Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145: Kết hôn (end)
Doãn Minh Dương một mạch chạy về Doãn gia, trên đường đi, anh có nói với Thanh Mộc Tinh về những chuyện xảy ra khi cô không có mặt.
Nghe tin Doãn Minh Tuấn vì đỡ đạn cho Tịnh Lan mà qua đời, Thanh Mộc Tinh nuối tiếc không thôi. Lúc trước có gặp qua, cô rất có thiện cảm với cậu ấy, nhưng không ngờ một người lương thiện vô tội đến thế lại bị ông trời trừng phạt vì tội ác của mẹ mình.
Doãn Minh Dương muốn không khí Doãn gia không chìm vào tĩnh mịch nên một mạch chạy thẳng đến Doãn gia, đem con dâu của bọn họ về nhà.
Không hẹn nhưng chẳng biết vì sao mọi người đều tập hợp lại xem chừng khá khắn khít.
Vừa mở cửa ra, cả phòng khách đều im bặt. Vừa thấy cô, Dương Nhạc Nhung đã đi nhanh đến mỉm cười.
"Tinh Tinh!"
Cô đứng hình mất mấy giây xem xét bà từ trên xuống dưới không thể ngờ.
"Dì Dương! Dì...đã khỏi bệnh rồi?"
Vui mừng ôm cô vào lòng, bà thật sự rất thích đứa con dâu này của mình, không chỉ khi tĩnh táo mà cả khi ngu ngơ, Dương Nhạc Nhung vẫn như thế, suốt ngày dính cạnh Thanh Mộc Tinh hơn cả con trai mình.
"Dì Dương gì chứ, phải gọi là mẹ, có biết chưa?"
Cô ngại ngần nhỏ giọng.
"Dạ mẹ!"
Bà cười tươi rối khoái chí.
"Con dâu yêu quý của mẹ thật ngoan!"
Từ đâu, một giọng mỉa mai vang lên.
"Haizzz! Đúng là con gái như bát nước đổ đi, giờ đã có mẹ chồng rồi, làm sao mà nhớ đến người mẹ này nữa!"
Thanh Mộc Tinh trợn tròn mắt nhìn về phía ghế, cô liền chạy đến nhào vào lòng Diệp Hạ Mai như một đứa trẻ òa khóc.
"Mẹ! Mẹ về với con rồi!"
Dịu dàng xoa đầu con gái, bà cười hiền từ.
"Cái con bé này sắp lấy chồng rồi mà vẫn trẻ con như ngày nào!"
Thấy Thanh Thiên ngồi kế bên mẹ mình, Thanh Mộc Tinh bất ngờ, đoán được đôi chút nhìn mẹ mình, bà giải thích.
"Ừm...ba và mẹ đã làm hòa rồi!"
Sợ con gái phản đối, Thanh Thiên Hạo có chút sốt ruột nhưng không ngờ Thanh Mộc Tinh rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Ông thở phào nhẹ nhõm xoa đầu con gái của mình.
"Tinh Tinh! Nghe nói con mất tích suốt mấy tháng qua, nói cho ba nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Doãn Minh Dương ngồi xuống ghế cùng mọi người, thay cô giải thích mọi chuyện. Vương Lệ xót xa cho cháu dâu.
"Cũng may con bé bình an vô sự, tất cả đều tại Doãn gia không bảo vệ tốt cho Tinh Tinh mong mọi người thứ lỗi!"
Diệp Hạ Mai ái ngại.
"Bác nói gì vậy? Chuyện này đâu ai lường trước được, bây giờ Tinh Tinh đã trở về rồi, con mong con bé sẽ là một đứa con dâu tốt, nếu con bé có làm gì sai sót mong mọi người có thể thứ lỗi!"
Dương Nhạc Nhung xua tay.
"Chị xuôi thật khéo lo, tôi không có cổ hủ như mấy người xưa mẹ chồng nàng dâu gì đó đâu. Chỉ cần Tinh Tinh làm con dâu tôi, không cần động một ngón tay vào bất cứ việc gì, chỉ ở nhà hưởng thụ là được!"
Doãn Minh Hải cũng góp chút tiếng nói.
"Đúng thế! Nhiệm vụ duy nhất của con bé chỉ là mau chóng sinh cháu cho chúng tôi bế là được!"
Nghe ông nói, Thanh Mộc Tinh chột dạ cuối mặt, mới nhớ đến việc mang thai chỉ có Doãn Minh Dương, Tần Gia Vỹ và Giang Cầm biết thôi.
Anh nở nụ cười quan sát nét mặt đáng yêu của cô, cất lời.
"Thật ra Tinh Tinh đã mang thai rồi!"
"Cái gì?"
Người phản ứng đầu tiên đó chính là Vương Lệ, bà dùng đôi mắt không thể ngờ nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Con bé...thật sự có thai rồi?"
Cô nhẹ gật đầu. Mọi người vui vẻ không thôi thay phiên hỏi cô.
Diệp Hạ Mai siết chặt bàn tay con gái vui mừng.
"Con mang thai bao lâu rồi?"
"Hơn ba tháng rồi ạ!"
Dương Nhạc Nhung ngồi kế bên Doãn Minh Dương đẩy tay thúc giục anh.
"Còn không mau cưới con nhà gái người ta, con định đợi đến khi nào?"
Tâm trạng anh không tệ nói với mọi người.
"Vậy mọi người sắp xếp giúp con ngày gần nhất nhé! Con muốn càng nhanh càng tốt. Gửi thiệp mời đến toàn bộ công ty trong nước, nhà báo đều có thể vào. Phải tổ chức một lễ cưới linh đình nhất để rước Tinh Tinh vào nhà!"
Doãn Minh Hải vỗ vai con trai tán thưởng.
"Hay lắm, đúng là con của ba!"
...
______________________
Lễ đường tràn đầy các loại hoa muôn màu muôn vẻ. Mọi người được mời đều đổ vồn đứng dưới bục sân khấu nói chuyện tán gẫu trong vô cùng vui vẻ.
"Bỗng dưng ánh sáng tắt hẳn đi thay thế bằng thứ ánh vàng ấm áp. MC vui vẻ bước ra sân khấu nói vài lời diễn dẫn khiến cho sân khấu càng hăng hái hơn, vài câu là đến vấn đề chính đón chào cô dâu xinh đẹp của chúng ta.
Cánh cửa khép chặt dần dần được mở ra.
Thanh Mộc Tinh khoát trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, có thiếc kế cắt xén hoa hồng trước ngực khóe léo che đi vòng một quyến rũ, thân áo cũng được điểm xuyến vô số hạt kim cương lấp lánh, chói lóa.
Tuy mang thai đã hơn ba tháng nhưng bụng cô không quá to, vẫn còn nhỏ so với người khác.
Chiếc váy tuy bồng bềnh nhưng không quá nặng nề khiến Thanh Mộc Tinh rất thoải mái, đây là thành quả chính tay Doãn Minh Dương thiết kế riêng cho cô.
Thanh Thiên Hạo dắt tay con gái dần bước đi trên thảm đỏ, tiếng nhạc du dương của lễ cưới vang lên càng tô thêm vẻ lãng mạng.
Những bước đi dần dần đến hạnh phúc của cuộc đời, Thanh Thiên Hạo trao tay con gái mình cho Doãn Minh Dương rồi cất lời.
"Ba giao lại con gái bảo bối của mình cho con, nhớ phải chăm sóc con bé thật tốt đấy!"
Khóe mi ông đo đỏ nhìn con gái mình luyết tiếc, Thanh Mộc Tinh không kiềm được càm xúc vỡ òa ôm lấy Thanh Thiên Hạo khóc nấc lên.
"Ba!"
Vỗ lưng con gái an ủi.
"Được rồi, xem con kìa! Ngày vui mà khóc đến thế này thật xấu, giống hệt lúc nhỏ!"
Lau đi nước mắt cho con gái, ông bảo.
"Đi theo chồng con đi nào!"
Bàn tay anh và cô đan vào nhau, hai đôi mắt nhìn đối phương hiện lên ý cười.
Một đôi cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa đang cùng nhau tiến về phía cha xứ.
Máy ảnh lia đến liên tục chụp hình, quay trực tiếp lễ cưới náo động cả giới truyền thông lẫn chính trị lên truyền hình trực tiếp.
Cả hai cùng đọc lời tuyên thệ, hứa cùng sống bên nhau suốt đời suốt kiếp mãi không chia lìa.
Nhẫn đã trao tay, tình yêu sớm đã định sẵn là đối phương. Cả hai trao cho nhau nụ hôn tràn đầy ngọt ngào cùng xúc động.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, hai trái tim cùng chung một nhịp đập, luôn hướng về nhau đã biến một tình yêu vốn dĩ tan vỡ hình thành trở lại.
Gần 9 năm, một chặn đường xa cách cũng tràn đầy chong gai, nhưng hai người đã chứng minh được tình yêu của họ cao lớn đến nhường nào. Mặc dù có hiều lầm, có chia ly, nhưng đó chỉ là thứ gia vị để nêm nếm cho tình yêu của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh càng thêm mặn nồng và bền chặt.
Nghe tin Doãn Minh Tuấn vì đỡ đạn cho Tịnh Lan mà qua đời, Thanh Mộc Tinh nuối tiếc không thôi. Lúc trước có gặp qua, cô rất có thiện cảm với cậu ấy, nhưng không ngờ một người lương thiện vô tội đến thế lại bị ông trời trừng phạt vì tội ác của mẹ mình.
Doãn Minh Dương muốn không khí Doãn gia không chìm vào tĩnh mịch nên một mạch chạy thẳng đến Doãn gia, đem con dâu của bọn họ về nhà.
Không hẹn nhưng chẳng biết vì sao mọi người đều tập hợp lại xem chừng khá khắn khít.
Vừa mở cửa ra, cả phòng khách đều im bặt. Vừa thấy cô, Dương Nhạc Nhung đã đi nhanh đến mỉm cười.
"Tinh Tinh!"
Cô đứng hình mất mấy giây xem xét bà từ trên xuống dưới không thể ngờ.
"Dì Dương! Dì...đã khỏi bệnh rồi?"
Vui mừng ôm cô vào lòng, bà thật sự rất thích đứa con dâu này của mình, không chỉ khi tĩnh táo mà cả khi ngu ngơ, Dương Nhạc Nhung vẫn như thế, suốt ngày dính cạnh Thanh Mộc Tinh hơn cả con trai mình.
"Dì Dương gì chứ, phải gọi là mẹ, có biết chưa?"
Cô ngại ngần nhỏ giọng.
"Dạ mẹ!"
Bà cười tươi rối khoái chí.
"Con dâu yêu quý của mẹ thật ngoan!"
Từ đâu, một giọng mỉa mai vang lên.
"Haizzz! Đúng là con gái như bát nước đổ đi, giờ đã có mẹ chồng rồi, làm sao mà nhớ đến người mẹ này nữa!"
Thanh Mộc Tinh trợn tròn mắt nhìn về phía ghế, cô liền chạy đến nhào vào lòng Diệp Hạ Mai như một đứa trẻ òa khóc.
"Mẹ! Mẹ về với con rồi!"
Dịu dàng xoa đầu con gái, bà cười hiền từ.
"Cái con bé này sắp lấy chồng rồi mà vẫn trẻ con như ngày nào!"
Thấy Thanh Thiên ngồi kế bên mẹ mình, Thanh Mộc Tinh bất ngờ, đoán được đôi chút nhìn mẹ mình, bà giải thích.
"Ừm...ba và mẹ đã làm hòa rồi!"
Sợ con gái phản đối, Thanh Thiên Hạo có chút sốt ruột nhưng không ngờ Thanh Mộc Tinh rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt quá rồi!"
Ông thở phào nhẹ nhõm xoa đầu con gái của mình.
"Tinh Tinh! Nghe nói con mất tích suốt mấy tháng qua, nói cho ba nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Doãn Minh Dương ngồi xuống ghế cùng mọi người, thay cô giải thích mọi chuyện. Vương Lệ xót xa cho cháu dâu.
"Cũng may con bé bình an vô sự, tất cả đều tại Doãn gia không bảo vệ tốt cho Tinh Tinh mong mọi người thứ lỗi!"
Diệp Hạ Mai ái ngại.
"Bác nói gì vậy? Chuyện này đâu ai lường trước được, bây giờ Tinh Tinh đã trở về rồi, con mong con bé sẽ là một đứa con dâu tốt, nếu con bé có làm gì sai sót mong mọi người có thể thứ lỗi!"
Dương Nhạc Nhung xua tay.
"Chị xuôi thật khéo lo, tôi không có cổ hủ như mấy người xưa mẹ chồng nàng dâu gì đó đâu. Chỉ cần Tinh Tinh làm con dâu tôi, không cần động một ngón tay vào bất cứ việc gì, chỉ ở nhà hưởng thụ là được!"
Doãn Minh Hải cũng góp chút tiếng nói.
"Đúng thế! Nhiệm vụ duy nhất của con bé chỉ là mau chóng sinh cháu cho chúng tôi bế là được!"
Nghe ông nói, Thanh Mộc Tinh chột dạ cuối mặt, mới nhớ đến việc mang thai chỉ có Doãn Minh Dương, Tần Gia Vỹ và Giang Cầm biết thôi.
Anh nở nụ cười quan sát nét mặt đáng yêu của cô, cất lời.
"Thật ra Tinh Tinh đã mang thai rồi!"
"Cái gì?"
Người phản ứng đầu tiên đó chính là Vương Lệ, bà dùng đôi mắt không thể ngờ nhìn Thanh Mộc Tinh.
"Con bé...thật sự có thai rồi?"
Cô nhẹ gật đầu. Mọi người vui vẻ không thôi thay phiên hỏi cô.
Diệp Hạ Mai siết chặt bàn tay con gái vui mừng.
"Con mang thai bao lâu rồi?"
"Hơn ba tháng rồi ạ!"
Dương Nhạc Nhung ngồi kế bên Doãn Minh Dương đẩy tay thúc giục anh.
"Còn không mau cưới con nhà gái người ta, con định đợi đến khi nào?"
Tâm trạng anh không tệ nói với mọi người.
"Vậy mọi người sắp xếp giúp con ngày gần nhất nhé! Con muốn càng nhanh càng tốt. Gửi thiệp mời đến toàn bộ công ty trong nước, nhà báo đều có thể vào. Phải tổ chức một lễ cưới linh đình nhất để rước Tinh Tinh vào nhà!"
Doãn Minh Hải vỗ vai con trai tán thưởng.
"Hay lắm, đúng là con của ba!"
...
______________________
Lễ đường tràn đầy các loại hoa muôn màu muôn vẻ. Mọi người được mời đều đổ vồn đứng dưới bục sân khấu nói chuyện tán gẫu trong vô cùng vui vẻ.
"Bỗng dưng ánh sáng tắt hẳn đi thay thế bằng thứ ánh vàng ấm áp. MC vui vẻ bước ra sân khấu nói vài lời diễn dẫn khiến cho sân khấu càng hăng hái hơn, vài câu là đến vấn đề chính đón chào cô dâu xinh đẹp của chúng ta.
Cánh cửa khép chặt dần dần được mở ra.
Thanh Mộc Tinh khoát trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, có thiếc kế cắt xén hoa hồng trước ngực khóe léo che đi vòng một quyến rũ, thân áo cũng được điểm xuyến vô số hạt kim cương lấp lánh, chói lóa.
Tuy mang thai đã hơn ba tháng nhưng bụng cô không quá to, vẫn còn nhỏ so với người khác.
Chiếc váy tuy bồng bềnh nhưng không quá nặng nề khiến Thanh Mộc Tinh rất thoải mái, đây là thành quả chính tay Doãn Minh Dương thiết kế riêng cho cô.
Thanh Thiên Hạo dắt tay con gái dần bước đi trên thảm đỏ, tiếng nhạc du dương của lễ cưới vang lên càng tô thêm vẻ lãng mạng.
Những bước đi dần dần đến hạnh phúc của cuộc đời, Thanh Thiên Hạo trao tay con gái mình cho Doãn Minh Dương rồi cất lời.
"Ba giao lại con gái bảo bối của mình cho con, nhớ phải chăm sóc con bé thật tốt đấy!"
Khóe mi ông đo đỏ nhìn con gái mình luyết tiếc, Thanh Mộc Tinh không kiềm được càm xúc vỡ òa ôm lấy Thanh Thiên Hạo khóc nấc lên.
"Ba!"
Vỗ lưng con gái an ủi.
"Được rồi, xem con kìa! Ngày vui mà khóc đến thế này thật xấu, giống hệt lúc nhỏ!"
Lau đi nước mắt cho con gái, ông bảo.
"Đi theo chồng con đi nào!"
Bàn tay anh và cô đan vào nhau, hai đôi mắt nhìn đối phương hiện lên ý cười.
Một đôi cô dâu chú rể xứng đôi vừa lứa đang cùng nhau tiến về phía cha xứ.
Máy ảnh lia đến liên tục chụp hình, quay trực tiếp lễ cưới náo động cả giới truyền thông lẫn chính trị lên truyền hình trực tiếp.
Cả hai cùng đọc lời tuyên thệ, hứa cùng sống bên nhau suốt đời suốt kiếp mãi không chia lìa.
Nhẫn đã trao tay, tình yêu sớm đã định sẵn là đối phương. Cả hai trao cho nhau nụ hôn tràn đầy ngọt ngào cùng xúc động.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, hai trái tim cùng chung một nhịp đập, luôn hướng về nhau đã biến một tình yêu vốn dĩ tan vỡ hình thành trở lại.
Gần 9 năm, một chặn đường xa cách cũng tràn đầy chong gai, nhưng hai người đã chứng minh được tình yêu của họ cao lớn đến nhường nào. Mặc dù có hiều lầm, có chia ly, nhưng đó chỉ là thứ gia vị để nêm nếm cho tình yêu của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh càng thêm mặn nồng và bền chặt.