Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Sau khi Liêu Dinh vừa thanh toán tiền nước xong liền đi ra ngoài tiệm. Thẩm Vân Kỳ vừa hay cũng vừa đến, cô ta đứng trước mặt, chặn đường của Liêu Dinh lại.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Còn tôi thì không có chuyện gì để nói với cô cả.
Sau đó, Liêu Dinh liền lập tức bước đi, nhưng chỉ đi được mấy bước thì cô ta lại lên tiếng.
- Liên quan đến vợ anh đấy!
Nghe thấy hai từ "vợ anh", Liêu Dinh liền dừng chân, ý của cô ta là có liên quan đến Trình Hải Hà sao?
Thẩm Vân Kỳ nhìn thấy anh đứng lại liền vui vẻ đi đến trước mặt anh, chìa chiếc điện thoại đang hiện đoạn video và những tấm ảnh mà Trình Úy xoa đầu Trình Hải Hà, không chỉ vậy Trình Hải Hà còn tựa đầu vào vai của cậu ta. Nhưng đoạn video và những tấm ảnh chỉ nhìn rõ mặt của Trình Hải Hà, còn gương mặt của người đàn ông bên cạnh cô thì chỉ mờ mờ ảo ảo. Lúc này, Liêu Dinh chăm chú nhìn nhưng rồi lại bình thản, xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Thì sao?
- Liêu Dinh... Anh nhìn cho kĩ, cô ta... Cô ta đang cắm sừng anh đấy!
- Thì sao? Thẩm Vân Kỳ, cô nên xem lại vợ tôi xem. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại còn tài giỏi như vậy. Nhiều người đàn ông quay quanh là chuyện hiển nhiên thôi... Với lại...
Liêu Dinh dùng ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương nhìn Thẩm Vân Kỳ, rồi nói.
- Nhân phẩm của bà xã tôi, tôi hiểu rõ nhất. Cô ấy không phải loại người đứng núi này trông núi nọ như cô. Còn Thẩm nhị tiểu thư, nếu cô rảnh rỗi như vậy. Thì nên quay về Thẩm gia chuẩn bị hôn lễ với Sử thiếu đi. Đừng có hao tâm tổn trí hạ nhục vợ của tôi. Cô hiểu chứ?
Nói xong, Liêu Dinh còn giựt lấy điện thoại của cô ta, liền xóa hết những bức ảnh hay đoạn video một cách triệt để. Rồi mới rời khỏi, lúc này Thẩm Vân Kỳ tựa như chết trân ở đó, cô ta từ từ ngồi bệch xuống đường, ngửa mặt lên trời, nói.
- Vì sao... Vì sao anh lại tin cô ta như vậy... Vì sao chứ?
[...............]
Bề ngoài Liêu Dinh nói là nói như vậy thôi, chứ thật ra khi anh nhìn thấy những bức ảnh đó trong tim cũng đau đớn lắm chứ. Thì ra là Trình Hải Hà trong lòng đã có người khác rồi, thảo nào lúc anh tỏ tình, cô vẫn dửng dưng như vậy.
Sau đó, Liêu Dinh liền lấy điện thoại gọi điện cho Tuệ Mộc, lúc này cô vẫn đang ở trong bệnh viện để chăm sóc cho An Di.
- [Alo, Dinh ca... Anh có chuyện gì sao?]
- À, cũng không có gì. Anh chỉ định nói với em là công ti của anh ở nước ngoài đang có việc. Anh phải về Mỹ gấp, em... Tự chăm sóc bản thân nhé. Cẩn thận Ngạn gia một chút.
- [Ơ? Gấp vậy sao? Có cần em gọi Chú tư giúp anh không?]
- Không cần đâu. Thôi, anh đã đặt vé máy bay rồi. Anh đi trước nhé. Tạm biệt em.
Sau đó, Liêu Dinh tự gọi taxi đến sân bay. Thật ra cậu chưa đặt vé máy bay, nhưng bây giờ Liêu Dinh phải ra xem có ai bị trễ chuyến hay hủy vé để mua lại. Nhưng không biết đây là may mắn hay số trời sắp xếp mà có một vé được hồi lại vào phút chốt, vì thế Liêu Dinh cũng không có chuẩn bị gì quá nhiều. Đối với Liêu Dinh, nhà của anh là ở bên Mỹ. Quê hương thứ hai của anh cũng ở bên đó, sự nghiệp cũng vậy... Và có khi, tình duyên cũng vậy. Còn đoạn tình cảm giữa Liêu Dinh và Trình Hải Hà, chắc không thể tiếp tục nữa. Lúc trước, anh còn nói Tuệ Mộc quá nhu nhược khi trốn tránh Ngụy Long Thần, nhưng bây giờ lại chính là bản thân Liêu Dinh đang trốn tránh tình cảm của mình đối với Trình Hải Hà.
Còn Tuệ Mộc, sau khi nghe điện thoại xong thì có chút lo lắng. Giọng nói của Liêu Dinh hình như có chút gì đó không đúng lắm. An Di không nghe thấy mẹ nói gì, tâm tư có chút lo lắng liền lên tiếng.
- Mẹ à... Có chuyện gì vậy ạ?
- Tiểu Di, cha nuôi của con về Mỹ rồi... Nhưng mà mẹ thấy không đúng lắm.
- Lúc nảy chị Hải Hà có nói chị ấy cũng thích cha nuôi. Mà cha nuôi cũng thích chị ấy, sao hai người họ lại không ở bên nhau vậy mẹ?
Tuệ Mộc cũng không biết nên trả lời với con gái mình như thế nào nữa. Nhưng cô lại dịu dàng xoa xoa nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái nhỏ của mình, nói.
- Giống như con và Kiwer đấy thôi. Con rất ỷ vào cậu ta, nhưng cậu ta lớn hơn con tận hai mươi sáu tuổi. Vì thế, con không thể yêu. Đúng chứ?
- Mẹ à, mẹ so sánh như thế này không đúng rồi. Con và chú Kiwer là tình tri kỉ, nhưng nếu như con lấy chú ấy, chẳng phải khi con mười tám thì chú ấy đã là một ông lão u50 rồi sao? Con không thích chơi đồ cổ thế đâu.
Tuệ Mộc mỉm cười, dịu dàng véo véo cái mũi của cô con gái rồi nói.
- Tiểu yêu tinh, con đó.
An Di cười hì hì, sau đó Tuệ Mộc lại lên tiếng.
- Cha nuôi của con và Hải Hà thật ra rất có thể sẽ ở bên nhau. Mẹ nghĩ là sau khi Hải Hà nhận ra được tình cảm của mình thì chắc chắn sẽ chấp nhận cha nuôi của con. Chỉ có điều...
- Mẹ yêu à, chuyện của cha nuôi thì mẹ cứ mặc cha nuôi đi. Tại sao mẹ không nghĩ về chuyện của mẹ và cha? Mẹ xem... Bây giờ cha đã hơn bốn mươi tuổi rồi đấy. Khi nào mẹ mới cho cha danh phận đây?
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Còn tôi thì không có chuyện gì để nói với cô cả.
Sau đó, Liêu Dinh liền lập tức bước đi, nhưng chỉ đi được mấy bước thì cô ta lại lên tiếng.
- Liên quan đến vợ anh đấy!
Nghe thấy hai từ "vợ anh", Liêu Dinh liền dừng chân, ý của cô ta là có liên quan đến Trình Hải Hà sao?
Thẩm Vân Kỳ nhìn thấy anh đứng lại liền vui vẻ đi đến trước mặt anh, chìa chiếc điện thoại đang hiện đoạn video và những tấm ảnh mà Trình Úy xoa đầu Trình Hải Hà, không chỉ vậy Trình Hải Hà còn tựa đầu vào vai của cậu ta. Nhưng đoạn video và những tấm ảnh chỉ nhìn rõ mặt của Trình Hải Hà, còn gương mặt của người đàn ông bên cạnh cô thì chỉ mờ mờ ảo ảo. Lúc này, Liêu Dinh chăm chú nhìn nhưng rồi lại bình thản, xem như không có chuyện gì xảy ra.
- Thì sao?
- Liêu Dinh... Anh nhìn cho kĩ, cô ta... Cô ta đang cắm sừng anh đấy!
- Thì sao? Thẩm Vân Kỳ, cô nên xem lại vợ tôi xem. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại còn tài giỏi như vậy. Nhiều người đàn ông quay quanh là chuyện hiển nhiên thôi... Với lại...
Liêu Dinh dùng ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương nhìn Thẩm Vân Kỳ, rồi nói.
- Nhân phẩm của bà xã tôi, tôi hiểu rõ nhất. Cô ấy không phải loại người đứng núi này trông núi nọ như cô. Còn Thẩm nhị tiểu thư, nếu cô rảnh rỗi như vậy. Thì nên quay về Thẩm gia chuẩn bị hôn lễ với Sử thiếu đi. Đừng có hao tâm tổn trí hạ nhục vợ của tôi. Cô hiểu chứ?
Nói xong, Liêu Dinh còn giựt lấy điện thoại của cô ta, liền xóa hết những bức ảnh hay đoạn video một cách triệt để. Rồi mới rời khỏi, lúc này Thẩm Vân Kỳ tựa như chết trân ở đó, cô ta từ từ ngồi bệch xuống đường, ngửa mặt lên trời, nói.
- Vì sao... Vì sao anh lại tin cô ta như vậy... Vì sao chứ?
[...............]
Bề ngoài Liêu Dinh nói là nói như vậy thôi, chứ thật ra khi anh nhìn thấy những bức ảnh đó trong tim cũng đau đớn lắm chứ. Thì ra là Trình Hải Hà trong lòng đã có người khác rồi, thảo nào lúc anh tỏ tình, cô vẫn dửng dưng như vậy.
Sau đó, Liêu Dinh liền lấy điện thoại gọi điện cho Tuệ Mộc, lúc này cô vẫn đang ở trong bệnh viện để chăm sóc cho An Di.
- [Alo, Dinh ca... Anh có chuyện gì sao?]
- À, cũng không có gì. Anh chỉ định nói với em là công ti của anh ở nước ngoài đang có việc. Anh phải về Mỹ gấp, em... Tự chăm sóc bản thân nhé. Cẩn thận Ngạn gia một chút.
- [Ơ? Gấp vậy sao? Có cần em gọi Chú tư giúp anh không?]
- Không cần đâu. Thôi, anh đã đặt vé máy bay rồi. Anh đi trước nhé. Tạm biệt em.
Sau đó, Liêu Dinh tự gọi taxi đến sân bay. Thật ra cậu chưa đặt vé máy bay, nhưng bây giờ Liêu Dinh phải ra xem có ai bị trễ chuyến hay hủy vé để mua lại. Nhưng không biết đây là may mắn hay số trời sắp xếp mà có một vé được hồi lại vào phút chốt, vì thế Liêu Dinh cũng không có chuẩn bị gì quá nhiều. Đối với Liêu Dinh, nhà của anh là ở bên Mỹ. Quê hương thứ hai của anh cũng ở bên đó, sự nghiệp cũng vậy... Và có khi, tình duyên cũng vậy. Còn đoạn tình cảm giữa Liêu Dinh và Trình Hải Hà, chắc không thể tiếp tục nữa. Lúc trước, anh còn nói Tuệ Mộc quá nhu nhược khi trốn tránh Ngụy Long Thần, nhưng bây giờ lại chính là bản thân Liêu Dinh đang trốn tránh tình cảm của mình đối với Trình Hải Hà.
Còn Tuệ Mộc, sau khi nghe điện thoại xong thì có chút lo lắng. Giọng nói của Liêu Dinh hình như có chút gì đó không đúng lắm. An Di không nghe thấy mẹ nói gì, tâm tư có chút lo lắng liền lên tiếng.
- Mẹ à... Có chuyện gì vậy ạ?
- Tiểu Di, cha nuôi của con về Mỹ rồi... Nhưng mà mẹ thấy không đúng lắm.
- Lúc nảy chị Hải Hà có nói chị ấy cũng thích cha nuôi. Mà cha nuôi cũng thích chị ấy, sao hai người họ lại không ở bên nhau vậy mẹ?
Tuệ Mộc cũng không biết nên trả lời với con gái mình như thế nào nữa. Nhưng cô lại dịu dàng xoa xoa nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái nhỏ của mình, nói.
- Giống như con và Kiwer đấy thôi. Con rất ỷ vào cậu ta, nhưng cậu ta lớn hơn con tận hai mươi sáu tuổi. Vì thế, con không thể yêu. Đúng chứ?
- Mẹ à, mẹ so sánh như thế này không đúng rồi. Con và chú Kiwer là tình tri kỉ, nhưng nếu như con lấy chú ấy, chẳng phải khi con mười tám thì chú ấy đã là một ông lão u50 rồi sao? Con không thích chơi đồ cổ thế đâu.
Tuệ Mộc mỉm cười, dịu dàng véo véo cái mũi của cô con gái rồi nói.
- Tiểu yêu tinh, con đó.
An Di cười hì hì, sau đó Tuệ Mộc lại lên tiếng.
- Cha nuôi của con và Hải Hà thật ra rất có thể sẽ ở bên nhau. Mẹ nghĩ là sau khi Hải Hà nhận ra được tình cảm của mình thì chắc chắn sẽ chấp nhận cha nuôi của con. Chỉ có điều...
- Mẹ yêu à, chuyện của cha nuôi thì mẹ cứ mặc cha nuôi đi. Tại sao mẹ không nghĩ về chuyện của mẹ và cha? Mẹ xem... Bây giờ cha đã hơn bốn mươi tuổi rồi đấy. Khi nào mẹ mới cho cha danh phận đây?