Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Phương Trì Hạ rất không muốn thừa nhận hiện thực tàn nhẫn này, nhưng thật sự vẫn là như thế.
Không muốn tiếp tục nhiều lời với anh ta, ngón tay xoa nhẹ sợi dây chuyền trên cổ, trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của cô chậm chạp hướng lên, “Anh đưa tôi rời khỏi nơi nay trước, chỉ cần rời khỏi nơi này, ở đâu thả tôi xuống xe đều được. Tiền xe sau này khi về tôi sẽ trả anh, tôi biết, chút ít tiền không trả nổi chiếc xe riêng này của anh, nhưng mà sau này tôi sẽ từ từ trả anh!”
Đôi mắt của cô rất lấp lánh, ánh mắt cũng gần như mang theo sự khẩn cầu.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô luôn chạm vào sợi dây chuyền đó, vốn còn tưởng cô sẽ lấy dây chuyền cầm cố nhưng không ngờ điều cô nói, chỉ là những lời này.
Ánh mắt ngưng lại, trong mắt của anh, nảy sinh một chút gì kì lạ.
Im lặng một lúc, tầm nhìn chuyển sang tài xế phía trước, anh thản nhiên nói, “Lái xe đi!”
Phương Trì Hạ thở phào, biết bản thân đã thuyết phục được anh, ánh mắt dung dung nhìn ra cửa sổ.
Lúc nghiêng đầu, tấm lưng vẫn luôn hướng sang bên đó cũng trùng hợp quay mặt lại.
Khi hai mắt chạm nhau, chiếc xe mà Phương Trì Hạ đang ngồi vừa vặn lướt thẳng qua người anh ta, tư thế còn vô cùng cuồng ngạo.
Phương Vinh dõi mắt theo chiếc xe chở vài người rời đi, mặt cũng đã biến đen…
…
Xe của Lạc Dịch Bắc trực tiếp chở Phương Trì Hạ đến trường học, mắt nhìn theo cô đi vào trường học, không về ngay, mà chuyển mắt sang một người vệ sĩ phía trước, “Trở về tra giúp tôi tình hình của Phương gia!”
“Dạ vâng, cậu chủ.” Người đó trả lời anh một tiếng, chiếc Rolls-Royce màu đen ở trên đường ung dung băng qua, phóng như bay qua từng phong cảnh xinh đẹp, sau cùng ngừng trước cánh cửa của một căn biệt thự thanh tịch và đẹp đẽ.
“Cậu Bắc trở về rồi!” người hầu đứng trước cửa đi về trước, cung kính thay anh mở cửa xe, kính cẩn đứng thành hàng hai bên.
Lạc Dịch Bắc vừa chuẩn bị xuống xe, ánh mắt lạnh lùng thình lình bị thu hút bởi chiếc xe đậu bên cạnh.
Biển số xe quen thuộc, khiến chân mày anh không nhịn được chau lại.
Để tay sau lưng đóng sầm cửa xe, băng qua con đường nhỏ đầy đá sỏi của hoa viên, vẫn chưa bước vào trong nhà, dự liệu được âm thanh bên trong, quả nhiên vang lên như dự đoán, “Chú Hi Thần, Nặc Á sao có thể như vậy?”
Giọng con gái nũng nịu, giọng nói vẫn có chút non nớt, âm lượng bởi vì giận dữ mà hiển nhiên rất cao, cách xa hoa viên cũng có thể nghe thấy được.
Nặc Á là tên mụ của Lạc Dịch Bắc, lúc nhỏ do bà Lạc là Sa Chức Tinh đặt cho, chỉ có những người thân cận bên cạnh mới biết gọi anh như thế.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu cảm bước vào, ánh mắt thản nhiên nhìn một lượt gương mặt của những người trong nhà, sau cùng nhìn sang Kỷ Ngải đang ngồi sát Lạc Hi Thần.
Kỷ Ngải là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, nhìn mà khiến người khác muốn nâng trong lòng bàn tay để yêu thương, nhưng lúc này lại mặt mày ủ ê.
“Về rồi!” Lạc Hi Thần có chút đau đầu xoa xoa thái dương, chằm chằm nhìn anh từ đầu đến chân một lúc, chào hỏi anh, trực tiếp đẩy Kỷ Ngải cho anh, “Giao cho con đấy!”
Đứng dậy, thản nhiên chỉnh sửa lại nếp nhăn của quần áo, vừa xoay người đã đi lên lầu.
Ông ấy vừa đi, tâm trạng của Kỷ Ngại có chút sụp đổ.
“Tối qua cô gái đó tốt cuộc là ai? Tại sao cô ấy lại ở đó? Nặc Á, anh có phải là đã cùng cô ấy... cùng cô ấy...”
Lạc Dịch Bắc khẽ nhắm mắt lại, biết bản thân lúc này nên an ủi, nhưng mà lại thờ ơ trả lời một câu, “Phải.”
Một chữ, thẳng thừng lại dứt khoát.
Kỷ Ngải ngơ ngẩn nhìn anh, cũng sắp khóc đến nơi.
Không muốn tiếp tục nhiều lời với anh ta, ngón tay xoa nhẹ sợi dây chuyền trên cổ, trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của cô chậm chạp hướng lên, “Anh đưa tôi rời khỏi nơi nay trước, chỉ cần rời khỏi nơi này, ở đâu thả tôi xuống xe đều được. Tiền xe sau này khi về tôi sẽ trả anh, tôi biết, chút ít tiền không trả nổi chiếc xe riêng này của anh, nhưng mà sau này tôi sẽ từ từ trả anh!”
Đôi mắt của cô rất lấp lánh, ánh mắt cũng gần như mang theo sự khẩn cầu.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô luôn chạm vào sợi dây chuyền đó, vốn còn tưởng cô sẽ lấy dây chuyền cầm cố nhưng không ngờ điều cô nói, chỉ là những lời này.
Ánh mắt ngưng lại, trong mắt của anh, nảy sinh một chút gì kì lạ.
Im lặng một lúc, tầm nhìn chuyển sang tài xế phía trước, anh thản nhiên nói, “Lái xe đi!”
Phương Trì Hạ thở phào, biết bản thân đã thuyết phục được anh, ánh mắt dung dung nhìn ra cửa sổ.
Lúc nghiêng đầu, tấm lưng vẫn luôn hướng sang bên đó cũng trùng hợp quay mặt lại.
Khi hai mắt chạm nhau, chiếc xe mà Phương Trì Hạ đang ngồi vừa vặn lướt thẳng qua người anh ta, tư thế còn vô cùng cuồng ngạo.
Phương Vinh dõi mắt theo chiếc xe chở vài người rời đi, mặt cũng đã biến đen…
…
Xe của Lạc Dịch Bắc trực tiếp chở Phương Trì Hạ đến trường học, mắt nhìn theo cô đi vào trường học, không về ngay, mà chuyển mắt sang một người vệ sĩ phía trước, “Trở về tra giúp tôi tình hình của Phương gia!”
“Dạ vâng, cậu chủ.” Người đó trả lời anh một tiếng, chiếc Rolls-Royce màu đen ở trên đường ung dung băng qua, phóng như bay qua từng phong cảnh xinh đẹp, sau cùng ngừng trước cánh cửa của một căn biệt thự thanh tịch và đẹp đẽ.
“Cậu Bắc trở về rồi!” người hầu đứng trước cửa đi về trước, cung kính thay anh mở cửa xe, kính cẩn đứng thành hàng hai bên.
Lạc Dịch Bắc vừa chuẩn bị xuống xe, ánh mắt lạnh lùng thình lình bị thu hút bởi chiếc xe đậu bên cạnh.
Biển số xe quen thuộc, khiến chân mày anh không nhịn được chau lại.
Để tay sau lưng đóng sầm cửa xe, băng qua con đường nhỏ đầy đá sỏi của hoa viên, vẫn chưa bước vào trong nhà, dự liệu được âm thanh bên trong, quả nhiên vang lên như dự đoán, “Chú Hi Thần, Nặc Á sao có thể như vậy?”
Giọng con gái nũng nịu, giọng nói vẫn có chút non nớt, âm lượng bởi vì giận dữ mà hiển nhiên rất cao, cách xa hoa viên cũng có thể nghe thấy được.
Nặc Á là tên mụ của Lạc Dịch Bắc, lúc nhỏ do bà Lạc là Sa Chức Tinh đặt cho, chỉ có những người thân cận bên cạnh mới biết gọi anh như thế.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu cảm bước vào, ánh mắt thản nhiên nhìn một lượt gương mặt của những người trong nhà, sau cùng nhìn sang Kỷ Ngải đang ngồi sát Lạc Hi Thần.
Kỷ Ngải là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, nhìn mà khiến người khác muốn nâng trong lòng bàn tay để yêu thương, nhưng lúc này lại mặt mày ủ ê.
“Về rồi!” Lạc Hi Thần có chút đau đầu xoa xoa thái dương, chằm chằm nhìn anh từ đầu đến chân một lúc, chào hỏi anh, trực tiếp đẩy Kỷ Ngải cho anh, “Giao cho con đấy!”
Đứng dậy, thản nhiên chỉnh sửa lại nếp nhăn của quần áo, vừa xoay người đã đi lên lầu.
Ông ấy vừa đi, tâm trạng của Kỷ Ngại có chút sụp đổ.
“Tối qua cô gái đó tốt cuộc là ai? Tại sao cô ấy lại ở đó? Nặc Á, anh có phải là đã cùng cô ấy... cùng cô ấy...”
Lạc Dịch Bắc khẽ nhắm mắt lại, biết bản thân lúc này nên an ủi, nhưng mà lại thờ ơ trả lời một câu, “Phải.”
Một chữ, thẳng thừng lại dứt khoát.
Kỷ Ngải ngơ ngẩn nhìn anh, cũng sắp khóc đến nơi.