Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Tần Phỉ nghe Ngụy Long Thần nói như vậy liền có chút sững người. Chẳng phải việc hãm hại Tuệ Mộc là do một tay Tần Mộc Ái sắp xếp sao? Chuyện này Ngụy Long Thần và tất cả mọi người đều biết rồi mà? Tại sao anh lại hỏi ông ta như vậy?
- Chẳng phải là do Mộc Ái đố kị nên...
- Đừng ngụy biện nữa! Tôi biết rõ phía sau lưng ông, hay nói đúng hơn là phía sau Tần gia còn có ai đó đang ra lệnh đúng không? Tần Phỉ... Khôn hồn thì noia rõ ràng với tôi, nếu không...
- Ngụy Long Thần tôi nói cho cậu biết, Tần Phỉ tôi từ trước đến giờ tuy có hèn nhát, nhưng mà chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ từ ai chứ đừng nói là sai khiến được tôi.
Ngụy Long Thần nghe ông ta mạnh mồm nói như vậy liền nhíu mày. Nhưng hình như nếu anh nhớ không lầm thì Tần Phỉ rất thích gái quán bar, đặc biệt là những cô gái có vòng một căng tròn. Lúc này, một ý tưởng xẹt qua đầu của Ngụy Long Thần. Anh và Hoàng Ảnh lại rời khỏi phòng giam của Tần Phỉ, lúc này... Đứng trước phòng đang giam giữ Tần Mộc Ái, anh liền nói với Hoàng Ảnh.
- Cậu vào quán bar tìm một cô gái có vòng một to đến đây.
Hoàng Ảnh há hốc kinh ngạc. Cái quỷ gì đây?
- Tiên sinh... Ngài định...
- Không phải cho tôi. Mà là cho Tần Phỉ, ông ta thuộc loại người sống bằng nửa thân dưới, chỉ cần có gái... Chắc chắn ông ta sẽ khó kiềm chế mà nói sạch ra. Lúc đó ta chỉ cần ghi âm lại là được rồi.
Hoàng Ảnh liền hiểu ý, lập tức đi tìm người. Thì ra bao nhiêu năm nay Ngụy Long Thần ngoài việc tìm kiếm Tuệ Mộc ra thì anh vẫn còn đủ sáng suốt để điều tra mọi thành viên trong Tần gia. Người xưa có câu "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng". Sau đó, Ngụy Long Thần cũng chỉ đứng nhìn Tần Mộc Ái từ phía bên ngoài. Bây giờ từ trên xuống dưới của cô ta là bộ quần áo bệnh nhân, nhìn thì rất chỉnh chu. Nhưng hạ bộ lại bị một tên nam nhân khác điên cuồng xâm nhập, bây giờ cô ta đã trở thành người mù rồi, vì thế sức kháng cự cũng không có. Ngụy Long Thần muốn Tần Mộc Ái bị hãm hiếp cho đến khi mang thai, rồi lúc đó... Ngụy Long Thần sẽ cho chính tay Tần Mộc Ái giết chết đứa con của mình. Tuy bản thân anh biết làm như vậy rất tàn nhẫn với đứa bé, nhưng mà đó là do báo ứng Tần Mộc Ái, năm lần bảy lượt Tuệ Mộc không muốn liên quan đến cô ta, mà cô ta cứ hết lần này đến lần khác bày cách hãm hại Tuệ Mộc. Mà vợ của anh thì quá lương thiện rồi, nên hãy để anh ra tay vậy.
Sau đó, Ngụy Long Thần rời khỏi ngục giam đó, trở vào phòng khách của Cổ Nhậm. Bấy giờ nhìn Cổ Nhậm chẳng khác người "Cái bang" đâu nhé, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì bù xù, mắt kính bị cũng bị lệch, không chỉ vậy trên người còn bốc lên một mùi có chút khó chịu nữa, bây giờ nhìn Cổ Nhậm chẳng giống với hình tượng bác sĩ đẹp trai, phong độ gì cả.
- Cổ Nhậm à Cổ Nhậm, chỉ mới có một tuần mà nhìn cậu tàn tạ vậy?
- Ngụy Long Thần, cậu nghĩ ai cũng như cậu sao? Cậu xem... Long Ân từ nhỏ đã được Tuệ Mộc chăm và dì Quản chăm rất ngoan ngoãn. Riêng An Di và Định Viêm thì đến bây giờ cậu mới thấy mặt. Cậu làm sao biết được cảnh tượng đối diện, nào là cho con ăn sữa, nào là tắm rửa, nào là thay bỉm, nào là dỗ con ngủ... Không chỉ vậy, còn phải hằng ngày đối mặt với chocolate vàng tan chảy nữa chứ.... Ôi trời!
Ngụy Long Thần có chút buồn cười. Nói đúng ra thì ngoài việc cho con ăn sữa thì tất cả việc còn lại Hà Mễ Hiên đều đem giao cho Cổ Nhậm. Tuy bề ngoài cậu ta than thở như vậy thôi, chứ cậu ta vẫn cam tâm tình nguyện làm hết chứ không thuê người giúp việc.
- Có cần tớ đưa dì Quản đến đây vài hôm không?
- Cái đó thì không cần đâu, tớ muốn tự tay chăm sóc cho con trai của mình.
- Cậu cứ tự ôm hết như vậy thì còn than gì nữa. Cổ Nhậm, thật không nhìn ra bác sĩ như cậu mà lại có lúc bị vợ con hành lên bờ xuống ruộng đấy.
Cổ Nhậm biết Ngụy Long Thần đang châm chọc mình, nhưng bây giờ cậu ta thật sự không còn sức lực để đôi co với anh nữa rồi. Chưa để Cổ Nhậm nghĩ ngơi quá lâu, từ trên phòng đã truyền xuống giọng hát oanh vàng của Hà Mễ Hiên.
- Ông xã! Thay bỉm cho Tiểu Kiệt đi!
Cổ Nhậm hít một hơi thật sâu, rồi thở dài ra.
- Anh đến liền đây bà xã!
Sau đó, Cổ Nhậm nhìn Ngụy Long Thần rồi nói.
- Trong tủ lạnh có chút nước cam đấy, cậu khát thì tự lấy mà uống. À đúng rồi, nếu cậu muốn ngồi ở đây thì cứ ngồi. Còn không thì sau khi về đóng hộ cái cổng nhé.
Sau khi nói xong Cổ Nhậm liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng, Ngụy Long Thần lắc đầu một cái. Bây giờ Cổ Nhậm đã phải đối mặt với việc làm cha rồi. Còn Nhiếp Hành Vũ và Tần Nhược Ái cũng đang lên kế hoạch sinh con. Thế thì năm sau chắc hẳn sẽ rất đông vui đây.
Khi Ngụy Long Thần rời khỏi nhà Cổ Nhậm thì anh liền quay trở lại bệnh viện để đón Tuệ Mộc về. Cả ngày hôm nay, cô đều ở bệnh viện với An Di rồi. Nhưng Ngụy Long Thần lái xe đi chưa đến bệnh viện thì anh nhìn thấy có một cô gái đang chạy thục mạng, không chỉ vậy... Cô gái đó còn không sợ chết chắn đầu xe của anh, nếu như Ngụy Long Thần không phải người nhanh trí thì có lẽ anh đã đâm cô ta rồi.
Sau đó, cô gái kia liền mở cửa xe rồi leo lên ngồi.
- Anh rể, mau đưa em đến chỗ chị Mộc đi!
- Chẳng phải là do Mộc Ái đố kị nên...
- Đừng ngụy biện nữa! Tôi biết rõ phía sau lưng ông, hay nói đúng hơn là phía sau Tần gia còn có ai đó đang ra lệnh đúng không? Tần Phỉ... Khôn hồn thì noia rõ ràng với tôi, nếu không...
- Ngụy Long Thần tôi nói cho cậu biết, Tần Phỉ tôi từ trước đến giờ tuy có hèn nhát, nhưng mà chưa bao giờ nhận sự giúp đỡ từ ai chứ đừng nói là sai khiến được tôi.
Ngụy Long Thần nghe ông ta mạnh mồm nói như vậy liền nhíu mày. Nhưng hình như nếu anh nhớ không lầm thì Tần Phỉ rất thích gái quán bar, đặc biệt là những cô gái có vòng một căng tròn. Lúc này, một ý tưởng xẹt qua đầu của Ngụy Long Thần. Anh và Hoàng Ảnh lại rời khỏi phòng giam của Tần Phỉ, lúc này... Đứng trước phòng đang giam giữ Tần Mộc Ái, anh liền nói với Hoàng Ảnh.
- Cậu vào quán bar tìm một cô gái có vòng một to đến đây.
Hoàng Ảnh há hốc kinh ngạc. Cái quỷ gì đây?
- Tiên sinh... Ngài định...
- Không phải cho tôi. Mà là cho Tần Phỉ, ông ta thuộc loại người sống bằng nửa thân dưới, chỉ cần có gái... Chắc chắn ông ta sẽ khó kiềm chế mà nói sạch ra. Lúc đó ta chỉ cần ghi âm lại là được rồi.
Hoàng Ảnh liền hiểu ý, lập tức đi tìm người. Thì ra bao nhiêu năm nay Ngụy Long Thần ngoài việc tìm kiếm Tuệ Mộc ra thì anh vẫn còn đủ sáng suốt để điều tra mọi thành viên trong Tần gia. Người xưa có câu "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng". Sau đó, Ngụy Long Thần cũng chỉ đứng nhìn Tần Mộc Ái từ phía bên ngoài. Bây giờ từ trên xuống dưới của cô ta là bộ quần áo bệnh nhân, nhìn thì rất chỉnh chu. Nhưng hạ bộ lại bị một tên nam nhân khác điên cuồng xâm nhập, bây giờ cô ta đã trở thành người mù rồi, vì thế sức kháng cự cũng không có. Ngụy Long Thần muốn Tần Mộc Ái bị hãm hiếp cho đến khi mang thai, rồi lúc đó... Ngụy Long Thần sẽ cho chính tay Tần Mộc Ái giết chết đứa con của mình. Tuy bản thân anh biết làm như vậy rất tàn nhẫn với đứa bé, nhưng mà đó là do báo ứng Tần Mộc Ái, năm lần bảy lượt Tuệ Mộc không muốn liên quan đến cô ta, mà cô ta cứ hết lần này đến lần khác bày cách hãm hại Tuệ Mộc. Mà vợ của anh thì quá lương thiện rồi, nên hãy để anh ra tay vậy.
Sau đó, Ngụy Long Thần rời khỏi ngục giam đó, trở vào phòng khách của Cổ Nhậm. Bấy giờ nhìn Cổ Nhậm chẳng khác người "Cái bang" đâu nhé, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì bù xù, mắt kính bị cũng bị lệch, không chỉ vậy trên người còn bốc lên một mùi có chút khó chịu nữa, bây giờ nhìn Cổ Nhậm chẳng giống với hình tượng bác sĩ đẹp trai, phong độ gì cả.
- Cổ Nhậm à Cổ Nhậm, chỉ mới có một tuần mà nhìn cậu tàn tạ vậy?
- Ngụy Long Thần, cậu nghĩ ai cũng như cậu sao? Cậu xem... Long Ân từ nhỏ đã được Tuệ Mộc chăm và dì Quản chăm rất ngoan ngoãn. Riêng An Di và Định Viêm thì đến bây giờ cậu mới thấy mặt. Cậu làm sao biết được cảnh tượng đối diện, nào là cho con ăn sữa, nào là tắm rửa, nào là thay bỉm, nào là dỗ con ngủ... Không chỉ vậy, còn phải hằng ngày đối mặt với chocolate vàng tan chảy nữa chứ.... Ôi trời!
Ngụy Long Thần có chút buồn cười. Nói đúng ra thì ngoài việc cho con ăn sữa thì tất cả việc còn lại Hà Mễ Hiên đều đem giao cho Cổ Nhậm. Tuy bề ngoài cậu ta than thở như vậy thôi, chứ cậu ta vẫn cam tâm tình nguyện làm hết chứ không thuê người giúp việc.
- Có cần tớ đưa dì Quản đến đây vài hôm không?
- Cái đó thì không cần đâu, tớ muốn tự tay chăm sóc cho con trai của mình.
- Cậu cứ tự ôm hết như vậy thì còn than gì nữa. Cổ Nhậm, thật không nhìn ra bác sĩ như cậu mà lại có lúc bị vợ con hành lên bờ xuống ruộng đấy.
Cổ Nhậm biết Ngụy Long Thần đang châm chọc mình, nhưng bây giờ cậu ta thật sự không còn sức lực để đôi co với anh nữa rồi. Chưa để Cổ Nhậm nghĩ ngơi quá lâu, từ trên phòng đã truyền xuống giọng hát oanh vàng của Hà Mễ Hiên.
- Ông xã! Thay bỉm cho Tiểu Kiệt đi!
Cổ Nhậm hít một hơi thật sâu, rồi thở dài ra.
- Anh đến liền đây bà xã!
Sau đó, Cổ Nhậm nhìn Ngụy Long Thần rồi nói.
- Trong tủ lạnh có chút nước cam đấy, cậu khát thì tự lấy mà uống. À đúng rồi, nếu cậu muốn ngồi ở đây thì cứ ngồi. Còn không thì sau khi về đóng hộ cái cổng nhé.
Sau khi nói xong Cổ Nhậm liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng, Ngụy Long Thần lắc đầu một cái. Bây giờ Cổ Nhậm đã phải đối mặt với việc làm cha rồi. Còn Nhiếp Hành Vũ và Tần Nhược Ái cũng đang lên kế hoạch sinh con. Thế thì năm sau chắc hẳn sẽ rất đông vui đây.
Khi Ngụy Long Thần rời khỏi nhà Cổ Nhậm thì anh liền quay trở lại bệnh viện để đón Tuệ Mộc về. Cả ngày hôm nay, cô đều ở bệnh viện với An Di rồi. Nhưng Ngụy Long Thần lái xe đi chưa đến bệnh viện thì anh nhìn thấy có một cô gái đang chạy thục mạng, không chỉ vậy... Cô gái đó còn không sợ chết chắn đầu xe của anh, nếu như Ngụy Long Thần không phải người nhanh trí thì có lẽ anh đã đâm cô ta rồi.
Sau đó, cô gái kia liền mở cửa xe rồi leo lên ngồi.
- Anh rể, mau đưa em đến chỗ chị Mộc đi!