Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Làm sao mà Cố Uyên chịu chơi cái này, cô rất ít khi chơi bài, chắc chắn sẽ chơi không lại mấy vị công tử nhà giàu thường xuyên chơi bài này, chắc chắn cô sẽ là người thua thảm hại cho xem.
Cho dù là tiền thua tính vào phần của Đường Cảnh Ngọc thì cũng không được.
“Cậu Đường… để tôi qua với Tiểu Tuyết…”
Đường Cảnh Ngọc đành phải đứng dậy đi tìm Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết bất luận ở đâu cũng rất dễ khiến cho người khác chú ý, với dung nhan xuất chúng, nam nữ trong phòng đều phải chú ý đến thân thể của cô.
Bất luận gần đây trên FB đang nóng hổi scandal đánh người của cô: #Tiêu Tuyết cút khỏi làng giải trí # vâng vâng hơn một ngàn cái đề tài, nhưng trong mắt đàn ông, xinh đẹp là sẽ vô tội.
“Cô Thiệu, phiền cô giúp tôi một chút.” Đường Cảnh Ngọc đi tới.
Tiêu Tuyết cởi áo khoác ra, bên trong cô mặc chiếc đầm dài màu đen ôm lấy thân thể hoàn mỹ của cô: “Ồ? Cậu Đường có gì cần tôi giúp sao?”
Đường Cảnh Ngọc tiến đến ghé sát vào tai Tiêu Tuyết, mùi của phụ nữ hắc vào mũi anh, Đường Cảnh Ngọc khẽ bần thần chút rồi từ từ lên tiếng nói.
Tiêu Tuyết nghe xong, chớp chớp mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc: “Ý gì?”
“Là ý của câu chữ tôi mới nói.”
“Nhưng sao tôi phải giúp anh?” Tiêu Tuyết khoanh tay trước ngực nhìn Đường Cảnh Ngọc, cô còn nhớ rõ, sản phẩm dầu gội của tập đoàn Hưng Thịnh mới mấy hôm trước đã hủy hợp đồng với cô.
“Tôi...” Đường Cảnh Ngọc nói: “Trong tay tôi có cái IP, đạo diễn cũng không tệ, cô có muốn không… suy nghĩ chút đi…”
“Kịch bản gì vậy? Kịch bản rác rưởi thông thường thì đừng tìm tôi!”
Đường Cảnh Ngọc rút điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, rồi lấy bật lửa ra châm, gương mặt tuấn tú của anh không thể nào diễn tả được, khói thuốc trắng theo lời nói của anh phảng phất bay ra: “Chất lượng của bộ này thì cô không cần phải lo, đã có được giải ảnh hậu, chẳng lẽ cô không muốn đoạt nhạc hậu sao? Đạo diễn Vương Khải sẽ làm đạo diễn bộ này, cô nói xem.”
Nghĩ đến đạo diễn Vương Khải nổi tiếng, Tiêu Tuyết mím môi: “Ok!”
“Tiểu Tuyết, hay là chúng ta đừng chơi nữa, chúng ta qua bên chỗ sô pha ngồi đi.” Cố Uyên nhìn bài trong tay mình, con bài của cô đúng là xấu đến không thể nào xấu hơn.
Cô cũng không biết sao cô lại xui như vậy…
Tiêu Tuyết nhìn bài trong tay mình, khó xử đây, ván này mà để Thanh Vũ thắng, mà bài trong tay cô lại rất tốt, muốn thua ván này cũng hơi khó!
Nhưng Đường Cảnh Ngọc cũng đã nói rồi, thua tính vào phần của anh ta hết!
Tiêu Tuyết ngước mắt nhìn lên hai vị công tử ngồi chơi cùng ở đối diện bàn, gương mặt của hai vị công tử này biểu lộ rất khó coi, giống như là đang mâu thuẫn, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tuyết đang nhìn mình.
Gương mặt của hai vị công tử liền ửng đỏ lên.
“Thanh Vũ, đừng vội, chúng ta ở đây chơi chút đã.” Nói xong, Tiêu Tuyết nhìn Đường Cảnh Ngọc đang ngồi trên sô pha bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, xung quanh anh bị bao vây bởi các cô gái xinh đẹp.
Cả người Đường Cảnh Ngọc thoáng run lên.
Tiêu Tuyết cũng không biết Đường Cảnh Ngọc đang bày tính chuyện gì, bắt bọn họ phải ngồi chơi bài chung với Thanh Vũ, mà còn nhất định phải thua, toàn bộ tiền thua tính vào phần của anh.
Nhưng mà Tiêu Tuyết cũng không nghĩ rằng Đường Cảnh Ngọc hao tâm tính kế này là vì muốn theo đuổi Thanh Vũ, vì cơ bản anh không có cái gan đó.
Từ bảy giờ chơi đến hơn mười một giờ, Cố Uyên không ngờ... bản thân cô chỉ bị thua có hai lần, mà vị công tử ngồi bên tay trái của cô cứ luôn miệng khen cô hên.
Cố Uyên nhớ lại ván vừa rồi quân bài của cô rất xấu, vậy mà cuối cùng cô vẫn thắng, vậy mà kêu là hên sao.
Cô rất muốn hỏi vị công tử này là có phải anh cố ý thua nhường cô không.
Nhưng nghĩ lại, cô không quen với người ta, sao người ta lại cố tình thua để cho cô thắng được.
Thực chất Cố Uyên chơi theo kiểu mông lung trong suốt ba tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến mười hai giờ hơn, Tiêu Tuyết mới lên tiếng nói muốn về, ngày mai còn phải đi casting, thời gian cũng không sớm, nên Đường Cảnh Ngọc cho tài xế đưa hai cô về.
Bên trong phòng, người cũng đã về gần hết.
Đường Cảnh Ngọc ngồi trên sô pha uống một ngụm rượu vang, tay còn lại đang cầm điếu thuốc, một vị công tử chơi bài chung với Cố Uyên vẫn chưa về, vừa cười vừa đi đến ngồi xuống đối diện Đường Cảnh Ngọc, hứng thú hỏi anh: “Được nha anh Đường, vì cô gái đó mà chịu hy sinh tốn một khoản, cô gái đó nhìn được đó, lại rất thuần khiết, sao quen biết được vậy hả anh Đường.”
Mấy người bọn họ đều là con nhà giàu, nhà không thiếu tiền, đánh bài chẳng qua chỉ là để giải trí, Đường Cảnh Ngọc muốn bọn họ thua, đương nhiên bọn họ cũng không quan trọng.
Cho dù là tiền thua tính vào phần của Đường Cảnh Ngọc thì cũng không được.
“Cậu Đường… để tôi qua với Tiểu Tuyết…”
Đường Cảnh Ngọc đành phải đứng dậy đi tìm Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết bất luận ở đâu cũng rất dễ khiến cho người khác chú ý, với dung nhan xuất chúng, nam nữ trong phòng đều phải chú ý đến thân thể của cô.
Bất luận gần đây trên FB đang nóng hổi scandal đánh người của cô: #Tiêu Tuyết cút khỏi làng giải trí # vâng vâng hơn một ngàn cái đề tài, nhưng trong mắt đàn ông, xinh đẹp là sẽ vô tội.
“Cô Thiệu, phiền cô giúp tôi một chút.” Đường Cảnh Ngọc đi tới.
Tiêu Tuyết cởi áo khoác ra, bên trong cô mặc chiếc đầm dài màu đen ôm lấy thân thể hoàn mỹ của cô: “Ồ? Cậu Đường có gì cần tôi giúp sao?”
Đường Cảnh Ngọc tiến đến ghé sát vào tai Tiêu Tuyết, mùi của phụ nữ hắc vào mũi anh, Đường Cảnh Ngọc khẽ bần thần chút rồi từ từ lên tiếng nói.
Tiêu Tuyết nghe xong, chớp chớp mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc: “Ý gì?”
“Là ý của câu chữ tôi mới nói.”
“Nhưng sao tôi phải giúp anh?” Tiêu Tuyết khoanh tay trước ngực nhìn Đường Cảnh Ngọc, cô còn nhớ rõ, sản phẩm dầu gội của tập đoàn Hưng Thịnh mới mấy hôm trước đã hủy hợp đồng với cô.
“Tôi...” Đường Cảnh Ngọc nói: “Trong tay tôi có cái IP, đạo diễn cũng không tệ, cô có muốn không… suy nghĩ chút đi…”
“Kịch bản gì vậy? Kịch bản rác rưởi thông thường thì đừng tìm tôi!”
Đường Cảnh Ngọc rút điếu thuốc đưa lên miệng ngậm, rồi lấy bật lửa ra châm, gương mặt tuấn tú của anh không thể nào diễn tả được, khói thuốc trắng theo lời nói của anh phảng phất bay ra: “Chất lượng của bộ này thì cô không cần phải lo, đã có được giải ảnh hậu, chẳng lẽ cô không muốn đoạt nhạc hậu sao? Đạo diễn Vương Khải sẽ làm đạo diễn bộ này, cô nói xem.”
Nghĩ đến đạo diễn Vương Khải nổi tiếng, Tiêu Tuyết mím môi: “Ok!”
“Tiểu Tuyết, hay là chúng ta đừng chơi nữa, chúng ta qua bên chỗ sô pha ngồi đi.” Cố Uyên nhìn bài trong tay mình, con bài của cô đúng là xấu đến không thể nào xấu hơn.
Cô cũng không biết sao cô lại xui như vậy…
Tiêu Tuyết nhìn bài trong tay mình, khó xử đây, ván này mà để Thanh Vũ thắng, mà bài trong tay cô lại rất tốt, muốn thua ván này cũng hơi khó!
Nhưng Đường Cảnh Ngọc cũng đã nói rồi, thua tính vào phần của anh ta hết!
Tiêu Tuyết ngước mắt nhìn lên hai vị công tử ngồi chơi cùng ở đối diện bàn, gương mặt của hai vị công tử này biểu lộ rất khó coi, giống như là đang mâu thuẫn, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Tuyết đang nhìn mình.
Gương mặt của hai vị công tử liền ửng đỏ lên.
“Thanh Vũ, đừng vội, chúng ta ở đây chơi chút đã.” Nói xong, Tiêu Tuyết nhìn Đường Cảnh Ngọc đang ngồi trên sô pha bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, xung quanh anh bị bao vây bởi các cô gái xinh đẹp.
Cả người Đường Cảnh Ngọc thoáng run lên.
Tiêu Tuyết cũng không biết Đường Cảnh Ngọc đang bày tính chuyện gì, bắt bọn họ phải ngồi chơi bài chung với Thanh Vũ, mà còn nhất định phải thua, toàn bộ tiền thua tính vào phần của anh.
Nhưng mà Tiêu Tuyết cũng không nghĩ rằng Đường Cảnh Ngọc hao tâm tính kế này là vì muốn theo đuổi Thanh Vũ, vì cơ bản anh không có cái gan đó.
Từ bảy giờ chơi đến hơn mười một giờ, Cố Uyên không ngờ... bản thân cô chỉ bị thua có hai lần, mà vị công tử ngồi bên tay trái của cô cứ luôn miệng khen cô hên.
Cố Uyên nhớ lại ván vừa rồi quân bài của cô rất xấu, vậy mà cuối cùng cô vẫn thắng, vậy mà kêu là hên sao.
Cô rất muốn hỏi vị công tử này là có phải anh cố ý thua nhường cô không.
Nhưng nghĩ lại, cô không quen với người ta, sao người ta lại cố tình thua để cho cô thắng được.
Thực chất Cố Uyên chơi theo kiểu mông lung trong suốt ba tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến mười hai giờ hơn, Tiêu Tuyết mới lên tiếng nói muốn về, ngày mai còn phải đi casting, thời gian cũng không sớm, nên Đường Cảnh Ngọc cho tài xế đưa hai cô về.
Bên trong phòng, người cũng đã về gần hết.
Đường Cảnh Ngọc ngồi trên sô pha uống một ngụm rượu vang, tay còn lại đang cầm điếu thuốc, một vị công tử chơi bài chung với Cố Uyên vẫn chưa về, vừa cười vừa đi đến ngồi xuống đối diện Đường Cảnh Ngọc, hứng thú hỏi anh: “Được nha anh Đường, vì cô gái đó mà chịu hy sinh tốn một khoản, cô gái đó nhìn được đó, lại rất thuần khiết, sao quen biết được vậy hả anh Đường.”
Mấy người bọn họ đều là con nhà giàu, nhà không thiếu tiền, đánh bài chẳng qua chỉ là để giải trí, Đường Cảnh Ngọc muốn bọn họ thua, đương nhiên bọn họ cũng không quan trọng.