Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, đem chìa khóa xe đưa cho quản gia, bảo quản gia đi đỗ xe, trước của Đồng Uyển không thể đỗ xe, ở bên trong trang viên, có chỗ đỗ xe cố định.
Quản gia lại nói: "Mợ chủ và cô tư đang ngồi cạnh xem phu nhân luyện chữ."
Tô Ngọc Kỳ gật đầu một cái, đi vào Đồng Uyển.
Lục Biệt Lam có một gian phòng chuyên biệt để luyện chữ, vừa đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vách tường treo đầy những bức vẽ nổi tiếng, bị hương thơm của sách vở thu hút, trong không khí mang theo mùi vị của mực nước.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, cô rũ thấp mắt, sách đặt ở trên đùi, cô đang lật xem từng trang, ánh nắng vàng len lỏi, chiếu thằng vào gương mặt trắng nõn không tì vết của cô, gương mặt tinh xảo như đang phát sáng.
Cô gái cúi đầu, sợi tóc rũ xuống gò má, cô đưa tay, nhẹ nhàng đem sợi tóc vén ra sau tai, trên môi vẫn luôn nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Trong đầu Tô Ngọc Kỳ đột nhiên xuất hiện bốn chữ.
Năm tháng bình yên.
Đại khái chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vẫn là Tô Vân Thư nhìn thấy anh trước, kêu một tiếng: "Anh ba."
Bút lông nắm trong tay Lục Biệt Lam dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn sang Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông kêu một tiếng: "Cô."
Lục Biệt Lam không có bất kỳ tâm trạng hứng thú nào, cúi đầu lần nữa viết chữ.
Cố Uyên nghe thấy tiếng của người đàn ông, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Tô Ngọc Kỳ nhìn hành động của Cố Uyên, cánh môi nhếch lên, người phụ nữ này có ý gì, giải vờ như không nhìn thấy mình đúng không!
Người đàn ông bước mấy bước đi đến bên cạnh Cố Uyên, Cố Uyên chỉ cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che lại, cô chậm dãi thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, ánh sáng đều bị anh chặn lại phía sau lưng, cô kêu một tiếng: "Ông chủ Tô."
Khi chuẩn bị cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, người đàn ông trực tiếp bóp cằm cô.
Nâng gương mặt cô lên.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Ừm? Lại còn không thèm nhìn anh?
Cố ý trốn anh, thật sư rất thú vị a!
Cố Uyên nhìn cánh môi người đàn ông nhếch lên, khi anh không vui luôn luôn sẽ như vậy, cô cố gắng cẩn thận không chọc đến anh, nhưng dường như... Mỗi lần gặp anh, bất luận mình làm như thế nào, anh cũng sẽ không vui.
"Tối nay 7 giờ đến Mỵ Sắc."
Anh rất ít khi mang theo cô đi tụ tập, mặc dù Cố Uyên rất bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy quyển sách đặt trên đùi của cô, đảo hai mắt.
Không có bóng người cao lớn ngăn che, ánh nắng chiếu thẳng lên gương mặt Cố Uyên.
Ánh nắng của tháng 11 không hề nhức mắt, mang theo không khí ấm áp.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tô Ngọc Kỳ, anh đọc sách rất nghiêm túc, ngón tay thon dài lật từng trang sách, không khí yên tĩnh.
Bên tai chỉ có tiếng lật sách của người đàn ông, âm thanh xào xạt.
Tô Ngọc Kỳ chỉ nán lại Đồng Uyển một lúc rồi rời đi, Cố Uyên và Tô Vân Thư chờ đến hơn 5 giờ chiều, tài xế lái xe đưa cô và Tô Vân Thư trở lại.
Tô Vân Thư đi theo Cố Uyên cùng nhau trở về biệt thự Ngân Phong.
Quản gia lại nói: "Mợ chủ và cô tư đang ngồi cạnh xem phu nhân luyện chữ."
Tô Ngọc Kỳ gật đầu một cái, đi vào Đồng Uyển.
Lục Biệt Lam có một gian phòng chuyên biệt để luyện chữ, vừa đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vách tường treo đầy những bức vẽ nổi tiếng, bị hương thơm của sách vở thu hút, trong không khí mang theo mùi vị của mực nước.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô gái ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, cô rũ thấp mắt, sách đặt ở trên đùi, cô đang lật xem từng trang, ánh nắng vàng len lỏi, chiếu thằng vào gương mặt trắng nõn không tì vết của cô, gương mặt tinh xảo như đang phát sáng.
Cô gái cúi đầu, sợi tóc rũ xuống gò má, cô đưa tay, nhẹ nhàng đem sợi tóc vén ra sau tai, trên môi vẫn luôn nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Trong đầu Tô Ngọc Kỳ đột nhiên xuất hiện bốn chữ.
Năm tháng bình yên.
Đại khái chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vẫn là Tô Vân Thư nhìn thấy anh trước, kêu một tiếng: "Anh ba."
Bút lông nắm trong tay Lục Biệt Lam dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn sang Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông kêu một tiếng: "Cô."
Lục Biệt Lam không có bất kỳ tâm trạng hứng thú nào, cúi đầu lần nữa viết chữ.
Cố Uyên nghe thấy tiếng của người đàn ông, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, rồi lại cúi đầu xuống.
Tô Ngọc Kỳ nhìn hành động của Cố Uyên, cánh môi nhếch lên, người phụ nữ này có ý gì, giải vờ như không nhìn thấy mình đúng không!
Người đàn ông bước mấy bước đi đến bên cạnh Cố Uyên, Cố Uyên chỉ cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che lại, cô chậm dãi thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng trong bóng tối, ánh sáng đều bị anh chặn lại phía sau lưng, cô kêu một tiếng: "Ông chủ Tô."
Khi chuẩn bị cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, người đàn ông trực tiếp bóp cằm cô.
Nâng gương mặt cô lên.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Ừm? Lại còn không thèm nhìn anh?
Cố ý trốn anh, thật sư rất thú vị a!
Cố Uyên nhìn cánh môi người đàn ông nhếch lên, khi anh không vui luôn luôn sẽ như vậy, cô cố gắng cẩn thận không chọc đến anh, nhưng dường như... Mỗi lần gặp anh, bất luận mình làm như thế nào, anh cũng sẽ không vui.
"Tối nay 7 giờ đến Mỵ Sắc."
Anh rất ít khi mang theo cô đi tụ tập, mặc dù Cố Uyên rất bất ngờ, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy quyển sách đặt trên đùi của cô, đảo hai mắt.
Không có bóng người cao lớn ngăn che, ánh nắng chiếu thẳng lên gương mặt Cố Uyên.
Ánh nắng của tháng 11 không hề nhức mắt, mang theo không khí ấm áp.
Cô nghiêng đầu, nhìn Tô Ngọc Kỳ, anh đọc sách rất nghiêm túc, ngón tay thon dài lật từng trang sách, không khí yên tĩnh.
Bên tai chỉ có tiếng lật sách của người đàn ông, âm thanh xào xạt.
Tô Ngọc Kỳ chỉ nán lại Đồng Uyển một lúc rồi rời đi, Cố Uyên và Tô Vân Thư chờ đến hơn 5 giờ chiều, tài xế lái xe đưa cô và Tô Vân Thư trở lại.
Tô Vân Thư đi theo Cố Uyên cùng nhau trở về biệt thự Ngân Phong.