Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-78
Chương 78
Tô Ngọc Kỳ nhìn vào con ngươi mềm mại và trong trẻo của một người phụ nữ kia, nhấp môi một cái, đôi tay mềm mại kia đang nắm thật chặt tay anh, đáy mắt mang theo sự sợ hãi và còn có…khẩn cầu.
Trong lòng Cố Uyênrất sợ hãi, bây giờ Tô Ngọc Kỳ rất đáng sợ, giống như thú dữ hung ác.
Tô Ngọc Kỳ đạp Tư Huỳnh một cước nữa mới dùng lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Cố Uyên, nhìn Tư Huỳnh đang nằm trên đất, lạnh lùng mở miệng: “Không phải cậu muốn chơi, tôi tiếp cậu chơi, thế nào?”
Giờ phút này Tư Huỳnh nằm trên đất mặt đầy máu, đã mất tri giác, chỉ còn có thể thở ra, còn đâu dáng vẻ vừa mới hống hách lúc nãy kia.
Bạn gái anh ta ở một bên đang run lẩy bẩy khóc lóc.
Bên trong phòng bao, cả bọn thấy được thủ đoạn của Tô Ngọc Kỳ cũng sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Người đàn ông kéo Cố Uyên ra khỏi phòng bao.
Đường Cảnh Ngọc nhìn Tư Huỳnh đang nằm trên đất, phun ra một câu: “Cháu trai, bây giờ thì ngoan ngoãn đi, mấy người còn không đem hắn ta vào bệnh viện đi.”
Người cháu trai Tư Huỳnh này đúng là uống rượu vào gan lớn, chọc ai không chọc, lại cứ hết lần này đến lần khác chọc Tô Ngọc Kỳ.
Mà Đường Cảnh Ngọc cũng không nghĩ ra, tại sao anh ba phải động thủ, từ nhỏ anh ta đã biết anh ba, tất nhiên hiểu rất rõ tính tình của Tô Ngọc Kỳ, tối nay anh ba thật khác thường…
Đây là một nhóm thiếu gia ăn chơi trác táng, cuộc sống cá nhân rất loạn, mặc dù không phải là cùng một loại người nhưng tóm lại là trên phương diện làm ăn có hợp tác, trước kia cùng anh ba đến nơi này uống rượu, bên người anh ba có mang Tống Ánh San, Tống Ánh San cũng có rất nhiều người yêu thích, có người uống say quấy rối Tống Ánh San, bị Tô Ngọc Kỳ dạy dỗ nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nổi giận lớn như vậy.
Suýt chút nữa đánh chết Tư Huỳnh!
Tối nay đây là….
Bởi vì chị dâu sao?
Nhưng không phải luôn luôn không thích sao…
Tô Ngọc Kỳ nhìn bờ vai nhẹ nhàng run rẩy của người phụ nữ, nhíu mày nói với Đường Cảnh Ngọc một tiếng, sau đó kéo cổ tay cô ra khỏi phòng bao.
Bước chân của đàn ông thật lớn.
Cố Uyên bị anh mạnh mẽ nắm cổ tay, không thể không bước nhanh theo anh, sức anh ta nắm cô tay cô rất lớn, gần như là bắt ép cô đi về phía trước.
Cố Uyên không dám lên tiếng, người đàn ông này tức giận nhìn rất đáng sợ, lúc tàn nhẫn đánh Tư Huỳnh đôi mắt đỏ bừng, trong lòng Cố Uyên run lên một cái, cô không biết tại sao anh ta phải tức giận như vậy.
Đường Cảnh Ngọc không tự mình đi nói.
Lại bảo cô đi khuyên, kéo Tô Ngọc Kỳ ra.
Còn nói chỉ có cô mới có thể làm Tô Ngọc Kỳ dừng lại.
Từ khi nào cô có khả năng này chứ?
Chỉ là do Đường Cảnh Ngọc không tìm được ai kéo anh ta ra, mới tìm tới cô thôi.
Cố Uyên theo Tô Ngọc Kỳ đi ra khỏi Mị Sắc, đêm đã khuya, cô mới nhớ túi quần áo của cô còn ở bên trong phòng bao, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông: “Ngài Tô…quần áo của tôi vẫn đang ở trong phòng bao…”
Tô Ngọc Kỳ dừng lại, chuyển mắt qua nhìn Cố Uyên, Cố Uyên theo bản năng muốn rụt về sau một cái, nhưng cổ tay đang bị anh ta kéo, động một cái vẫn không nhúc nhích.
Nhưng người đàn ông rõ ràng thấy được động tác này của Cố Uyên, anh ta cười một tiếng, có chút lưu manh hỏi: “Thế nào? Sợ tôi?”
Đúng là Cố Uyên có chút sợ, bộ dáng này của anh ta rát hung ác, nhất là vừa nãy trong phòng bao mới suýt đánh chết Tư Huỳnh, ai nhìn đều sẽ sợ hãi.
Nhưng từ từ ngẫm nghĩ lại một chút, thật ra thì cũng không coi là sợ.
Chẳng qua chỉ là một động tác theo bản năng.
Cố Uyên lắc đầu một cái: “Không sợ.”
“Sợ tôi cái gì, sợ tôi đánh cô sao?” Tô Ngọc Kỳ nhìn cái đầu đầy tóc của người phụ nữ, đưa tay nâng cằm cô hỏi: “Tôi hỏi cô có sợ tôi không? Không cho phép nói dối.”
Ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh luôn là trốn tránh, nói xong cũng cúi đầu không lên tiếng, để lại cho anh ta một cái đầu đầy tóc, nếu không phải anh nắm chặt cổ tay cô, đoán chừng bây giờ người phụ nữ này hận không thể cách xa anh ta mấy chục thước.
Tô Ngọc Kỳ nhìn vào con ngươi mềm mại và trong trẻo của một người phụ nữ kia, nhấp môi một cái, đôi tay mềm mại kia đang nắm thật chặt tay anh, đáy mắt mang theo sự sợ hãi và còn có…khẩn cầu.
Trong lòng Cố Uyênrất sợ hãi, bây giờ Tô Ngọc Kỳ rất đáng sợ, giống như thú dữ hung ác.
Tô Ngọc Kỳ đạp Tư Huỳnh một cước nữa mới dùng lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Cố Uyên, nhìn Tư Huỳnh đang nằm trên đất, lạnh lùng mở miệng: “Không phải cậu muốn chơi, tôi tiếp cậu chơi, thế nào?”
Giờ phút này Tư Huỳnh nằm trên đất mặt đầy máu, đã mất tri giác, chỉ còn có thể thở ra, còn đâu dáng vẻ vừa mới hống hách lúc nãy kia.
Bạn gái anh ta ở một bên đang run lẩy bẩy khóc lóc.
Bên trong phòng bao, cả bọn thấy được thủ đoạn của Tô Ngọc Kỳ cũng sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Người đàn ông kéo Cố Uyên ra khỏi phòng bao.
Đường Cảnh Ngọc nhìn Tư Huỳnh đang nằm trên đất, phun ra một câu: “Cháu trai, bây giờ thì ngoan ngoãn đi, mấy người còn không đem hắn ta vào bệnh viện đi.”
Người cháu trai Tư Huỳnh này đúng là uống rượu vào gan lớn, chọc ai không chọc, lại cứ hết lần này đến lần khác chọc Tô Ngọc Kỳ.
Mà Đường Cảnh Ngọc cũng không nghĩ ra, tại sao anh ba phải động thủ, từ nhỏ anh ta đã biết anh ba, tất nhiên hiểu rất rõ tính tình của Tô Ngọc Kỳ, tối nay anh ba thật khác thường…
Đây là một nhóm thiếu gia ăn chơi trác táng, cuộc sống cá nhân rất loạn, mặc dù không phải là cùng một loại người nhưng tóm lại là trên phương diện làm ăn có hợp tác, trước kia cùng anh ba đến nơi này uống rượu, bên người anh ba có mang Tống Ánh San, Tống Ánh San cũng có rất nhiều người yêu thích, có người uống say quấy rối Tống Ánh San, bị Tô Ngọc Kỳ dạy dỗ nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nổi giận lớn như vậy.
Suýt chút nữa đánh chết Tư Huỳnh!
Tối nay đây là….
Bởi vì chị dâu sao?
Nhưng không phải luôn luôn không thích sao…
Tô Ngọc Kỳ nhìn bờ vai nhẹ nhàng run rẩy của người phụ nữ, nhíu mày nói với Đường Cảnh Ngọc một tiếng, sau đó kéo cổ tay cô ra khỏi phòng bao.
Bước chân của đàn ông thật lớn.
Cố Uyên bị anh mạnh mẽ nắm cổ tay, không thể không bước nhanh theo anh, sức anh ta nắm cô tay cô rất lớn, gần như là bắt ép cô đi về phía trước.
Cố Uyên không dám lên tiếng, người đàn ông này tức giận nhìn rất đáng sợ, lúc tàn nhẫn đánh Tư Huỳnh đôi mắt đỏ bừng, trong lòng Cố Uyên run lên một cái, cô không biết tại sao anh ta phải tức giận như vậy.
Đường Cảnh Ngọc không tự mình đi nói.
Lại bảo cô đi khuyên, kéo Tô Ngọc Kỳ ra.
Còn nói chỉ có cô mới có thể làm Tô Ngọc Kỳ dừng lại.
Từ khi nào cô có khả năng này chứ?
Chỉ là do Đường Cảnh Ngọc không tìm được ai kéo anh ta ra, mới tìm tới cô thôi.
Cố Uyên theo Tô Ngọc Kỳ đi ra khỏi Mị Sắc, đêm đã khuya, cô mới nhớ túi quần áo của cô còn ở bên trong phòng bao, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông: “Ngài Tô…quần áo của tôi vẫn đang ở trong phòng bao…”
Tô Ngọc Kỳ dừng lại, chuyển mắt qua nhìn Cố Uyên, Cố Uyên theo bản năng muốn rụt về sau một cái, nhưng cổ tay đang bị anh ta kéo, động một cái vẫn không nhúc nhích.
Nhưng người đàn ông rõ ràng thấy được động tác này của Cố Uyên, anh ta cười một tiếng, có chút lưu manh hỏi: “Thế nào? Sợ tôi?”
Đúng là Cố Uyên có chút sợ, bộ dáng này của anh ta rát hung ác, nhất là vừa nãy trong phòng bao mới suýt đánh chết Tư Huỳnh, ai nhìn đều sẽ sợ hãi.
Nhưng từ từ ngẫm nghĩ lại một chút, thật ra thì cũng không coi là sợ.
Chẳng qua chỉ là một động tác theo bản năng.
Cố Uyên lắc đầu một cái: “Không sợ.”
“Sợ tôi cái gì, sợ tôi đánh cô sao?” Tô Ngọc Kỳ nhìn cái đầu đầy tóc của người phụ nữ, đưa tay nâng cằm cô hỏi: “Tôi hỏi cô có sợ tôi không? Không cho phép nói dối.”
Ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh luôn là trốn tránh, nói xong cũng cúi đầu không lên tiếng, để lại cho anh ta một cái đầu đầy tóc, nếu không phải anh nắm chặt cổ tay cô, đoán chừng bây giờ người phụ nữ này hận không thể cách xa anh ta mấy chục thước.