Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Chiến đấu với rắn hổ mang
Buộc chiếc dây thường thành cục để có thể trèo xuống, hắn bắt đầu quá trình xuống hang.
Khi đã nghe bên dưới vọng đến tiếng nói Cung Dực, đến lượt Tô Tuyết, Thanh Mộc Tinh giúp cô trèo xuống, bên dưới Cung Dực đã đứng sẵn, sắp đáp xuống thì được hắn ôm lấy dễ dàng tiếp đất.
Bỗng dưng Tô Tuyết thấy một con rắn to bằng nắm tay bò ngoằn ngoèo, cô hoảng sợ hét lên chói tai.
"Aaa!"
Cung Dực cũng nhìn thấy con rắn kia liền bảo Tô Tuyết bình tĩnh, nói vọng lên trên bảo Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh quăng xuống chiếc ba lô, lụt lội trong túi lấy ra một chai thuốc gì đó, đưa cho Tô Tuyết một chiếc mặt nạ phòng chống khí độc rồi cũng đeo cho mình một cái.
Con rắn hung dữ bò đến hai người bọn họ, Cung Dực nhanh tay xịt chai thuốc vào đầu nó, chưa đến hai giây, con rắn đã nằm bẹp xuống đất, Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bên dưới có gì đó không đúng, Thanh Mộc Tinh vọng xuống hỏi.
"Sao thế?"
Cung Dực bảo hai người xuống dưới đây. Doãn Minh Dương bảo cô xuống trước với hai người họ, anh ở đây giữ dây cho cô phòng hờ sự cố, rồi dặn dò cẩn thận, đỡ cô leo xuống. Khi đã xác nhận cô tiếp đất an toàn thì mới trèo xuống.
Tô Tuyết cầm lấy ba chiếc đèn mini đưa cho hai người họ. Nhìn thấy con rắn nằm xõm dưới đất Thanh Mộc Tinh có chút hoảng sợ.
"Con rắn này là cái bẫy sao?"
Cung Dực lập tức phụ nhận.
"Không phải! Cạm bẫy ở đây nào dễ dàng như vậy. Chắc là con rắn này từ trên mặt đất lọt xuống đây thôi!"
Doãn Minh Dương đưa ánh đèn pin về phía trước thấy đường đi như vô tận. Hai bên và trên đầu đều là vách đá chắt nịch tựa như một hang động, khung cảnh chỉ đen tối không nguy hiểm như anh tưởng tượng nhưng biết rằng càng vào sâu bên trong sẽ không như khung cảnh yên tĩnh của nó.
Bốn người cùng đi vào trong, mùi ẩm móc của đất bốc lên nồng nặc khiến Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh phải dùng tay che mũi lại.
Tô Tuyết thấy thế thì đưa cho hai người chiếc mặt nạ chóng khí độc.
Càng đi, bọn họ cảm thấy con đường như không có đáy, đến gần cuối hang thì thấy những bật thang nhỏ dần dần hạ thấp xuống dưới.
Cung Dực nghiêm túc lấy tấm bản đồ ra xem một lúc rồi căn dặn.
"Mọi người chú ý, ở dưới rất nguy hiểm, theo như trong bản đồ nói thì phải bước thật nhanh chưa đến 10 giây xuống mấy bật thang này, nếu không bên trên sẽ có mũi tên sắc nhọn đồng lượt bắn xuống!"
"Nguy hiểm vậy sao?"
Mới đó, Tô Tuyết đã rùng mình. Doãn Minh Dương ôm chặt Thanh Mộc Tinh vào người cất lời.
"Cậu ôm sát Tô Tuyết, tôi ôm lấy Tinh Tinh bảo vệ. Tôi đếm đến số ba, mọi người cùng chạy xuống!"
Cả ba gật đầu đồng ý, tiếng anh nhanh chóng vang lên.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh, Cung Dực, Tô Tuyết cùng chạy thụt mạng xuống, thấy những bộ xương đen khô trên những bật thang đó, bốn người họ đều giật mình.
Tô Tuyết sợ đến nổi bũn rũn tay chân không chạy được nữa, Cung Dực lo lắng nhanh tay bế cô lên trong khi Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh đã xuống dưới an toàn và đang lo lắng cho bọn họ.
Khi Cung Dực và Tô Tuyết xuống hết những bật thang kia thì mũi tên đồng loạt bắn ào xuống tạo ra âm thanh vô cùng chói tay.
Nguy hiểm quá! Chỉ trễ một giây nữa thôi là họ tiêu đời rồi, bên trong những mũi tên toàn là độc tố nguy hiểm, giết chết người chưa đến năm giây, người trúng loại độc này cả người đều biến thành màu đen bắt đầu thối rửa đến phân hủy thì bộ xương cũng thành đen.
Nghe Cung Dực giải thích, Thanh Mộc Tinh và Tô Tuyết vô cùng khiếp sợ, cô hỏi.
"Vậy mỗi bước đi của chúng ta đều bị những cái bẫy rình rập sao? Đáng sợ quá đi mất!"
"Đúng vậy! Cho nên mọi đường phải đi chung và đừng chạm vào...!
Chưa kịp nói hết, tầm mắt đã thấy Tô Tuyết tò mò đặt tay lên vách đá có chạm khắc hình con rắn hổ mang, Cung Dực hét lớn.
"Đừng chạm vào!"
Tô Tuyết giật mình ngón tay cũng vì vậy mà lỡ động vào con mắt màu đỏ của rắn hổ mang, vách đá rung động rồi mở ra làm hai, bụi bay nồng đậm.
Trong bóng tối dần lộ diện một con rắn hổ mang to lớn kinh khủng, tiếng động gầm gừ chói tay vang lên.
Tô Tuyết nhìn con rắn thét lớn, lại thu hút sự chú ý của nó. Con rắn bò lại gần Tô Tuyết nhìn cô đang hoảng sợ khóc nức nở, nó hầm hừ lè lưỡi liếm láp.
Ngửi thấy mùi tanh tươi tưởi phát ra từ miệng con rắn, Tô Tuyết như muốn nôn tháo, kinh tỡm vô cùng.
Con rắn này rất thích phụ nữ, nên chơi đùa một chút mới lâm le muốn ăn.
"Tô Tuyết!"
Cung Dực trong lòng như lửa đốt, cô gái này thật là ngu ngốc, khi không tự rước họa vào thân.
Thanh Mộc Tinh hoảng sợ ôm chặt Doãn Minh Dương, anh vỗ lưng cô trấn an lập tức nhắc nhở Cung Dực.
"Cậu bình tĩnh, nhân lúc con rắn chưa động thủ, hãy nghĩ ra cách đi!"
Đầu óc hắn ta hoảng loạn như tơ vò khi thấy người mình yêu trở thành miếng mỡ béo bổ của con rắn hổ mang to lớn.
Cung Dực nghĩ đồng loạt, thuốc xịt lúc ban nảy tiêu diệt con rắn lớn chẳng bằng cái răng của con rắn hổ mang này không làm gì được nó, chắc còn sẽ chọc cho nó tức giận.
Không chần chờ thêm, ngay lúc con rắn đã liếm láp chán Tô Tuyết, nó nhe răng há miệng đến gần đầu cô.
Nhanh nhứ như chớp, Cung Dực với lấy cây gậy lớn trong ba lô xông đến.
Vì nó quá cao nên Cung Dực chỉ có thể đánh vào bụng nó.
Cú đánh mạnh của hắn khiến nó đau nhứt tức giận thè lưỡi ra, cúi đầu nhoàm đến người Cung Dực, nhân lúc ấy Cung Dực dùng cây đánh mạnh vào cái răng trên của con rắn khiến răng nó đau nhứt lung lay, máu đỏ nhớp nháp chảy xuống.
Thấy tình hình không ổn cho lắm, Doãn Minh Dương căn dặn Thanh Mộc Tinh ngoan ngoãn đứng im ở đây rồi cầm một cây gậy trong ba lô xông đến giúp Cung Dực.
Con rắn bị Cung Dực chọc cho giận dữ dùng đuôi quấn lấy hắn quăng mạnh vào vách đá.
Ầm!
Xương cốt Cung Dực như vỡ vụn, con rắn nhân lúc con mồi của mình không phản kháng được, nhút nhít hai mang, dùng tốc độ ánh sáng tiến đến, ngay lúc vươn răng sắp nuốt Cung Dực vào bụng đã bị Doãn Minh Dương đập một phát mạnh vào đầu.
Con rắn gừ lớn, chuyển đổi mục tiêu sang anh, nhào vào ủi Doãn Minh Dương thẳng lên vách đá.
Cơn đau nhứt kinh khủng sau lưng truyền đến khiến Doãn Minh Dương không thể đứng dậy, con rắn lại nhòm đến anh, khè khè hửi hửi, nhe hai cái răng nanh sắc nhọn chuẩn bị tấn công con mồi.
Thấy cảnh tượng kinh khủng đó, Thanh Mộc Tinh hoảng sợ khóc nấc gọi tên anh.
"Minh Dương!"
Khi miệng con rắn chưa được một xen ti mét sẽ cắn vào mặt anh, nó đã bị tiếng gọi của Thanh Mộc Tinh làm cho chú ý.
Nó nhòm người cất đôi mắt đỏ như máu nhìn cô, cảm thấy hứng thú với cô gái trước mặt, quên bẽn đi hai con mồi đằng sau, dần tiến đến chỗ Thanh Mộc Tinh.
Nhìn con rắn từ từ tiến đến, cô sợ sệt vô cùng hai chân bũn rũn ngồi sập xuống đất.
Con rắn nhòm người ngửi ngửi mùi hương trên mặt cô, sau đó nhe đôi răng đầy máu tươi liếm láp vào mặt Thanh Mộc Tinh.
Cô phát tởm đến buồn nôn ra đất.
Doãn Minh Dương nhìn con rắn lâm le đến Thanh Mộc Tinh thì vô cùng tức giận.
Mẹ nó, con rắn khốn kiếp này dám để ý đến Thanh Mộc Tinh. Ngoài anh ra, không thứ nào được liếm láp lên người cô như thế.
Khi đã nghe bên dưới vọng đến tiếng nói Cung Dực, đến lượt Tô Tuyết, Thanh Mộc Tinh giúp cô trèo xuống, bên dưới Cung Dực đã đứng sẵn, sắp đáp xuống thì được hắn ôm lấy dễ dàng tiếp đất.
Bỗng dưng Tô Tuyết thấy một con rắn to bằng nắm tay bò ngoằn ngoèo, cô hoảng sợ hét lên chói tai.
"Aaa!"
Cung Dực cũng nhìn thấy con rắn kia liền bảo Tô Tuyết bình tĩnh, nói vọng lên trên bảo Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh quăng xuống chiếc ba lô, lụt lội trong túi lấy ra một chai thuốc gì đó, đưa cho Tô Tuyết một chiếc mặt nạ phòng chống khí độc rồi cũng đeo cho mình một cái.
Con rắn hung dữ bò đến hai người bọn họ, Cung Dực nhanh tay xịt chai thuốc vào đầu nó, chưa đến hai giây, con rắn đã nằm bẹp xuống đất, Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bên dưới có gì đó không đúng, Thanh Mộc Tinh vọng xuống hỏi.
"Sao thế?"
Cung Dực bảo hai người xuống dưới đây. Doãn Minh Dương bảo cô xuống trước với hai người họ, anh ở đây giữ dây cho cô phòng hờ sự cố, rồi dặn dò cẩn thận, đỡ cô leo xuống. Khi đã xác nhận cô tiếp đất an toàn thì mới trèo xuống.
Tô Tuyết cầm lấy ba chiếc đèn mini đưa cho hai người họ. Nhìn thấy con rắn nằm xõm dưới đất Thanh Mộc Tinh có chút hoảng sợ.
"Con rắn này là cái bẫy sao?"
Cung Dực lập tức phụ nhận.
"Không phải! Cạm bẫy ở đây nào dễ dàng như vậy. Chắc là con rắn này từ trên mặt đất lọt xuống đây thôi!"
Doãn Minh Dương đưa ánh đèn pin về phía trước thấy đường đi như vô tận. Hai bên và trên đầu đều là vách đá chắt nịch tựa như một hang động, khung cảnh chỉ đen tối không nguy hiểm như anh tưởng tượng nhưng biết rằng càng vào sâu bên trong sẽ không như khung cảnh yên tĩnh của nó.
Bốn người cùng đi vào trong, mùi ẩm móc của đất bốc lên nồng nặc khiến Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh phải dùng tay che mũi lại.
Tô Tuyết thấy thế thì đưa cho hai người chiếc mặt nạ chóng khí độc.
Càng đi, bọn họ cảm thấy con đường như không có đáy, đến gần cuối hang thì thấy những bật thang nhỏ dần dần hạ thấp xuống dưới.
Cung Dực nghiêm túc lấy tấm bản đồ ra xem một lúc rồi căn dặn.
"Mọi người chú ý, ở dưới rất nguy hiểm, theo như trong bản đồ nói thì phải bước thật nhanh chưa đến 10 giây xuống mấy bật thang này, nếu không bên trên sẽ có mũi tên sắc nhọn đồng lượt bắn xuống!"
"Nguy hiểm vậy sao?"
Mới đó, Tô Tuyết đã rùng mình. Doãn Minh Dương ôm chặt Thanh Mộc Tinh vào người cất lời.
"Cậu ôm sát Tô Tuyết, tôi ôm lấy Tinh Tinh bảo vệ. Tôi đếm đến số ba, mọi người cùng chạy xuống!"
Cả ba gật đầu đồng ý, tiếng anh nhanh chóng vang lên.
"Một!"
"Hai!"
"Ba!"
Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh, Cung Dực, Tô Tuyết cùng chạy thụt mạng xuống, thấy những bộ xương đen khô trên những bật thang đó, bốn người họ đều giật mình.
Tô Tuyết sợ đến nổi bũn rũn tay chân không chạy được nữa, Cung Dực lo lắng nhanh tay bế cô lên trong khi Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh đã xuống dưới an toàn và đang lo lắng cho bọn họ.
Khi Cung Dực và Tô Tuyết xuống hết những bật thang kia thì mũi tên đồng loạt bắn ào xuống tạo ra âm thanh vô cùng chói tay.
Nguy hiểm quá! Chỉ trễ một giây nữa thôi là họ tiêu đời rồi, bên trong những mũi tên toàn là độc tố nguy hiểm, giết chết người chưa đến năm giây, người trúng loại độc này cả người đều biến thành màu đen bắt đầu thối rửa đến phân hủy thì bộ xương cũng thành đen.
Nghe Cung Dực giải thích, Thanh Mộc Tinh và Tô Tuyết vô cùng khiếp sợ, cô hỏi.
"Vậy mỗi bước đi của chúng ta đều bị những cái bẫy rình rập sao? Đáng sợ quá đi mất!"
"Đúng vậy! Cho nên mọi đường phải đi chung và đừng chạm vào...!
Chưa kịp nói hết, tầm mắt đã thấy Tô Tuyết tò mò đặt tay lên vách đá có chạm khắc hình con rắn hổ mang, Cung Dực hét lớn.
"Đừng chạm vào!"
Tô Tuyết giật mình ngón tay cũng vì vậy mà lỡ động vào con mắt màu đỏ của rắn hổ mang, vách đá rung động rồi mở ra làm hai, bụi bay nồng đậm.
Trong bóng tối dần lộ diện một con rắn hổ mang to lớn kinh khủng, tiếng động gầm gừ chói tay vang lên.
Tô Tuyết nhìn con rắn thét lớn, lại thu hút sự chú ý của nó. Con rắn bò lại gần Tô Tuyết nhìn cô đang hoảng sợ khóc nức nở, nó hầm hừ lè lưỡi liếm láp.
Ngửi thấy mùi tanh tươi tưởi phát ra từ miệng con rắn, Tô Tuyết như muốn nôn tháo, kinh tỡm vô cùng.
Con rắn này rất thích phụ nữ, nên chơi đùa một chút mới lâm le muốn ăn.
"Tô Tuyết!"
Cung Dực trong lòng như lửa đốt, cô gái này thật là ngu ngốc, khi không tự rước họa vào thân.
Thanh Mộc Tinh hoảng sợ ôm chặt Doãn Minh Dương, anh vỗ lưng cô trấn an lập tức nhắc nhở Cung Dực.
"Cậu bình tĩnh, nhân lúc con rắn chưa động thủ, hãy nghĩ ra cách đi!"
Đầu óc hắn ta hoảng loạn như tơ vò khi thấy người mình yêu trở thành miếng mỡ béo bổ của con rắn hổ mang to lớn.
Cung Dực nghĩ đồng loạt, thuốc xịt lúc ban nảy tiêu diệt con rắn lớn chẳng bằng cái răng của con rắn hổ mang này không làm gì được nó, chắc còn sẽ chọc cho nó tức giận.
Không chần chờ thêm, ngay lúc con rắn đã liếm láp chán Tô Tuyết, nó nhe răng há miệng đến gần đầu cô.
Nhanh nhứ như chớp, Cung Dực với lấy cây gậy lớn trong ba lô xông đến.
Vì nó quá cao nên Cung Dực chỉ có thể đánh vào bụng nó.
Cú đánh mạnh của hắn khiến nó đau nhứt tức giận thè lưỡi ra, cúi đầu nhoàm đến người Cung Dực, nhân lúc ấy Cung Dực dùng cây đánh mạnh vào cái răng trên của con rắn khiến răng nó đau nhứt lung lay, máu đỏ nhớp nháp chảy xuống.
Thấy tình hình không ổn cho lắm, Doãn Minh Dương căn dặn Thanh Mộc Tinh ngoan ngoãn đứng im ở đây rồi cầm một cây gậy trong ba lô xông đến giúp Cung Dực.
Con rắn bị Cung Dực chọc cho giận dữ dùng đuôi quấn lấy hắn quăng mạnh vào vách đá.
Ầm!
Xương cốt Cung Dực như vỡ vụn, con rắn nhân lúc con mồi của mình không phản kháng được, nhút nhít hai mang, dùng tốc độ ánh sáng tiến đến, ngay lúc vươn răng sắp nuốt Cung Dực vào bụng đã bị Doãn Minh Dương đập một phát mạnh vào đầu.
Con rắn gừ lớn, chuyển đổi mục tiêu sang anh, nhào vào ủi Doãn Minh Dương thẳng lên vách đá.
Cơn đau nhứt kinh khủng sau lưng truyền đến khiến Doãn Minh Dương không thể đứng dậy, con rắn lại nhòm đến anh, khè khè hửi hửi, nhe hai cái răng nanh sắc nhọn chuẩn bị tấn công con mồi.
Thấy cảnh tượng kinh khủng đó, Thanh Mộc Tinh hoảng sợ khóc nấc gọi tên anh.
"Minh Dương!"
Khi miệng con rắn chưa được một xen ti mét sẽ cắn vào mặt anh, nó đã bị tiếng gọi của Thanh Mộc Tinh làm cho chú ý.
Nó nhòm người cất đôi mắt đỏ như máu nhìn cô, cảm thấy hứng thú với cô gái trước mặt, quên bẽn đi hai con mồi đằng sau, dần tiến đến chỗ Thanh Mộc Tinh.
Nhìn con rắn từ từ tiến đến, cô sợ sệt vô cùng hai chân bũn rũn ngồi sập xuống đất.
Con rắn nhòm người ngửi ngửi mùi hương trên mặt cô, sau đó nhe đôi răng đầy máu tươi liếm láp vào mặt Thanh Mộc Tinh.
Cô phát tởm đến buồn nôn ra đất.
Doãn Minh Dương nhìn con rắn lâm le đến Thanh Mộc Tinh thì vô cùng tức giận.
Mẹ nó, con rắn khốn kiếp này dám để ý đến Thanh Mộc Tinh. Ngoài anh ra, không thứ nào được liếm láp lên người cô như thế.