Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105
Phương Trì Hạ cũng đã chuẩn bị bước vào phòng, như không có việc gì đi qua anh “Em không nghĩ là sẽ có anh ở nhà.”
Lạc Dịch Bắc biết lời này của cô chỉ là kiếm cớ để ở phòng khách nhưng cũng không làm rõ.
Lúc cô sắp đi qua, anh vươn cánh tay lôi cô đẩy vào tường, môi mỏng nhếch lên nói “Nếu như đã trở về thì tiếp tục việc buổi chiều bị gián đoạn thôi?”
Phương Trì Hạ cứng người lại, không nghĩ đến anh còn nghĩ đến việc này.
“Sắp đi ngủ còn phải mặc lễ phục?” Nhìn vào ánh mắt anh, cô nói không được tự nhiên.
“Không sao, dù sao lát nữa cũng cởi.” Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc nói.
“…” Phương Trì Hạ bị anh làm cho không biết nói cái gì.
Thật là không biết xấu hổ!
“Vậy có thể đi rồi sao?” Buông hai cánh tay ôm cô ra, ánh mắt anh dừng trên mặt cô.
Phương Trì Hạ căn bản không phát hiện ra mình mặc bộ lễ phục kia vào có gì hấp dẫn.
Nhưng nhìn Lạc Dịch Bắc không chịu buông tha, giãy dụa một chút đi về phía tủ quần áo.
Kì thật có bộ lễ phục kia hay không đều như nhau, buổi tối anh cũng không tha cho cô.
Chẳng qua thay bộ lễ phục này chỉ để gia tăng tình thú mà thôi.
Mở tủ quần áo, lấy bộ lễ phục ra Phương Trì Hạ đem vào phòng tắm thay.
Cô có chút xấu hổ, bước chân rất nhanh, còn chút nữa là đụng phải cửa.
Đóng cửa lại, tự giam mình bên trong nhìn chằm chằm bộ đồ, cô đối với hành vi của Lạc Dịch Bắc không nói nên lời “KHẩu vị thực ác!”
Độc miệng nói một câu, đem lễ phục để bên cạnh, cho nước vào bồn tắm, để cánh hoa vào, cô vào tắm một chút.
Tốc độ tắm của cô luôn rất chậm, giống như rùa bò, luôn thích cảm giác ngâm mình trong nước, không muốn nhanh như vậy kết thúc, hai là không muốn đi ra ngoài.
Nếu như có thể cô tình nguyện giam mình bên trong.
Nhưng rõ ràng điều này là không thể.
Lạc Dịch Bắc từ trước đến nay không phải là người kiên nhẫn, ở ngoài đợi 10 phút, đã lạnh lùng nói “Cần anh đi vào giúp đỡ không?”
Lời của anh ám chỉ rất rõ ràng, cũng uy hiếp trần trụi, nếu như cô còn không ra, vậy anh liền tiến vào.
Phương Trì Hạ cũng không để ý đến anh, cửa đã khóa trái, cô không cần sợ anh.
Thư thái nằm trong bồn tắm, thân thể cô co lại, ngừng thở đem toàn bộ mình ngâm vào trong nước.
“Phương Trì Hạ, ba phút nữa em còn không ra, anh liền đi vào!” Âm thanh của Lạc Dịch Bắc từ ngoài cửa truyền đến.
Phương Trì Hạ lại cũng không có để ý. Đem cánh hoa trên mặt lấy xuống, thò đầu từ trong nước ra để hô hấp sau đó lại tiếp tục.
Lạc Dịch Bắc nhìn thời gian, ba phút trôi qua, anh từ tủ đầu giường lấy ra chùm chìa khóa, vài bước đi đến cửa phòng tắm.
Đi đến cửa, cắm chìa khóa vào, chuyển động, cửa đóng chặt liền bị mở ra.
Phương Trì Hạ còn ở trong nước nghe thấy tiếng động, giật mình, đầu “Rầm ào ào” một tiếng từ trong nước chui ra.
“Vừa rồi anh đã nhắc nhở em.” Lạc Dịch Bắc ung dung dựa vào cánh cửa, ánh mắt nhìn trên người cô.
Lạc Dịch Bắc biết lời này của cô chỉ là kiếm cớ để ở phòng khách nhưng cũng không làm rõ.
Lúc cô sắp đi qua, anh vươn cánh tay lôi cô đẩy vào tường, môi mỏng nhếch lên nói “Nếu như đã trở về thì tiếp tục việc buổi chiều bị gián đoạn thôi?”
Phương Trì Hạ cứng người lại, không nghĩ đến anh còn nghĩ đến việc này.
“Sắp đi ngủ còn phải mặc lễ phục?” Nhìn vào ánh mắt anh, cô nói không được tự nhiên.
“Không sao, dù sao lát nữa cũng cởi.” Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc nói.
“…” Phương Trì Hạ bị anh làm cho không biết nói cái gì.
Thật là không biết xấu hổ!
“Vậy có thể đi rồi sao?” Buông hai cánh tay ôm cô ra, ánh mắt anh dừng trên mặt cô.
Phương Trì Hạ căn bản không phát hiện ra mình mặc bộ lễ phục kia vào có gì hấp dẫn.
Nhưng nhìn Lạc Dịch Bắc không chịu buông tha, giãy dụa một chút đi về phía tủ quần áo.
Kì thật có bộ lễ phục kia hay không đều như nhau, buổi tối anh cũng không tha cho cô.
Chẳng qua thay bộ lễ phục này chỉ để gia tăng tình thú mà thôi.
Mở tủ quần áo, lấy bộ lễ phục ra Phương Trì Hạ đem vào phòng tắm thay.
Cô có chút xấu hổ, bước chân rất nhanh, còn chút nữa là đụng phải cửa.
Đóng cửa lại, tự giam mình bên trong nhìn chằm chằm bộ đồ, cô đối với hành vi của Lạc Dịch Bắc không nói nên lời “KHẩu vị thực ác!”
Độc miệng nói một câu, đem lễ phục để bên cạnh, cho nước vào bồn tắm, để cánh hoa vào, cô vào tắm một chút.
Tốc độ tắm của cô luôn rất chậm, giống như rùa bò, luôn thích cảm giác ngâm mình trong nước, không muốn nhanh như vậy kết thúc, hai là không muốn đi ra ngoài.
Nếu như có thể cô tình nguyện giam mình bên trong.
Nhưng rõ ràng điều này là không thể.
Lạc Dịch Bắc từ trước đến nay không phải là người kiên nhẫn, ở ngoài đợi 10 phút, đã lạnh lùng nói “Cần anh đi vào giúp đỡ không?”
Lời của anh ám chỉ rất rõ ràng, cũng uy hiếp trần trụi, nếu như cô còn không ra, vậy anh liền tiến vào.
Phương Trì Hạ cũng không để ý đến anh, cửa đã khóa trái, cô không cần sợ anh.
Thư thái nằm trong bồn tắm, thân thể cô co lại, ngừng thở đem toàn bộ mình ngâm vào trong nước.
“Phương Trì Hạ, ba phút nữa em còn không ra, anh liền đi vào!” Âm thanh của Lạc Dịch Bắc từ ngoài cửa truyền đến.
Phương Trì Hạ lại cũng không có để ý. Đem cánh hoa trên mặt lấy xuống, thò đầu từ trong nước ra để hô hấp sau đó lại tiếp tục.
Lạc Dịch Bắc nhìn thời gian, ba phút trôi qua, anh từ tủ đầu giường lấy ra chùm chìa khóa, vài bước đi đến cửa phòng tắm.
Đi đến cửa, cắm chìa khóa vào, chuyển động, cửa đóng chặt liền bị mở ra.
Phương Trì Hạ còn ở trong nước nghe thấy tiếng động, giật mình, đầu “Rầm ào ào” một tiếng từ trong nước chui ra.
“Vừa rồi anh đã nhắc nhở em.” Lạc Dịch Bắc ung dung dựa vào cánh cửa, ánh mắt nhìn trên người cô.