Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Chúng ta có con rồi!
Buổi tối, Thanh Mộc Tinh thoải mái nằm trong lòng ngực của Doãn Minh Dương, thỏa thích lăn qua lăn lại.
Anh chỉ nằm im bất lực, không nói lời nào, cô nào biết hành động của mình vô số lần động đến "tiểu đệ" của anh khiến nó khó chịu mà ngóc đầu dậy.
Thế nhưng cô gái kia vẫn ngây thơ cho đến khi cảm nhận được vật gì đó đâm vào đùi mình mới nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp e thẹn đỏ chói mắt, liền nằm yên trong ngực anh.
Theo tính cách thường ngày, Doãn Minh Dương đã đè cô ra ăn mất rồi, tại sao hôm nay anh lại chọn cách nhịn?
Cô nghi ngờ ngước mặt nhìn anh hỏi.
"Anh vẫn còn giận em à?"
"Không có!"
Anh ôm chặt tấm lưng mảnh mai của cô, vuốt ve cái bụng thon thả.
Thanh Mộc Tinh cảm thấy thật khó hiểu, cô phát hiện cả ngày nay, anh đặc biệt vuốt ve cái bụng của mình không biết bao nhiêu lần không hiểu lí do.
Doãn Minh Dương nhìn nét mặt của cô cũng hiểu vài phần, bây giờ anh mới nhớ vẫn chưa ai nói cho cô biết việc bản thân có thai, mà người nên nói chính là anh mới phải.
Không biết cô sẽ phản ứng thế nào đây, ngạc nhiên, vui mừng, xúc động hay là không thích?
Dù có là cảm xúc nào, anh cũng nhất định nói với cô chuyện này, cảm thấy bản thân đối với cô thật tệ, chưa cho cô một lễ cưới chỉnh chu, một thân phận thật sự đã để cô phải mang bầu, hàng ngày bị thai nghén hành hạ.
Anh đau lòng ôm chặt lấy cô, đầu cúi xuống hít thở hương tóc dịu nhẹ, nhỏ nhẹ cất giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Tinh Tinh! Em thích có con không?"
Nghe anh hỏi, cô đứng hình giây lát. Sao anh lại hỏi chuyện này? Lẽ nào, là anh muốn sao?
"Dương, anh muốn có con à?"
"Không!"
Anh lắc đầu, sau đó giải thích.
"Tôi chỉ tò mò hỏi em thôi!"
Thanh Mộc Tinh suy nghĩ chóc lát, sau đó nói.
"Ừm! Em rất thích trẻ con, cho nên việc có con em đương nhiên thích rồi!"
Doãn Minh Dương lại hỏi.
"Em không sợ chuyện sinh đẻ à?"
Thật sự chuyện mang thai và sinh con ra không phải dễ dàng, mọi cực khổ đều đỗ dồn vào người phụ nữ, không chỉ thế sau khi sinh con còn phá hoại vóc dáng của họ, người phụ nữ dễ bị bệnh tâm lý, trầm cảm sau khi sinh,...
Đúng thật là quá nhiều điều, không biết Doãn Minh Dương nghĩ quá nhiều hay là thật nhưng anh rất lo, nếu Thanh Mộc Tinh cảm thấy quá cực khổ, anh sẽ không để cô sinh con.
Trong lòng cô thật sự rất hiếu kì, sao anh cứ hỏi về chuyện này không nhỉ, thế nhưng cô vẫn trả lời.
"Chuyện đó phụ nữ nào chẳng trải qua, họ chính là không ngại khổ để sinh ra đứa con máu mủ của mình. Như vậy, dù có đau đớn thế nào cũng thấy xứng đáng. Cho nên em không sợ việc này. Nếu một ngày em có thai, anh phải ở bên cạnh em, làm động lực cho em sinh bảo bảo đó!"
Nghe cô nói, Doãn Minh Dương mừng thầm trong lòng, ghì chặt người cô hôn nhẹ lên trán, anh quyết định ngay lúc này phải nói cho cô biết, cô đã làm mẹ rồi.
"Tinh Tinh! Thật ra bây giờ em đã..."
Anh đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Doãn Minh Dương khó chịu với lấy chiếc điệm thoại muốn tắt ngay lập tức, nhưng thấy đó là số của Vương Lệ thì bất đắc dĩ bắt máy.
"Nội!"
Vừa lên đã nghe tiếng hớn hở của bà.
"Ừ, Tinh Tinh của ta đâu? Con bé có đó không?"
Anh thở dài, liền biết bà gọi đến là vì chuyện gì, chắc chắn một trăm phần trăm là vì cháu cố yêu dấu của bà ấy, anh đáp.
"Dạ có! Cô ấy đang ở bên cạnh con!"
Anh liền mở loa lớn cho Thanh Mộc Tinh nghe. Vương Lệ cất lời.
"Tinh Tinh! Dạo này con có khỏe không? Ăn uống điều độ không? Để bà bảo Tiết Dung nấu thức ăn tẩm bổ cho con nhé! Con nhớ phải nghĩ ngơi cho cẩn thận, đừng lao lực quá nhiều. À mà Mễ Linh có nói với bà con vừa mới nằm viện, dạ dày không khỏe, chắc là rất khó chịu đúng không...."
"Khoan đã!"
Vương Lệ nói một tràn tràng giang đại hải, Thamh Mộc Tinh chẳng biết trả lời làm sao cho hết, bỗng dưng nghe thấy bà nhắc đến chuyện nằm bệnh viện, mi tâm co giật lén nhìn Doãn Minh Dương, quả nhiên anh liền cắt ngang lời nói của bà, anh hỏi.
"Bà vừa nói gì? Cô ấy nằm viện?"
Thái độ Vương Lệ vô cùng tức giận.
"Cái gì? Đến việc đó con cũng không biết sao? Con làm chồng kiểu gì vậy chứ?"
Thanh Mộc Tinh khó xử giải thích.
"Bà đừng trách anh ấy, là con giấu anh ấy, không phải anh ấy không quan tâm con!"
Vương Lệ thở dài, chuyện của bọn trẻ đúng là phức tạp.
"Được, vậy con nghĩ sớm đi nhé, đừng lao lực nhiều quá! Minh Dương! Tốt nhất là con nên hủy hết lịch trình của con bé, để con bé ở nhà dưỡng thai, như vậy mới tốt cho cả mẹ lẫn con!"
Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt, không hiểu lời Vương Lệ nói, lấp bấp hỏi.
"Bà! Bà vừa nói gì vậy ạ?"
Vương Lệ nhắc lại.
"Bà nói con nên ở nhà tịnh dưỡng, mang thai vận động nhiều không tốt!"
Cô vô cùng thản thốt. Mang thai gì chứ? Cô có thai khi nào?
Doãn Minh Dương đặt tay lên bụng cô vuốt ve, anh cẩn trọng nói thành lời.
"Tinh Tinh! Chúng ta có con rồi!"
Anh chỉ nằm im bất lực, không nói lời nào, cô nào biết hành động của mình vô số lần động đến "tiểu đệ" của anh khiến nó khó chịu mà ngóc đầu dậy.
Thế nhưng cô gái kia vẫn ngây thơ cho đến khi cảm nhận được vật gì đó đâm vào đùi mình mới nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp e thẹn đỏ chói mắt, liền nằm yên trong ngực anh.
Theo tính cách thường ngày, Doãn Minh Dương đã đè cô ra ăn mất rồi, tại sao hôm nay anh lại chọn cách nhịn?
Cô nghi ngờ ngước mặt nhìn anh hỏi.
"Anh vẫn còn giận em à?"
"Không có!"
Anh ôm chặt tấm lưng mảnh mai của cô, vuốt ve cái bụng thon thả.
Thanh Mộc Tinh cảm thấy thật khó hiểu, cô phát hiện cả ngày nay, anh đặc biệt vuốt ve cái bụng của mình không biết bao nhiêu lần không hiểu lí do.
Doãn Minh Dương nhìn nét mặt của cô cũng hiểu vài phần, bây giờ anh mới nhớ vẫn chưa ai nói cho cô biết việc bản thân có thai, mà người nên nói chính là anh mới phải.
Không biết cô sẽ phản ứng thế nào đây, ngạc nhiên, vui mừng, xúc động hay là không thích?
Dù có là cảm xúc nào, anh cũng nhất định nói với cô chuyện này, cảm thấy bản thân đối với cô thật tệ, chưa cho cô một lễ cưới chỉnh chu, một thân phận thật sự đã để cô phải mang bầu, hàng ngày bị thai nghén hành hạ.
Anh đau lòng ôm chặt lấy cô, đầu cúi xuống hít thở hương tóc dịu nhẹ, nhỏ nhẹ cất giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Tinh Tinh! Em thích có con không?"
Nghe anh hỏi, cô đứng hình giây lát. Sao anh lại hỏi chuyện này? Lẽ nào, là anh muốn sao?
"Dương, anh muốn có con à?"
"Không!"
Anh lắc đầu, sau đó giải thích.
"Tôi chỉ tò mò hỏi em thôi!"
Thanh Mộc Tinh suy nghĩ chóc lát, sau đó nói.
"Ừm! Em rất thích trẻ con, cho nên việc có con em đương nhiên thích rồi!"
Doãn Minh Dương lại hỏi.
"Em không sợ chuyện sinh đẻ à?"
Thật sự chuyện mang thai và sinh con ra không phải dễ dàng, mọi cực khổ đều đỗ dồn vào người phụ nữ, không chỉ thế sau khi sinh con còn phá hoại vóc dáng của họ, người phụ nữ dễ bị bệnh tâm lý, trầm cảm sau khi sinh,...
Đúng thật là quá nhiều điều, không biết Doãn Minh Dương nghĩ quá nhiều hay là thật nhưng anh rất lo, nếu Thanh Mộc Tinh cảm thấy quá cực khổ, anh sẽ không để cô sinh con.
Trong lòng cô thật sự rất hiếu kì, sao anh cứ hỏi về chuyện này không nhỉ, thế nhưng cô vẫn trả lời.
"Chuyện đó phụ nữ nào chẳng trải qua, họ chính là không ngại khổ để sinh ra đứa con máu mủ của mình. Như vậy, dù có đau đớn thế nào cũng thấy xứng đáng. Cho nên em không sợ việc này. Nếu một ngày em có thai, anh phải ở bên cạnh em, làm động lực cho em sinh bảo bảo đó!"
Nghe cô nói, Doãn Minh Dương mừng thầm trong lòng, ghì chặt người cô hôn nhẹ lên trán, anh quyết định ngay lúc này phải nói cho cô biết, cô đã làm mẹ rồi.
"Tinh Tinh! Thật ra bây giờ em đã..."
Anh đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Doãn Minh Dương khó chịu với lấy chiếc điệm thoại muốn tắt ngay lập tức, nhưng thấy đó là số của Vương Lệ thì bất đắc dĩ bắt máy.
"Nội!"
Vừa lên đã nghe tiếng hớn hở của bà.
"Ừ, Tinh Tinh của ta đâu? Con bé có đó không?"
Anh thở dài, liền biết bà gọi đến là vì chuyện gì, chắc chắn một trăm phần trăm là vì cháu cố yêu dấu của bà ấy, anh đáp.
"Dạ có! Cô ấy đang ở bên cạnh con!"
Anh liền mở loa lớn cho Thanh Mộc Tinh nghe. Vương Lệ cất lời.
"Tinh Tinh! Dạo này con có khỏe không? Ăn uống điều độ không? Để bà bảo Tiết Dung nấu thức ăn tẩm bổ cho con nhé! Con nhớ phải nghĩ ngơi cho cẩn thận, đừng lao lực quá nhiều. À mà Mễ Linh có nói với bà con vừa mới nằm viện, dạ dày không khỏe, chắc là rất khó chịu đúng không...."
"Khoan đã!"
Vương Lệ nói một tràn tràng giang đại hải, Thamh Mộc Tinh chẳng biết trả lời làm sao cho hết, bỗng dưng nghe thấy bà nhắc đến chuyện nằm bệnh viện, mi tâm co giật lén nhìn Doãn Minh Dương, quả nhiên anh liền cắt ngang lời nói của bà, anh hỏi.
"Bà vừa nói gì? Cô ấy nằm viện?"
Thái độ Vương Lệ vô cùng tức giận.
"Cái gì? Đến việc đó con cũng không biết sao? Con làm chồng kiểu gì vậy chứ?"
Thanh Mộc Tinh khó xử giải thích.
"Bà đừng trách anh ấy, là con giấu anh ấy, không phải anh ấy không quan tâm con!"
Vương Lệ thở dài, chuyện của bọn trẻ đúng là phức tạp.
"Được, vậy con nghĩ sớm đi nhé, đừng lao lực nhiều quá! Minh Dương! Tốt nhất là con nên hủy hết lịch trình của con bé, để con bé ở nhà dưỡng thai, như vậy mới tốt cho cả mẹ lẫn con!"
Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt, không hiểu lời Vương Lệ nói, lấp bấp hỏi.
"Bà! Bà vừa nói gì vậy ạ?"
Vương Lệ nhắc lại.
"Bà nói con nên ở nhà tịnh dưỡng, mang thai vận động nhiều không tốt!"
Cô vô cùng thản thốt. Mang thai gì chứ? Cô có thai khi nào?
Doãn Minh Dương đặt tay lên bụng cô vuốt ve, anh cẩn trọng nói thành lời.
"Tinh Tinh! Chúng ta có con rồi!"