Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
Hai người kết hôn ở chung một văn phòng, chung quy cũng sẽ có chút quái dị.
Nếu như bị người gặp được chút hình ảnh không nên nhìn, cô không biết đến lúc sau sẽ gây ra tin tức như thế nào.
Đây không phải là kết quả Phương Trì Hạ muốn
Nghĩ đến vấn đề này, lòng cô có chút hoang mang rối loạn, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Thi Cận Dương, cẩn thận từng li từng tí chờ đợi đáp án của anh.
Lúc này vừa vặn Thi Cận Dương cũng đang nhìn cô, liếc một cái nhìn ra trong mắt cô không tình nguyện, ánh mắt chuyển hướng sang Lạc Dịch Bắc, mặt không đổi sắc phun ra hai chữ: "Không cho!".
Anh nói vô cùng kiên quyết, tựa hồ một chút chỗ trống để thương lượng cũng không có.
Tay Lạc Dịch Bắc cầm lấy đồ ăn cứng đờ, mặt bỗng nhiên nâng lên, ánh mắt chống lại ánh mắt anh ta, đuôi lông mày nhíu lại: “Lý do?".
"Với tư cách là một ông chủ hoàn toàn dân chủ, khi sự quyết định nhân viên đi hay ở nằm trong tay của tôi, thì không phải là nên tôn trọng ý tứ nhân viên của mình sao?". Ý tứ anh ta rất đơn giản, Phương Trì Hạ người ta không vui, tất nhiên là anh ta không có lý do buông tay.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt ung dung nhìn về phía Phương Trì Hạ bên cạnh.
Phương Trì Hạ nghe được lời Thi Cận Dương, giống như ăn được thuốc an thần, lúc này an tâm hơn nhiều.
Coi như không thấy được ánh mắt của anh, cúi thấp đầu, cô tự một mình tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn nhìn động tác của cô, ánh mắt càng thâm trầm, thế nhưng cuối cùng cô không chịu thì anh biết làm thế nào.
Vấn đề này, lúc hai người vào buổi tối, anh mới "Nói chuyện nghiêm túc với cô!”.
Phương Trì Hạ bị ánh mắt anh làm từ khiếp đến hoảng, một bữa cơm ăn đến vô cùng hoảng loạn.
Mắt Thi Cận Dương nhìn thời gian trên đồng hồ, là thời điểm xuất phát, bữa sáng cũng chưa giải quyết xong, lập tức đứng lên: “Tôi đi trước, các người từ từ ăn”.
"Cần tôi đưa không?". Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn về phía anh chuẩn bị rời đi, thuận miệng hỏi một câu.
"Không cần, các người chơi thật vui là tốt rồi”. Thi Cận Dương cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi nhà hàng.
Thi Lạc đi sau lưng anh, đi vài bước, thình lình nói ra một câu: "Cứ như vậy để Hạ Hạ ở chỗ này được không?".
Anh còn chưa biết quan hệ giữa Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc, thời điểm hỏi lời này đặc biệt mê mang.
Để lại một cô gái và một ngưòi đàn ông ở khách sạn, như vậy an toàn không?
Trong mắt của Thi Lạc, loại chỗ như khách sạn này, dù cho vốn an toàn thì hai người đến nơi này cũng sẽ trở nên không an toàn.
"Có liên quan không?". Thi Cận Dương trả lời rất qua loa.
"Thế nhưng, nơi này là thánh địa tuần trăng mật!". Thi Lạc Dương tăng cao âm lượng trả lời một câu.
Thi Cận Dương nghiêng đầu đáp lời một câu: “Hay là em muốn ở lại đó?".
Thi Lạc bị anh làm nghẹn họng yên lặng không đáp? Sờ sờ cái mũi, lúng túng vài bước đuổi kịp anh: "Ai nói em muốn ở lại, trong nước thật đẹp! Trong nhà tốt hơn!".
Bóng lưng hai người càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi khách sạn.
Từ khi Phương Trì Hạ nghe thấy câu “Thánh địa tuần trăng mật” của Thi Lạc vô tâm kia thì luôn rơi vào trạng thái mất trật tự.
Đúng vậy, Sicilian là thánh địa của tuần trăng mật
Thế nhưng, vì sao Lạc Dịch Bắc ở lại?
Phương Trì Hạ còn chưa biết người tên Bảo Bảo, cô sẽ không tự kỷ cho là anh muốn ở lại đây với cô để bù đắp tuần trăng mật đã bỏ sót, thời điểm nghĩ đến vấn đề này, trong đầu tràn ngập khó hiểu.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, như cũ không đếm xỉa tới cầm lấy đồ ăn ăn phând của mình.
Một bữa sáng, kỳ thật sức nặng cũng không nhiều, thế nhưng thời gian hai người ăn lại đặc biệt lâu.
Nếu như bị người gặp được chút hình ảnh không nên nhìn, cô không biết đến lúc sau sẽ gây ra tin tức như thế nào.
Đây không phải là kết quả Phương Trì Hạ muốn
Nghĩ đến vấn đề này, lòng cô có chút hoang mang rối loạn, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Thi Cận Dương, cẩn thận từng li từng tí chờ đợi đáp án của anh.
Lúc này vừa vặn Thi Cận Dương cũng đang nhìn cô, liếc một cái nhìn ra trong mắt cô không tình nguyện, ánh mắt chuyển hướng sang Lạc Dịch Bắc, mặt không đổi sắc phun ra hai chữ: "Không cho!".
Anh nói vô cùng kiên quyết, tựa hồ một chút chỗ trống để thương lượng cũng không có.
Tay Lạc Dịch Bắc cầm lấy đồ ăn cứng đờ, mặt bỗng nhiên nâng lên, ánh mắt chống lại ánh mắt anh ta, đuôi lông mày nhíu lại: “Lý do?".
"Với tư cách là một ông chủ hoàn toàn dân chủ, khi sự quyết định nhân viên đi hay ở nằm trong tay của tôi, thì không phải là nên tôn trọng ý tứ nhân viên của mình sao?". Ý tứ anh ta rất đơn giản, Phương Trì Hạ người ta không vui, tất nhiên là anh ta không có lý do buông tay.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, ánh mắt ung dung nhìn về phía Phương Trì Hạ bên cạnh.
Phương Trì Hạ nghe được lời Thi Cận Dương, giống như ăn được thuốc an thần, lúc này an tâm hơn nhiều.
Coi như không thấy được ánh mắt của anh, cúi thấp đầu, cô tự một mình tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn nhìn động tác của cô, ánh mắt càng thâm trầm, thế nhưng cuối cùng cô không chịu thì anh biết làm thế nào.
Vấn đề này, lúc hai người vào buổi tối, anh mới "Nói chuyện nghiêm túc với cô!”.
Phương Trì Hạ bị ánh mắt anh làm từ khiếp đến hoảng, một bữa cơm ăn đến vô cùng hoảng loạn.
Mắt Thi Cận Dương nhìn thời gian trên đồng hồ, là thời điểm xuất phát, bữa sáng cũng chưa giải quyết xong, lập tức đứng lên: “Tôi đi trước, các người từ từ ăn”.
"Cần tôi đưa không?". Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn về phía anh chuẩn bị rời đi, thuận miệng hỏi một câu.
"Không cần, các người chơi thật vui là tốt rồi”. Thi Cận Dương cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi ra khỏi nhà hàng.
Thi Lạc đi sau lưng anh, đi vài bước, thình lình nói ra một câu: "Cứ như vậy để Hạ Hạ ở chỗ này được không?".
Anh còn chưa biết quan hệ giữa Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc, thời điểm hỏi lời này đặc biệt mê mang.
Để lại một cô gái và một ngưòi đàn ông ở khách sạn, như vậy an toàn không?
Trong mắt của Thi Lạc, loại chỗ như khách sạn này, dù cho vốn an toàn thì hai người đến nơi này cũng sẽ trở nên không an toàn.
"Có liên quan không?". Thi Cận Dương trả lời rất qua loa.
"Thế nhưng, nơi này là thánh địa tuần trăng mật!". Thi Lạc Dương tăng cao âm lượng trả lời một câu.
Thi Cận Dương nghiêng đầu đáp lời một câu: “Hay là em muốn ở lại đó?".
Thi Lạc bị anh làm nghẹn họng yên lặng không đáp? Sờ sờ cái mũi, lúng túng vài bước đuổi kịp anh: "Ai nói em muốn ở lại, trong nước thật đẹp! Trong nhà tốt hơn!".
Bóng lưng hai người càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi khách sạn.
Từ khi Phương Trì Hạ nghe thấy câu “Thánh địa tuần trăng mật” của Thi Lạc vô tâm kia thì luôn rơi vào trạng thái mất trật tự.
Đúng vậy, Sicilian là thánh địa của tuần trăng mật
Thế nhưng, vì sao Lạc Dịch Bắc ở lại?
Phương Trì Hạ còn chưa biết người tên Bảo Bảo, cô sẽ không tự kỷ cho là anh muốn ở lại đây với cô để bù đắp tuần trăng mật đã bỏ sót, thời điểm nghĩ đến vấn đề này, trong đầu tràn ngập khó hiểu.
Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, như cũ không đếm xỉa tới cầm lấy đồ ăn ăn phând của mình.
Một bữa sáng, kỳ thật sức nặng cũng không nhiều, thế nhưng thời gian hai người ăn lại đặc biệt lâu.