Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115: Tôi hận anh!
Lâm Vũ phát hiện ra điều khác thường nhìn xung quanh
"Minh Triết đâu rồi?"
Bọn người cùng nhìn quanh quẩn nhưng không thấy đâu, Phương An Nhiên cảm thấy kì lạ nghi ngờ.
"Chẳng lẽ anh ấy về trước rồi?"
Lâm Vũ lắc đầu.
"Không đâu! Nếu về cũng sẽ nói một tiếng với chúng ta, không thể tự dưng đi như vậy!"
Thanh Mộc Tinh mím môi khó hiểu, sau đó kéo Doãn Minh Dương đi cùng.
"Cùng tìm thôi!"
________________
Khi hai cặp đôi kia đi xem tình hình của Cung Dực và Tô Tuyết thì Hàn Minh Triết cũng định đi theo, nhưng vừa mới đứng lên tầm mắt thấy được Tôn Nguyên nắm lấy bàn tay của Lăng Linh Sương thì chau mày đứng lại.
Lăng Linh Sương có vẻ không thoải mái thu tay lại cúi đầu xin lỗi rồi đứng lên toang đi mất.
Tôn Nguyên chặn đường cô nắm tay níu kéo. Lăng Linh Sương khó chịu ra mặt vùng vẩy. Đột nhiên một lực mạnh kéo cô về một hướng, đầu liền đụng vào một lồng ngực vững chắn.
Hàn Minh Triết cất ánh mắt khó chịu đến Tôn Nguyên lạnh giọng.
"Làm cái trò gì vậy?"
Nheo mắt nhìn Hàn Minh Triết, lại dời đến bàn tay anh đang siết chặt eo của Lăng Linh Sương hiện lên tia không vui rõ ràng. Tôn Nguyên cũng không nể nang nhắc nhở.
"Bỏ cái tay của cậu khỏi người cô ấy!"
Hàn Minh Triết cười nhạt, càng siết chặt eo của Lăng Linh Sương hơn nữa, nhìn Tôn Nguyên bằng đôi mắt thách thức.
Lăng Linh Sương bị ôm đến phát đau ngọ nguậy người tức giận trừng lấy Hàn Minh Triết, vô thức sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên cố gắng thoát khỏi tay của Hàn Minh Triết nhưng càng khiến anh nóng giận siết chặt cô hơn nữa.
Trong lòng Hàn Minh Triết như có lửa phun trào, cô là ghét anh đến mức đó?
Đưa đôi mắt thách thức về phía Tôn Nguyên, anh đắc ý.
"Sao? Không ôm được cô ấy nên thẹn quá hóa giận?"
Không kém cạnh anh, Tôn Nguyên cũng nắm lấy cánh tay còn lại của Lăng Linh Sương cãi lại.
"Bỏ Linh Sương ra, cậu ép buộc cô ấy như thế có thấy hèn hạ quá không?"
Hàn Minh Triết nhếch môi khinh bỉ.
"Ép buộc? Hèn hạ? Chắc là anh không biết lúc Lăng Linh Sương lên giường với tôi đã cầu xin, cưỡng ép tôi thế nào!"
"Câm miệng!"
Cô tức giận giật mạnh cánh tay bị anh giũe chặt tát một cái mạnh lên mặt.
Ở đây có vô số người chứng kiến bọn họ cãi nhau, Hàn Minh Triết dám nói điều này trước mặt bọn họ khác nào là hủy hoại cả cuộc đời cô? Chẳng lẽ anh không nghĩ cho cô dù chỉ một chút?
Giọt nước mắt nóng hỏi tràn xuống khóe mi của Lăng Linh Sương làm Hàn Minh Triết cảm thấy trái tim đau đớn còn hơn cảm giác đau rát trên mặt mình, bàn tay to lớn liền đưa lên mặt cô muốn lau đi nước mắt nhưng liền bị Lăng Linh Sương đẩy ra hét lớn.
"Hàn Minh Triết! Tôi hận anh!"
Sau đó chạy một mạch ra ngoài cửa trước sự kinh ngạc của mọi người.
Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh, Lâm Vũ và Phương An Nhiên vừa mới chú ý đến đám đông đằng trước thì chạy đến cùng lúc thấy Lăng Linh Sương trên mặt đầy nước mắt tát Hàn Minh Triết rồi chạy đi mà không khỏi khiếp sợ.
Hiện giờ chỉ còn bóng lưng cô độc của anh đứng đó nhìn về phía cửa, cảm xúc ứ nghẹn trong cổ họng. Là anh đã vô tình hại cô rồi!
Tôn Nguyên nhìn Hàn Minh Triết bằng con mặt khinh thường lớn giọng.
"Chắc vừa lòng cậu rồi đúng không?"
Sau đó cũng hướng về phía cửa đi mất.
Bốn người kia đi đến khuyên nhủ, răn dạy anh một lúc cũng kéo anh đi về.
Đến hầm chứa xe, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt, bọn họ to mắt thấy Tôn Nguyên ôm Lăng Linh Sương đang khóc nức nở dỗ dành, đôi mắt vô thức nhìn đến Hàn Minh Triết.
Anh nhìn người con gái trong vòng tay người khác bằng ánh mắt bi thương.
Anh luôn là người chọc giận cô, là người cô ghét nhất, có lẽ Lăng Linh Sương đến với người khác sẽ tốt hơn anh nhiều.
Đôi tay siết thành nắm đấm cố nén cảm xúc xuống tận đáy lòng, Hàn Minh Triết cố tỏ ra mạnh mẽ đi đến hướng xe mình.
"Anh Minh Triết!"
Thanh Mộc Tinh không nỡ để hai người bọn tự ngược nhau, nhưng đã hứa với Lăng Linh Sương sẽ không nói ra cô ấy có thai, chỉ đành nhắc nhở anh.
"Nhân lúc mọi chuyện chưa quá muộn, anh nên làm những thứ cần làm nhất có thể.
....
____________________
Ngày hôm sau là một ngày khá bận rộn, Thanh Mộc Tinh phải đi quảng cáo rồi quay phim đến tối muộn, khi về đến nhà cũng đã 10 giờ tối, mà Doãn Minh Dương còn chưa về.
Vừa mới tắm gọi sạch sẽ bước ra lau mái tóc ướt sũng của mình thì điện thoại trên bàn kêu liên hồi, nhìn vào dãy số lạ, cô hiếu kì bắt máy.
"Tôi nghe! Xin hỏi là ai đấy?"
"Là tôi!"
Cung Dực bên kia vừa ôm Tô Tuyết trong lòng vừa nghe điện thoại.
"Cô dự định lúc nào sẽ khởi hành đến Tiền Môn?"
Ra ngoài ban công hóng gió mát, Thanh Mộc Tinh thở dài cất lời.
"Càng sớm càng tốt, ngày mai cũng được!"
Hôn nhẹ lên trán Tô Tuyết một cái, nghe Thanh Mộc Tinh nói, hắn chau mày.
"Sớm vậy sao? Minh Dương có theo cô không?"
"Không có!"
"Sao lại không?"
Cung Dực thắc mắc, đừng nói mới đó mà quan hệ của bọn họ đã có vấn đề đó chứ?
Thanh Mộc Tinh nhìn ánh đèn mờ mờ dưới khu vườn của mình thấp thỏm.
"Chuyện này mình tôi đi là được rồi, anh ấy có rất nhiều việc bận, không muốn vì chuyện của bản thân mà làm phiền anh ấy!"
Cung Dực cũng chẳng nhiều chuyện nói thêm vào, hắn hẹn sáng tầm 10 giờ ngày mai sẽ gặp nhau tại khu rừng Vu Sơn ở Thừa Châu rồi cúp máy.
Tô Tuyết nằm trong lòng Cung Dực nũng nịu.
"Em cũng muốn đi!"
Anh xoa lấy đầu cô cất lời.
"Không được, ở đó rất nguy hiểm, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về!"
Phụng phịu lắc đầu, Tô Tuyết buồn bã rời khỏi ngực anh quay sang hướng khác. Cung Dực thở dài, lại ôm cô vào lòng trở lại vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh khuyên nhủ.
"Ngoan ở nhà, đêm hôn qua không đủ mệt đối với em à?"
Vừa nhắc đến chuyện đó, cô đã đỏ mặt chui rút trong lòng Cung Dực. Đúng thật tối qua cô và hắn đã buông thả quá mức, bây giờ thân thể còn đang đau nhứt, nghĩ lại hành động của mình tối qua thật cảm thấy xấu hổ.
Cung Dực nở nụ cười xấu xa lật người Tô Tuyết xuống giường nhỏ giọng.
"Nếu em đã không mệt thì tiếp nhé!"
Không để cho cô nói một lời, hắn đã áp trụ môi của Tô Tuyết hôn nồng nhiệt.
Tô Tuyết đáng thương lại bị hắn hành hạ cả đêm.
"Minh Triết đâu rồi?"
Bọn người cùng nhìn quanh quẩn nhưng không thấy đâu, Phương An Nhiên cảm thấy kì lạ nghi ngờ.
"Chẳng lẽ anh ấy về trước rồi?"
Lâm Vũ lắc đầu.
"Không đâu! Nếu về cũng sẽ nói một tiếng với chúng ta, không thể tự dưng đi như vậy!"
Thanh Mộc Tinh mím môi khó hiểu, sau đó kéo Doãn Minh Dương đi cùng.
"Cùng tìm thôi!"
________________
Khi hai cặp đôi kia đi xem tình hình của Cung Dực và Tô Tuyết thì Hàn Minh Triết cũng định đi theo, nhưng vừa mới đứng lên tầm mắt thấy được Tôn Nguyên nắm lấy bàn tay của Lăng Linh Sương thì chau mày đứng lại.
Lăng Linh Sương có vẻ không thoải mái thu tay lại cúi đầu xin lỗi rồi đứng lên toang đi mất.
Tôn Nguyên chặn đường cô nắm tay níu kéo. Lăng Linh Sương khó chịu ra mặt vùng vẩy. Đột nhiên một lực mạnh kéo cô về một hướng, đầu liền đụng vào một lồng ngực vững chắn.
Hàn Minh Triết cất ánh mắt khó chịu đến Tôn Nguyên lạnh giọng.
"Làm cái trò gì vậy?"
Nheo mắt nhìn Hàn Minh Triết, lại dời đến bàn tay anh đang siết chặt eo của Lăng Linh Sương hiện lên tia không vui rõ ràng. Tôn Nguyên cũng không nể nang nhắc nhở.
"Bỏ cái tay của cậu khỏi người cô ấy!"
Hàn Minh Triết cười nhạt, càng siết chặt eo của Lăng Linh Sương hơn nữa, nhìn Tôn Nguyên bằng đôi mắt thách thức.
Lăng Linh Sương bị ôm đến phát đau ngọ nguậy người tức giận trừng lấy Hàn Minh Triết, vô thức sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nên cố gắng thoát khỏi tay của Hàn Minh Triết nhưng càng khiến anh nóng giận siết chặt cô hơn nữa.
Trong lòng Hàn Minh Triết như có lửa phun trào, cô là ghét anh đến mức đó?
Đưa đôi mắt thách thức về phía Tôn Nguyên, anh đắc ý.
"Sao? Không ôm được cô ấy nên thẹn quá hóa giận?"
Không kém cạnh anh, Tôn Nguyên cũng nắm lấy cánh tay còn lại của Lăng Linh Sương cãi lại.
"Bỏ Linh Sương ra, cậu ép buộc cô ấy như thế có thấy hèn hạ quá không?"
Hàn Minh Triết nhếch môi khinh bỉ.
"Ép buộc? Hèn hạ? Chắc là anh không biết lúc Lăng Linh Sương lên giường với tôi đã cầu xin, cưỡng ép tôi thế nào!"
"Câm miệng!"
Cô tức giận giật mạnh cánh tay bị anh giũe chặt tát một cái mạnh lên mặt.
Ở đây có vô số người chứng kiến bọn họ cãi nhau, Hàn Minh Triết dám nói điều này trước mặt bọn họ khác nào là hủy hoại cả cuộc đời cô? Chẳng lẽ anh không nghĩ cho cô dù chỉ một chút?
Giọt nước mắt nóng hỏi tràn xuống khóe mi của Lăng Linh Sương làm Hàn Minh Triết cảm thấy trái tim đau đớn còn hơn cảm giác đau rát trên mặt mình, bàn tay to lớn liền đưa lên mặt cô muốn lau đi nước mắt nhưng liền bị Lăng Linh Sương đẩy ra hét lớn.
"Hàn Minh Triết! Tôi hận anh!"
Sau đó chạy một mạch ra ngoài cửa trước sự kinh ngạc của mọi người.
Doãn Minh Dương, Thanh Mộc Tinh, Lâm Vũ và Phương An Nhiên vừa mới chú ý đến đám đông đằng trước thì chạy đến cùng lúc thấy Lăng Linh Sương trên mặt đầy nước mắt tát Hàn Minh Triết rồi chạy đi mà không khỏi khiếp sợ.
Hiện giờ chỉ còn bóng lưng cô độc của anh đứng đó nhìn về phía cửa, cảm xúc ứ nghẹn trong cổ họng. Là anh đã vô tình hại cô rồi!
Tôn Nguyên nhìn Hàn Minh Triết bằng con mặt khinh thường lớn giọng.
"Chắc vừa lòng cậu rồi đúng không?"
Sau đó cũng hướng về phía cửa đi mất.
Bốn người kia đi đến khuyên nhủ, răn dạy anh một lúc cũng kéo anh đi về.
Đến hầm chứa xe, một cảnh tượng đau lòng đập vào mắt, bọn họ to mắt thấy Tôn Nguyên ôm Lăng Linh Sương đang khóc nức nở dỗ dành, đôi mắt vô thức nhìn đến Hàn Minh Triết.
Anh nhìn người con gái trong vòng tay người khác bằng ánh mắt bi thương.
Anh luôn là người chọc giận cô, là người cô ghét nhất, có lẽ Lăng Linh Sương đến với người khác sẽ tốt hơn anh nhiều.
Đôi tay siết thành nắm đấm cố nén cảm xúc xuống tận đáy lòng, Hàn Minh Triết cố tỏ ra mạnh mẽ đi đến hướng xe mình.
"Anh Minh Triết!"
Thanh Mộc Tinh không nỡ để hai người bọn tự ngược nhau, nhưng đã hứa với Lăng Linh Sương sẽ không nói ra cô ấy có thai, chỉ đành nhắc nhở anh.
"Nhân lúc mọi chuyện chưa quá muộn, anh nên làm những thứ cần làm nhất có thể.
....
____________________
Ngày hôm sau là một ngày khá bận rộn, Thanh Mộc Tinh phải đi quảng cáo rồi quay phim đến tối muộn, khi về đến nhà cũng đã 10 giờ tối, mà Doãn Minh Dương còn chưa về.
Vừa mới tắm gọi sạch sẽ bước ra lau mái tóc ướt sũng của mình thì điện thoại trên bàn kêu liên hồi, nhìn vào dãy số lạ, cô hiếu kì bắt máy.
"Tôi nghe! Xin hỏi là ai đấy?"
"Là tôi!"
Cung Dực bên kia vừa ôm Tô Tuyết trong lòng vừa nghe điện thoại.
"Cô dự định lúc nào sẽ khởi hành đến Tiền Môn?"
Ra ngoài ban công hóng gió mát, Thanh Mộc Tinh thở dài cất lời.
"Càng sớm càng tốt, ngày mai cũng được!"
Hôn nhẹ lên trán Tô Tuyết một cái, nghe Thanh Mộc Tinh nói, hắn chau mày.
"Sớm vậy sao? Minh Dương có theo cô không?"
"Không có!"
"Sao lại không?"
Cung Dực thắc mắc, đừng nói mới đó mà quan hệ của bọn họ đã có vấn đề đó chứ?
Thanh Mộc Tinh nhìn ánh đèn mờ mờ dưới khu vườn của mình thấp thỏm.
"Chuyện này mình tôi đi là được rồi, anh ấy có rất nhiều việc bận, không muốn vì chuyện của bản thân mà làm phiền anh ấy!"
Cung Dực cũng chẳng nhiều chuyện nói thêm vào, hắn hẹn sáng tầm 10 giờ ngày mai sẽ gặp nhau tại khu rừng Vu Sơn ở Thừa Châu rồi cúp máy.
Tô Tuyết nằm trong lòng Cung Dực nũng nịu.
"Em cũng muốn đi!"
Anh xoa lấy đầu cô cất lời.
"Không được, ở đó rất nguy hiểm, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về!"
Phụng phịu lắc đầu, Tô Tuyết buồn bã rời khỏi ngực anh quay sang hướng khác. Cung Dực thở dài, lại ôm cô vào lòng trở lại vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh khuyên nhủ.
"Ngoan ở nhà, đêm hôn qua không đủ mệt đối với em à?"
Vừa nhắc đến chuyện đó, cô đã đỏ mặt chui rút trong lòng Cung Dực. Đúng thật tối qua cô và hắn đã buông thả quá mức, bây giờ thân thể còn đang đau nhứt, nghĩ lại hành động của mình tối qua thật cảm thấy xấu hổ.
Cung Dực nở nụ cười xấu xa lật người Tô Tuyết xuống giường nhỏ giọng.
"Nếu em đã không mệt thì tiếp nhé!"
Không để cho cô nói một lời, hắn đã áp trụ môi của Tô Tuyết hôn nồng nhiệt.
Tô Tuyết đáng thương lại bị hắn hành hạ cả đêm.