Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2
Chương 2: Tôi không muốn nợ đồ Người khác
Cố Uyên biết bây giờ mình chẳng có mấy cọc mấy đồng trong tay, nhưng cô đang đi làm thêm nhiều công việc một lúc, kiểu gì cũng có ngày trả được cho anh. Cô nhìn anh, sâu trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, giọng nói thốt ra cũng rất kiên định: “Tôi nhất định sẽ trả được, tôi không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.”
Cô dứt lời bèn quay người rời khỏi đó.
Sau khi Cố Uyên đi rồi.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, bên trên có hai chữ “Cố Uyên” được viết bằng nét bút uyển chuyển xinh đẹp, có người nói bên tai anh: “Anh Ba, cách bắt chuyện của con gái trẻ thời nay đặc biệt gớm nhỉ.”
Bắt chuyện?
Tô Ngọc Kỳ mỉm cười, anh không cho là vậy, cô gái vừa nãy tuy đã trang điểm cẩn thận, nhưng đôi mắt đó vô cùng sáng trong, hoàn toàn không ăn nhập gì với mùi tiền ám muội vất vưởng ở nơi này, cho nên, anh mới muốn giúp cô ấy một tay.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, đang định vứt đi thì phát hiện ra, đằng sau mảnh giấy này là giấy chứng nhận của trạm hiến máu.
Cố Uyên chỉ về nhà thay quần áo, rửa sạch mặt mũi chân tay rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.
Dù trông cô có vẻ tái nhợt vì mất máu, nhưng ngũ quan vẫn tinh tế và xinh đẹp.
Sau khi đóng tiền viện phí, cô nhìn Cố Tùng An được đưa vào phòng mổ.
Cố Uyên thấp thỏm không yên, cứ đứng canh trước cửa phòng phẫu thuật.
Đợi đến khi ca mổ kết thúc, bác sĩ nói một câu: “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cần quan sát thêm vài ngày, em trai cô chắc khoảng ngày mai là có thể tỉnh lại.”
Khoảnh khắc đó, Cố Uyên mới trút bỏ được tất cả gánh nặng trong lòng.
Cô ngồi xuống hàng ghế đợi trên hành lang của bệnh viện, ngồi đó rất lâu.
Cố Tùng An tỉnh lại vào ngày hôm sau, vì vừa trải qua một ca mổ phức tạp nên hiện tại cậu rất yếu.
Truyện Tiên Hiệp
Mấy ngày này gần như tối nào Cố Uyên cũng túc trực trong phòng bệnh.
Cố Tùng An khẽ cười, trên gương mặt của chàng trai mười sáu tuổi là nụ cười xán lạn: “Chị, chị quay về đi, em ở đây rất ổn, em tự gọi bác sĩ được, không phải chị cần đi học nữa à?”
Cố Uyên lắc đầu, cầm cốc lên, rót cho cậu một cốc nước rồi đặt nó vào lòng bàn tay cậu: “Uống chút nước đi.”
Cố Tùng An nhìn cô, có vẻ kích động: “Chị, chị sẽ không vì em mà lỡ dở việc học đấy chứ? Chị, sao chị có thể như vậy được, em đã làm liên lụy chị rồi.”
Nhìn Cố Tùng An càng nói càng kích động, Cố Uyên đưa tay giữ bả vai cậu, bờ vai của chàng trai này rất gầy khiến thâm tâm cô vô cùng khó chịu: “Tùng An, chị chỉ xin nghỉ mấy ngày thôi, sao có thể không đi học được? Em đừng nghĩ nhiều, em nhìn này, chị tới đây trông em mà còn mang cả sách chuyên ngành.”
Cố Uyên vừa nói vừa đưa tay chỉ sang quyển sách đặt trên tủ đầu giường.
Lúc này Cố Tùng An mới thấy yên tâm.
“Chị, em không cho phép chị hy sinh nhiều vậy vì em đâu...”
“Em là em trai chị, là người thân duy nhất của chị trên thế giới này.”
Cố Uyên nhìn cậu ấy, vì bị bệnh tim mà một cậu bé vốn đẹp trai sáng láng lại có vẻ gầy yếu mỏng manh. Cô từ từ cụp mắt, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Em nghỉ ngơi cho tốt, chị ở ngay bên cạnh, em ngủ dậy thì gọi chị nhé.”
Nhưng Cố Tùng An lại hỏi: “Chị, chi phí phẫu thuật từ đâu ra...”
“Chị...”
Cố Tùng An thấy Cố Uyên do dự mà không khỏi nhíu mày. Trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến cậu càng kích động hơn: “Chị, có phải chị đến nhà họ Lưu không?”
Cố Uyên lắc đầu nguầy nguậy: “Chị không.”
“Chị, cho dù em có chết vì bệnh tật, em cũng không mong chị đến cầu cạnh người nhà họ Lưu.”
“Tùng An...” Cố Uyên khẽ gọi: “Chị không đến nhà họ Lưu, em yên tâm đi, khoản tiền này chị đi vay mượn, không liên quan gì đến nhà họ Lưu, là một người... có lòng hảo tâm cho chị vay...”
Người hảo tâm.
Cố Uyên nhớ tới người đàn ông tuấn tú và phong độ mặc bộ âu phục đắt tiền trước cửa hộp đêm, đột nhiên nhớ tới chiếc khăn tay mà người ấy đưa cho mình, tối qua quay về quá vội, không biết đã để nó ở đâu rồi?
Cả một buổi chiều, Cố Uyên đọc sách nhưng đầu óc chỉ bận nghĩ xem cô đã để chiếc khăn tay kia ở đâu?
Sáu giờ chiều, Trương Thảo tới phòng bệnh thăm Cố Tùng An, Trương Thảo là bạn của Cố Uyên, cô nói với Trương Thảo: “Cậu ở đây trông Tùng An giúp tớ, tớ ra ngoài một chút.”
“Ừ.”
Cố Uyên lật tung phòng ngủ lên tìm hết một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy nó trong phòng tắm.
Cố Uyên cầm chiếc khăn tay lên. Đó là một chiếc khăn màu xám, kiểu dáng rất đơn giản nhưng chất liệu tinh tế, không hề có một chút họa tiết nào, dường như trên đó còn thoang thoảng mùi nước hoa dành cho nam giới.
Cô nấu xong cơm tối, xếp đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt và xách nó đi ra ngoài.
Khi đang đợi xe buýt, một chiếc Bentley màu đen lướt qua mặt cô, cửa kính xe được mở một nửa, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, Cố Uyên đã phát hiện ra, đó là người đàn ông tối hôm đó.
Cô sững sờ trong giây lát.
Rồi đuổi theo.
Cố Uyên biết bây giờ mình chẳng có mấy cọc mấy đồng trong tay, nhưng cô đang đi làm thêm nhiều công việc một lúc, kiểu gì cũng có ngày trả được cho anh. Cô nhìn anh, sâu trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, giọng nói thốt ra cũng rất kiên định: “Tôi nhất định sẽ trả được, tôi không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.”
Cô dứt lời bèn quay người rời khỏi đó.
Sau khi Cố Uyên đi rồi.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, bên trên có hai chữ “Cố Uyên” được viết bằng nét bút uyển chuyển xinh đẹp, có người nói bên tai anh: “Anh Ba, cách bắt chuyện của con gái trẻ thời nay đặc biệt gớm nhỉ.”
Bắt chuyện?
Tô Ngọc Kỳ mỉm cười, anh không cho là vậy, cô gái vừa nãy tuy đã trang điểm cẩn thận, nhưng đôi mắt đó vô cùng sáng trong, hoàn toàn không ăn nhập gì với mùi tiền ám muội vất vưởng ở nơi này, cho nên, anh mới muốn giúp cô ấy một tay.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, đang định vứt đi thì phát hiện ra, đằng sau mảnh giấy này là giấy chứng nhận của trạm hiến máu.
Cố Uyên chỉ về nhà thay quần áo, rửa sạch mặt mũi chân tay rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.
Dù trông cô có vẻ tái nhợt vì mất máu, nhưng ngũ quan vẫn tinh tế và xinh đẹp.
Sau khi đóng tiền viện phí, cô nhìn Cố Tùng An được đưa vào phòng mổ.
Cố Uyên thấp thỏm không yên, cứ đứng canh trước cửa phòng phẫu thuật.
Đợi đến khi ca mổ kết thúc, bác sĩ nói một câu: “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cần quan sát thêm vài ngày, em trai cô chắc khoảng ngày mai là có thể tỉnh lại.”
Khoảnh khắc đó, Cố Uyên mới trút bỏ được tất cả gánh nặng trong lòng.
Cô ngồi xuống hàng ghế đợi trên hành lang của bệnh viện, ngồi đó rất lâu.
Cố Tùng An tỉnh lại vào ngày hôm sau, vì vừa trải qua một ca mổ phức tạp nên hiện tại cậu rất yếu.
Truyện Tiên Hiệp
Mấy ngày này gần như tối nào Cố Uyên cũng túc trực trong phòng bệnh.
Cố Tùng An khẽ cười, trên gương mặt của chàng trai mười sáu tuổi là nụ cười xán lạn: “Chị, chị quay về đi, em ở đây rất ổn, em tự gọi bác sĩ được, không phải chị cần đi học nữa à?”
Cố Uyên lắc đầu, cầm cốc lên, rót cho cậu một cốc nước rồi đặt nó vào lòng bàn tay cậu: “Uống chút nước đi.”
Cố Tùng An nhìn cô, có vẻ kích động: “Chị, chị sẽ không vì em mà lỡ dở việc học đấy chứ? Chị, sao chị có thể như vậy được, em đã làm liên lụy chị rồi.”
Nhìn Cố Tùng An càng nói càng kích động, Cố Uyên đưa tay giữ bả vai cậu, bờ vai của chàng trai này rất gầy khiến thâm tâm cô vô cùng khó chịu: “Tùng An, chị chỉ xin nghỉ mấy ngày thôi, sao có thể không đi học được? Em đừng nghĩ nhiều, em nhìn này, chị tới đây trông em mà còn mang cả sách chuyên ngành.”
Cố Uyên vừa nói vừa đưa tay chỉ sang quyển sách đặt trên tủ đầu giường.
Lúc này Cố Tùng An mới thấy yên tâm.
“Chị, em không cho phép chị hy sinh nhiều vậy vì em đâu...”
“Em là em trai chị, là người thân duy nhất của chị trên thế giới này.”
Cố Uyên nhìn cậu ấy, vì bị bệnh tim mà một cậu bé vốn đẹp trai sáng láng lại có vẻ gầy yếu mỏng manh. Cô từ từ cụp mắt, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Em nghỉ ngơi cho tốt, chị ở ngay bên cạnh, em ngủ dậy thì gọi chị nhé.”
Nhưng Cố Tùng An lại hỏi: “Chị, chi phí phẫu thuật từ đâu ra...”
“Chị...”
Cố Tùng An thấy Cố Uyên do dự mà không khỏi nhíu mày. Trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến cậu càng kích động hơn: “Chị, có phải chị đến nhà họ Lưu không?”
Cố Uyên lắc đầu nguầy nguậy: “Chị không.”
“Chị, cho dù em có chết vì bệnh tật, em cũng không mong chị đến cầu cạnh người nhà họ Lưu.”
“Tùng An...” Cố Uyên khẽ gọi: “Chị không đến nhà họ Lưu, em yên tâm đi, khoản tiền này chị đi vay mượn, không liên quan gì đến nhà họ Lưu, là một người... có lòng hảo tâm cho chị vay...”
Người hảo tâm.
Cố Uyên nhớ tới người đàn ông tuấn tú và phong độ mặc bộ âu phục đắt tiền trước cửa hộp đêm, đột nhiên nhớ tới chiếc khăn tay mà người ấy đưa cho mình, tối qua quay về quá vội, không biết đã để nó ở đâu rồi?
Cả một buổi chiều, Cố Uyên đọc sách nhưng đầu óc chỉ bận nghĩ xem cô đã để chiếc khăn tay kia ở đâu?
Sáu giờ chiều, Trương Thảo tới phòng bệnh thăm Cố Tùng An, Trương Thảo là bạn của Cố Uyên, cô nói với Trương Thảo: “Cậu ở đây trông Tùng An giúp tớ, tớ ra ngoài một chút.”
“Ừ.”
Cố Uyên lật tung phòng ngủ lên tìm hết một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy nó trong phòng tắm.
Cố Uyên cầm chiếc khăn tay lên. Đó là một chiếc khăn màu xám, kiểu dáng rất đơn giản nhưng chất liệu tinh tế, không hề có một chút họa tiết nào, dường như trên đó còn thoang thoảng mùi nước hoa dành cho nam giới.
Cô nấu xong cơm tối, xếp đồ ăn vào cặp lồng giữ nhiệt và xách nó đi ra ngoài.
Khi đang đợi xe buýt, một chiếc Bentley màu đen lướt qua mặt cô, cửa kính xe được mở một nửa, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, Cố Uyên đã phát hiện ra, đó là người đàn ông tối hôm đó.
Cô sững sờ trong giây lát.
Rồi đuổi theo.