Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Tình cảm của hai người sau đêm hôm ấy dường như có chút thay đổi, Lăng Nhược Tịch không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng bị chọc ghẹo cũng sẽ đùa bỡn lại anh, đối với yêu cầu đưa cơm trưa cho anh cũng không dám công khai chống lại.
Cung Thuỵ Thần ở trước mặt người khác vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vừa đến giờ tan sở thì lập tức chạy bay về nhà, liên tục từ chối mấy lần tụ tập, làm cho cậu tư Trần Minh Hiên la lối ầm ĩ rằng cậu đã bị bỏ rơi, anh hai có chị dâu rồi thì không cần cậu nữa.
Ngay cả mẹ Cung cũng nhận ra thời gian gần đây con trai ở nhà càng ngày càng nhiều, tiếp xúc với con dâu cũng nhiều hơn, chỉ là bà với chồng mình vẫn như cũ, không quá thích người con dâu này.
Cũng may là Lăng Nhược Tịch kiên trì mỗi sáng sẽ cùng Cung Thuỵ Thần xuống lầu ăn sáng đúng giờ, ông bà Cung không quá nhiệt tình nhưng cũng không còn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nữa.
Lăng Nhược Tịch rất thoả mãn, cô tin rằng chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, ba mẹ chồng nhất định sẽ thay đổi, lâu ngày mới biết được lòng người mà.
Thậm chí quần áo và giày dép của mình, cô cũng giao cho thư ký Trần toàn quyền chào bán, dù sao cô ấy ở công ty quen biết rộng hơn, lại nói bây giờ đã là tháng tám, cô sắp phải nhập học, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Không thể mỗi ngày đưa cơm trưa đến cho Cung Thuỵ Thần được. Thật ra nguyên nhân chính là anh sẽ ở trong phòng làm việc giở trò lưu manh với cô, cô hơi sợ.
Cô đang học mỹ thuật hội hoạ tại đại học XX, năm thứ ba, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, đúng là một ngành vô bổ.
Dựa theo quỹ đạo vốn có, một năm sau cô sẽ ly hôn với Cung Thuỵ Thần, lại ầm ĩ với Lăng gia, cho nên Lăng gia cắt đứt mọi nguồn chi tiêu của cô, cô dựa vào khoản tiền sau ly hôn để cầm cự học xong năm tư, còn mua một căn hộ nhỏ, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn với tên cặn bã kia. Sau đó chính là cuộc sống khổ cực gần mười năm của cô, bất việc gì cô cũng đều làm, chuyên ngành học cũng không có đất dụng võ.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô thật sự quá ngu ngốc, lại luôn tin tưởng tên khốn kia sẽ có ngày thành danh, cứ như vậy cam tâm tình nguyện nỗ lực vì hắn. Mười năm qua, ngoài chuyện nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô thì hắn đã cho cô những gì? Hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Trước đây cô đúng là mù nên mới yêu hắn ta.
Qua mấy ngày suy nghĩ cặn kẽ, cô quyết định chọn khoa thiết kế thời trang, dù sao cô cũng là người trọng sinh, đối với ngành nghề hot nhất mười năm sau cô đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa cô có nền tảng vững chắc từ khoa mỹ thuật hội hoạ, còn từng may những mẫu quần áo đẹp mà mình thích nhưng không tiền mua được. Cho nên, đối với ngành này cũng không quá khó khăn. Nếu như có thể nhờ Cung Thuỵ Thần tìm được bậc thầy thiết kế thời trang học hỏi thì quá tốt rồi.
Lăng Nhược Tịch hạ quyết tâm, chờ Cung Thuỵ Thần đi làm về, xin anh giúp cô chuyển ngành và tìm cho cô một thầy giáo.
Cô thấy cũng đã đến giờ, lập tức chạy xuống nhà để chờ anh, vừa nghe tiếng xe chạy vào, cô mừng rỡ mở cửa, từ xa đã thấy Cung Thuỵ Thần xuống xe, cô vội vàng chạy đến, nhận lấy áo khoác trong tay anh, cười nịnh nọt nói: “Ông xã, anh về rồi.”
Cung Thuỵ Thần lạnh lùng nhìn cô ừ một tiếng, sau đó lướt qua người cô lên lầu, Lăng Nhược Tịch ngạc nhiên, dường như tâm tình của anh hôm nay không tốt, rõ ràng sáng nay rời đi rất sáng sủa sao giờ về lại hoá âm u thế này? Chẳng lẽ vì hôm nay cô không đến đưa cơm trưa cho anh? Nhưng mà hôm qua cô cũng đâu có đi, tối anh về còn rất bình thường, hôm nay đã có chuyện gì?
Lăng Nhược Tịch vừa lẩm bẩm vừa theo anh lên lầu, vừa vào phòng ngủ, Cung Thuỵ Thần lập tức đi tắm. Cô mượn cớ lấy quần áo sạch đứng ở ngoài đợi anh, một là có chuyện nhờ vả, hai là cô sợ mình sẽ chọc giận anh. Nếu như bây giờ không làm anh nguôi giận, tối nay chắc chắn sẽ bị anh chỉnh rất thảm, nghĩ lại cô lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, có lẽ cô nên dành chút thời gian nịnh nọt để anh nguôi ngoai.
Cung Thuỵ Thần quấn khăn tắm, lau tóc ra ngoài, đã thấy cô đang ngoan ngoãn ôm quần áo đứng ngoài cửa, nhìn dáng vẻ cô dâu nhỏ của cô, dù trong lòng rất tức giận thấy cô như vậy cũng tan biến.
Anh tiện tay ném khăn lau lên giường, sau đó lấy từ áo khoác ra một xấp ảnh, ném lên giường, lạnh giọng hỏi: “Vợ yêu, em có thể giải thích những thứ này là sao không?”
Lăng Nhược Tịch nhìn xấp ảnh chụp quần áo và giày dép, lập tức thở phào. Cô còn tưởng có chuyện gì lớn, ra là việc này. Đây cũng đâu có gì! Vì thế cô mở miệng nói: “Quần áo, giày dép này em chưa mặc lần nào, cũng mặc không được, nghĩ chất đống trong kho cũng phí lắm, còn không bằng bán đi để đổi lấy tiền mặt thì hơn.”
“Em thiếu tiền sao?” Cung Thuỵ Thần không chút tin tưởng đối với lời giải thích này của cô, đường đường là cô hai nhà họ Lăng, từ nhỏ áo cơm không cần lo, giờ lấy anh rồi thì thẻ vàng thẻ bạc có thể tuỳ tiện sử dụng, mới tháng trước đây, chỉ trong mấy ngày cô quẹt hơn một triệu tiền mua sắm, sao cô có thể nghĩ ra ý tưởng bán lại quần áo để lấy tiền?
“Cũng không phải, em chỉ là muốn để dành chút tiền, nhỡ sau này mình ly hôn, em cũng sẽ không đến mức túng quẫn.” Có lẽ mấy ngày nay anh quá nuông chiều cô, cho nên cô mới buột miệng nói ra những lời thật lòng này.
Lăng Nhược Tịch nói xong lập tức hối hận, bởi vì Cung Thuỵ Thần không nói lời nào chỉ lạnh mắt nhìn cô, cô sợ hãi lùi về sau mấy bước, anh đột nhiên nhếch miệng cười, cười một cách rất lạnh lùng và tự giễu: “Cũng đúng, người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân như cô, sao có thể cả đời bên tôi được chứ!” Nói xong, anh cầm quần áo trong tay cô mặc vào.
Anh có suy nghĩ cùng cô bên nhau cả đời? Tuy cô đã từng nghĩ đến sẽ ở bên cạnh anh, nhưng điều cô trăn trở nhất vẫn là sau khi ly hôn cô sẽ sống thế nào. Nhất thời, một cơn sóng hổ thẹn ồ ạt cuốn tới.
Cung Thuỵ Thần ở trước mặt người khác vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vừa đến giờ tan sở thì lập tức chạy bay về nhà, liên tục từ chối mấy lần tụ tập, làm cho cậu tư Trần Minh Hiên la lối ầm ĩ rằng cậu đã bị bỏ rơi, anh hai có chị dâu rồi thì không cần cậu nữa.
Ngay cả mẹ Cung cũng nhận ra thời gian gần đây con trai ở nhà càng ngày càng nhiều, tiếp xúc với con dâu cũng nhiều hơn, chỉ là bà với chồng mình vẫn như cũ, không quá thích người con dâu này.
Cũng may là Lăng Nhược Tịch kiên trì mỗi sáng sẽ cùng Cung Thuỵ Thần xuống lầu ăn sáng đúng giờ, ông bà Cung không quá nhiệt tình nhưng cũng không còn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nữa.
Lăng Nhược Tịch rất thoả mãn, cô tin rằng chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, ba mẹ chồng nhất định sẽ thay đổi, lâu ngày mới biết được lòng người mà.
Thậm chí quần áo và giày dép của mình, cô cũng giao cho thư ký Trần toàn quyền chào bán, dù sao cô ấy ở công ty quen biết rộng hơn, lại nói bây giờ đã là tháng tám, cô sắp phải nhập học, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Không thể mỗi ngày đưa cơm trưa đến cho Cung Thuỵ Thần được. Thật ra nguyên nhân chính là anh sẽ ở trong phòng làm việc giở trò lưu manh với cô, cô hơi sợ.
Cô đang học mỹ thuật hội hoạ tại đại học XX, năm thứ ba, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, đúng là một ngành vô bổ.
Dựa theo quỹ đạo vốn có, một năm sau cô sẽ ly hôn với Cung Thuỵ Thần, lại ầm ĩ với Lăng gia, cho nên Lăng gia cắt đứt mọi nguồn chi tiêu của cô, cô dựa vào khoản tiền sau ly hôn để cầm cự học xong năm tư, còn mua một căn hộ nhỏ, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn với tên cặn bã kia. Sau đó chính là cuộc sống khổ cực gần mười năm của cô, bất việc gì cô cũng đều làm, chuyên ngành học cũng không có đất dụng võ.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô thật sự quá ngu ngốc, lại luôn tin tưởng tên khốn kia sẽ có ngày thành danh, cứ như vậy cam tâm tình nguyện nỗ lực vì hắn. Mười năm qua, ngoài chuyện nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô thì hắn đã cho cô những gì? Hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Trước đây cô đúng là mù nên mới yêu hắn ta.
Qua mấy ngày suy nghĩ cặn kẽ, cô quyết định chọn khoa thiết kế thời trang, dù sao cô cũng là người trọng sinh, đối với ngành nghề hot nhất mười năm sau cô đều rõ như lòng bàn tay, hơn nữa cô có nền tảng vững chắc từ khoa mỹ thuật hội hoạ, còn từng may những mẫu quần áo đẹp mà mình thích nhưng không tiền mua được. Cho nên, đối với ngành này cũng không quá khó khăn. Nếu như có thể nhờ Cung Thuỵ Thần tìm được bậc thầy thiết kế thời trang học hỏi thì quá tốt rồi.
Lăng Nhược Tịch hạ quyết tâm, chờ Cung Thuỵ Thần đi làm về, xin anh giúp cô chuyển ngành và tìm cho cô một thầy giáo.
Cô thấy cũng đã đến giờ, lập tức chạy xuống nhà để chờ anh, vừa nghe tiếng xe chạy vào, cô mừng rỡ mở cửa, từ xa đã thấy Cung Thuỵ Thần xuống xe, cô vội vàng chạy đến, nhận lấy áo khoác trong tay anh, cười nịnh nọt nói: “Ông xã, anh về rồi.”
Cung Thuỵ Thần lạnh lùng nhìn cô ừ một tiếng, sau đó lướt qua người cô lên lầu, Lăng Nhược Tịch ngạc nhiên, dường như tâm tình của anh hôm nay không tốt, rõ ràng sáng nay rời đi rất sáng sủa sao giờ về lại hoá âm u thế này? Chẳng lẽ vì hôm nay cô không đến đưa cơm trưa cho anh? Nhưng mà hôm qua cô cũng đâu có đi, tối anh về còn rất bình thường, hôm nay đã có chuyện gì?
Lăng Nhược Tịch vừa lẩm bẩm vừa theo anh lên lầu, vừa vào phòng ngủ, Cung Thuỵ Thần lập tức đi tắm. Cô mượn cớ lấy quần áo sạch đứng ở ngoài đợi anh, một là có chuyện nhờ vả, hai là cô sợ mình sẽ chọc giận anh. Nếu như bây giờ không làm anh nguôi giận, tối nay chắc chắn sẽ bị anh chỉnh rất thảm, nghĩ lại cô lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, có lẽ cô nên dành chút thời gian nịnh nọt để anh nguôi ngoai.
Cung Thuỵ Thần quấn khăn tắm, lau tóc ra ngoài, đã thấy cô đang ngoan ngoãn ôm quần áo đứng ngoài cửa, nhìn dáng vẻ cô dâu nhỏ của cô, dù trong lòng rất tức giận thấy cô như vậy cũng tan biến.
Anh tiện tay ném khăn lau lên giường, sau đó lấy từ áo khoác ra một xấp ảnh, ném lên giường, lạnh giọng hỏi: “Vợ yêu, em có thể giải thích những thứ này là sao không?”
Lăng Nhược Tịch nhìn xấp ảnh chụp quần áo và giày dép, lập tức thở phào. Cô còn tưởng có chuyện gì lớn, ra là việc này. Đây cũng đâu có gì! Vì thế cô mở miệng nói: “Quần áo, giày dép này em chưa mặc lần nào, cũng mặc không được, nghĩ chất đống trong kho cũng phí lắm, còn không bằng bán đi để đổi lấy tiền mặt thì hơn.”
“Em thiếu tiền sao?” Cung Thuỵ Thần không chút tin tưởng đối với lời giải thích này của cô, đường đường là cô hai nhà họ Lăng, từ nhỏ áo cơm không cần lo, giờ lấy anh rồi thì thẻ vàng thẻ bạc có thể tuỳ tiện sử dụng, mới tháng trước đây, chỉ trong mấy ngày cô quẹt hơn một triệu tiền mua sắm, sao cô có thể nghĩ ra ý tưởng bán lại quần áo để lấy tiền?
“Cũng không phải, em chỉ là muốn để dành chút tiền, nhỡ sau này mình ly hôn, em cũng sẽ không đến mức túng quẫn.” Có lẽ mấy ngày nay anh quá nuông chiều cô, cho nên cô mới buột miệng nói ra những lời thật lòng này.
Lăng Nhược Tịch nói xong lập tức hối hận, bởi vì Cung Thuỵ Thần không nói lời nào chỉ lạnh mắt nhìn cô, cô sợ hãi lùi về sau mấy bước, anh đột nhiên nhếch miệng cười, cười một cách rất lạnh lùng và tự giễu: “Cũng đúng, người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân như cô, sao có thể cả đời bên tôi được chứ!” Nói xong, anh cầm quần áo trong tay cô mặc vào.
Anh có suy nghĩ cùng cô bên nhau cả đời? Tuy cô đã từng nghĩ đến sẽ ở bên cạnh anh, nhưng điều cô trăn trở nhất vẫn là sau khi ly hôn cô sẽ sống thế nào. Nhất thời, một cơn sóng hổ thẹn ồ ạt cuốn tới.