Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Bị hãm hại
Buổi sáng trước ngày sinh nhật của Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh đã bao trọn công viên Lạc Ái, đang cùng một tốp người chuẩn bị tươm tấc mọi thứ làm nên buổi tiệc sinh nhật nhỏ dành tặng chồng tương lai.
Hai cặp vợ chồng Lâm Vũ, Phương An Nhiên và Hàn Minh Triết, Lăng Linh Sương cũng đến đây. Nhìn Thanh Mộc Tinh đang chỉ điểm cho người khác trang trí còn mình thì làm gì đó với những cái bong bóng, Hàn Minh Triết ganh tị.
"Doãn Minh Dương đúng là có số hưởng, đâu có như anh!"
Lăng Linh Sương nheo mi.
"Ý anh là gì?"
Hàn Minh Triết cười hì hì nịnh nọt.
"Anh nào có ý gì! Em đói chưa, anh nhờ người đem đồ ăn đến!"
Cô lắc đầu bảo chưa đói rồi lại gần Thanh Mộc Tinh xem cô làm gì.
Lâm Vũ và Phương An Nhiên đang dùng bút lông vẽ đầy tên của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh lên bong bóng, còn có tâm đặt hình trái tim ở giữa tên họ.
Năm người cùng nhau nói cười vui vẻ.
...
Làm đến xế chiều, Thanh Mộc Tinh về nhà, sửa soạn bản thân cho thật xinh đẹp.
Ngắm mình trong bộ váy màu hồng trước gương, khuôn miệng xinh đẹp mỉm cười thỏa mãn.
Khi cô chuẩn bị lên xe đã là 6 giờ tối, Thanh Mộc Tinh đoán chừng Doãn Minh Dương sắp đến nơi.
Cô khởi động xe bắt đầu chạy đi, đến một khúc cua, theo quán tính là đạp chân thắng lại nhưng thật kì lạ, chiếc xe vẫn chuyển động không hề chậm đi một chút nào.
Thanh Mộc Tinh hoảng hồn xoay tay lái, chiếc xe nhõng hai bánh bên phải lên quanh qua khúc cua, cũng may là không bị gì nhưng sao thế này? Chân thắng không ăn làm sao mà dừng xe được?
Chưa hết lo sợ thì bên tai nghe thấy tiếng tít tít nhỏ, càng lúc càng lớn. Thanh Mộc Tinh có dự cảm không lành, nhìn xuống ghế mình thì toàn là những sợi dây xanh đỏ chằn chịt. Mất mấy giây mới nhận ra nó, sợ hãi hét lên một tiếng.
Sao trong xe cô lại có bơm? Chẳng lẽ có người đang âm thầm hãi hại mình?
Thời gian trên trái bơm chỉ còn lại 10 phút.
Thanh Mộc Tinh hoảng loạn khóc nức nỡ gào thét.
"Có ai không? Làm ơn cứu tôi!"
Vì con đường này không phải là đại lộ, còn đang là đêm khuya nên rất vắng, dù cô có hét lớn đến thế nào cũng chẳng ai nghe.
Lại đến một lúc cua khác, lần này Thanh Mộc Tinh không kịp trở tay, chiếc xe lập tức lao thẳng xuống dốc.
__________________
Doãn Minh Dương vừa xuống máy may thì đã được Lục Tấn đưa đến công viên Lạc Ái theo lời chỉ định của Thanh Mộc Tinh.
Anh cũng biết hôm nay là ngày gì, không đoán cũng biết cô gái của anh sắp cho anh một bất ngờ đây mà.
Công viên hiện giờ không một bóng người, Doãn Minh Dương nhìn xung quanh một lúc toàn là màu đen kịch.
Lục Tấn nói với anh.
"Thiếu phu nhân bảo cậu đi đến phía hồ nước bên trong!"
Doãn Minh Dương gật đầu, đạo mạo sải bước đi vào.
Đã hơn 5 năm anh không đến đây, lúc trước chính là một kỉ niệm buồn, chắc rằng bây giờ Thanh Mộc Tinh muốn xin lỗi anh về chuyện ngày hôm đó.
Đến nơi, xung quanh vẫn là một màu đen, đột nhiên ánh đèn nhiều màu đồng loạt chớp chớp hiện ra trước mắt.
Phía trước còn được dựng một khung ảnh của anh và dòng chữ "Happy birthday Minh Dương" rất to.
Xung quanh có rất nhiều bong bóng hình trái tim muôn màu muôn vẻ đều khắc tên hai người, dưới đất có rất nhiều hoa hồng rãi đầy đất.
Doãn Minh Dương cong môi hạnh phúc, loay hoay tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé mà anh ngày đêm mong nhớ.
Lúc này bốn người đằng sau khung hình nhốn nháo lên, Lăng Linh Sương nhăn mặt.
"Đừng nói là Tinh Tinh lo sửa soạn rồi quên mất giờ luôn đó chứ?"
Phương An Nhiên lắc đầu.
"Cậu ấy không có tính nết như vậy đâu, chắc là có việc nên đến trễ, đành để Doãn tổng chờ một chút vậy!"
...
Bỗng dưng một cái bong bóng rớt xuống đất, Doãn Minh Dương bước đến nhặt nó lên ngắm nhìn, nhận thấy có gì đó bên trong, tò mò dùng tay đập bể.
Hai cặp vợ chồng Lâm Vũ, Phương An Nhiên và Hàn Minh Triết, Lăng Linh Sương cũng đến đây. Nhìn Thanh Mộc Tinh đang chỉ điểm cho người khác trang trí còn mình thì làm gì đó với những cái bong bóng, Hàn Minh Triết ganh tị.
"Doãn Minh Dương đúng là có số hưởng, đâu có như anh!"
Lăng Linh Sương nheo mi.
"Ý anh là gì?"
Hàn Minh Triết cười hì hì nịnh nọt.
"Anh nào có ý gì! Em đói chưa, anh nhờ người đem đồ ăn đến!"
Cô lắc đầu bảo chưa đói rồi lại gần Thanh Mộc Tinh xem cô làm gì.
Lâm Vũ và Phương An Nhiên đang dùng bút lông vẽ đầy tên của Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh lên bong bóng, còn có tâm đặt hình trái tim ở giữa tên họ.
Năm người cùng nhau nói cười vui vẻ.
...
Làm đến xế chiều, Thanh Mộc Tinh về nhà, sửa soạn bản thân cho thật xinh đẹp.
Ngắm mình trong bộ váy màu hồng trước gương, khuôn miệng xinh đẹp mỉm cười thỏa mãn.
Khi cô chuẩn bị lên xe đã là 6 giờ tối, Thanh Mộc Tinh đoán chừng Doãn Minh Dương sắp đến nơi.
Cô khởi động xe bắt đầu chạy đi, đến một khúc cua, theo quán tính là đạp chân thắng lại nhưng thật kì lạ, chiếc xe vẫn chuyển động không hề chậm đi một chút nào.
Thanh Mộc Tinh hoảng hồn xoay tay lái, chiếc xe nhõng hai bánh bên phải lên quanh qua khúc cua, cũng may là không bị gì nhưng sao thế này? Chân thắng không ăn làm sao mà dừng xe được?
Chưa hết lo sợ thì bên tai nghe thấy tiếng tít tít nhỏ, càng lúc càng lớn. Thanh Mộc Tinh có dự cảm không lành, nhìn xuống ghế mình thì toàn là những sợi dây xanh đỏ chằn chịt. Mất mấy giây mới nhận ra nó, sợ hãi hét lên một tiếng.
Sao trong xe cô lại có bơm? Chẳng lẽ có người đang âm thầm hãi hại mình?
Thời gian trên trái bơm chỉ còn lại 10 phút.
Thanh Mộc Tinh hoảng loạn khóc nức nỡ gào thét.
"Có ai không? Làm ơn cứu tôi!"
Vì con đường này không phải là đại lộ, còn đang là đêm khuya nên rất vắng, dù cô có hét lớn đến thế nào cũng chẳng ai nghe.
Lại đến một lúc cua khác, lần này Thanh Mộc Tinh không kịp trở tay, chiếc xe lập tức lao thẳng xuống dốc.
__________________
Doãn Minh Dương vừa xuống máy may thì đã được Lục Tấn đưa đến công viên Lạc Ái theo lời chỉ định của Thanh Mộc Tinh.
Anh cũng biết hôm nay là ngày gì, không đoán cũng biết cô gái của anh sắp cho anh một bất ngờ đây mà.
Công viên hiện giờ không một bóng người, Doãn Minh Dương nhìn xung quanh một lúc toàn là màu đen kịch.
Lục Tấn nói với anh.
"Thiếu phu nhân bảo cậu đi đến phía hồ nước bên trong!"
Doãn Minh Dương gật đầu, đạo mạo sải bước đi vào.
Đã hơn 5 năm anh không đến đây, lúc trước chính là một kỉ niệm buồn, chắc rằng bây giờ Thanh Mộc Tinh muốn xin lỗi anh về chuyện ngày hôm đó.
Đến nơi, xung quanh vẫn là một màu đen, đột nhiên ánh đèn nhiều màu đồng loạt chớp chớp hiện ra trước mắt.
Phía trước còn được dựng một khung ảnh của anh và dòng chữ "Happy birthday Minh Dương" rất to.
Xung quanh có rất nhiều bong bóng hình trái tim muôn màu muôn vẻ đều khắc tên hai người, dưới đất có rất nhiều hoa hồng rãi đầy đất.
Doãn Minh Dương cong môi hạnh phúc, loay hoay tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé mà anh ngày đêm mong nhớ.
Lúc này bốn người đằng sau khung hình nhốn nháo lên, Lăng Linh Sương nhăn mặt.
"Đừng nói là Tinh Tinh lo sửa soạn rồi quên mất giờ luôn đó chứ?"
Phương An Nhiên lắc đầu.
"Cậu ấy không có tính nết như vậy đâu, chắc là có việc nên đến trễ, đành để Doãn tổng chờ một chút vậy!"
...
Bỗng dưng một cái bong bóng rớt xuống đất, Doãn Minh Dương bước đến nhặt nó lên ngắm nhìn, nhận thấy có gì đó bên trong, tò mò dùng tay đập bể.