Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: Cứu người
Không nán lại quá lâu, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh lại tiếp tục lên đường, đoạn đường không xa không phải là một đường thẳng, mà là một khúc cua, họ cùng đi theo con đường này, trước mặt lại hiện lên một vách đá màu đen.
"Đến nơi rồi!"
Doãn Minh Dương hồi hợp nhìn vách đá trước mắt, không biết mẹ anh bao năm ở đây đã trở thành bộ dạng gì.
Thanh Mộc Tinh đặt tay mình lên vai anh an ủi, tiếp thêm động lực cho anh.
Nhưng đứng một lúc lâu, anh không biết mở cái vách đá này ra bằng cách nào, dùng tay đặt lên thử độ cứng của nó, bỗng dưng vách đá rung rinh, khói bụi bay mù mịt rồi từ từ tản ra.
Cả hai bị khói bụi làm cho ho sặc sụa một lúc.
Sau khi khói bụi tản đi, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh cùng nhìn về phía trước, đập vào mặt họ là một thân ảnh gầy gò quần áo rách rưới, thậm chí đất đá bám vào mộc đầy nấm trắng trên đó, mái tóc bù xù rối tinh rối mù không nhìn rõ mặt đang ngồi xõm dưới đất. Xung quanh có rất nhiều quần áo và chậu nước bẩn, cơm thừa dán chuột chi chít bò vào bốc mùi hôi kinh tởm.
Nhìn hình ảnh này, cô lại nhớ về giấc mơ mà mình mơ phải lúc trước, cũng là hình ảnh này, là dáng vẻ này. Như vậy những thứ linh tinh này làm Trình Chương chuẩn bị cho Dương Nhạc Nhung?
Thơ thẩn nhìn hình ảnh mẹ mình tàn tạ đến mức không thể nào hơn, Doãn Minh Dương sựng người, đôi mắt đầy thống khổ, bước chân nặng nề đi đến chỗ bà ấy.
Nghe Dương Nhạc Nhung đang lẩm bẩm gì đó, anh đứng sựng lại thu tất cả lời bà nói vào tai.
"Đừng...đừng bắt tôi, đừng bắt Minh Dương đi! Làm ơn xin các người! Minh Hải! Cứu em, cứu con chúng ta!"
Tai của anh như bị ù đi, một cổ đau đớn đâm thẳng vào trái tim, một người ít khóc như anh bây giờ cũng không kìm được lòng mà rơi nước mắt.
Mẹ anh, đây là mẹ anh. Người đưa anh đến cõi đời này. Đến lúc bị nhốt cả hơn 25 năm cũng chưa từng quên đi anh.
Lúc này, Doãn Minh Dương mới thật sự cảm nhận được tình thương của người mẹ là lớn lao như thế nào.
Quỳ rập xuống đất, anh cất một tiếng gọi rung rẫy chứa đựng bao nhiêu đau thương mất mát.
"Mẹ!"
Dương Nhạc Nhung giật mình một cái, ngẩn cái đầu bù xù nhìn về hướng Doãn Minh Dương kích động mở miệng.
"Minh...Minh Hải!"
Ngay lập tức, bà lao đến ôm lấy Doãn Minh Dương khóc to.
"Minh Hải, Minh Hải, anh đến cứu em rồi! Minh Hải, hức!"
Giọng nói bị tuổi tác làm cho khác lạ, người Dương Nhạc Nhung run rẩy dữ dội, quần áo anh bị bà ấy làm cho bẩn đi nhưng Doãn Minh Dương không thấy một chút nào gọi là ghê tỡm, dang tay ôm mẹ mình vào lòng, giọt nước mắt âm trầm lăn xuống má, lại gọi một tiếng.
"Mẹ!"
Thanh Mộc Tinh bị diễn cảnh này làm cho cảm động, mắt cũng ngân ngấn nước.
Bỗng nhìn thấy trên tay bà bị xích lại, Thanh Mộc Tinh kinh ngạc.
"Mimh Dương! Tay bà ấy bị xích lại rồi!"
Nhìn vào cổ tay của Dương Nhạc Nhung, anh cau mi.
Mẹ kiếp! Tịnh Lan dám đối xử với mẹ anh như vậy, thật khốn nạn.
Mò mẫn trong chiếc ba lô Cung Dực đưa, Doãn Minh Dương lấy ra vô số chìa khóa nhưng cái nào cũng không mở được, anh vô cùng tức tối, lấy cục đá ở cạnh đập mạnh vào dây xích kia, đến khi tay anh mỏi nhừ, trầy trụa đến chảy máu đỏ thẫm xuống cục đá, cái dây xích vẫn không ảnh hưởng gì. Doãn Minh Dương không hề bỏ cuộc, dùng hết sức lực phá vỡ nó.
Thanh Mộc Tinh cản tay anh lại khuyên ngăn.
"Minh Dương! Đủ rồi anh, chúng ta tìm cách khác thôi!"
Doãn Minh Dương thống khổ nhìn mẹ mình, trong đầu không ngừng hoãn loạn.
Bây giờ Thanh Mộc Tinh đã hiểu vì sao Trình Chương không thể đưa Dương Nhạc Nhung ra ngoài.
Tịnh Lan quả là vô nhân tính, chuyện tày trời như vậy cũng làm được, còn yên lành ngồi lên cái chức Phu nhân Doãn gia đến tận giờ mặc kệ sự sống của một con người đang ở dưới nơi tối tăm, nguy hiểm. Nếu ông trời cứ để bà ta hóng hách như thế quả là không có mắt.
Nhìn vào tấm bản đồ, Doãn Minh Dương không phát hiện được gì cả tức giận vứt nó xuống đất.
Tấm bản đồ lật về phía sau, tầm mắt Thanh Mộc Tinh thấy được những nét chữ hình thù kì lạ, bên dưới có những từ ngữ Trung Hoa, cô tò nhặt nó đọc lên.
"Động hữa tam thứ khai xích hóa!"
Doãn Minh Dương nghe được lời này của cô cũng nhìn vào hàng chữ màu đen đó, anh hiểu ra mắt sáng ngời như tìm lại được sự sống đứng dậy tiến về phía vách đá bên phải, nhìn nó bằng ánh mắt khẩn trương, hít sâu một cái rồi dùng tay mình ấn vào vách đá ba cái. Bỗng chợt, vách đá lại nứt ra làm đôi.
Bịch!
Tiếng đồ vật gì đó bị rớt xuống, Doãn Minh Dương khom người nhặt lấy nó lên, đó là một chiếc chìa khóa màu vàng ánh kim. Đáy lòng không khỏi vui sướng tiến đến phía mẹ mình.
"Để em giúp anh!"
Thanh Mộc Tinh cầm lấy tay Dương Nhạc Nhung để Doãn Minh Dương dễ mở khóa hơn.
Bặt!
Tiếng khóa xích được mở ra, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh vui mừng khôn xiết.
"Đến nơi rồi!"
Doãn Minh Dương hồi hợp nhìn vách đá trước mắt, không biết mẹ anh bao năm ở đây đã trở thành bộ dạng gì.
Thanh Mộc Tinh đặt tay mình lên vai anh an ủi, tiếp thêm động lực cho anh.
Nhưng đứng một lúc lâu, anh không biết mở cái vách đá này ra bằng cách nào, dùng tay đặt lên thử độ cứng của nó, bỗng dưng vách đá rung rinh, khói bụi bay mù mịt rồi từ từ tản ra.
Cả hai bị khói bụi làm cho ho sặc sụa một lúc.
Sau khi khói bụi tản đi, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh cùng nhìn về phía trước, đập vào mặt họ là một thân ảnh gầy gò quần áo rách rưới, thậm chí đất đá bám vào mộc đầy nấm trắng trên đó, mái tóc bù xù rối tinh rối mù không nhìn rõ mặt đang ngồi xõm dưới đất. Xung quanh có rất nhiều quần áo và chậu nước bẩn, cơm thừa dán chuột chi chít bò vào bốc mùi hôi kinh tởm.
Nhìn hình ảnh này, cô lại nhớ về giấc mơ mà mình mơ phải lúc trước, cũng là hình ảnh này, là dáng vẻ này. Như vậy những thứ linh tinh này làm Trình Chương chuẩn bị cho Dương Nhạc Nhung?
Thơ thẩn nhìn hình ảnh mẹ mình tàn tạ đến mức không thể nào hơn, Doãn Minh Dương sựng người, đôi mắt đầy thống khổ, bước chân nặng nề đi đến chỗ bà ấy.
Nghe Dương Nhạc Nhung đang lẩm bẩm gì đó, anh đứng sựng lại thu tất cả lời bà nói vào tai.
"Đừng...đừng bắt tôi, đừng bắt Minh Dương đi! Làm ơn xin các người! Minh Hải! Cứu em, cứu con chúng ta!"
Tai của anh như bị ù đi, một cổ đau đớn đâm thẳng vào trái tim, một người ít khóc như anh bây giờ cũng không kìm được lòng mà rơi nước mắt.
Mẹ anh, đây là mẹ anh. Người đưa anh đến cõi đời này. Đến lúc bị nhốt cả hơn 25 năm cũng chưa từng quên đi anh.
Lúc này, Doãn Minh Dương mới thật sự cảm nhận được tình thương của người mẹ là lớn lao như thế nào.
Quỳ rập xuống đất, anh cất một tiếng gọi rung rẫy chứa đựng bao nhiêu đau thương mất mát.
"Mẹ!"
Dương Nhạc Nhung giật mình một cái, ngẩn cái đầu bù xù nhìn về hướng Doãn Minh Dương kích động mở miệng.
"Minh...Minh Hải!"
Ngay lập tức, bà lao đến ôm lấy Doãn Minh Dương khóc to.
"Minh Hải, Minh Hải, anh đến cứu em rồi! Minh Hải, hức!"
Giọng nói bị tuổi tác làm cho khác lạ, người Dương Nhạc Nhung run rẩy dữ dội, quần áo anh bị bà ấy làm cho bẩn đi nhưng Doãn Minh Dương không thấy một chút nào gọi là ghê tỡm, dang tay ôm mẹ mình vào lòng, giọt nước mắt âm trầm lăn xuống má, lại gọi một tiếng.
"Mẹ!"
Thanh Mộc Tinh bị diễn cảnh này làm cho cảm động, mắt cũng ngân ngấn nước.
Bỗng nhìn thấy trên tay bà bị xích lại, Thanh Mộc Tinh kinh ngạc.
"Mimh Dương! Tay bà ấy bị xích lại rồi!"
Nhìn vào cổ tay của Dương Nhạc Nhung, anh cau mi.
Mẹ kiếp! Tịnh Lan dám đối xử với mẹ anh như vậy, thật khốn nạn.
Mò mẫn trong chiếc ba lô Cung Dực đưa, Doãn Minh Dương lấy ra vô số chìa khóa nhưng cái nào cũng không mở được, anh vô cùng tức tối, lấy cục đá ở cạnh đập mạnh vào dây xích kia, đến khi tay anh mỏi nhừ, trầy trụa đến chảy máu đỏ thẫm xuống cục đá, cái dây xích vẫn không ảnh hưởng gì. Doãn Minh Dương không hề bỏ cuộc, dùng hết sức lực phá vỡ nó.
Thanh Mộc Tinh cản tay anh lại khuyên ngăn.
"Minh Dương! Đủ rồi anh, chúng ta tìm cách khác thôi!"
Doãn Minh Dương thống khổ nhìn mẹ mình, trong đầu không ngừng hoãn loạn.
Bây giờ Thanh Mộc Tinh đã hiểu vì sao Trình Chương không thể đưa Dương Nhạc Nhung ra ngoài.
Tịnh Lan quả là vô nhân tính, chuyện tày trời như vậy cũng làm được, còn yên lành ngồi lên cái chức Phu nhân Doãn gia đến tận giờ mặc kệ sự sống của một con người đang ở dưới nơi tối tăm, nguy hiểm. Nếu ông trời cứ để bà ta hóng hách như thế quả là không có mắt.
Nhìn vào tấm bản đồ, Doãn Minh Dương không phát hiện được gì cả tức giận vứt nó xuống đất.
Tấm bản đồ lật về phía sau, tầm mắt Thanh Mộc Tinh thấy được những nét chữ hình thù kì lạ, bên dưới có những từ ngữ Trung Hoa, cô tò nhặt nó đọc lên.
"Động hữa tam thứ khai xích hóa!"
Doãn Minh Dương nghe được lời này của cô cũng nhìn vào hàng chữ màu đen đó, anh hiểu ra mắt sáng ngời như tìm lại được sự sống đứng dậy tiến về phía vách đá bên phải, nhìn nó bằng ánh mắt khẩn trương, hít sâu một cái rồi dùng tay mình ấn vào vách đá ba cái. Bỗng chợt, vách đá lại nứt ra làm đôi.
Bịch!
Tiếng đồ vật gì đó bị rớt xuống, Doãn Minh Dương khom người nhặt lấy nó lên, đó là một chiếc chìa khóa màu vàng ánh kim. Đáy lòng không khỏi vui sướng tiến đến phía mẹ mình.
"Để em giúp anh!"
Thanh Mộc Tinh cầm lấy tay Dương Nhạc Nhung để Doãn Minh Dương dễ mở khóa hơn.
Bặt!
Tiếng khóa xích được mở ra, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh vui mừng khôn xiết.