Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Trong phòng khách tối om, Lạc Dịch Bắc chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, căn bản không thấy nét mặt.
Thế nhưng, Phương Trì Hạ lúc này, lại làm hắn cảm thấy khá đau lòng.
Lúc nãy chuyện chăn gối chỉ tiến hành được một nửa.a
Lạc Dịch Bắc ngồi dưới lầu một lát, rồi cũng về phòng.
Vào phòng thì thấy Phương Trì Hạ ngủ rồi.
Đại khái cô sợ hắn không để yên chuyện lúc nãy, cô thay một bộ quần áo ngủ.
Cô như vậy, khóe mắt Lạc Dịch Bắc nheo lại.
Lẽ nào, cô không biết, nếu hắn muốn, đồ ngủ hay váy ngủ có khác gì không?
Nằm bên cạnh cô, tự nhiên cánh tay hắn ôm sau hông cô.
Phương Trì Hạ còn chưa ngủ, đột nhiên giật mình, làm thân thể của hắn mẫn cảm cứng đờ, định đẩy tay hắn ra, lại bị Lạc Dịch Bắc âm u nhắc nhở.
"Không nằm yên được thì chúng ta tiếp tục!"
Là một cô gái thông minh, lời này của Lạc Dịch Bắc, cô tự nhiên hiểu.
Chỉ cần cô nằm im, hắn sẽ không làm gì cô cả.
Lạc Dịch Bắc thỏa mãn với hành động thức thời này, cứ như vậy mà ôm, xoay lưng cô dán chặt lên ngực hắn, hai người như đôi tình nhân thân mật, cứ nằm như thế, ngủ suốt đêm.
Ngày thứ hai là thời gian làm việc, hai người cũng phải đến Dung Hi.
Phương Trì Hạ từ lần trước mời Lạc Dịch Bắc ăn cơm về sau đã biết giá cả thực phòng ăn của Dung Hi, mỗi ngày đều tự mang cơm đi.
Làm cơm trưa thì buổi sáng phải dậy trước một tiếng, vốn là sau khi kết hôn với Lạc Dịch Bắc, buổi tối không mấy được ngủ lại càng giảm, Phương Trì Hạ mấy hôm nay trầm trọng thiếu ngủ.
Lạc Dịch Bắc xuống lầu, thấy cô ở nhà bếp đi tới đi lui, thi thoảng còn ngáp.
Nhìm chằm chằm cô một lúc lâu, hắn mới đi vào, một tay đè cô đang còn giữ hộp cơm, "Công ty nhiều nhà hàng như thế, mang đi làm gì."
"Không phải ai cũng giàu tiền như anh." Phương Trì Hạ nhàn nhạt đẩy tay hắn, tiếp tục làm.
Một câu nói, làm cho Lạc Dịch Bắc hơi hơi giật mình, ánh mắt chuyển tới mặt cô, "Thẻ tôi đưa đâu?"
"Không phải thẻ của anh à?" Phương Trì Hạ tự nhiên đáp trả.
Lạc Dịch Bắc ngu người.
Gì, phân biệt rõ vậy à?
Dựa lưng vào cửa, nhìn chằm chằm gò má cô, im lặng đứng coi, mặt nặng như chì, cũng không biết trầm tư một lúc làm gì, tự nhiên nói môt câu, "Thực ra, nội bộ công ty nhà hàng không thu phí bộ phận công nhân."
"Thật vậy sao?" Phương Trì Hạ dừng động tác tay, đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt hắn hình như hơi thân thiết, "Bộ phận công nhân nào?"
Lạc Dịch Bắc xoa cằm, châm chước tìm từ mà nói: "Ví dụ như trợ lí của tôi."
"Còn Thi Cận Dương thì sao?" Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi.
"Hắn?" Lạc Dịch Bắc liếc cô, mặt không đổi sắc bay ra một câu, "Với hắn thì thu gấp đôi!"
Phương Trì Hạ cạn lời với hắn.
Quy định cái gì thế này? Đùa với cô vui lắm à?
"Cho nên từ nay trở đi, tới thế chỗ hắn đi!" Lạc Dịch Bắc nghiêm nghị, chuyển thành nghiêm túc.
"Không muốn!" Phương Trì Hạ đóng gói đồ, không thèm quay đầu đi ra ngoài.
Cô cự tuyệt mọi thứ luôn triệt để, thậm chí chưa từng do dự.
Thế nhưng, Phương Trì Hạ lúc này, lại làm hắn cảm thấy khá đau lòng.
Lúc nãy chuyện chăn gối chỉ tiến hành được một nửa.a
Lạc Dịch Bắc ngồi dưới lầu một lát, rồi cũng về phòng.
Vào phòng thì thấy Phương Trì Hạ ngủ rồi.
Đại khái cô sợ hắn không để yên chuyện lúc nãy, cô thay một bộ quần áo ngủ.
Cô như vậy, khóe mắt Lạc Dịch Bắc nheo lại.
Lẽ nào, cô không biết, nếu hắn muốn, đồ ngủ hay váy ngủ có khác gì không?
Nằm bên cạnh cô, tự nhiên cánh tay hắn ôm sau hông cô.
Phương Trì Hạ còn chưa ngủ, đột nhiên giật mình, làm thân thể của hắn mẫn cảm cứng đờ, định đẩy tay hắn ra, lại bị Lạc Dịch Bắc âm u nhắc nhở.
"Không nằm yên được thì chúng ta tiếp tục!"
Là một cô gái thông minh, lời này của Lạc Dịch Bắc, cô tự nhiên hiểu.
Chỉ cần cô nằm im, hắn sẽ không làm gì cô cả.
Lạc Dịch Bắc thỏa mãn với hành động thức thời này, cứ như vậy mà ôm, xoay lưng cô dán chặt lên ngực hắn, hai người như đôi tình nhân thân mật, cứ nằm như thế, ngủ suốt đêm.
Ngày thứ hai là thời gian làm việc, hai người cũng phải đến Dung Hi.
Phương Trì Hạ từ lần trước mời Lạc Dịch Bắc ăn cơm về sau đã biết giá cả thực phòng ăn của Dung Hi, mỗi ngày đều tự mang cơm đi.
Làm cơm trưa thì buổi sáng phải dậy trước một tiếng, vốn là sau khi kết hôn với Lạc Dịch Bắc, buổi tối không mấy được ngủ lại càng giảm, Phương Trì Hạ mấy hôm nay trầm trọng thiếu ngủ.
Lạc Dịch Bắc xuống lầu, thấy cô ở nhà bếp đi tới đi lui, thi thoảng còn ngáp.
Nhìm chằm chằm cô một lúc lâu, hắn mới đi vào, một tay đè cô đang còn giữ hộp cơm, "Công ty nhiều nhà hàng như thế, mang đi làm gì."
"Không phải ai cũng giàu tiền như anh." Phương Trì Hạ nhàn nhạt đẩy tay hắn, tiếp tục làm.
Một câu nói, làm cho Lạc Dịch Bắc hơi hơi giật mình, ánh mắt chuyển tới mặt cô, "Thẻ tôi đưa đâu?"
"Không phải thẻ của anh à?" Phương Trì Hạ tự nhiên đáp trả.
Lạc Dịch Bắc ngu người.
Gì, phân biệt rõ vậy à?
Dựa lưng vào cửa, nhìn chằm chằm gò má cô, im lặng đứng coi, mặt nặng như chì, cũng không biết trầm tư một lúc làm gì, tự nhiên nói môt câu, "Thực ra, nội bộ công ty nhà hàng không thu phí bộ phận công nhân."
"Thật vậy sao?" Phương Trì Hạ dừng động tác tay, đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn ánh mắt hắn hình như hơi thân thiết, "Bộ phận công nhân nào?"
Lạc Dịch Bắc xoa cằm, châm chước tìm từ mà nói: "Ví dụ như trợ lí của tôi."
"Còn Thi Cận Dương thì sao?" Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi.
"Hắn?" Lạc Dịch Bắc liếc cô, mặt không đổi sắc bay ra một câu, "Với hắn thì thu gấp đôi!"
Phương Trì Hạ cạn lời với hắn.
Quy định cái gì thế này? Đùa với cô vui lắm à?
"Cho nên từ nay trở đi, tới thế chỗ hắn đi!" Lạc Dịch Bắc nghiêm nghị, chuyển thành nghiêm túc.
"Không muốn!" Phương Trì Hạ đóng gói đồ, không thèm quay đầu đi ra ngoài.
Cô cự tuyệt mọi thứ luôn triệt để, thậm chí chưa từng do dự.