Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Đến thứ ba thì Tô Ngọc Kỳ đã về.
Cố Uyên cũng không biết, phải để đến khi chị Từ của nhà họ Tô điện thoại tán gẫu với cô, trong lúc tình cờ mới biết được. Chị Từ gọi điện cho cô, bảo rằng bà Tô rất nhớ cô, dặn khi nào Cố Uyên rảnh thì thường xuyên đến nhà họ Tô chơi một lát.
Lúc xế chiều, Cố Uyên không có việc gì làm nên mới bắt xe đến nhà họ Tô.
Chị Từ thấy cô đến thì lập tức vui vẻ, vội bước vào phòng khách thông báo cho bà Tô đang đeo kính đọc báo: "Thưa bà, mợ ba đến rồi ạ."
Bà Tô cười híp mắt đặt báo xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy Cố Uyên thay giày bước vào phòng khách, Cố Uyên đi tới trước mặt bà Tô rồi ngồi xuống cạnh bà: "Bà nội."
Tất nhiên bà nội đã đọc được tin tức cậu ba nhà họ Tô ngày hôm đó vì muốn vợ mới cưới của mình vui vẻ mà đã vung tiền như rác, nên bà cười ha ha hỏi rằng: "Thanh Vũ, Ngọc Kỳ dạo này đối xử với con thế nào?"
Đáy mắt của Cố Uyên trong chốc lát liền ảm đạm lại, khóe môi lại cong lên thành một nụ cười: "Anh ấy rất tốt với con."
Chị Từ rót cho Cố Uyên một ly nước, Cố Uyên cười nhận lấy rồi cầm ở trong tay, bên tai lại vang lên giọng nói của chị Từ: "Bà cứ yên tâm đi, mợ chủ tốt như vậy, cậu ba nhà mình lại không ngừng phát hiện ra điểm tốt trên người mợ chủ, bây giờ khắp thành phố Hải Châu này có ai mà không biết cậu ba cưng vợ như cưng trứng chứ."
Bà Tô hài lòng cười, rất thỏa mãn.
Cố Uyên hạ thấp mắt xuống, cô uống một hớp nước, thứ Tô Ngọc Kỳ cho cô không phải là cưng chiều, chẳng qua chỉ là một màn kịch dựng lên che mắt người khác mà thôi.
Cộng thêm cánh truyền thông giới giải trí ùn ùn đưa tin.
Cả buổi chiều Cố Uyên đều ở trong nhà ho Tô, dường như khi ở trước bà Tô thì cô mới có vẻ thả lỏng ra được đôi chút. Cô đi theo đứng chờ bà nội trồng hoa ở trong nhà kính, lại giúp đỡ bà tỉa cành tỉa lá.
Chị Từ hầm canh gà cho buổi trưa, Cố Uyên uống một hớp, canh đậm đà mà không ngậy béo.
Bà Tô nói: "Thanh Vũ, con đem về cho Tô Ngọc Kỳ một bát đi, hôm qua nó mới về, giờ vẫn đang trong công ty, Tô thị nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi nó điều hành trong tay, tối hôm qua bà có bảo chị Từ gọi điện thoại cho nó, hơn chín giờ rồi mà vẫn còn đang trong công ty đấy."
Cố Uyên nâng bát đựng canh lên rồi gật đầu.
Cố Uyên đi xuống khỏi xe nhà họ Tô, cô ngước mắt lên nhìn tòa kiến trúc trước mắt này, gả cho Tô Ngọc Kỳ đã một khoảng thời gian rồi mà bây giờ cô mới đến chỗ này lần đầu tiên.
Còn người chồng này của cô, trừ thứ sáu ra thì cũng hiếm khi gặp mặt.
Tài xế nói với cô: "Mợ ba, cô lên đi, tôi dừng ở bãi đậu xe chờ cô."
"Không cần đâu, tài xế Trương cứ về trước đi." Lúc đến đây Cố Uyên vốn định bắt xe đi, thế nhưng bà Tô lại cố ý bảo tài xế chở.
"Như thế sao được chứ mợ chủ."
Cố Uyên đành phải nói rằng: "Có lẽ tôi phải chờ... một lát nữa..."
Sau khi tài xế nghe thấy thế thì bật cười, cậu ba đối xử với mợ chủ tốt như vậy, ông Tô bà Tô chắc hẳn sẽ yên tâm.
Thấy tài xế lái xe rời đi thì lúc này Cố Uyên mới mang theo cà mèn giữ nhiệt đi vào trong tòa nhà Tô thị.
Cô gái ở quầy tiếp tân mỉm cười hỏi cô: "Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai."
"Chào chị, tôi muốn gặp tổng giám đốc Tô."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Cố Uyên lắc lắc đầu, không có.
"Thật ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi đang mở hội nghị truyền hình, đã đặc biệt dặn trước rằng nếu không có tình huống gì cần thiết thì không được quấy rầy anh ấy."
Nhưng... Cố Uyên nhìn cà mèn giữ nhiệt trong tay mình.
Đúng lúc này thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
"Mợ chủ?"
Cố Uyên ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông còn trẻ tuổi đứng cách đó không xa, sau khi người đàn ông kia nhìn rõ cô rồi thì lập tức nhanh tay nhanh chân chạy đến: "Mợ chủ, sao cô lại ở đây."
Hai cô gái tiếp tân đứng bên cạnh Cố Uyên giật nảy mình.
Mợ chủ.
Đây là mợ chủ của Tô thị?
Trời ạ!!
Hoàng Hưng nhìn cà mèn giữ nhiệt ở trong tay của Cố Uyên thì lập tức hiểu rõ, cậu nói với Cố Uyên: "Mợ chủ đi theo tôi."
Sau khi Cố Uyên theo Hoàng Hưng rời đi thì hai cô gái tiếp tân bị dọa ngớ ra ban nãy lập tức bà tám với nhau.
"Trời ạ, tớ không nghe lầm đấy chứ, cô gái hồi nãy là bà xã của tổng giám đốc Tô sao?"
"Chính là Lưu Thanh Vũ trong lời đồn đấy, nhưng ăn mặc cũng mộc mạc quá thể nhỉ, quần bò, áo lụa trắng... Nhìn thế nào cũng không giống bà xã của tổng giám đốc Tô."
"Nhà họ Lưu vốn dĩ là nhà giàu mới nổi, chẳng qua là dựa hơi tổng giám đốc Tô mà thôi, thật sự không biết cô gái này đã dùng thủ đoạn gì mà lại để tổng giám đốc Tô cưới về, như thế này thì sao mà sánh được với cô Tống chứ..."
Cố Uyên cũng không biết, phải để đến khi chị Từ của nhà họ Tô điện thoại tán gẫu với cô, trong lúc tình cờ mới biết được. Chị Từ gọi điện cho cô, bảo rằng bà Tô rất nhớ cô, dặn khi nào Cố Uyên rảnh thì thường xuyên đến nhà họ Tô chơi một lát.
Lúc xế chiều, Cố Uyên không có việc gì làm nên mới bắt xe đến nhà họ Tô.
Chị Từ thấy cô đến thì lập tức vui vẻ, vội bước vào phòng khách thông báo cho bà Tô đang đeo kính đọc báo: "Thưa bà, mợ ba đến rồi ạ."
Bà Tô cười híp mắt đặt báo xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy Cố Uyên thay giày bước vào phòng khách, Cố Uyên đi tới trước mặt bà Tô rồi ngồi xuống cạnh bà: "Bà nội."
Tất nhiên bà nội đã đọc được tin tức cậu ba nhà họ Tô ngày hôm đó vì muốn vợ mới cưới của mình vui vẻ mà đã vung tiền như rác, nên bà cười ha ha hỏi rằng: "Thanh Vũ, Ngọc Kỳ dạo này đối xử với con thế nào?"
Đáy mắt của Cố Uyên trong chốc lát liền ảm đạm lại, khóe môi lại cong lên thành một nụ cười: "Anh ấy rất tốt với con."
Chị Từ rót cho Cố Uyên một ly nước, Cố Uyên cười nhận lấy rồi cầm ở trong tay, bên tai lại vang lên giọng nói của chị Từ: "Bà cứ yên tâm đi, mợ chủ tốt như vậy, cậu ba nhà mình lại không ngừng phát hiện ra điểm tốt trên người mợ chủ, bây giờ khắp thành phố Hải Châu này có ai mà không biết cậu ba cưng vợ như cưng trứng chứ."
Bà Tô hài lòng cười, rất thỏa mãn.
Cố Uyên hạ thấp mắt xuống, cô uống một hớp nước, thứ Tô Ngọc Kỳ cho cô không phải là cưng chiều, chẳng qua chỉ là một màn kịch dựng lên che mắt người khác mà thôi.
Cộng thêm cánh truyền thông giới giải trí ùn ùn đưa tin.
Cả buổi chiều Cố Uyên đều ở trong nhà ho Tô, dường như khi ở trước bà Tô thì cô mới có vẻ thả lỏng ra được đôi chút. Cô đi theo đứng chờ bà nội trồng hoa ở trong nhà kính, lại giúp đỡ bà tỉa cành tỉa lá.
Chị Từ hầm canh gà cho buổi trưa, Cố Uyên uống một hớp, canh đậm đà mà không ngậy béo.
Bà Tô nói: "Thanh Vũ, con đem về cho Tô Ngọc Kỳ một bát đi, hôm qua nó mới về, giờ vẫn đang trong công ty, Tô thị nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi nó điều hành trong tay, tối hôm qua bà có bảo chị Từ gọi điện thoại cho nó, hơn chín giờ rồi mà vẫn còn đang trong công ty đấy."
Cố Uyên nâng bát đựng canh lên rồi gật đầu.
Cố Uyên đi xuống khỏi xe nhà họ Tô, cô ngước mắt lên nhìn tòa kiến trúc trước mắt này, gả cho Tô Ngọc Kỳ đã một khoảng thời gian rồi mà bây giờ cô mới đến chỗ này lần đầu tiên.
Còn người chồng này của cô, trừ thứ sáu ra thì cũng hiếm khi gặp mặt.
Tài xế nói với cô: "Mợ ba, cô lên đi, tôi dừng ở bãi đậu xe chờ cô."
"Không cần đâu, tài xế Trương cứ về trước đi." Lúc đến đây Cố Uyên vốn định bắt xe đi, thế nhưng bà Tô lại cố ý bảo tài xế chở.
"Như thế sao được chứ mợ chủ."
Cố Uyên đành phải nói rằng: "Có lẽ tôi phải chờ... một lát nữa..."
Sau khi tài xế nghe thấy thế thì bật cười, cậu ba đối xử với mợ chủ tốt như vậy, ông Tô bà Tô chắc hẳn sẽ yên tâm.
Thấy tài xế lái xe rời đi thì lúc này Cố Uyên mới mang theo cà mèn giữ nhiệt đi vào trong tòa nhà Tô thị.
Cô gái ở quầy tiếp tân mỉm cười hỏi cô: "Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai."
"Chào chị, tôi muốn gặp tổng giám đốc Tô."
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Cố Uyên lắc lắc đầu, không có.
"Thật ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi đang mở hội nghị truyền hình, đã đặc biệt dặn trước rằng nếu không có tình huống gì cần thiết thì không được quấy rầy anh ấy."
Nhưng... Cố Uyên nhìn cà mèn giữ nhiệt trong tay mình.
Đúng lúc này thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
"Mợ chủ?"
Cố Uyên ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông còn trẻ tuổi đứng cách đó không xa, sau khi người đàn ông kia nhìn rõ cô rồi thì lập tức nhanh tay nhanh chân chạy đến: "Mợ chủ, sao cô lại ở đây."
Hai cô gái tiếp tân đứng bên cạnh Cố Uyên giật nảy mình.
Mợ chủ.
Đây là mợ chủ của Tô thị?
Trời ạ!!
Hoàng Hưng nhìn cà mèn giữ nhiệt ở trong tay của Cố Uyên thì lập tức hiểu rõ, cậu nói với Cố Uyên: "Mợ chủ đi theo tôi."
Sau khi Cố Uyên theo Hoàng Hưng rời đi thì hai cô gái tiếp tân bị dọa ngớ ra ban nãy lập tức bà tám với nhau.
"Trời ạ, tớ không nghe lầm đấy chứ, cô gái hồi nãy là bà xã của tổng giám đốc Tô sao?"
"Chính là Lưu Thanh Vũ trong lời đồn đấy, nhưng ăn mặc cũng mộc mạc quá thể nhỉ, quần bò, áo lụa trắng... Nhìn thế nào cũng không giống bà xã của tổng giám đốc Tô."
"Nhà họ Lưu vốn dĩ là nhà giàu mới nổi, chẳng qua là dựa hơi tổng giám đốc Tô mà thôi, thật sự không biết cô gái này đã dùng thủ đoạn gì mà lại để tổng giám đốc Tô cưới về, như thế này thì sao mà sánh được với cô Tống chứ..."