Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Liêu Dinh nghe Hoàng Phủ Đan Kiều nói lại liền sững sốt, anh đưa đôi mắt phức tạp nhìn về phía Trình Hải Hà, hóa ra cô gái này thật sự không phải con gái của Trình Hoài Minh, nhưng mà... Liệu ông ta có biết cô gái này chính là em gái của Ngạn Thụ Khôn không? Liêu Dinh chỉ đáp lại với Hoàng Phủ Đan Kiều vài câu rồi tắt máy, anh bước đến bên cạnh Hải Hà, nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn.
- Anh mặc kệ em là ai, em có thể nào đi nữa. Lần này nhất định anh sẽ không buông tay em.
[................]
Còn về Ngạn Thụ Khôn, cậu ta sau khi rời khỏi bệnh viện liền cùng Kevin và Anna là hai cánh tay đắc lực của cậu ta đến thẳng Trình gia. Kevin lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ngạn Thụ Khôn, còn Anna... Gương mặt hết sức là vô cảm chỉ biết nghe lệnh và thực hiện mà thôi.
Đến Trình gia, Ngạn Thụ Khôn liền một mạch đi vào mà không thèm nhấn chuông hay gõ cửa, cậu ta hiên ngang đi vào y như đi vào nhà mình vậy. Khi đến phòng khách thì chỉ nhìn thấy Trình Hoài Minh và Trình Úy đang ngồi ở đó, sắc mặt của Trình Úy còn cực kỳ không tốt nữa.
- Trình Hoài Minh, tôi có chuyện muốn tính với ông!
Trình Hoài Minh giật mình khi nhìn thấy Ngạn Thụ Khôn, danh tiếng của cậu ta bây giờ đang cực kỳ hot trên thương trường. Nhưng mà... Ông ta không hề biết đứa con gái ông ta nhận nuôi lại chính là em gái ruột của Ngạn Thụ Khôn. Ông ta bật dậy còn cười rất tươi tắn, riêng Trình Úy chỉ nhíu mày.
- Ngạn thiếu gia, mời ngồi, mời ngồi.
Ngạn Thụ Khôn cũng từ từ ngồi xuống, trước mắt cậu ta là gương mặt phấn khích của Trình Hoài Minh và gương mặt u ám, lo lắng của Trình Úy. Cậu ta liền lên tiếng luôn cho lẹ.
- Trình Hoài Minh, hình như... Trình tiểu thư, Trình Hải Hà đang mất tích đúng không?
Trình Úy nghe thấy hai từ "Hải Hà" liền nhanh chóng nhìn sang Ngạn Thụ Khôn, đứa em gái này tuy nói là mạnh mẽ thì có mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là con gái, đi suốt hai, ba ngày rồi vẫn còn chưa chịu về nhà, thân làm anh trai như cậu đây cũng sốt ruột lắm rồi.
- Haizzz, nhắc đến đứa con gái này tôi lại đau đầu. Nó bỏ nhà đi cũng lâu rồi, mấy hôm nay còn mất tích nữa chứ.
- Vậy sao? Thế... Vì sao cô ấy lại mất tích? Viện trưởng Trình... Tôi nghĩ ông biết rõ đúng không?
Trình Hoài Minh cứng đờ, ánh mắt lo lắng nhìn sang Ngạn Thụ Khôn, chẳng lẽ việc ông ta cưỡng hiếp con gái mình đã bị Ngạn Thụ Khôn điều tra ra?
- Tôi... Tôi... Làm sao tôi biết được...
Ngạn Thụ Khôn nhíu mày đầy giận dữ, cánh tay dùng hết lực đập mạnh lên chiếc bàn thủy tinh một tiếng "Rầm", làm cho Trình Hoài Minh túa mồ hôi. Kevin nhìn thấy liền lên nồng súng chĩa thẳng vào đầu của Trình Hoài Minh, lạnh giọng nói.
- Viện trưởng Trình, ông là người đã có tuổi, tốt nhất nên an phận, ngoan ngoãn kể lại toàn bộ sự việc để có thể sống thêm vài năm.
Trình Hoài Minh nuốt một ngụm khí lạnh, lời cảnh cáo của Kevin đương nhiên ông ta hiểu rồi. Nhưng Trình Úy lại muốn phản bác gì đó, không nhanh không chậm Anna liền lấy một con dao kề vào cổ của cậu ta, lạnh lùng nói.
- Ngồi im!
Trình Hoài Minh nhìn thấy con dao sắc bén đang kề trên cổ của đứa con trai duy nhất của mình liền sững sốt, rồi gấp gáp nói.
- Đừng... Đừng làm hại con trai tôi. Tôi... Tôi nói...
Sau đó, Trình Hoài Minh đem toàn bộ những sự việc trước kia cho đến bây giờ đem kể lại hết toàn bộ cho Ngạn Thụ Khôn nghe, anh ta nghe rồi nhướn mày đầy căm phẫn. Riêng Trình Úy thì trợn mắt nhìn, người cha mà cậu ta luôn sùng bái, luôn xem là chính nghĩa lại làm ra nhiều chuyện bại hoại như vậy? Thảo nào... Thảo nào mẹ của cậu ta đã phải tự nhốt mình ở trong nhà thờ tổ tiên suốt một tuần qua, thì ra là vì tên chồng tồi tệ này. Còn Anna vốn dĩ rất vô cảm, lạnh nhạt, nhưng nghe thấy những gì Trình Hoài Minh đã làm với Trình Hải Hà, cô ấy liền không khỏi tức giận, bây giờ chỉ cần đưa cho Anna một thanh đao, bà cô đây liền chém cho ông ta một phát.
Trình Úy giọng run run nói.
- C-Cha... Chuyện này... Chuyện này...
- Cha xin lỗi...
Riêng Ngạn Thụ Khôn lại liếc ông ta một cái, sau đó mân mê một con dao trên tay, nhàn nhạt nói.
- Vậy ông có biết... Cô con gái ông nhận nuôi kia, thân phận thế nào không?
- Tôi không biết, tôi chỉ thấy hình như nó có một đám người mặc đồ đen đi theo, cứ nghĩ là nó bị theo dõi. Sau đó, tôi đưa con bé đến nhà mình thì chỉ thấy nó luôn nắm chặt một chiếc nhẫn đồ chơi trong tay... Tôi... Tôi cứ nghĩ chắc nó là con nhà nghèo vì trên người nó không hề có trang sức... Nên...
- Trình Hoài Minh, vậy bây giờ ông nên nói lời tạm biệt với anh em của ông đi.
Trình Hoài Minh trợn mắt, ý... Ý của Ngạn Thụ Khôn là gì? Sau đó, Ngạn Thụ Khôn lạnh giọng nói.
- Kevin, cậu nhanh chóng thiến gọn ông ta đi, để trừ hại cho dân. Sau đó, đem Trình Hoài Minh về trụ sở... Bệnh viện đó, đưa cho Tuệ Mộc!.
Kevin liền nhận lệnh, từ trước đến giờ Ngạn Thụ Khôn rất nhanh chóng sẽ giết một lần cho gọn, nhưng Trình Hoài Minh xem như trúng số độc đắc rồi, dám làm hại đến em gái của anh ta... Thì chỉ có một cách đó là... Sống không bằng chết!
Còn Trình Úy, sau khi nhìn thấy Ngạn Thụ Khôn và Anna đi ra ngoài liền đuổi theo.
- Ngạn Thụ Khôn... Giữ anh và Tiểu Hà có quan hệ gì?
- Con bé là em gái ruột của tôi... Nó là Ngạn Duệ Hi!
- Anh mặc kệ em là ai, em có thể nào đi nữa. Lần này nhất định anh sẽ không buông tay em.
[................]
Còn về Ngạn Thụ Khôn, cậu ta sau khi rời khỏi bệnh viện liền cùng Kevin và Anna là hai cánh tay đắc lực của cậu ta đến thẳng Trình gia. Kevin lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ngạn Thụ Khôn, còn Anna... Gương mặt hết sức là vô cảm chỉ biết nghe lệnh và thực hiện mà thôi.
Đến Trình gia, Ngạn Thụ Khôn liền một mạch đi vào mà không thèm nhấn chuông hay gõ cửa, cậu ta hiên ngang đi vào y như đi vào nhà mình vậy. Khi đến phòng khách thì chỉ nhìn thấy Trình Hoài Minh và Trình Úy đang ngồi ở đó, sắc mặt của Trình Úy còn cực kỳ không tốt nữa.
- Trình Hoài Minh, tôi có chuyện muốn tính với ông!
Trình Hoài Minh giật mình khi nhìn thấy Ngạn Thụ Khôn, danh tiếng của cậu ta bây giờ đang cực kỳ hot trên thương trường. Nhưng mà... Ông ta không hề biết đứa con gái ông ta nhận nuôi lại chính là em gái ruột của Ngạn Thụ Khôn. Ông ta bật dậy còn cười rất tươi tắn, riêng Trình Úy chỉ nhíu mày.
- Ngạn thiếu gia, mời ngồi, mời ngồi.
Ngạn Thụ Khôn cũng từ từ ngồi xuống, trước mắt cậu ta là gương mặt phấn khích của Trình Hoài Minh và gương mặt u ám, lo lắng của Trình Úy. Cậu ta liền lên tiếng luôn cho lẹ.
- Trình Hoài Minh, hình như... Trình tiểu thư, Trình Hải Hà đang mất tích đúng không?
Trình Úy nghe thấy hai từ "Hải Hà" liền nhanh chóng nhìn sang Ngạn Thụ Khôn, đứa em gái này tuy nói là mạnh mẽ thì có mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là con gái, đi suốt hai, ba ngày rồi vẫn còn chưa chịu về nhà, thân làm anh trai như cậu đây cũng sốt ruột lắm rồi.
- Haizzz, nhắc đến đứa con gái này tôi lại đau đầu. Nó bỏ nhà đi cũng lâu rồi, mấy hôm nay còn mất tích nữa chứ.
- Vậy sao? Thế... Vì sao cô ấy lại mất tích? Viện trưởng Trình... Tôi nghĩ ông biết rõ đúng không?
Trình Hoài Minh cứng đờ, ánh mắt lo lắng nhìn sang Ngạn Thụ Khôn, chẳng lẽ việc ông ta cưỡng hiếp con gái mình đã bị Ngạn Thụ Khôn điều tra ra?
- Tôi... Tôi... Làm sao tôi biết được...
Ngạn Thụ Khôn nhíu mày đầy giận dữ, cánh tay dùng hết lực đập mạnh lên chiếc bàn thủy tinh một tiếng "Rầm", làm cho Trình Hoài Minh túa mồ hôi. Kevin nhìn thấy liền lên nồng súng chĩa thẳng vào đầu của Trình Hoài Minh, lạnh giọng nói.
- Viện trưởng Trình, ông là người đã có tuổi, tốt nhất nên an phận, ngoan ngoãn kể lại toàn bộ sự việc để có thể sống thêm vài năm.
Trình Hoài Minh nuốt một ngụm khí lạnh, lời cảnh cáo của Kevin đương nhiên ông ta hiểu rồi. Nhưng Trình Úy lại muốn phản bác gì đó, không nhanh không chậm Anna liền lấy một con dao kề vào cổ của cậu ta, lạnh lùng nói.
- Ngồi im!
Trình Hoài Minh nhìn thấy con dao sắc bén đang kề trên cổ của đứa con trai duy nhất của mình liền sững sốt, rồi gấp gáp nói.
- Đừng... Đừng làm hại con trai tôi. Tôi... Tôi nói...
Sau đó, Trình Hoài Minh đem toàn bộ những sự việc trước kia cho đến bây giờ đem kể lại hết toàn bộ cho Ngạn Thụ Khôn nghe, anh ta nghe rồi nhướn mày đầy căm phẫn. Riêng Trình Úy thì trợn mắt nhìn, người cha mà cậu ta luôn sùng bái, luôn xem là chính nghĩa lại làm ra nhiều chuyện bại hoại như vậy? Thảo nào... Thảo nào mẹ của cậu ta đã phải tự nhốt mình ở trong nhà thờ tổ tiên suốt một tuần qua, thì ra là vì tên chồng tồi tệ này. Còn Anna vốn dĩ rất vô cảm, lạnh nhạt, nhưng nghe thấy những gì Trình Hoài Minh đã làm với Trình Hải Hà, cô ấy liền không khỏi tức giận, bây giờ chỉ cần đưa cho Anna một thanh đao, bà cô đây liền chém cho ông ta một phát.
Trình Úy giọng run run nói.
- C-Cha... Chuyện này... Chuyện này...
- Cha xin lỗi...
Riêng Ngạn Thụ Khôn lại liếc ông ta một cái, sau đó mân mê một con dao trên tay, nhàn nhạt nói.
- Vậy ông có biết... Cô con gái ông nhận nuôi kia, thân phận thế nào không?
- Tôi không biết, tôi chỉ thấy hình như nó có một đám người mặc đồ đen đi theo, cứ nghĩ là nó bị theo dõi. Sau đó, tôi đưa con bé đến nhà mình thì chỉ thấy nó luôn nắm chặt một chiếc nhẫn đồ chơi trong tay... Tôi... Tôi cứ nghĩ chắc nó là con nhà nghèo vì trên người nó không hề có trang sức... Nên...
- Trình Hoài Minh, vậy bây giờ ông nên nói lời tạm biệt với anh em của ông đi.
Trình Hoài Minh trợn mắt, ý... Ý của Ngạn Thụ Khôn là gì? Sau đó, Ngạn Thụ Khôn lạnh giọng nói.
- Kevin, cậu nhanh chóng thiến gọn ông ta đi, để trừ hại cho dân. Sau đó, đem Trình Hoài Minh về trụ sở... Bệnh viện đó, đưa cho Tuệ Mộc!.
Kevin liền nhận lệnh, từ trước đến giờ Ngạn Thụ Khôn rất nhanh chóng sẽ giết một lần cho gọn, nhưng Trình Hoài Minh xem như trúng số độc đắc rồi, dám làm hại đến em gái của anh ta... Thì chỉ có một cách đó là... Sống không bằng chết!
Còn Trình Úy, sau khi nhìn thấy Ngạn Thụ Khôn và Anna đi ra ngoài liền đuổi theo.
- Ngạn Thụ Khôn... Giữ anh và Tiểu Hà có quan hệ gì?
- Con bé là em gái ruột của tôi... Nó là Ngạn Duệ Hi!