Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 35: Điều tra ra cô
Sao cô lại nghe được giọng nói của anh ấy ở chỗ này chứ...
"Cô không biết tự gọi xe về sao? Lúc này đã sắp một giờ rồi, cô tính ngồi đây suốt đêm à? Lưu Thanh Vũ, trong đầu cô lắp cái gì vậy? Không có chút ý thức bảo vệ an toàn cho mình sao?"
Muộn thế này rồi còn ngây người ngoài trời!
Giọng điệu người đàn ông mang theo nét giận dữ và châm biếm.
Cố Uyên nghe thấy âm thanh này, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Từ góc độ này, cô có thể nhìn rõ ràng chiếc cằm góc cạnh mạnh mẽ nam tính của người đàn ông, đường nét khuôn mặt anh tuấn lẫn trong màn mưa bụi tựa như thần tiên mang theo hào quang từ trên trời giáng xuống.
Tô.... Tô Ngọc Kỳ...
Thật sự là anh ấy.
Tô Ngọc Kỳ đến rồi...
Khoảnh khắc ấy, lồng ngực Cố Uyên thoáng dâng lên cảm giác ấm áp trước nay chưa từng cô.
Cố Uyên bước vào trong xe rồi cảm thấy càng ấm áp hơn.
Người đàn ông đóng sập cửa xe lại, Cố Uyên nghe thấy bên tai đánh "ầm" một tiếng.
Tiếp theo là chiếc khăn lông rơi lên mặt cô cùng với tiếng quát lạnh lùng của người đàn ông, "Còn không nhanh lau đi."
Cố Uyên biết, người đàn ông này hẳn là sợ nước trên người cô làm ẩm ghế.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, tiếng mưa rơi lách ta lách tách vang trên đỉnh đầu. Cố Uyên ấm lại rồi, cô vươn tay dùng ngón làm lược chỉnh sửa lại sợi tóc có chút rối loạn trên đầu. Cô nhìn sườn mặt u ám của người đàn ông, lên tiếng, "Xin lỗi, anh Tô, làm phiền anh rồi."
Trên mặt Tô Ngọc Kỳ không có lấy một biểu cảm nào, "Cô cũng biết là làm phiền cơ đấy!"
Cố Uyên cắn cắn môi, đối với giọng điệu châm chọc khiêu khích của người đàn ông này cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ mấp máy môi, "Xin lỗi."
Người đàn ông thông qua gương chiếu hậu nhìn cô gái yếu ớt mềm mại kia đang cúi đầu, lòng chẳng biết phải làm sao. Anh thoáng khó chịu, đạp mạnh chân phanh, dừng xe bên vệ đường.
"Cô biết lúc này là mấy giờ không? Một người con gái ở ngoài một mình, muộn thế này rồi mà không có chút ý thức giữ an toàn gì sao?"
Cố Uyên cúi đầu chậm rãi lên tiếng, "Tôi không biết, nơi này không dễ gọi xe."
Người con gái đáp lại bằng âm thanh dịu nhẹ, trong trẻo không mang một chút lực. Tô Ngọc Kỳ nhìn gương chiếu hậu, anh mở đèn, độ cong bên khóe môi căng cứng, "Ai cho phép cô gọi điện thoại cho tôi? Không phải tôi đã nói, không có việc thì đừng làm phiền tôi sao."
"À." Cố Uyên nắm chặt ngón tay, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình không phát run, "Tôi biết rồi, sau này, tôi sẽ không gọi điện thoại làm phiền anh nữa."
Tô Ngọc Kỳ nghe vậy, vẻ mặt tối sầm đi.
Về đến biệt thự.
Cố Uyên nghe được tiếng đóng cửa vang lên rất mạnh.
Theo cùng tia chớp cắt qua bầu trời đêm.
Người đàn ông tới phòng sách.
Từ lúc cô gọi điện thoại cho anh tới giờ đã qua vài tiếng đồng hồ...
Hẳn là Tô Ngọc Kỳ vừa đúng lúc đi ngang qua Đông Cung thì nhìn thấy cô thôi. Cô còn chưa có trình độ tự kỷ tới mức cho rằng anh ta có lòng đích thân tới đón mình về.
Ha...
Cô vào phòng tắm vặn nước ấm tắm rửa, xua đi cảm giác lạnh lẽo chạy khắp cơ thể. Vì quần áo ngủ của cô phơi trên sân thượng, trời mưa quên không lấy vào nên bị nước làm ướt hết cả, một bộ cũng không khô.
Cố Uyên ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy khăn tắm quấn chặt lấy cơ thể rồi bước ra ngoài mở tủ quần áo. Cô lấy được một chiếc áo sơ mi của đàn ông mặc lên người. Chiếc áo rất rộng, lớp áo bao lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, vừa vặn che quá mông.
Cô thoa kem dưỡng da, cầm máy sấy thổi khô tóc.
Tô Ngọc Kỳ đang ở trong phòng sách xem tài liệu. Anh mở máy tính đọc lướt qua email, máy tính chẳng mấy chốc đã hết điện, anh nhớ ra dây sạc đang ở trong phòng ngủ.
Người đàn ông đứng dậy bước ra ngoài.
Phòng sách là phòng đầu tiên nằm bên tay trái tầng hai, phòng ngủ của anh và Lưu Thanh Vũ ở phòng thứ ba, khoảng cách rất gần, chỉ cần mấy bước chân là tới nơi.
Cửa vừa đẩy ra thì anh nhìn thấy một thân hình nhỏ gầy đang sấy tóc đưa lưng về phía mình.
Người con gái mặc chiếc áo sơ mi đàn ông rộng thùng tình, mái tóc ẩm ướt rối loạn. Cô ấy đang cầm máy sấy tóc. Chiếc áo sơ mi vừa vặn che khuất cặp mông lại bởi động tác của cô mà bị vén lên trên một chút.
Đáy mắt người đàn ông thoáng cháy lên ngọn lửa u tối, hầu kết khẽ chuyển động.
Cố Uyên đã sấy tóc khô được một nửa, đang chuẩn bị tắt máy thì đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo cô.
Người con gái hoảng sợ kêu lên một tiếng, máy sấy trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Trong căn biệt thự, ngoài trừ cô, chỉ còn Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên cúi đầu nhìn cánh tay đang bóp chặt eo mình, "Anh... Tô... anh..."
Lời còn chưa nói hết, Tô Ngọc Kỳ đã ép cô lên tường. Cô dán người lên vách tường mát lạnh, sau lưng là lồng ngực nóng rực như lửa của người đàn ông kia. Cảm giác giao hòa giữa nóng và lạnh khiến gò má Cố Uyên ửng hồng.
Cô mím môi có chút bối rồi.
Người đàn ông đang ép sau lưng, há miệng cắn một ngụm lên vành tai hồng hào mịn màng, giọng điệu hung dữ ép chặt bên tai, "Sao cô lại lẳng lơ như vậy, mặc thế này là muốn quyến rũ ai hả?"
Cố Uyên hoảng sợ kêu lên một tiếng, cô cúi mạnh đầu, bên tai nổi lên cảm giác nóng bỏng.
Tiếng nói của cô rất nhỏ, tựa hồ lộ vẻ quẫn bách cùng bất đắc dĩ, "Anh Tô, trong nhà chỉ có anh thôi." Không phải cô muốn quyến rũ ai như ý trong câu nói của người đàn ông. Căn biệt này bình thường chỉ có một mình cô, vú Trương vẫn chưa quay về.
Chỉ là không ngờ được, Tô Ngọc Kỳ bỗng nhiên bước vào.
Câu nói này lại khiến người khóe môi người đàn ông nhếch lên một ý cười, "Lưu Thanh Vũ, cô muốn làm mợ Tô như vậy sao?"
Cố Uyên mở to mắt, gắng sức kháng cự, tư thế này khiến cô cảm thấy thật nhục nhã, "Anh Tô, hôn ước của chúng ta chỉ có một năm. Một năm sau, vị trí mợ Tô này tất sẽ dành cho người con gái anh yêu. Hà cớ gì anh phải như vậy..."
Hà cớ gì phải khiến cô nhục nhã.
Người đàn ông lạnh lùng trào phúng, "Hà cớ gì à?" Anh xốc chiếc áo sơ mi lên, tiến vào cô từ phía sau, "Vậy phải thế này ư?"
Trước mắt Cố Uyên tối sầm lại, cô cắn chặt môi, đau đớn khi bị xâm phạm khiến cô không thể chịu đựng nổi, "Anh Tô, tôi xin anh đừng đối xử với tôi như vậy..."
"Lưu Thanh Vũ, cô nói xem, tôi so với những tên bạn giường kia của cô, ai làm cô thỏa mãn hơn?" Tô Ngọc Kỳ nhớ tới những tư liệu điều tra được khi người con gái này du học ở Mỹ, thích chơi bar, thích dự tiệc riêng đùa giỡn suốt đêm với đám đàn ông, sẩy thai nhiều lần. Giờ cô ta lại ở dưới thân anh giả bộ ngây thơ.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Ngọc Kỳ hoàn toàn phát lạnh, động tác cũng không còn chút thương tiếc nào.
Cố Uyên nhíu mày vì đau đớn, sức người đàn ông này rất lớn, quần cô tới phát đau. Cô nhắm mắt lại, lúc này cô là Lưu Thanh Vũ, hiểu lầm của anh ta với cô rất sâu đậm. Nếu đã hiểu lầm rồi vậy cứ tiếp tục hiểu lầm đi, cô cũng chẳng có cách nào giải thích.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trong lòng cô cố gắng nhớ tới vài chuyện vui vẻ để phân tán chú ý của mình.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy cô ngẩn người, đáy mắt anh lạnh lùng, vươn tay nắm chặt eo cô, "Xem ra tôi vẫn chưa làm cô thỏa mãn rồi, không ngờ còn để cô nhớ nhung thằng đàn ông khác?" Sau khi ra sức đày đọa, anh rời khỏi người cô, chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, "Lưu Thanh Vũ, cô tính xem cơ thể mình đã bị bao nhiêu người đè rồi, vậy mà vẫn ở trước mặt tôi diễn trò vô tội trong sáng."
Lông mi Cố Uyên run rẩy, không chịu nổi nữa, cô trượt xuống từ từ, ngã ngồi trên mặt đất.
Hai tay chống đỡ lấy mình
Người đàn ông ngồi xổm xuống, vươn tay bóp lấy cằm cô. Anh nhìn giọt nước mắt trong suốt đảo trong đáy mắt người con gái lòng chợt ngẩn ra. Nhìn vào đôi mắt này, trong ngực anh dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ. Anh mở miệng chế giễu, "Cô dùng chính điệu bộ tủi thân ngây thơ này để quyến rũ người khác phải không? Cô cho rằng những chuyện phóng túng cô làm trước đây không thể điều tra sao?"
Tuy Cố Uyên biết vì Lưu Thanh Vũ có thai nên nhà họ Lưu mới để cô thế thân. Nhưng cô không ngờ được, Lưu Thanh Vũ lại phóng túng ở nước Mỹ như vậy. Không phải là Trần Quân Mai và Lưu Chấn Khang nói là đã hủy hết tài liệu về quá khứ của Lưu Thanh Vũ rồi sao?
Người đàn ông này đã điều tra được rồi, có phải điều đó nghĩa là...
Cũng có thể điều tra đến mình?
Sao cô lại nghe được giọng nói của anh ấy ở chỗ này chứ...
"Cô không biết tự gọi xe về sao? Lúc này đã sắp một giờ rồi, cô tính ngồi đây suốt đêm à? Lưu Thanh Vũ, trong đầu cô lắp cái gì vậy? Không có chút ý thức bảo vệ an toàn cho mình sao?"
Muộn thế này rồi còn ngây người ngoài trời!
Giọng điệu người đàn ông mang theo nét giận dữ và châm biếm.
Cố Uyên nghe thấy âm thanh này, cô từ từ ngẩng đầu lên.
Từ góc độ này, cô có thể nhìn rõ ràng chiếc cằm góc cạnh mạnh mẽ nam tính của người đàn ông, đường nét khuôn mặt anh tuấn lẫn trong màn mưa bụi tựa như thần tiên mang theo hào quang từ trên trời giáng xuống.
Tô.... Tô Ngọc Kỳ...
Thật sự là anh ấy.
Tô Ngọc Kỳ đến rồi...
Khoảnh khắc ấy, lồng ngực Cố Uyên thoáng dâng lên cảm giác ấm áp trước nay chưa từng cô.
Cố Uyên bước vào trong xe rồi cảm thấy càng ấm áp hơn.
Người đàn ông đóng sập cửa xe lại, Cố Uyên nghe thấy bên tai đánh "ầm" một tiếng.
Tiếp theo là chiếc khăn lông rơi lên mặt cô cùng với tiếng quát lạnh lùng của người đàn ông, "Còn không nhanh lau đi."
Cố Uyên biết, người đàn ông này hẳn là sợ nước trên người cô làm ẩm ghế.
Chiếc xe phóng như bay trên đường, tiếng mưa rơi lách ta lách tách vang trên đỉnh đầu. Cố Uyên ấm lại rồi, cô vươn tay dùng ngón làm lược chỉnh sửa lại sợi tóc có chút rối loạn trên đầu. Cô nhìn sườn mặt u ám của người đàn ông, lên tiếng, "Xin lỗi, anh Tô, làm phiền anh rồi."
Trên mặt Tô Ngọc Kỳ không có lấy một biểu cảm nào, "Cô cũng biết là làm phiền cơ đấy!"
Cố Uyên cắn cắn môi, đối với giọng điệu châm chọc khiêu khích của người đàn ông này cô không biết phải đáp lại thế nào, chỉ mấp máy môi, "Xin lỗi."
Người đàn ông thông qua gương chiếu hậu nhìn cô gái yếu ớt mềm mại kia đang cúi đầu, lòng chẳng biết phải làm sao. Anh thoáng khó chịu, đạp mạnh chân phanh, dừng xe bên vệ đường.
"Cô biết lúc này là mấy giờ không? Một người con gái ở ngoài một mình, muộn thế này rồi mà không có chút ý thức giữ an toàn gì sao?"
Cố Uyên cúi đầu chậm rãi lên tiếng, "Tôi không biết, nơi này không dễ gọi xe."
Người con gái đáp lại bằng âm thanh dịu nhẹ, trong trẻo không mang một chút lực. Tô Ngọc Kỳ nhìn gương chiếu hậu, anh mở đèn, độ cong bên khóe môi căng cứng, "Ai cho phép cô gọi điện thoại cho tôi? Không phải tôi đã nói, không có việc thì đừng làm phiền tôi sao."
"À." Cố Uyên nắm chặt ngón tay, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình không phát run, "Tôi biết rồi, sau này, tôi sẽ không gọi điện thoại làm phiền anh nữa."
Tô Ngọc Kỳ nghe vậy, vẻ mặt tối sầm đi.
Về đến biệt thự.
Cố Uyên nghe được tiếng đóng cửa vang lên rất mạnh.
Theo cùng tia chớp cắt qua bầu trời đêm.
Người đàn ông tới phòng sách.
Từ lúc cô gọi điện thoại cho anh tới giờ đã qua vài tiếng đồng hồ...
Hẳn là Tô Ngọc Kỳ vừa đúng lúc đi ngang qua Đông Cung thì nhìn thấy cô thôi. Cô còn chưa có trình độ tự kỷ tới mức cho rằng anh ta có lòng đích thân tới đón mình về.
Ha...
Cô vào phòng tắm vặn nước ấm tắm rửa, xua đi cảm giác lạnh lẽo chạy khắp cơ thể. Vì quần áo ngủ của cô phơi trên sân thượng, trời mưa quên không lấy vào nên bị nước làm ướt hết cả, một bộ cũng không khô.
Cố Uyên ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy khăn tắm quấn chặt lấy cơ thể rồi bước ra ngoài mở tủ quần áo. Cô lấy được một chiếc áo sơ mi của đàn ông mặc lên người. Chiếc áo rất rộng, lớp áo bao lấy cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, vừa vặn che quá mông.
Cô thoa kem dưỡng da, cầm máy sấy thổi khô tóc.
Tô Ngọc Kỳ đang ở trong phòng sách xem tài liệu. Anh mở máy tính đọc lướt qua email, máy tính chẳng mấy chốc đã hết điện, anh nhớ ra dây sạc đang ở trong phòng ngủ.
Người đàn ông đứng dậy bước ra ngoài.
Phòng sách là phòng đầu tiên nằm bên tay trái tầng hai, phòng ngủ của anh và Lưu Thanh Vũ ở phòng thứ ba, khoảng cách rất gần, chỉ cần mấy bước chân là tới nơi.
Cửa vừa đẩy ra thì anh nhìn thấy một thân hình nhỏ gầy đang sấy tóc đưa lưng về phía mình.
Người con gái mặc chiếc áo sơ mi đàn ông rộng thùng tình, mái tóc ẩm ướt rối loạn. Cô ấy đang cầm máy sấy tóc. Chiếc áo sơ mi vừa vặn che khuất cặp mông lại bởi động tác của cô mà bị vén lên trên một chút.
Đáy mắt người đàn ông thoáng cháy lên ngọn lửa u tối, hầu kết khẽ chuyển động.
Cố Uyên đã sấy tóc khô được một nửa, đang chuẩn bị tắt máy thì đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo cô.
Người con gái hoảng sợ kêu lên một tiếng, máy sấy trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Trong căn biệt thự, ngoài trừ cô, chỉ còn Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên cúi đầu nhìn cánh tay đang bóp chặt eo mình, "Anh... Tô... anh..."
Lời còn chưa nói hết, Tô Ngọc Kỳ đã ép cô lên tường. Cô dán người lên vách tường mát lạnh, sau lưng là lồng ngực nóng rực như lửa của người đàn ông kia. Cảm giác giao hòa giữa nóng và lạnh khiến gò má Cố Uyên ửng hồng.
Cô mím môi có chút bối rồi.
Người đàn ông đang ép sau lưng, há miệng cắn một ngụm lên vành tai hồng hào mịn màng, giọng điệu hung dữ ép chặt bên tai, "Sao cô lại lẳng lơ như vậy, mặc thế này là muốn quyến rũ ai hả?"
Cố Uyên hoảng sợ kêu lên một tiếng, cô cúi mạnh đầu, bên tai nổi lên cảm giác nóng bỏng.
Tiếng nói của cô rất nhỏ, tựa hồ lộ vẻ quẫn bách cùng bất đắc dĩ, "Anh Tô, trong nhà chỉ có anh thôi." Không phải cô muốn quyến rũ ai như ý trong câu nói của người đàn ông. Căn biệt này bình thường chỉ có một mình cô, vú Trương vẫn chưa quay về.
Chỉ là không ngờ được, Tô Ngọc Kỳ bỗng nhiên bước vào.
Câu nói này lại khiến người khóe môi người đàn ông nhếch lên một ý cười, "Lưu Thanh Vũ, cô muốn làm mợ Tô như vậy sao?"
Cố Uyên mở to mắt, gắng sức kháng cự, tư thế này khiến cô cảm thấy thật nhục nhã, "Anh Tô, hôn ước của chúng ta chỉ có một năm. Một năm sau, vị trí mợ Tô này tất sẽ dành cho người con gái anh yêu. Hà cớ gì anh phải như vậy..."
Hà cớ gì phải khiến cô nhục nhã.
Người đàn ông lạnh lùng trào phúng, "Hà cớ gì à?" Anh xốc chiếc áo sơ mi lên, tiến vào cô từ phía sau, "Vậy phải thế này ư?"
Trước mắt Cố Uyên tối sầm lại, cô cắn chặt môi, đau đớn khi bị xâm phạm khiến cô không thể chịu đựng nổi, "Anh Tô, tôi xin anh đừng đối xử với tôi như vậy..."
"Lưu Thanh Vũ, cô nói xem, tôi so với những tên bạn giường kia của cô, ai làm cô thỏa mãn hơn?" Tô Ngọc Kỳ nhớ tới những tư liệu điều tra được khi người con gái này du học ở Mỹ, thích chơi bar, thích dự tiệc riêng đùa giỡn suốt đêm với đám đàn ông, sẩy thai nhiều lần. Giờ cô ta lại ở dưới thân anh giả bộ ngây thơ.
Truyện được cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tô Ngọc Kỳ hoàn toàn phát lạnh, động tác cũng không còn chút thương tiếc nào.
Cố Uyên nhíu mày vì đau đớn, sức người đàn ông này rất lớn, quần cô tới phát đau. Cô nhắm mắt lại, lúc này cô là Lưu Thanh Vũ, hiểu lầm của anh ta với cô rất sâu đậm. Nếu đã hiểu lầm rồi vậy cứ tiếp tục hiểu lầm đi, cô cũng chẳng có cách nào giải thích.
Chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Trong lòng cô cố gắng nhớ tới vài chuyện vui vẻ để phân tán chú ý của mình.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy cô ngẩn người, đáy mắt anh lạnh lùng, vươn tay nắm chặt eo cô, "Xem ra tôi vẫn chưa làm cô thỏa mãn rồi, không ngờ còn để cô nhớ nhung thằng đàn ông khác?" Sau khi ra sức đày đọa, anh rời khỏi người cô, chỉnh sửa lại ống tay áo của mình, "Lưu Thanh Vũ, cô tính xem cơ thể mình đã bị bao nhiêu người đè rồi, vậy mà vẫn ở trước mặt tôi diễn trò vô tội trong sáng."
Lông mi Cố Uyên run rẩy, không chịu nổi nữa, cô trượt xuống từ từ, ngã ngồi trên mặt đất.
Hai tay chống đỡ lấy mình
Người đàn ông ngồi xổm xuống, vươn tay bóp lấy cằm cô. Anh nhìn giọt nước mắt trong suốt đảo trong đáy mắt người con gái lòng chợt ngẩn ra. Nhìn vào đôi mắt này, trong ngực anh dâng lên một loại cảm giác rất kỳ lạ. Anh mở miệng chế giễu, "Cô dùng chính điệu bộ tủi thân ngây thơ này để quyến rũ người khác phải không? Cô cho rằng những chuyện phóng túng cô làm trước đây không thể điều tra sao?"
Tuy Cố Uyên biết vì Lưu Thanh Vũ có thai nên nhà họ Lưu mới để cô thế thân. Nhưng cô không ngờ được, Lưu Thanh Vũ lại phóng túng ở nước Mỹ như vậy. Không phải là Trần Quân Mai và Lưu Chấn Khang nói là đã hủy hết tài liệu về quá khứ của Lưu Thanh Vũ rồi sao?
Người đàn ông này đã điều tra được rồi, có phải điều đó nghĩa là...
Cũng có thể điều tra đến mình?