Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
"Chọn đi!" Lạc Dịch Bắc bình tĩnh hất gối ra, nhìn hắn, không có ý định bỏ qua.
Phương Trì Hạ bò khỏi mặt đất, định lùi ra sau, mới vừa bước được hai bước, Lạch Dịch Bắc thân ảnh cao lớn trực tiếp nhào lên người cô--
"Xem ra cô thích tôi dùng trò này!" áp thân lên người cô, nhanh chóng ôm chặt cô, tay hắn lần nữa nắm lấy vạt áo cô. Lần này không phải kéo lên như lúc nãy, hắn trực tiếp xé.
Mặt Phương Trì Hạ lúc đỏ lúc trắng, trong lúc giãy giụa, không biết tay ai đụng trúng phím điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên.
Điện thoại của Phương Trì Hạ bị đè, cô không để ý, Lạc Dịch Bắc càng không, cúi người, môi của hắn sáp tới môi cô.
Chân hắn chen vào giữa hai chân cô, muốn khiến cô tiếp nhận hắn, trong điện thoại di động, một giọng nói phàn nàn truyền tới, "Phương Trì Hạ, cậu làm gì đó? Nhớ tôi cũng không cần nửa đêm gọi điện, ngày mai thích thì gặp luôn cũng được!"
Một tiếng gầm mạnh mẽ, mơ mơ màng màng, người bị gọi dậy dường như còn đang nằm trên giường, Lạc Dịch Bắc nghe được một giọng nói có hơi quen quen.
Chỉ là, vì người nọ có vẻ còn đang ngái ngủ, hơn nữa giọng trong điện thoại so với ngoài đời còn có hơi khác, trong chốc lát hắn không nhớ ra đối phương là ai
Chỉ có hai người trong phòng, vốn rất yên tĩnh.
Tiếng hô đột ngột làm Lạc Dịch Bắc giật mình, Phương Trì Hạ cũng giật mình, ánh mắt dồn về chiếc điện thoại đang bị cô đè.
Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, màn hình vẫn sáng, điện thoại báo tên, ở nơi u ám tối tăm, cực kì bắt mắt.
Đại bảo bối!
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm màn hình của cô một hồi lâu, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Nữ?
Trước khi ngủ, Phương Trì Hạ cùng Đại bảo bối tám một lát, còn bây giờ tự nhiên gọi đi, cô cũng chẳng biết lí do.
Đoán có lẽ là do chạm phải chỗ nào của điện thoại, rồi tự gọi.
Phương Trì Hạ nghe giọng ai kia trong điện thoại, trong chốc lát không kịp phản ứng với tình huống bây giờ, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
"Nói đi? Sao giờ còn chưa ngủ, động kinh rồi à? Tự dưng gọi rồi im, giỡn vào ban đêm không hay đâu?" Đại bảo bối bình thường muốn là nói, hai người cũng không tính toán, lúc này nghe giọng đúng là hơi bực bội.
Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, hoảng loạn cầm điện thoại lên, không để ý quần áo mình bị Lạc Dịch Bạch xé rách một miếng, đi tới góc phòng khách, cô mở nhỏ âm lượng rồi nghe, "Nhan Nhan, cậu ngủ đi, là tôi không cẩn thận ấn sai thôi, ngại quá, ngủ đi!"
Một câu giải quyết, không cho bên kia đáp, cô cúp điện thoại.
Lạc Dịch Bắc như là vẫn đang còn hoảng hồn, vẫn cứng người đứng im tại chỗ, một hồi lâu sau, hắn mới từ từ hoàn hồn, "Sao trước đó không giải thích?"
Mặt Phương Trì Hạ buồn thỉu buồn thiu, nhoẻn miệng cười... một cái.
Giải thích với người mình yêu mới có ý nghĩa, không ai muốn giải thích, liền tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trong lòng cô muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Quan hệ của cô và Lạc Dịch Bắc, cô không có hứng thú nói với hắn những lời này.
"Tôi về phòng." nhặt quần áo rách mặc lên, cô xoay người, không bật đèn, cứ nương nhờ ánh trăng men lên lầu.
Phương Trì Hạ bò khỏi mặt đất, định lùi ra sau, mới vừa bước được hai bước, Lạch Dịch Bắc thân ảnh cao lớn trực tiếp nhào lên người cô--
"Xem ra cô thích tôi dùng trò này!" áp thân lên người cô, nhanh chóng ôm chặt cô, tay hắn lần nữa nắm lấy vạt áo cô. Lần này không phải kéo lên như lúc nãy, hắn trực tiếp xé.
Mặt Phương Trì Hạ lúc đỏ lúc trắng, trong lúc giãy giụa, không biết tay ai đụng trúng phím điện thoại, màn hình đột nhiên sáng lên.
Điện thoại của Phương Trì Hạ bị đè, cô không để ý, Lạc Dịch Bắc càng không, cúi người, môi của hắn sáp tới môi cô.
Chân hắn chen vào giữa hai chân cô, muốn khiến cô tiếp nhận hắn, trong điện thoại di động, một giọng nói phàn nàn truyền tới, "Phương Trì Hạ, cậu làm gì đó? Nhớ tôi cũng không cần nửa đêm gọi điện, ngày mai thích thì gặp luôn cũng được!"
Một tiếng gầm mạnh mẽ, mơ mơ màng màng, người bị gọi dậy dường như còn đang nằm trên giường, Lạc Dịch Bắc nghe được một giọng nói có hơi quen quen.
Chỉ là, vì người nọ có vẻ còn đang ngái ngủ, hơn nữa giọng trong điện thoại so với ngoài đời còn có hơi khác, trong chốc lát hắn không nhớ ra đối phương là ai
Chỉ có hai người trong phòng, vốn rất yên tĩnh.
Tiếng hô đột ngột làm Lạc Dịch Bắc giật mình, Phương Trì Hạ cũng giật mình, ánh mắt dồn về chiếc điện thoại đang bị cô đè.
Cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, màn hình vẫn sáng, điện thoại báo tên, ở nơi u ám tối tăm, cực kì bắt mắt.
Đại bảo bối!
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm màn hình của cô một hồi lâu, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Nữ?
Trước khi ngủ, Phương Trì Hạ cùng Đại bảo bối tám một lát, còn bây giờ tự nhiên gọi đi, cô cũng chẳng biết lí do.
Đoán có lẽ là do chạm phải chỗ nào của điện thoại, rồi tự gọi.
Phương Trì Hạ nghe giọng ai kia trong điện thoại, trong chốc lát không kịp phản ứng với tình huống bây giờ, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
"Nói đi? Sao giờ còn chưa ngủ, động kinh rồi à? Tự dưng gọi rồi im, giỡn vào ban đêm không hay đâu?" Đại bảo bối bình thường muốn là nói, hai người cũng không tính toán, lúc này nghe giọng đúng là hơi bực bội.
Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, hoảng loạn cầm điện thoại lên, không để ý quần áo mình bị Lạc Dịch Bạch xé rách một miếng, đi tới góc phòng khách, cô mở nhỏ âm lượng rồi nghe, "Nhan Nhan, cậu ngủ đi, là tôi không cẩn thận ấn sai thôi, ngại quá, ngủ đi!"
Một câu giải quyết, không cho bên kia đáp, cô cúp điện thoại.
Lạc Dịch Bắc như là vẫn đang còn hoảng hồn, vẫn cứng người đứng im tại chỗ, một hồi lâu sau, hắn mới từ từ hoàn hồn, "Sao trước đó không giải thích?"
Mặt Phương Trì Hạ buồn thỉu buồn thiu, nhoẻn miệng cười... một cái.
Giải thích với người mình yêu mới có ý nghĩa, không ai muốn giải thích, liền tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trong lòng cô muốn nói, nhưng lại không nói ra.
Quan hệ của cô và Lạc Dịch Bắc, cô không có hứng thú nói với hắn những lời này.
"Tôi về phòng." nhặt quần áo rách mặc lên, cô xoay người, không bật đèn, cứ nương nhờ ánh trăng men lên lầu.
Bình luận facebook