Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nghe câu nói của cô công chúa nhỏ nhà mình thì Tuệ Mộc mới giật mình. Đúng nhỉ, Ngụy Long Thần lớn hơn cô tận mười bảy tuổi. Mà bây giờ, cô đã hai bảy rồi thì anh cũng đã sắp tròn bốn mươi bốn. Ngẫm lại một chút Tuệ Mộc thấy có chút gì đó không đúng lắm. Ngụy Long Thần rõ ràng nói rằng bản thân lớn hơn cô tận mười bảy tuổi, nhưng mà... Chú Tề An năm nay chỉ mới ba mươi tư thì làm sao hai người họ có thể làm bạn cùng trường được nhỉ? Nhưng mà rõ ràng lúc trước trên giấy tờ cô nhìn rất rõ là Ngụy Long Thần đúng là lớn cô mười bảy tuổi cơ mà?
- Bé con à, mẹ thấy không đúng lắm. Con nhớ xem, ông chú An của con chỉ mới có ba mươi tư tuổi. Cha nuôi của con cũng chỉ mới ba mươi ba... Thì làm sao cha con hơn bốn mươi được chứ? Con nói đúng không?
- Hơ... Mẹ yêu dấu, mẹ thật sự tin cha con bốn mươi à?
- Nhưng lúc kí tên vào giấy kết hôn năm đó, mẹ thấy rõ ràng ngày sinh của cha con... Lớn hơn mẹ mười bảy tuổi mà?.
An Di đưa tay đỡ trán, hơ hơ... Mẹ yêu dấu rõ ràng hằng ngày tuy có chút lãnh đạm nhưng vẫn thông minh lắm mà? Sao khi đối diện với chuyện tình cảm mẹ mình lại ngây thơ thế nhỉ? Nhưng cái ông cha già này cũng thật là, có lừa người thì cũng nên lừa có thuyết phục một chút đi chứ.
- Mẹ yêu à, tại sao mẹ không hỏi trực tiếp cha đi?
Tuệ Mộc nghe như vậy cũng chỉ âm ừ. Nhưng mà cô không biết nên nói gì, Ngụy Long Thần năm đó không cho cô biết tên, cũng chẳng cho cô biết mặt, trên giấy tờ cô chỉ nhìn thấy ngày sinh của anh. Nhưng lúc đó cô cũng thuộc dạng nửa mơ nửa tỉnh, nên cũng chẳng biết có phải là anh lớn hơn cô mười bảy tuổi hay nữa.
Lúc này Tuệ Mộc tự đưa tay lên đỡ trán mình, ngay cả tuổi của Ngụy Long Thần cô còn chưa nắm được, ấy thế mà đã sinh cho anh ba đứa con, không chỉ vậy mà còn chấp nhận lời cầu hôn của anh nữa chứ. Liệu bây giờ hối hận còn kịp không nhỉ? Lỡ như anh thật sự lớn hơn cô mười bảy tuổi, thì chẳng phải năm nay anh đã bốn mươi tư rồi sao? Thế lúc cô ba mươi tuổi thì anh đã là một ông chú U50 mất rồi. Nghĩ đến, Tuệ Mộc có chút buồn cười.
[...............]
Còn về Ngụy Long Thần, sau khi anh đưa Tuệ Mộc đến bệnh viện thì bản thân cũng đến nhà của Cổ Nhậm. Vì hôm nay, Hà Mễ Hiên vẫn đang trong thời gian ở cử nên Cổ Nhậm vừa phải chăm con, vừa phải chăm vợ. Còn Tần Mộc Ái, sau khi hiến mắt xong vẫn còn ở dưới ngục giam, nhưng không chỉ có Tần Mộc Ái mà còn có cả Tần Phỉ và Tiêu Dân ở cùng nữa, đi theo Ngụy Long Thần là Hoàng Ảnh và Lạc Húc, hai thanh niên này trước kia chỉ đi theo Long Ân, nhưng bây giờ nơi ở của Long Ân và Định Viêm là nhà Hoàng Phủ. Nhiều khi ngôi nhà Hoàng Phủ này còn nguy hiểm gấp trăm lần nhà của Ngụy Long Thần nếu như có ai đó có ý định xấu với hai đứa bé. Nên Hoàng Ảnh và Lạc Húc liền quay lại bên cạnh Ngụy Long Thần.
Khi đi vào nhà giam phía dưới, cả ba người của nhà họ Tần đều được giam giữ ở một cái phòng riêng, chỉ có Tần Mộc Ái và Tần Phỉ là bị bắt trói, riêng Tiêu Dân thì không. Vì lúc trước Ngụy Long Thần đã hứa với Tần Nhược Ái, cho dù anh có làm hại đến Tần gia thì Tiêu Dân là người vô tội nhất, vì thế... Anh chỉ bắt bà ấy đến đây để xem như nghỉ dưỡng mà thôi. Khi Ngụy Long Thần đi vào phòng của Tiêu Dân, bà ấy cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
- Cậu đến rồi à?
- Tần phu nhân, rất xin lỗi vì đã đưa bà đến đây. Nhưng vì Tần Phỉ và bí mật của Tần gia, tôi phải đảm bảo bà phải sống.
- Tôi hiểu. Vì Tiểu Nhược và Hành Vũ xin giúp tôi đúng không?
- Cũng chỉ một phần. Nhưng tôi chắc chắn, không làm hại đến bà, sau khi Tần Nhược Ái và Hành Vũ tổ chức hôn lễ, tôi sẽ đưa bà về nhà của họ. Sau đó, bà sẽ ở đó.
Tiêu Dân mỉm cười không đáp trả, năm xưa nếu bà không quá nhu nhược thì có lẽ gia đình này đã không biến thành ngày hôm nay. Ba đứa con gái, một đứa thì chết oan uổng, một đứa thì sống dở chết dở, còn một đứa thì lại bị chính cha mình ruồng bỏ. Tất cả cũng chỉ vì người làm mẹ như bà quá yếu đuối thôi.
- Phiền cậu nói lại với Tiểu Nhược là... Mẹ xin lỗi.
Ngụy Long Thần chỉ ngồi thêm một chút để nói chuyện với Tiêu Dân, anh vừa nói vừa quan sát xung quanh, cho đến khi anh rời khỏi đó thì anh mới ra lệnh cho Lạc Húc chuẩn bị thêm vài thứ cho Tiêu Dân.
Còn anh và Hoàng Ảnh lại vào phòng mà đang giam giữ Tần Phỉ. Ông ta hiện giờ đang bị trói trên một cây hình chữ thập, hai tay và chân đều bị trói và xích chặt lại. Trên người cũng chỉ có vài ba vết thương mà thôi. Khi thấy Ngụy Long Thần đi vào, ánh mắt của Tần Phỉ liền hiện lên tia sợ sệt.
- Ngụy Long Thần... Cậu định làm gì?
- Làm gì? Tôi không định làm gì cả. Nhưng mà... Tần Phỉ, tôi hỏi ông lần cuối cùng...
Ngụy Long Thần đứng trước mặt của Tiêu Phỉ, nheo mắt lại, nói.
- Ai là người sai khiến ông làm hại đến Mộc Mộc... Là Tuệ Mộc!
- Bé con à, mẹ thấy không đúng lắm. Con nhớ xem, ông chú An của con chỉ mới có ba mươi tư tuổi. Cha nuôi của con cũng chỉ mới ba mươi ba... Thì làm sao cha con hơn bốn mươi được chứ? Con nói đúng không?
- Hơ... Mẹ yêu dấu, mẹ thật sự tin cha con bốn mươi à?
- Nhưng lúc kí tên vào giấy kết hôn năm đó, mẹ thấy rõ ràng ngày sinh của cha con... Lớn hơn mẹ mười bảy tuổi mà?.
An Di đưa tay đỡ trán, hơ hơ... Mẹ yêu dấu rõ ràng hằng ngày tuy có chút lãnh đạm nhưng vẫn thông minh lắm mà? Sao khi đối diện với chuyện tình cảm mẹ mình lại ngây thơ thế nhỉ? Nhưng cái ông cha già này cũng thật là, có lừa người thì cũng nên lừa có thuyết phục một chút đi chứ.
- Mẹ yêu à, tại sao mẹ không hỏi trực tiếp cha đi?
Tuệ Mộc nghe như vậy cũng chỉ âm ừ. Nhưng mà cô không biết nên nói gì, Ngụy Long Thần năm đó không cho cô biết tên, cũng chẳng cho cô biết mặt, trên giấy tờ cô chỉ nhìn thấy ngày sinh của anh. Nhưng lúc đó cô cũng thuộc dạng nửa mơ nửa tỉnh, nên cũng chẳng biết có phải là anh lớn hơn cô mười bảy tuổi hay nữa.
Lúc này Tuệ Mộc tự đưa tay lên đỡ trán mình, ngay cả tuổi của Ngụy Long Thần cô còn chưa nắm được, ấy thế mà đã sinh cho anh ba đứa con, không chỉ vậy mà còn chấp nhận lời cầu hôn của anh nữa chứ. Liệu bây giờ hối hận còn kịp không nhỉ? Lỡ như anh thật sự lớn hơn cô mười bảy tuổi, thì chẳng phải năm nay anh đã bốn mươi tư rồi sao? Thế lúc cô ba mươi tuổi thì anh đã là một ông chú U50 mất rồi. Nghĩ đến, Tuệ Mộc có chút buồn cười.
[...............]
Còn về Ngụy Long Thần, sau khi anh đưa Tuệ Mộc đến bệnh viện thì bản thân cũng đến nhà của Cổ Nhậm. Vì hôm nay, Hà Mễ Hiên vẫn đang trong thời gian ở cử nên Cổ Nhậm vừa phải chăm con, vừa phải chăm vợ. Còn Tần Mộc Ái, sau khi hiến mắt xong vẫn còn ở dưới ngục giam, nhưng không chỉ có Tần Mộc Ái mà còn có cả Tần Phỉ và Tiêu Dân ở cùng nữa, đi theo Ngụy Long Thần là Hoàng Ảnh và Lạc Húc, hai thanh niên này trước kia chỉ đi theo Long Ân, nhưng bây giờ nơi ở của Long Ân và Định Viêm là nhà Hoàng Phủ. Nhiều khi ngôi nhà Hoàng Phủ này còn nguy hiểm gấp trăm lần nhà của Ngụy Long Thần nếu như có ai đó có ý định xấu với hai đứa bé. Nên Hoàng Ảnh và Lạc Húc liền quay lại bên cạnh Ngụy Long Thần.
Khi đi vào nhà giam phía dưới, cả ba người của nhà họ Tần đều được giam giữ ở một cái phòng riêng, chỉ có Tần Mộc Ái và Tần Phỉ là bị bắt trói, riêng Tiêu Dân thì không. Vì lúc trước Ngụy Long Thần đã hứa với Tần Nhược Ái, cho dù anh có làm hại đến Tần gia thì Tiêu Dân là người vô tội nhất, vì thế... Anh chỉ bắt bà ấy đến đây để xem như nghỉ dưỡng mà thôi. Khi Ngụy Long Thần đi vào phòng của Tiêu Dân, bà ấy cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
- Cậu đến rồi à?
- Tần phu nhân, rất xin lỗi vì đã đưa bà đến đây. Nhưng vì Tần Phỉ và bí mật của Tần gia, tôi phải đảm bảo bà phải sống.
- Tôi hiểu. Vì Tiểu Nhược và Hành Vũ xin giúp tôi đúng không?
- Cũng chỉ một phần. Nhưng tôi chắc chắn, không làm hại đến bà, sau khi Tần Nhược Ái và Hành Vũ tổ chức hôn lễ, tôi sẽ đưa bà về nhà của họ. Sau đó, bà sẽ ở đó.
Tiêu Dân mỉm cười không đáp trả, năm xưa nếu bà không quá nhu nhược thì có lẽ gia đình này đã không biến thành ngày hôm nay. Ba đứa con gái, một đứa thì chết oan uổng, một đứa thì sống dở chết dở, còn một đứa thì lại bị chính cha mình ruồng bỏ. Tất cả cũng chỉ vì người làm mẹ như bà quá yếu đuối thôi.
- Phiền cậu nói lại với Tiểu Nhược là... Mẹ xin lỗi.
Ngụy Long Thần chỉ ngồi thêm một chút để nói chuyện với Tiêu Dân, anh vừa nói vừa quan sát xung quanh, cho đến khi anh rời khỏi đó thì anh mới ra lệnh cho Lạc Húc chuẩn bị thêm vài thứ cho Tiêu Dân.
Còn anh và Hoàng Ảnh lại vào phòng mà đang giam giữ Tần Phỉ. Ông ta hiện giờ đang bị trói trên một cây hình chữ thập, hai tay và chân đều bị trói và xích chặt lại. Trên người cũng chỉ có vài ba vết thương mà thôi. Khi thấy Ngụy Long Thần đi vào, ánh mắt của Tần Phỉ liền hiện lên tia sợ sệt.
- Ngụy Long Thần... Cậu định làm gì?
- Làm gì? Tôi không định làm gì cả. Nhưng mà... Tần Phỉ, tôi hỏi ông lần cuối cùng...
Ngụy Long Thần đứng trước mặt của Tiêu Phỉ, nheo mắt lại, nói.
- Ai là người sai khiến ông làm hại đến Mộc Mộc... Là Tuệ Mộc!