Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123: Rời khỏi tiền môn
Ở nơi đây, Cung Dực cùng Tô Tuyết chờ đợi Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh mòn mỏi cả một buổi.
Nhìn những con bò cạp đứng uy nghiêm, Tô Tuyết thở than.
"Haizzz! Không biết hai người họ ra sao rồi, lo chết được!"
Cung Dực đặt tay lên vai Tô Tuyết cất lời.
"Em yên tâm, từ đây vào sâu bên trong không có cạm bẫy gì nữa đâu!"
Vừa kết thúc câu, vách đá trước mặt họ đã mở ra. Doãn Minh Dương cùng Thanh Mộc Tinh đỡ một người phụ nữ, đầu tóc rối bù xù, thân thể toàn là đất, những chỗ có cả cây con đang mọc ra mà to mắt.
Tô Tuyết cất lời.
"Đây là dì cô sao Tinh Tinh?"
Thanh Mộc Tinh e dè lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Thấy khuôn mặt kì lạ của Doãn Minh Dương nhìn người phụ nữ, Cung Dực nheo mi khó hiểu.
Hắn cất lời chào con bò cạp chúa kia một tiếng sau đó cùng đi ra khỏi nơi đây.
Vì đã biết được tất cả cách giải những cái bẫy đó, họ đã ra khỏi nơi đây thành công.
Rời khỏi cái hang động chật hẹp, thấy lại được nguồn ánh sáng tươi mới, bọn họ thoải mái vô cùng, còn Dương Nhạc Nhung đã quen dần với nơi tăm tối bên trong nên rất sợ hãi ôm lấy Doãn Minh Dương che mắt.
"Sáng...sáng quá!"
Vỗ lấy lưng bà, anh dịu dàng cất lời.
"Mẹ đừng sợ, có con ở đây!"
"Cái gì?"
Cung Dực kinh ngạc nhìn Doãn Minh Dương, cậu ta vừa gọi người phụ nữ này là mẹ sao?
Thanh Mộc Tinh biết hắn nghĩ gì, cô nói.
"Đi ra khỏi đây, tôi sẽ giải thích với hai người!"
Khu rừng vô cùng tươi mới, dường như thời gian đang là buổi sáng, vậy bọn họ đã ở trong hầm Tiền Môn từ hôm qua đến giờ.
Đi một lúc, mọi người nghĩ ngơi một lát, Doãn Minh Dương đưa một chai nước cho Thanh Mộc Tinh bảo cô uống, rồi mở nấp một chai khác, vén những sợi tóc bù xù của Dương Nhạc Nhung ra đằng sau.
Anh dùng khăn giấy lau mặt cho mẹ mình, hết cuộn này đến cuộn khác vẫn không lau sạch hết bùn đất, nhưng bây giờ đã thấy rõ khuôn mặt của Dương Nhạc Nhung hơn lúc nảy.
Bà bị nhốt trong Tiền Môn, bỏ quên hơn 25 năm qua nên khuôn mặt đã già đi hơn cả tuổi tác, nếp nhăn xuất hiện rất nhiều nhưng vẻ đẹp kinh diễm lúc xưa không hoàn toàn biến mất.
Dịu dàng đưa chai nước lên miệng bà, anh chầm chậm vỗ ngực cho mẹ mình không bị sặc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Doãn Minh Dương, bà chau mày hỏi.
"Minh Hải! Minh Dương...Minh Dương đâu? Con của chúng ta đâu rồi?"
Nắm lấy ta bà, anh cất lời.
"Mẹ! Là con đây, con là con của mẹ, Minh Dương của mẹ đây!"
Dương Nhạc Nhung hoảng hốt khóc òa lên.
"Không! Minh Dương...Minh Dương bị người xấu bắt đi rồi, hức! Con của tôi bị người xấu bắt đi rồi!"
Nhìn dáng vẻ thảm thương của bà, Doãn Minh Dương rất đau lòng, mẹ anh suốt hơn hai mươi năm qua vẫn nhớ về anh, còn anh không hề biết sự tồn tại của bà ấy.
Mặc kệ người bà ấy bẩn thỉu ra sau, Doãn Minh Dương không để tâm đến ôm bà khóc nức nở.
"Mẹ, Mẹ ơi! Con ở đây! Con không bị ai bắt đi hết. Mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ bảo vệ mẹ tốt, không cho người xấu làm hại mẹ nữa!"
Nhìn hai mẹ con họ, Thanh Mộc Tinh không kìm được nước mắt còn Cung Dực và Tô Tuyết cùng nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thương xen lẫn kinh ngạc.
...
Đến khi ra khỏi đây trời đã rực nắng. Cung Dực là người lái xe còn Tô Tuyết ngồi ở ghế phụ, hàng ghế sau Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh cho Dương Nhạc Nhung ngồi giữa.
Nhìn dáng vẻ thẩn hờ lẩm bẩm của mẹ mình, Doãn Minh Dương vô cùng lo lắng, chắc rằng bà bị nhốt 25 năm ở trong cái động tăm tối kia, tinh thần đã không còn bình thường, nghĩ đến những gì mẹ mình phải chịu đựng, lòng anh nhói đau khôn xiết.
Ánh mắt Dương Nhạc Nhung bỗng nhìn thấy Thanh Mộc Tinh, bà nhìn cô không hề chớp mắt làm cô có chút sợ sệt trong lòng, cô nuốt nước bọt hỏi.
"Dì à? Dì sao thế?"
Bà ấy vẫn nhìn cô chằm chằm, trong đầu chỉ nghĩ đến cô gái trước mắt vô cùng xinh đep không nhịn được đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Thanh Mộc Tinh bị bà làm cho đơ cả người, sau một lúc nắm bàn tay của Dương Nhạc Nhung đang đặt trên mặt mình mỉm cười, có vẻ bà ấy rất thích cô.
Nghĩ đến mẹ chồng tương lai có thiện cảm với mình, lòng cô vô cùng vui vẻ, ánh mắt chứa đầy niềm vui nhìn Doãn Minh Dương, anh cũng cong môi đáp lại cô.
Nhìn hai người phụ nữ anh yêu quý nhất trước mắt, đáy lòng Doãn Minh Dương vô cùng ấm áp, thầm tự nhủ rằng sẽ bảo vệ thật tốt hai người bọn họ.
Nhìn những con bò cạp đứng uy nghiêm, Tô Tuyết thở than.
"Haizzz! Không biết hai người họ ra sao rồi, lo chết được!"
Cung Dực đặt tay lên vai Tô Tuyết cất lời.
"Em yên tâm, từ đây vào sâu bên trong không có cạm bẫy gì nữa đâu!"
Vừa kết thúc câu, vách đá trước mặt họ đã mở ra. Doãn Minh Dương cùng Thanh Mộc Tinh đỡ một người phụ nữ, đầu tóc rối bù xù, thân thể toàn là đất, những chỗ có cả cây con đang mọc ra mà to mắt.
Tô Tuyết cất lời.
"Đây là dì cô sao Tinh Tinh?"
Thanh Mộc Tinh e dè lắc đầu nhưng không nói gì thêm.
Thấy khuôn mặt kì lạ của Doãn Minh Dương nhìn người phụ nữ, Cung Dực nheo mi khó hiểu.
Hắn cất lời chào con bò cạp chúa kia một tiếng sau đó cùng đi ra khỏi nơi đây.
Vì đã biết được tất cả cách giải những cái bẫy đó, họ đã ra khỏi nơi đây thành công.
Rời khỏi cái hang động chật hẹp, thấy lại được nguồn ánh sáng tươi mới, bọn họ thoải mái vô cùng, còn Dương Nhạc Nhung đã quen dần với nơi tăm tối bên trong nên rất sợ hãi ôm lấy Doãn Minh Dương che mắt.
"Sáng...sáng quá!"
Vỗ lấy lưng bà, anh dịu dàng cất lời.
"Mẹ đừng sợ, có con ở đây!"
"Cái gì?"
Cung Dực kinh ngạc nhìn Doãn Minh Dương, cậu ta vừa gọi người phụ nữ này là mẹ sao?
Thanh Mộc Tinh biết hắn nghĩ gì, cô nói.
"Đi ra khỏi đây, tôi sẽ giải thích với hai người!"
Khu rừng vô cùng tươi mới, dường như thời gian đang là buổi sáng, vậy bọn họ đã ở trong hầm Tiền Môn từ hôm qua đến giờ.
Đi một lúc, mọi người nghĩ ngơi một lát, Doãn Minh Dương đưa một chai nước cho Thanh Mộc Tinh bảo cô uống, rồi mở nấp một chai khác, vén những sợi tóc bù xù của Dương Nhạc Nhung ra đằng sau.
Anh dùng khăn giấy lau mặt cho mẹ mình, hết cuộn này đến cuộn khác vẫn không lau sạch hết bùn đất, nhưng bây giờ đã thấy rõ khuôn mặt của Dương Nhạc Nhung hơn lúc nảy.
Bà bị nhốt trong Tiền Môn, bỏ quên hơn 25 năm qua nên khuôn mặt đã già đi hơn cả tuổi tác, nếp nhăn xuất hiện rất nhiều nhưng vẻ đẹp kinh diễm lúc xưa không hoàn toàn biến mất.
Dịu dàng đưa chai nước lên miệng bà, anh chầm chậm vỗ ngực cho mẹ mình không bị sặc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Doãn Minh Dương, bà chau mày hỏi.
"Minh Hải! Minh Dương...Minh Dương đâu? Con của chúng ta đâu rồi?"
Nắm lấy ta bà, anh cất lời.
"Mẹ! Là con đây, con là con của mẹ, Minh Dương của mẹ đây!"
Dương Nhạc Nhung hoảng hốt khóc òa lên.
"Không! Minh Dương...Minh Dương bị người xấu bắt đi rồi, hức! Con của tôi bị người xấu bắt đi rồi!"
Nhìn dáng vẻ thảm thương của bà, Doãn Minh Dương rất đau lòng, mẹ anh suốt hơn hai mươi năm qua vẫn nhớ về anh, còn anh không hề biết sự tồn tại của bà ấy.
Mặc kệ người bà ấy bẩn thỉu ra sau, Doãn Minh Dương không để tâm đến ôm bà khóc nức nở.
"Mẹ, Mẹ ơi! Con ở đây! Con không bị ai bắt đi hết. Mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ bảo vệ mẹ tốt, không cho người xấu làm hại mẹ nữa!"
Nhìn hai mẹ con họ, Thanh Mộc Tinh không kìm được nước mắt còn Cung Dực và Tô Tuyết cùng nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thương xen lẫn kinh ngạc.
...
Đến khi ra khỏi đây trời đã rực nắng. Cung Dực là người lái xe còn Tô Tuyết ngồi ở ghế phụ, hàng ghế sau Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh cho Dương Nhạc Nhung ngồi giữa.
Nhìn dáng vẻ thẩn hờ lẩm bẩm của mẹ mình, Doãn Minh Dương vô cùng lo lắng, chắc rằng bà bị nhốt 25 năm ở trong cái động tăm tối kia, tinh thần đã không còn bình thường, nghĩ đến những gì mẹ mình phải chịu đựng, lòng anh nhói đau khôn xiết.
Ánh mắt Dương Nhạc Nhung bỗng nhìn thấy Thanh Mộc Tinh, bà nhìn cô không hề chớp mắt làm cô có chút sợ sệt trong lòng, cô nuốt nước bọt hỏi.
"Dì à? Dì sao thế?"
Bà ấy vẫn nhìn cô chằm chằm, trong đầu chỉ nghĩ đến cô gái trước mắt vô cùng xinh đep không nhịn được đưa tay sờ lên khuôn mặt xinh xắn của cô.
Thanh Mộc Tinh bị bà làm cho đơ cả người, sau một lúc nắm bàn tay của Dương Nhạc Nhung đang đặt trên mặt mình mỉm cười, có vẻ bà ấy rất thích cô.
Nghĩ đến mẹ chồng tương lai có thiện cảm với mình, lòng cô vô cùng vui vẻ, ánh mắt chứa đầy niềm vui nhìn Doãn Minh Dương, anh cũng cong môi đáp lại cô.
Nhìn hai người phụ nữ anh yêu quý nhất trước mắt, đáy lòng Doãn Minh Dương vô cùng ấm áp, thầm tự nhủ rằng sẽ bảo vệ thật tốt hai người bọn họ.