Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-703
Chương 703: Anh tỉnh rồi (2)
Sáng sớm Khang nhận được của ở trong bệnh viện, lập tức vội vàng chạy vào trong phòng sách: “Ông chủ, cậu chủ đã tỉnh rồi.”
Nỗi lo lắng trong lòng của Đào Kiệt cũng đã được dịu xuống.
Tỉnh dậy là tốt rồi.
…
Trong bệnh viện.
Đào Gia Thiên mở to đôi mắt.
Bác sĩ và y tá vây ở xung quanh đang kiểm tra các phương diện.
Đào Kiệt chạy vào.
Bác sĩ nói cho ông ta biết: “Đã không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng đàng hoàng là được rồi.”
Đào Gia Thiên đã tỉnh dậy, cái này làm cho người nhà họ Đào đều thở một hơi nhẹ. Đào Kiệt nhìn thấy con trai của mình không có chuyện gì, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, ông ta đi đến bên cạnh giường bệnh nhìn Đào Gia Thiên đang nằm trên giường bệnh.
Bốn ngày ngắn ngủi.
Đào Gia Thiên gầy gò cực kỳ.
Tái nhợt lại suy yếu.
Bây giờ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Đứa con trai của ông, từ nhỏ Đào Kiệt đã không cho anh đầy đủ sự quan tâm và tình thương của một người ba. Đào Gia Thiên cũng luôn rất mạnh mẽ, tỉnh táo, lạnh lùng, cứng rắn. Từ nhỏ, lúc Đào Gia Thiên mười hai tuổi đã bị ông ta ném vào trong ám vệ doanh, đi theo một nhóm ám vệ đó xuyên qua rừng rậm Amazon, các loại côn trùng rắn độc, mưa bom bão đạn.
Anh vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Rất giống với bộ dạng lúc còn trẻ của Đào Kiệt.
“Thiên, cảm thấy như thế nào?”
Bởi vì Đào Gia Thiên nằm mấy ngày nay nên ánh mắt hơi có cảm giác trống rỗng, giờ phút này chậm rãi hồi phục lại, anh nghe giọng nói của ba mình ở bên tai: “Con không sao đâu ba.”
“Con tỉnh dậy là tốt rồi.”
Hai ba con cũng không có lời nói quan tâm thân thiết gì.
Đào Kiệt đang ngồi ở trên ghế, ông ta đang cầm một quyển sách.
Mặc dù là Đào Gia Thiên đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà cả người cũng không có chút sức lực nào, khóe miệng của anh mang theo một tia lạnh lùng chế giễu. Trước kia không phải là anh chưa từng chịu tổn thương, nhưng mà cũng không giống như bây giờ, toàn thân rất khó chịu.
Anh hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ lại tỉnh táo.
“Ba, Như Phương đâu rồi?”
“Đúng lúc ba cũng có một chuyện muốn nói với con.” Đào Kiệt nghiêm túc.
“Mộc Như Phương có dính líu đến vụ ăn trộm tài liệu ở biệt thự Lan Giang, bây giờ đang ở trong ngục giam. Thiên, phần tài liệu cho rất quan trọng, con cũng biết mà, nếu như con biết vậy thì tại sao…”
Nếu như biết, vậy tại sao lại không đề phòng Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương có thể thành công lấy được phần tài liệu đó, một mặt là bởi vì phòng quan sát sơ hở, một mặt khác chính là Đào Gia Thiên cũng không cố hết sức mà giấu diếm.
Nếu như không có mật mã thì không có cách nào lấy được tài liệu.
Mật mã của phần tài liệu đó chính là ngày sinh nhật của Mộc Như Phương.
Ánh mắt của Đào Gia Thiên hơi nheo lại.
Hai tay của anh nắm lại thật chặt, cây kim truyền dịch ở trên mu bàn tay thiếu chút nữa đã bị đẩy ra ngoài.
“Ba, thật ra thì con đã biết thân phận của cô ấy.”
Anh cũng là về sau mới điều tra ra được, mới tra được Mộc Như Phương là con gái của Tống Minh Yên. Tống Minh Yên là ai? Đó chính là người phụ nữ mà ba yêu nhất, là một cái tên mà anh đã nghe nhiều nhất từ trong miệng của Tống Thấm Như lúc còn nhỏ.
Nguyên nhân cái chết của Tống Minh Yên là bởi vì một trận lửa lớn.
Mà người phóng hỏa lại chính là mẹ của mình.
Cả ba và mẹ của Mộc Như Phương đều chôn vùi trong biển lửa.
Anh nhắm hai mắt lại.
Anh biết, anh biết chứ…
Nhưng mà anh rất thích Mộc Như Phương, anh hiểu rất rõ lòng của mình, anh nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn cô ngủ ở bên cạnh của mình, mỗi ngày nhìn thấy cô đều ở trong phạm vi tầm mắt của mình, anh sẽ yên tâm, sẽ vui vẻ, tất cả những cảm xúc khác biệt của mình đều xuất hiện trên người của người phụ nữ này.
Tất cả những cảm xúc vui buồn của anh đều vây xung quanh cô.
Anh cũng sợ hãi.
Sợ hãi cô đối với mình cũng không có tình cảm.
Sợ hãi cô chỉ là ngụy trang.
Cho dù là ngụy trang cũng tốt nữa.
Ngụy trang ở lại bên cạnh của mình.
Ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy cô.
Anh biết là cô muốn cái gì.
Mỗi lần cô ở trong phòng sách của anh thì cô đều ngụy trang rất tốt.
Nhưng mà Đào Gia Thiên là ai chứ, một ánh mắt, mỗi một động tác liền có thể nắm giữ được lòng người.
Cô cứ như có như không mà nhìn vào cái két sắt của mình.
Anh biết lần này cô đồng ý kết hôn với mình là có mang theo mục đích.
Có lẽ mục đích đó đúng là nằm trong két sắt.
Đồ vật quý giá nhất ở trong két sắt, đó chính là…
Một phần tài liệu.
Một phần tài liệu này đều là một vài tư liệu trước kia của nhà họ Đào, những vật này sẽ không có biểu hiện như là bề ngoài, từ sớm nhà họ Đào đã xuất thân từ xã hội đen, một đời của ông già đó đã mang không ít mạng người, rửa không ít tiền, hai bàn tay đã dính máu tươi và một vài thứ không sạch sẽ, đều là những thứ mà pháp luật không cho phép. Nếu như những vật này bị mang ra bên ngoài thì sẽ hoàn toàn không hề phù hợp với hình tượng hiện tại của nhà họ Đào, cổ phần sản nghiệp của nhà họ Đào chắc chắn sẽ gặp phải sóng gió.
Đào Gia Thiên chỉ biết là ở phía sau của Mộc Như Phương là một người có tên là Tề Sâm.
Con người của cái tên Tề Sâm này.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà lòng dạ rất âm hiểm.
Cho đến bây giờ, Đào Gia Thiên đều muốn né tránh chuyện này, anh vừa nghĩ đến Mộc Như Phương có quan hệ với Tề Sâm, trái tim liền ẩn ẩn đau đớn.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở trong tù.”
Đào Kiệt nhìn thoáng qua con trai của mình, ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy được thật ra anh cũng không trách tội Mộc Như Phương.
“Thiên, đừng có giống như ba, mất đi rồi mới thấy hối hận.”
Chuyện mà Đào Kiệt hối hận nhất chính là năm đó đã buông tay của Tống Minh Yên.
Đến nỗi vừa mới buông tay thì chính là một đời.
…
Mộc Như Phương ở trong cục cảnh sát đợi bốn ngày.
Ngày thứ năm, cửa trông coi được mở ra từ bên ngoài, người phụ nữ ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài.
Bước đến không phải là nữ luật sư Khương Trác, mà là một người đàn ông mang theo một cặp mắt kính kim loại màu bạc, khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta đi đến nói với Mộc Như Phương: “Bà Đào, có thể đi rồi.”
Cô đã được nộp tiền bảo lãnh.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, bước lên xe.
Con ngươi của Mộc Như Phương bỗng nhiên run lên.
Cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở băng ghế sau, cắn môi.
Đào Gia Thiên.
Anh ấy…
Anh ấy đã tỉnh rồi.
Hai tay của người phụ nữ nắm chặt, trong nháy mắt đó dường như cô không thể nhấc lên nổi sức lực.
Một chút sức lực cuối cùng đều treo trên đầu tim.
Mà ở dưới đáy lòng lại có một đường chỉ mờ nhạt, nối liền với một con dao sắc nhọn.
Dường như là cô chỉ cần hít sâu một hơi, con dao này liền cắm vào trong lòng của cô.
Nhưng mà cùng lúc đó, trong nội tâm của cô lại có một tia vui mừng.
Đó chính là anh đã tỉnh rồi.
Anh không bị làm sao hết.
Cô ngồi ở trong xe, bầu không khí trong xe dường như đông cứng không thông thuận.
Cô không dám nhìn vào mắt của anh.
Vẫn là Đào Gia Thiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Mấy ngày nay ở trong đó có người nào bắt nạt em hay không?”
Trái tim của Mộc Như Phương bỗng nhiên hơi lay động một chút, cô lắc đầu.
“Không có.”
Giọng nói của cô khàn khàn.
Mi tâm của người đàn ông nhướng lên: “Em biết nói chuyện à.”
“Ừm.”
“Nói chuyện được là tốt rồi.”
Trong không gian thu hẹp, người đàn ông dường như hơi không thoải mái bởi vì vết thương. Thay đổi một tư thế, tay phải để ép vào vị trí phần bụng, tài xế lập tức nói: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện ư?”
“Ừm.”
Từ đầu đến cuối Mộc Như Phương đều không chủ động nói một câu.
Cô không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, dường như là anh rất mệt mỏi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Cô thả nhẹ hô hấp.
Hình như là sợ ảnh hưởng đến anh.
Cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì…
Dường như là anh cũng vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, vết thương trên người của anh nặng như vậy.
Đây là…
Tự mình đến đón mình ư?
Thế nhưng từ trong lời nói của anh, dường như là cô chỉ phạm phải một chuyện rất bình thường.
Trong lúc nhất thời, ở trong lòng của Mộc Như Phương…
Hỗn loạn cực kỳ.
…
Xe đi tới bệnh viện, người đàn ông trở về phòng bệnh.
Mộc Như Phương cũng đi theo ở sau lưng.
Đông đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cô: “Bà chủ.”
“Miệng vết thương của anh ấy như thế nào vậy.” Do dự một chút, Mộc Như Phương vẫn hỏi ra khỏi miệng.
Đông nói: “Ngày hôm qua ông chủ vừa mới tỉnh dậy, đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà không thể đi ra bệnh viện. Nhưng mà ngày hôm nay ông chủ nói là muốn đi đón bà chủ, bác sĩ ở đây đương nhiên cũng không dám ngăn cản.”
Mộc Như Phương cắn chặt môi.
Hình như là Đông còn đang muốn nói cái gì đó…
Há to miệng, nhưng mà lại nhịn được.
Dù sao thì cũng là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta.
Nhưng mà ông chủ thật sự rất thích… bà chủ mà.
Chuyện này Đông không có quyền đánh giá.
Anh ta chỉ là một ám vệ mà thôi.
Nhưng mà nếu như phần tài liệu này bị tiết lộ ra bên ngoài, ai cũng biết được nó sẽ có hậu quả gì.
…
Mộc Như Phương đi vào trong bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra hoàn tất cho Đào Gia Thiên. Người đàn ông đang truyền dịch, cô nhìn anh, do dự một hồi rồi mới chậm rãi đi qua.
Ngồi trên một cái ghế ở bên cạnh.
Ở bên cạnh có đặt một chồng sách.
Cô tiện tay cầm lên một quyển nhìn thoáng qua.
Liền nghe thấy được giọng nói của người đàn ông: “Anh sẽ giúp em tìm luật sư cho người bạn kia của em, cô ấy cũng có thể được ra ngoài rất nhanh thôi.”
Ngón tay của Mộc Như Phương hung hăng siết chặt lại.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn Đào Gia Thiên.
Cô không hiểu anh có ý gì?
Anh không trách mình ư?
“Gia Thiên, anh…”
“Gọi anh là Thiên, anh thích nghe em gọi anh như vậy.”
“Thiên, anh có biết là em làm cái gì không?”
Sao Đào Gia Thiên có thể không biết được, nhưng mà anh đồng ý giả vờ như là không biết.
Anh bằng lòng giả vờ như tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.
“Như Phương, anh thích em.”
Mộc Như Phương mím chặt cánh môi.
Người đàn ông nhìn gương mặt tái nhợt gầy gò của cô: “Anh thích em, Như Phương, mọi chuyện mà em làm anh đều có thể bao dung, thậm chí nếu như em muốn tài liệu thì em có thể nói cho anh biết, anh sẽ lấy ra cho em.”
“Anh có biết là anh đang nói cái gì không?”
“Anh rất tỉnh táo. Mộc Như Phương, chưa từng có lúc nào anh tỉnh táo giống như là bây giờ.”
Ý nghĩa của nó chính là, chỉ cần Mộc Như Phương đồng ý thì anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô.
Sáng sớm Khang nhận được của ở trong bệnh viện, lập tức vội vàng chạy vào trong phòng sách: “Ông chủ, cậu chủ đã tỉnh rồi.”
Nỗi lo lắng trong lòng của Đào Kiệt cũng đã được dịu xuống.
Tỉnh dậy là tốt rồi.
…
Trong bệnh viện.
Đào Gia Thiên mở to đôi mắt.
Bác sĩ và y tá vây ở xung quanh đang kiểm tra các phương diện.
Đào Kiệt chạy vào.
Bác sĩ nói cho ông ta biết: “Đã không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng đàng hoàng là được rồi.”
Đào Gia Thiên đã tỉnh dậy, cái này làm cho người nhà họ Đào đều thở một hơi nhẹ. Đào Kiệt nhìn thấy con trai của mình không có chuyện gì, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, ông ta đi đến bên cạnh giường bệnh nhìn Đào Gia Thiên đang nằm trên giường bệnh.
Bốn ngày ngắn ngủi.
Đào Gia Thiên gầy gò cực kỳ.
Tái nhợt lại suy yếu.
Bây giờ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm.
Đứa con trai của ông, từ nhỏ Đào Kiệt đã không cho anh đầy đủ sự quan tâm và tình thương của một người ba. Đào Gia Thiên cũng luôn rất mạnh mẽ, tỉnh táo, lạnh lùng, cứng rắn. Từ nhỏ, lúc Đào Gia Thiên mười hai tuổi đã bị ông ta ném vào trong ám vệ doanh, đi theo một nhóm ám vệ đó xuyên qua rừng rậm Amazon, các loại côn trùng rắn độc, mưa bom bão đạn.
Anh vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Rất giống với bộ dạng lúc còn trẻ của Đào Kiệt.
“Thiên, cảm thấy như thế nào?”
Bởi vì Đào Gia Thiên nằm mấy ngày nay nên ánh mắt hơi có cảm giác trống rỗng, giờ phút này chậm rãi hồi phục lại, anh nghe giọng nói của ba mình ở bên tai: “Con không sao đâu ba.”
“Con tỉnh dậy là tốt rồi.”
Hai ba con cũng không có lời nói quan tâm thân thiết gì.
Đào Kiệt đang ngồi ở trên ghế, ông ta đang cầm một quyển sách.
Mặc dù là Đào Gia Thiên đã tỉnh dậy rồi, nhưng mà cả người cũng không có chút sức lực nào, khóe miệng của anh mang theo một tia lạnh lùng chế giễu. Trước kia không phải là anh chưa từng chịu tổn thương, nhưng mà cũng không giống như bây giờ, toàn thân rất khó chịu.
Anh hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ lại tỉnh táo.
“Ba, Như Phương đâu rồi?”
“Đúng lúc ba cũng có một chuyện muốn nói với con.” Đào Kiệt nghiêm túc.
“Mộc Như Phương có dính líu đến vụ ăn trộm tài liệu ở biệt thự Lan Giang, bây giờ đang ở trong ngục giam. Thiên, phần tài liệu cho rất quan trọng, con cũng biết mà, nếu như con biết vậy thì tại sao…”
Nếu như biết, vậy tại sao lại không đề phòng Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương có thể thành công lấy được phần tài liệu đó, một mặt là bởi vì phòng quan sát sơ hở, một mặt khác chính là Đào Gia Thiên cũng không cố hết sức mà giấu diếm.
Nếu như không có mật mã thì không có cách nào lấy được tài liệu.
Mật mã của phần tài liệu đó chính là ngày sinh nhật của Mộc Như Phương.
Ánh mắt của Đào Gia Thiên hơi nheo lại.
Hai tay của anh nắm lại thật chặt, cây kim truyền dịch ở trên mu bàn tay thiếu chút nữa đã bị đẩy ra ngoài.
“Ba, thật ra thì con đã biết thân phận của cô ấy.”
Anh cũng là về sau mới điều tra ra được, mới tra được Mộc Như Phương là con gái của Tống Minh Yên. Tống Minh Yên là ai? Đó chính là người phụ nữ mà ba yêu nhất, là một cái tên mà anh đã nghe nhiều nhất từ trong miệng của Tống Thấm Như lúc còn nhỏ.
Nguyên nhân cái chết của Tống Minh Yên là bởi vì một trận lửa lớn.
Mà người phóng hỏa lại chính là mẹ của mình.
Cả ba và mẹ của Mộc Như Phương đều chôn vùi trong biển lửa.
Anh nhắm hai mắt lại.
Anh biết, anh biết chứ…
Nhưng mà anh rất thích Mộc Như Phương, anh hiểu rất rõ lòng của mình, anh nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn cô ngủ ở bên cạnh của mình, mỗi ngày nhìn thấy cô đều ở trong phạm vi tầm mắt của mình, anh sẽ yên tâm, sẽ vui vẻ, tất cả những cảm xúc khác biệt của mình đều xuất hiện trên người của người phụ nữ này.
Tất cả những cảm xúc vui buồn của anh đều vây xung quanh cô.
Anh cũng sợ hãi.
Sợ hãi cô đối với mình cũng không có tình cảm.
Sợ hãi cô chỉ là ngụy trang.
Cho dù là ngụy trang cũng tốt nữa.
Ngụy trang ở lại bên cạnh của mình.
Ngày nào anh cũng có thể nhìn thấy cô.
Anh biết là cô muốn cái gì.
Mỗi lần cô ở trong phòng sách của anh thì cô đều ngụy trang rất tốt.
Nhưng mà Đào Gia Thiên là ai chứ, một ánh mắt, mỗi một động tác liền có thể nắm giữ được lòng người.
Cô cứ như có như không mà nhìn vào cái két sắt của mình.
Anh biết lần này cô đồng ý kết hôn với mình là có mang theo mục đích.
Có lẽ mục đích đó đúng là nằm trong két sắt.
Đồ vật quý giá nhất ở trong két sắt, đó chính là…
Một phần tài liệu.
Một phần tài liệu này đều là một vài tư liệu trước kia của nhà họ Đào, những vật này sẽ không có biểu hiện như là bề ngoài, từ sớm nhà họ Đào đã xuất thân từ xã hội đen, một đời của ông già đó đã mang không ít mạng người, rửa không ít tiền, hai bàn tay đã dính máu tươi và một vài thứ không sạch sẽ, đều là những thứ mà pháp luật không cho phép. Nếu như những vật này bị mang ra bên ngoài thì sẽ hoàn toàn không hề phù hợp với hình tượng hiện tại của nhà họ Đào, cổ phần sản nghiệp của nhà họ Đào chắc chắn sẽ gặp phải sóng gió.
Đào Gia Thiên chỉ biết là ở phía sau của Mộc Như Phương là một người có tên là Tề Sâm.
Con người của cái tên Tề Sâm này.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mà lòng dạ rất âm hiểm.
Cho đến bây giờ, Đào Gia Thiên đều muốn né tránh chuyện này, anh vừa nghĩ đến Mộc Như Phương có quan hệ với Tề Sâm, trái tim liền ẩn ẩn đau đớn.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở trong tù.”
Đào Kiệt nhìn thoáng qua con trai của mình, ông liếc mắt một cái liền nhìn thấy được thật ra anh cũng không trách tội Mộc Như Phương.
“Thiên, đừng có giống như ba, mất đi rồi mới thấy hối hận.”
Chuyện mà Đào Kiệt hối hận nhất chính là năm đó đã buông tay của Tống Minh Yên.
Đến nỗi vừa mới buông tay thì chính là một đời.
…
Mộc Như Phương ở trong cục cảnh sát đợi bốn ngày.
Ngày thứ năm, cửa trông coi được mở ra từ bên ngoài, người phụ nữ ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài.
Bước đến không phải là nữ luật sư Khương Trác, mà là một người đàn ông mang theo một cặp mắt kính kim loại màu bạc, khoảng chừng ba mươi tuổi, anh ta đi đến nói với Mộc Như Phương: “Bà Đào, có thể đi rồi.”
Cô đã được nộp tiền bảo lãnh.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, bước lên xe.
Con ngươi của Mộc Như Phương bỗng nhiên run lên.
Cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở băng ghế sau, cắn môi.
Đào Gia Thiên.
Anh ấy…
Anh ấy đã tỉnh rồi.
Hai tay của người phụ nữ nắm chặt, trong nháy mắt đó dường như cô không thể nhấc lên nổi sức lực.
Một chút sức lực cuối cùng đều treo trên đầu tim.
Mà ở dưới đáy lòng lại có một đường chỉ mờ nhạt, nối liền với một con dao sắc nhọn.
Dường như là cô chỉ cần hít sâu một hơi, con dao này liền cắm vào trong lòng của cô.
Nhưng mà cùng lúc đó, trong nội tâm của cô lại có một tia vui mừng.
Đó chính là anh đã tỉnh rồi.
Anh không bị làm sao hết.
Cô ngồi ở trong xe, bầu không khí trong xe dường như đông cứng không thông thuận.
Cô không dám nhìn vào mắt của anh.
Vẫn là Đào Gia Thiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
“Mấy ngày nay ở trong đó có người nào bắt nạt em hay không?”
Trái tim của Mộc Như Phương bỗng nhiên hơi lay động một chút, cô lắc đầu.
“Không có.”
Giọng nói của cô khàn khàn.
Mi tâm của người đàn ông nhướng lên: “Em biết nói chuyện à.”
“Ừm.”
“Nói chuyện được là tốt rồi.”
Trong không gian thu hẹp, người đàn ông dường như hơi không thoải mái bởi vì vết thương. Thay đổi một tư thế, tay phải để ép vào vị trí phần bụng, tài xế lập tức nói: “Cậu chủ, bây giờ chúng ta đến bệnh viện ư?”
“Ừm.”
Từ đầu đến cuối Mộc Như Phương đều không chủ động nói một câu.
Cô không biết nên nói cái gì.
Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, dường như là anh rất mệt mỏi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Cô thả nhẹ hô hấp.
Hình như là sợ ảnh hưởng đến anh.
Cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì…
Dường như là anh cũng vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, vết thương trên người của anh nặng như vậy.
Đây là…
Tự mình đến đón mình ư?
Thế nhưng từ trong lời nói của anh, dường như là cô chỉ phạm phải một chuyện rất bình thường.
Trong lúc nhất thời, ở trong lòng của Mộc Như Phương…
Hỗn loạn cực kỳ.
…
Xe đi tới bệnh viện, người đàn ông trở về phòng bệnh.
Mộc Như Phương cũng đi theo ở sau lưng.
Đông đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cô: “Bà chủ.”
“Miệng vết thương của anh ấy như thế nào vậy.” Do dự một chút, Mộc Như Phương vẫn hỏi ra khỏi miệng.
Đông nói: “Ngày hôm qua ông chủ vừa mới tỉnh dậy, đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi, nhưng mà không thể đi ra bệnh viện. Nhưng mà ngày hôm nay ông chủ nói là muốn đi đón bà chủ, bác sĩ ở đây đương nhiên cũng không dám ngăn cản.”
Mộc Như Phương cắn chặt môi.
Hình như là Đông còn đang muốn nói cái gì đó…
Há to miệng, nhưng mà lại nhịn được.
Dù sao thì cũng là chuyện của hai vợ chồng nhà người ta.
Nhưng mà ông chủ thật sự rất thích… bà chủ mà.
Chuyện này Đông không có quyền đánh giá.
Anh ta chỉ là một ám vệ mà thôi.
Nhưng mà nếu như phần tài liệu này bị tiết lộ ra bên ngoài, ai cũng biết được nó sẽ có hậu quả gì.
…
Mộc Như Phương đi vào trong bệnh viện, bác sĩ đã kiểm tra hoàn tất cho Đào Gia Thiên. Người đàn ông đang truyền dịch, cô nhìn anh, do dự một hồi rồi mới chậm rãi đi qua.
Ngồi trên một cái ghế ở bên cạnh.
Ở bên cạnh có đặt một chồng sách.
Cô tiện tay cầm lên một quyển nhìn thoáng qua.
Liền nghe thấy được giọng nói của người đàn ông: “Anh sẽ giúp em tìm luật sư cho người bạn kia của em, cô ấy cũng có thể được ra ngoài rất nhanh thôi.”
Ngón tay của Mộc Như Phương hung hăng siết chặt lại.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn Đào Gia Thiên.
Cô không hiểu anh có ý gì?
Anh không trách mình ư?
“Gia Thiên, anh…”
“Gọi anh là Thiên, anh thích nghe em gọi anh như vậy.”
“Thiên, anh có biết là em làm cái gì không?”
Sao Đào Gia Thiên có thể không biết được, nhưng mà anh đồng ý giả vờ như là không biết.
Anh bằng lòng giả vờ như tất cả mọi chuyện đều không xảy ra.
“Như Phương, anh thích em.”
Mộc Như Phương mím chặt cánh môi.
Người đàn ông nhìn gương mặt tái nhợt gầy gò của cô: “Anh thích em, Như Phương, mọi chuyện mà em làm anh đều có thể bao dung, thậm chí nếu như em muốn tài liệu thì em có thể nói cho anh biết, anh sẽ lấy ra cho em.”
“Anh có biết là anh đang nói cái gì không?”
“Anh rất tỉnh táo. Mộc Như Phương, chưa từng có lúc nào anh tỉnh táo giống như là bây giờ.”
Ý nghĩa của nó chính là, chỉ cần Mộc Như Phương đồng ý thì anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô.