấy, không biết cô gái kia là ai, mà trông xinh vậy, xinh hơn Khánh Linh nhiều.”
“Cậu không học ở Nhị Trung cậu không biết, Khánh Linh trường chúng ta vẫn luôn theo đuổi Vũ Trung, không ngờ cậu ta có bạn gái rồi, lại xinh đẹp như thế.”
“Mặc trên người bộ quần áo màu đỏ bình thường thế mà trông đẹp thật.”
Xe của Tô Ngọc Kỳ dừng ngay bên đường, anh nghe văng vẳng tiếng đồn ra vào ấy, gương mặt anh tuấn dần trầm xuống, nhìn “Lưu Thanh Vũ” ở đằng xa mặc áo khoác đỏ, tóc đuôi ngực, lộ trán, cho người ta cảm giác trẻ trung.
Người phụ nữ này, thiếu thốn đến vậy à?
Đến Trần Vũ Trung cũng muốn?
Dụ dỗ Trần Cẩm Diễn rồi vẫn muốn dụ dỗ Trần Vũ Trung, mẹ nó đến trẻ vị thành niên cũng không bỏ qua à?
Tô Ngọc Kỳ châm thuốc lá, xuống xe.
Trầm mặt đi về phía “Lưu Thanh Vũ”.
Cố Uyên và Trần Vũ Trung đứng ở bến xe buýt, nói chuyện.
Cố Uyên im lặng lắng nghe.
Gặp Trần Vũ Trung, cô như gặp được em trai mình, tuổi tác hai người cũng ngang nhau.
Nghe Trần Vũ Trung kể về chuyện ở trường học, Cố Uyên cứ nhớ lại Tùng An, Tùng An ở trường học, có phải cũng hay thế không.
Nụ cười này của Cố Uyên, cũng làm Lôi ngây dại luôn.
Trần Vũ Trung đẩy đầu cậu ta một cái: “Được rồi, đi tìm bọn Xuyên đi.”
“Được được được.” Bởi vì đang trong thư viện, nên Lôi lấy điện thoại ra gọi cố ý đè thấp giọng xuống.
Cố Uyên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi.
Cô sắp xếp lại sách, đứng dậy: “Vũ Trung, chị đi trước đây, em đi chơi với bạn đi.”
“Chị Thanh Vũ, chúng em cũng đi, đi cùng nhau đi.” Trần Vũ Trung nói, đỡ lấy chồng sách dày từ tay cô: “Để em cầm.”
Cố Uyên cũng không từ chối, gật đầu một cái.
Đằng sau, Lôi phun một chữ chửi thề, Vũ Trung thật là, vừa rồi còn bảo bọn Xuyên ở dưới tầng đợi, liền vội vã đi theo sau, gọi điện cho bọn Xuyên: “Xuyên, các cậu ra cửa thư viện đợi đi, anh Trần muốn đi rồi.”
Trước cửa thư viện.
Cố Uyên thấy ba người đứng ở cửa đợi, đều là bạn học của Vũ Trung, một cậu con trai và hai cô gái trông rất thời trang, trong đó có một cô gái nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ.
Cố Uyên biết, cô gái nhỏ này, chắc chắn hiểu lầm rồi.
Khánh Linh không cam tâm mà thu lại ánh nhìn của mình, nhìn Trần Vũ Trung: “Anh Trần, cô ấy là ai vậy?”
“Em hỏi làm gì?” Trần Vũ Trung đáp một câu, lườm Lôi một cái, ý bảo “đừng để cô ta làm phiền ông đây”, Lôi thở dài, Khánh Linh cô gái này là hoa khôi của trường, vẫn luôn theo đuổi anh Trần, nhưng làm thế nào anh Trần cũng không thích, cậu đi tới: “Linh, cậu mượn sách gì vậy, cho tớ xem.”
Khánh Linh không muốn để ý Lôi, nhưng hết cách, Lôi đã chặn trước mặt mình.
Trần Vũ Trung và người con gái đó đã đi xa.
Tô Ngọc Kỳ đi “Đồng Uyển” một chuyến, vừa lái xe từ “Đồng Uyển” trở về, đi qua con đường dẫn đến thư viện, thấy cậu con trai nhà họ Trần cùng một bóng dáng nhìn quen thuộc đi cùng nhau.
Anh chầm chậm phanh xe, hạ cửa sổ xe xuống.
Nhìn bóng hình ấy.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo len cao cổ màu be, che đi chiếc gáy xinh đẹp, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, lúc cười lên đôi mắt cong cong, trông rất ngọt ngào.
Tô Ngọc Kỳ nhớ lại một câu nói mà Đường Cảnh Ngọc đã nói với anh: “Chị ba trông rất nhỏ, giống như vừa mới vào đại học vậy, vừa ngoan ngoãn vừa trong sáng, nói 18 tuổi ai cũng tin!”
Lúc này, cô đứng cùng Trần Vũ Trung, trông rất có sức sống thanh xuân.
Trần Vũ Trung không biết nói gì, làm cô cười mãi.
Thỉnh thoảng trên đường lại có người đi qua, hôm nay là cuối tuần, khá nhiều người đến thư viện mượn sách, đều đi qua con đường này, đều là nam thanh nữ tú trẻ tuổi.
Có một cô gái kéo kéo bạn thân đi bên cạnh: “Oa, cậu nhìn kìa, hai người họ đẹp đôi thật ấy, cậu kia là nam thần trường Nhị Trung đó! Thì ra đã có bạn gái rồi.”
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy, phụt một cái, đẹp đôi cái gì mà đẹp đôi?
Cuối tuần, người đến thư viện rất đông.
Rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đứng ở trạm xe buýt.
Cậu trai trẻ mặc đồng phục thể thao, hai tay đút túi quần, trông rất đẹp trai sáng sủa, mà cô gái bên cạnh vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh, lúc cậu trai nói, cô gái rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
“Họ đẹp đôi thật ấy, không biết cô gái kia là ai, mà trông xinh vậy, xinh hơn Khánh Linh nhiều.”
“Cậu không học ở Nhị Trung cậu không biết, Khánh Linh trường chúng ta vẫn luôn theo đuổi Vũ Trung, không ngờ cậu ta có bạn gái rồi, lại xinh đẹp như thế.”
“Mặc trên người bộ quần áo màu đỏ bình thường thế mà trông đẹp thật.”
Xe của Tô Ngọc Kỳ dừng ngay bên đường, anh nghe văng vẳng tiếng đồn ra vào ấy, gương mặt anh tuấn dần trầm xuống, nhìn “Lưu Thanh Vũ” ở đằng xa mặc áo khoác đỏ, tóc đuôi ngực, lộ trán, cho người ta cảm giác trẻ trung.
Người phụ nữ này, thiếu thốn đến vậy à?
Đến Trần Vũ Trung cũng muốn?
Dụ dỗ Trần Cẩm Diễn rồi vẫn muốn dụ dỗ Trần Vũ Trung, mẹ nó đến trẻ vị thành niên cũng không bỏ qua à?
Tô Ngọc Kỳ châm thuốc lá, xuống xe.
Trầm mặt đi về phía “Lưu Thanh Vũ”.
Cố Uyên và Trần Vũ Trung đứng ở bến xe buýt, nói chuyện.
Cố Uyên im lặng lắng nghe.
Gặp Trần Vũ Trung, cô như gặp được em trai mình, tuổi tác hai người cũng ngang nhau.
Nghe Trần Vũ Trung kể về chuyện ở trường học, Cố Uyên cứ nhớ lại Tùng An, Tùng An ở trường học, có phải cũng hay thế không.