Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Lăng Nhược Tịch về phòng lập tức đứng ngồi không yên chờ Cung Thuỵ Thần quay về. Vừa rồi, khi ăn cơm tối, ba chồng lạnh lùng nhìn cô, làm cho cô cảm thấy nổi gai cột sống, cảm giác không tốt, Cung Thuỵ Thần bị ông gọi vào phòng sách, không phải liên quan đến chuyện cô bán quần áo chứ?
Đợi đến khi anh quay về, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, cô nhanh chân chạy lên đón anh: “Ba tìm anh có chuyện gì? Có phải là chuyện liên quan đến em hay không?”
Cung Thuỵ Thần mới chọc ba tức giận, trong lòng đang rất khó chịu, cho nên lạnh mặt không hé răng.
Lăng Nhược Tịch lo lắng, lôi kéo anh hỏi đi hỏi lại mấy lần, Cung Thuỵ Thần bị cô làm phiền, bất chợt xoay qua, nhắm vào cái miệng lải nhải không ngừng của cô, hung hăng hôn lấy, mạnh mẽ và bá đạo cạy mở hàm răng của cô ra, lôi kéo cái lưỡi mềm mại của cô, dùng sức ʍút̼ chặt.
Cảm nhận được phiền não của anh, Lăng Nhược Tịch thả lỏng cơ thể dựa sát vào người anh, ngoan ngoãn hùa theo, hai người hôn nhau kịch liệt, dần dần đến bên giường, Cung Thuỵ Thần đè cô xuống, bàn tay đầy lửa nóng làm loạn từ lưng cô đi xuống dưới, sau đó chui vào từ vạt áo ngủ của cô, dính vào da thịt trơn nhẵn từ bụng dưới lên phía trêи, bắt lấy hai khối thịt mềm mại, ra sức nhào nặn.
Lăng Nhược Thần bị anh xoa bóp cả người mềm nhũn, nức nở ra tiếng. Biết tâm trạng của anh không tốt, muốn để anh thoải mái. Với lại ham muốn gần anh của cô vô cùng mãnh liệt, khiến cô bất chấp xấu hổ đưa tay cởi quần áo của anh.
Hai tay cô run rẩy cởi từng cúc áo của anh, Cung Thuỵ Thần rất phối hợp cởi áo mình ra, cũng tiện tay cởi bỏ đồ ngủ của cô, Lăng Nhược Tịch trần trụi, dường như chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭót bé xíu, cô xấu hổ ôm lấy cổ anh, mềm nhũn dính vào người anh không dám cử động.
Cung Thuỵ Thần nhận ra sự nhiệt tình của cô, vốn dĩ tình ɖu͙ƈ dâng cao thì càng không có cách kìm hãm, anh đưa tay lột luôn qυầи ɭót của cô, tìm kiếm lối vào nơi cửa động mất hồn của cô, đẩy ngón giữa vào trong.
“Á…” Lăng Nhược Tịch kêu đau, có chút xấu hổ uốn éo người một cái, nhưng rất nhanh cơ thể cô lại mềm nhũn ra, ngón tay của anh đút vào bên dưới, trong hoa huy*t không ngừng chảy ra dòng nước trong suốt, khiến giữa hai chân cô ướt nhẹp.
Hơi thở của Cung Thuỵ Thần trở nên dồn dập, cắn cắn vành tai ửng đỏ của cô: “Ngoan, cởi quần cho anh đi.”
Nếu là bình thường, Lăng Nhược Tịch cỡ nào cũng không chịu, nhưng hôm nay trong lòng cô đầy hổ thẹn, lại muốn làm anh vui vẻ, cho nên đỏ mặt ngồi dậy, đưa tay xuống dưới cởi quần của anh ra.
Cung Thuỵ Thần cũng rất phối hợp, quần dài nhanh chóng đã cởi bỏ, chỉ còn lại qυầи ɭót đen bên trong, phồng lên như quả núi nhỏ. Mặt của Lăng Nhược Tịch lại càng đỏ hơn nữa, như bị thiêu đốt, mím môi do dự có nên tiếp tục hay không, cô len lén nhìn anh, anh lại mang vẻ mong chờ nhìn cô. Thế là cô quyết tâm, hít sâu một hơi, kéo qυầи ɭót của anh xuống.
Một cây gậy thịt từ trong qυầи ɭót nhảy bật ra ngoài làm cho Lăng Nhược Tịch giật mình, không khỏi lùi lại, cái miệng nhỏ mở to ra kinh ngạc nhìn anh.
Cung Thuỵ Thần thấy cô há hốc miệng nhìn chăm chăm mãnh thú của mình, nhất thời nổi điên, ngồi bật dậy, ấn đầu cô xuống.
Lăng Nhược Tịch cả kinh, lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, cô vừa xấu hổ vừa thấy ghê tởm, chỉ muốn tránh đi.
Trong lúc giãy giụa, không hiểu sao cô lại tì vào ngực anh, Cung Thuỵ Thần bị đụng trúng chỗ đau, kêu lên một tiếng buông tay ra, nằm vật xuống giường, đau nhíu cả mặt mày.
Lăng Nhược Tịch lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lấy bàn tay đang che ngực của anh ra, ân cần hỏi han “Anh bị gì thế?”
“Ui…” Cung Thuỵ Thần thở hắt ra, buồn bực nói: “Không sao, không cẩn thận nên đụng trúng.”
Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại, trêи ngực anh có một vết bầm xanh, sao có thể là bị đụng trúng được, vừa nhìn cũng đã biết là bị đánh, còn lừa cô. Nhìn anh bị thương như vậy, Lăng Nhược Tịch rất đau lòng, trái tim như bị đâm mạnh, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nước mắt của cô rơi trêи ngực anh, dường như muốn xuyên qua cơ thể hoà tan trái tim anh, làm cho anh mềm lòng. Anh thở dài, kéo cô qua nằm cạnh mình, hôn lên mắt môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Khóc gì chứ, cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu, hai ngày là khỏi, đừng khóc nữa.”
“Dạ…” Lăng Nhược Tịch vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh, chợt nghĩ đến điều gì, cô lập tức ngồi dậy.
Cung Thuỵ Thần cũng ngồi dậy theo cô, nghi ngờ hỏi:”Em định làm gì?”
“Em xuống nhà tìm xem có rượu thuốc hay không, xoa xoa cho anh.” Lăng Nhược Tịch vừa tìm quần áo anh vừa cởi ra ném bên giường vừa nói.
Cung Thuỵ Thần thấy lòng thật ấm áp, anh đưa tay kéo cô trở về nằm trong lòng mình, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bờ môi của cô, nói lời mập mờ: “Chỗ này không vội, chỉ là có chỗ khác sắp chịu không nổi, em có muốn xoa xoa giúp anh không? Hửm?” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô đặt lên nơi nào đó đã căng cứng đến cực điểm.
Mặt Lăng Nhược Tịch lập tức đỏ lên, có điều cô cũng không từ chối, mà là mím môi nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Ôi…” Thấy cô bằng lòng, Cung Thuỵ Thần hưng phấn đến mức ôm cô chặt hơn, bàn tay đặt trêи ngực cô cũng dùng sức nhào bóp khối thịt no tròn mềm mại, anh còn ɭϊếʍ cắn nhè nhẹ cái cổ của cô.
Lăng Nhược Tịch được anh vừa xoa nắn vừa ɭϊếʍ láp, làm cho toàn thân nóng lên, rêи rỉ nũng nịu tựa như con mèo nhỏ, Cung Thuỵ Thần chịu không được nữa rồi, anh xoay người đè cô xuống, kéo căng hai chân cô ra, đưa tay mò xuống dưới chơi đùa hoa huy*t của cô.
Lăng Nhược Tịch lại rêи lên một tiếng, chợt nhớ đến lồng ngực đang bị thương của anh, khuôn mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: “Anh đừng có di chuyển, để em.”
Tuy Cung Thuỵ Thần đang căng cứng khó chịu, muốn ngay tức thì vọt vào rong ruổi bên trong huyệt nhỏ của cô một phen, nhưng hiếm khi cô chịu chủ động, anh cũng không đành lòng đả kϊƈɦ sự hăng hái của cô, cho nên cố kìm nén ɖu͙ƈ vọng, ôm cô nghiêng người xuống, để cho cô nằm trêи người mình.
Lăng Nhược Tịch hôn mấy cái lên vết thương trêи ngực anh, Cung Thuỵ Thần không kiên nhẫn động thân, dùng phân thân thô to của mình đẩy đẩy cái ʍôиɠ của cô vài cái, ý muốn nói cô nhanh lên một chút.
Lăng Nhược Tịch cắn răng ngồi dậy, gắt giọng nói: “Anh nhắm mắt lại cho em.”
Còn muốn nhắm mắt? Đúng là lắm chuyện, Cung Thuỵ Thần hết cách đành phối hợp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thấy anh nhắm mắt rồi, Lăng Nhược Tịch lúc này mới trượt xuống dưới, nhìn mãnh thú to lớn của anh, nuốt nước bọt, quyết tâm một ngụm ngậm hết vào trong miệng.
“A~…” Xúc cảm mềm mại trơn trợt bao bọc chặt chẽ quấn lấy anh không hề giống với huyệt nhỏ, làm cho anh không khỏi kêu lên một tiếng, anh bất ngờ mở mắt nhìn xuống… Cô đang khẩu giao cho anh?
Đợi đến khi anh quay về, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, cô nhanh chân chạy lên đón anh: “Ba tìm anh có chuyện gì? Có phải là chuyện liên quan đến em hay không?”
Cung Thuỵ Thần mới chọc ba tức giận, trong lòng đang rất khó chịu, cho nên lạnh mặt không hé răng.
Lăng Nhược Tịch lo lắng, lôi kéo anh hỏi đi hỏi lại mấy lần, Cung Thuỵ Thần bị cô làm phiền, bất chợt xoay qua, nhắm vào cái miệng lải nhải không ngừng của cô, hung hăng hôn lấy, mạnh mẽ và bá đạo cạy mở hàm răng của cô ra, lôi kéo cái lưỡi mềm mại của cô, dùng sức ʍút̼ chặt.
Cảm nhận được phiền não của anh, Lăng Nhược Tịch thả lỏng cơ thể dựa sát vào người anh, ngoan ngoãn hùa theo, hai người hôn nhau kịch liệt, dần dần đến bên giường, Cung Thuỵ Thần đè cô xuống, bàn tay đầy lửa nóng làm loạn từ lưng cô đi xuống dưới, sau đó chui vào từ vạt áo ngủ của cô, dính vào da thịt trơn nhẵn từ bụng dưới lên phía trêи, bắt lấy hai khối thịt mềm mại, ra sức nhào nặn.
Lăng Nhược Thần bị anh xoa bóp cả người mềm nhũn, nức nở ra tiếng. Biết tâm trạng của anh không tốt, muốn để anh thoải mái. Với lại ham muốn gần anh của cô vô cùng mãnh liệt, khiến cô bất chấp xấu hổ đưa tay cởi quần áo của anh.
Hai tay cô run rẩy cởi từng cúc áo của anh, Cung Thuỵ Thần rất phối hợp cởi áo mình ra, cũng tiện tay cởi bỏ đồ ngủ của cô, Lăng Nhược Tịch trần trụi, dường như chỉ còn lại mỗi cái qυầи ɭót bé xíu, cô xấu hổ ôm lấy cổ anh, mềm nhũn dính vào người anh không dám cử động.
Cung Thuỵ Thần nhận ra sự nhiệt tình của cô, vốn dĩ tình ɖu͙ƈ dâng cao thì càng không có cách kìm hãm, anh đưa tay lột luôn qυầи ɭót của cô, tìm kiếm lối vào nơi cửa động mất hồn của cô, đẩy ngón giữa vào trong.
“Á…” Lăng Nhược Tịch kêu đau, có chút xấu hổ uốn éo người một cái, nhưng rất nhanh cơ thể cô lại mềm nhũn ra, ngón tay của anh đút vào bên dưới, trong hoa huy*t không ngừng chảy ra dòng nước trong suốt, khiến giữa hai chân cô ướt nhẹp.
Hơi thở của Cung Thuỵ Thần trở nên dồn dập, cắn cắn vành tai ửng đỏ của cô: “Ngoan, cởi quần cho anh đi.”
Nếu là bình thường, Lăng Nhược Tịch cỡ nào cũng không chịu, nhưng hôm nay trong lòng cô đầy hổ thẹn, lại muốn làm anh vui vẻ, cho nên đỏ mặt ngồi dậy, đưa tay xuống dưới cởi quần của anh ra.
Cung Thuỵ Thần cũng rất phối hợp, quần dài nhanh chóng đã cởi bỏ, chỉ còn lại qυầи ɭót đen bên trong, phồng lên như quả núi nhỏ. Mặt của Lăng Nhược Tịch lại càng đỏ hơn nữa, như bị thiêu đốt, mím môi do dự có nên tiếp tục hay không, cô len lén nhìn anh, anh lại mang vẻ mong chờ nhìn cô. Thế là cô quyết tâm, hít sâu một hơi, kéo qυầи ɭót của anh xuống.
Một cây gậy thịt từ trong qυầи ɭót nhảy bật ra ngoài làm cho Lăng Nhược Tịch giật mình, không khỏi lùi lại, cái miệng nhỏ mở to ra kinh ngạc nhìn anh.
Cung Thuỵ Thần thấy cô há hốc miệng nhìn chăm chăm mãnh thú của mình, nhất thời nổi điên, ngồi bật dậy, ấn đầu cô xuống.
Lăng Nhược Tịch cả kinh, lập tức hiểu ra anh muốn làm gì, cô vừa xấu hổ vừa thấy ghê tởm, chỉ muốn tránh đi.
Trong lúc giãy giụa, không hiểu sao cô lại tì vào ngực anh, Cung Thuỵ Thần bị đụng trúng chỗ đau, kêu lên một tiếng buông tay ra, nằm vật xuống giường, đau nhíu cả mặt mày.
Lăng Nhược Tịch lại càng hoảng sợ, nhanh chóng lấy bàn tay đang che ngực của anh ra, ân cần hỏi han “Anh bị gì thế?”
“Ui…” Cung Thuỵ Thần thở hắt ra, buồn bực nói: “Không sao, không cẩn thận nên đụng trúng.”
Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn kỹ lại, trêи ngực anh có một vết bầm xanh, sao có thể là bị đụng trúng được, vừa nhìn cũng đã biết là bị đánh, còn lừa cô. Nhìn anh bị thương như vậy, Lăng Nhược Tịch rất đau lòng, trái tim như bị đâm mạnh, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nước mắt của cô rơi trêи ngực anh, dường như muốn xuyên qua cơ thể hoà tan trái tim anh, làm cho anh mềm lòng. Anh thở dài, kéo cô qua nằm cạnh mình, hôn lên mắt môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Khóc gì chứ, cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu, hai ngày là khỏi, đừng khóc nữa.”
“Dạ…” Lăng Nhược Tịch vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh, chợt nghĩ đến điều gì, cô lập tức ngồi dậy.
Cung Thuỵ Thần cũng ngồi dậy theo cô, nghi ngờ hỏi:”Em định làm gì?”
“Em xuống nhà tìm xem có rượu thuốc hay không, xoa xoa cho anh.” Lăng Nhược Tịch vừa tìm quần áo anh vừa cởi ra ném bên giường vừa nói.
Cung Thuỵ Thần thấy lòng thật ấm áp, anh đưa tay kéo cô trở về nằm trong lòng mình, ɭϊếʍ ɭϊếʍ bờ môi của cô, nói lời mập mờ: “Chỗ này không vội, chỉ là có chỗ khác sắp chịu không nổi, em có muốn xoa xoa giúp anh không? Hửm?” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay cô đặt lên nơi nào đó đã căng cứng đến cực điểm.
Mặt Lăng Nhược Tịch lập tức đỏ lên, có điều cô cũng không từ chối, mà là mím môi nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
“Ôi…” Thấy cô bằng lòng, Cung Thuỵ Thần hưng phấn đến mức ôm cô chặt hơn, bàn tay đặt trêи ngực cô cũng dùng sức nhào bóp khối thịt no tròn mềm mại, anh còn ɭϊếʍ cắn nhè nhẹ cái cổ của cô.
Lăng Nhược Tịch được anh vừa xoa nắn vừa ɭϊếʍ láp, làm cho toàn thân nóng lên, rêи rỉ nũng nịu tựa như con mèo nhỏ, Cung Thuỵ Thần chịu không được nữa rồi, anh xoay người đè cô xuống, kéo căng hai chân cô ra, đưa tay mò xuống dưới chơi đùa hoa huy*t của cô.
Lăng Nhược Tịch lại rêи lên một tiếng, chợt nhớ đến lồng ngực đang bị thương của anh, khuôn mặt đỏ hồng nhỏ giọng nói: “Anh đừng có di chuyển, để em.”
Tuy Cung Thuỵ Thần đang căng cứng khó chịu, muốn ngay tức thì vọt vào rong ruổi bên trong huyệt nhỏ của cô một phen, nhưng hiếm khi cô chịu chủ động, anh cũng không đành lòng đả kϊƈɦ sự hăng hái của cô, cho nên cố kìm nén ɖu͙ƈ vọng, ôm cô nghiêng người xuống, để cho cô nằm trêи người mình.
Lăng Nhược Tịch hôn mấy cái lên vết thương trêи ngực anh, Cung Thuỵ Thần không kiên nhẫn động thân, dùng phân thân thô to của mình đẩy đẩy cái ʍôиɠ của cô vài cái, ý muốn nói cô nhanh lên một chút.
Lăng Nhược Tịch cắn răng ngồi dậy, gắt giọng nói: “Anh nhắm mắt lại cho em.”
Còn muốn nhắm mắt? Đúng là lắm chuyện, Cung Thuỵ Thần hết cách đành phối hợp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thấy anh nhắm mắt rồi, Lăng Nhược Tịch lúc này mới trượt xuống dưới, nhìn mãnh thú to lớn của anh, nuốt nước bọt, quyết tâm một ngụm ngậm hết vào trong miệng.
“A~…” Xúc cảm mềm mại trơn trợt bao bọc chặt chẽ quấn lấy anh không hề giống với huyệt nhỏ, làm cho anh không khỏi kêu lên một tiếng, anh bất ngờ mở mắt nhìn xuống… Cô đang khẩu giao cho anh?