Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363
Editor: Puck
“Vô lễ?” Tây Thi tiên sinh cười quyến rũ, “Tôi không có hứng thú với phụ nữ!”
“Cái gì?” Hạ Thiên nuốt nước miếng, chẳng lẽ anh ta là phụ nữ? Nhưng giọng nói rõ ràng là đàn ông? Cô nhìn chằm chằm bộ ngực anh ta, cũng bình thường mà...
Gay? Wow, lần đầu tiên thấy gay trong thực tế! Cô vừa mừng vừa sợ, “Wow, anh thật sự là gay sao? Thật tốt quá!”
Gay? Quá tốt? Cô gái này không có tật xấu gì chứ! Anh nhíu mày, mặc dù trời sinh anh xinh đẹp, nhưng không ai dám công khai thảo luận xu hướng giới tính của anh...
Cũng may lòng dạ anh rộng rãi, không so đo với cô gái, lời người xưa nói rất đúng, phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi...
Trên tay anh nhiều hơn một đống khăn giấy, thuần thục lau loạn trên mặt cô, cuối cùng còn nặng nề rơi lên hai cái răng cửa...
Khi cô sắp nghẹn họng nhìn trân trối, một cô gái xinh đẹp mắt sáng long lanh xuất hiện trước mặt ban giám khảo...
“Cho!” Tây Thi tiên sinh xem thường ném cho cô một chiếc váy dài màu xanh dương, đi trở về chỗ của mình.
“Tại sao lại hóa trang thành thế này?” Trưởng ban giám khảo ồm ồm hỏi.
Tại sao? Cô cũng không thể nói vì trốn tránh tai mắt của chồng chưa cưới chứ? Đầu óc cô chưa hỏng mất!
“Bởi vì tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của mình không tệ, đều có thể diễn ở mọi lứa tuổi!” Suy nghĩ của cô lóe lên.
“Hả?” Chủ khảo liếc nhìn cô, “Có sở trường gì đặc biệt?”
“Ca hát, khiêu vũ, chơi đàn dương cầm, chơi violin, chơi đàn tranh cổ, vẽ tranh, ngoại ngữ sáu nước, hóa trang...” Cô giơ ngón tay đếm rõ ràng.
“Ngừng ngừng ngừng!” Trưởng ban giám khảo lần nữa liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ không tin.
Cô phồng má, vốn chính là như vậy! Từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng làm toàn năng ở mười hạng mục, con dâu nhà họ Thư đó, phải là thục nữ mười phân vẹn mười, cô vẫn luôn là cô gái ngoan đó...
“Vậy hát một bài đi!” Trưởng ban giám khảo tỏ vẻ không coi cô vào trong mắt.
Ca hát? Hát bài gì? Đầu óc Thiên Thiên vẫn còn đang suy nghĩ, miệng đã bắt đầu hát:
Bóng hình anh chìm vào trong màn đêm sâu thẳm
Nhìn những cánh hoa đào đang kết trái
Ôm em trong tay
Nhưng ánh mắt anh như ánh trăng, lẻ loi và hiu quạnh
Thôi cứ để anh vui vẻ bên vòng tay khác
Yêu anh con tim em như lỗi đi nhịp đập
Vẽ được anh nhưng không vẽ được tâm hồn anh
Ghi nhớ gương mặt anh
Là em vẫn cố chấp đợi chờ anh
Vì anh là bài ca chưa trọn vẹn của riêng em...
(*) Trích lời dịch ‘Họa tâm’, nguồn: .langdongtamhon.com/2012/07/jane-zhang-hoa-tam-truong-luong-dinh.html
“Họa tâm”? Cô vừa hát vừa kinh ngạc, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nhớ toàn bộ lời bài hát này, sao hôm nay lại phát huy vượt xa ngày thường?
Kỳ quái hơn chính là, loáng thoáng, từ trong đáy lòng nảy sinh ra buồn rầu khó tả, buồn rầu này dần leo thang, đến u oán, đến đau đớn, đến đau lòng, cuối cùng, tâm tình giống như vỡ vụn đau đớn, đau đến chỗ sâu nhất, lại hiện lên khuôn mặt người đàn ông – Lôi Đình Ân...
Cô đột nhiên ngừng hát, các giám khảo hoàn toàn bị giọng hát và biểu hiện của cô làm kinh sợ, đến nỗi sau khi cô hát xong, cả phòng thi vẫn hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Lâu sau, mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó như mưa to mùa hè, vang lên nhiệt liệt.
Cô lơ đãng sờ sờ gò má, lại chạm thấy ướt át đầy tay, từ lúc nào, cô đã lệ rơi đầy mặt?
Không biết, ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lôi Đình Ân nhìn cô trong màn hình giám sát, cũng đã rơi lệ...
Bài hát này là bài Mặc Toa thích nhất, đã từng hết lần này đến lần khác, ở đủ mọi trường hợp hát cho anh nghe, mỗi một lần chính cô cũng bị cảm động đến im lặng ngưng nghẹn, cuối cùng luôn nằm trong ngực anh lẳng lặng nghiền ngẫm dư âm.
Kể từ sau khi Mặc Toa chết, anh vẫn chưa từng nghe bài hát này, cũng không ai có thể hát ra biểu hiện giống như Mặc Toa. Mà cô gái tên Hạ Thiên, lại thích mặc đồ màu xanh lam như Mặc Toa, hát bài hát Mặc Toa thích nhất, cũng nói ra tình cảm khi Mặc Toa hát bài hát này, trong nháy mắt, anh thật sự cho rằng cô chính là Mặc Toa rồi...
Không! Không phải! Anh đấm mạnh vào đầu mình, Mặc Toa đã chết! Không ai có thể thay thế cô! Không ai!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thời tiết mùa hè, nói thay đổi lập tức thay đổi ngay, vừa rồi còn nắng to rực rỡ, vừa thi xong từ Lôi thị ra ngoài, trời lập tức mưa to.
“Đan Đan, mang dù không?” Hạ Thiên nhìn bầu trời tối om, bắt đầu căm hận mình không có thói quen mang dù.
“Không có!” Đan Đan phát hiện mình ở chung một chỗ với Hạ Thiên đã lâu, rất nhiều thói quen tốt đã bị Hạ Thiên mưa dầm thấm lâu mất hết, “Nếu không bảo ông xã cậu tới đón!”
“Dừng!” Hạ Thiên ra dấu tay tạm dừng, “Không phải là ông xã của tớ!”
“Cái gì? Ông xã tương lai!” Đan Đan chép miệng.
“Sai!”
“Thiên Thiên, cậu thay đổi!” Đan Đan ngâm cứu nhìn cô.
“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Trong lòng Hạ Thiên cũng trống rỗng.
“Thiên Thiên, ngày trước cậu đều gọi Thư Sinh là ông xã tương lai, ngày trước cậu cũng không sơn móng tay, ngày trước cậu đều không làm chuyện Thư Sính không thích, ngày trước cậu không thích màu xanh lam, ngày trước...”
“Đừng nói!” Hạ Thiên hơi bối rối, chính cô cũng không phải không cảm thấy sự thay đổi của mình.
Đan Đan nghiêm túc nhìn cô, “Thiên Thiên, tớ cảm thấy sự thay đổi của cậu thay đổi từ khi đó, từ khi cậu...”
“Đã bảo cậu đừng nói!” Cô hốt hoảng đến không nhịn được, không sai! Kể từ sau chuyện kia, cô thay đổi. Cô ôm ngực, tim nhảy lung tung không chịu nổi...
Đột nhiên, một tiếng còi xe truyền đến, trước mặt có một chiếc Rambo chậm rãi dừng lại, Rambo màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt màu đồng của Lôi Đình Ân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết vô cùng bắt mắt.
Hạ Thiên tức giận trợn mắt nhìn anh ta, không có việc gì lộ răng ra làm gì? Quảng cáo kem đánh răng sao?
“Hai người đẹp, có cần tôi tiễn hai người một đoạn đường không?” Anh rõ ràng là tư thế ra ơn!
“Cám ơn, thôi! Chúng tôi không có hứng thú với thái giám!” Hạ Thiên cắn răng nghiến lợi gằn ra từng câu từng chữ.
“Nhưng mà, hết lần này đến lần khác tôi lại cảm thấy có hứng thú với bác gái đấy!” Anh buồn cười nhướn nhướn mày.
“Vô lễ?” Tây Thi tiên sinh cười quyến rũ, “Tôi không có hứng thú với phụ nữ!”
“Cái gì?” Hạ Thiên nuốt nước miếng, chẳng lẽ anh ta là phụ nữ? Nhưng giọng nói rõ ràng là đàn ông? Cô nhìn chằm chằm bộ ngực anh ta, cũng bình thường mà...
Gay? Wow, lần đầu tiên thấy gay trong thực tế! Cô vừa mừng vừa sợ, “Wow, anh thật sự là gay sao? Thật tốt quá!”
Gay? Quá tốt? Cô gái này không có tật xấu gì chứ! Anh nhíu mày, mặc dù trời sinh anh xinh đẹp, nhưng không ai dám công khai thảo luận xu hướng giới tính của anh...
Cũng may lòng dạ anh rộng rãi, không so đo với cô gái, lời người xưa nói rất đúng, phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi...
Trên tay anh nhiều hơn một đống khăn giấy, thuần thục lau loạn trên mặt cô, cuối cùng còn nặng nề rơi lên hai cái răng cửa...
Khi cô sắp nghẹn họng nhìn trân trối, một cô gái xinh đẹp mắt sáng long lanh xuất hiện trước mặt ban giám khảo...
“Cho!” Tây Thi tiên sinh xem thường ném cho cô một chiếc váy dài màu xanh dương, đi trở về chỗ của mình.
“Tại sao lại hóa trang thành thế này?” Trưởng ban giám khảo ồm ồm hỏi.
Tại sao? Cô cũng không thể nói vì trốn tránh tai mắt của chồng chưa cưới chứ? Đầu óc cô chưa hỏng mất!
“Bởi vì tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của mình không tệ, đều có thể diễn ở mọi lứa tuổi!” Suy nghĩ của cô lóe lên.
“Hả?” Chủ khảo liếc nhìn cô, “Có sở trường gì đặc biệt?”
“Ca hát, khiêu vũ, chơi đàn dương cầm, chơi violin, chơi đàn tranh cổ, vẽ tranh, ngoại ngữ sáu nước, hóa trang...” Cô giơ ngón tay đếm rõ ràng.
“Ngừng ngừng ngừng!” Trưởng ban giám khảo lần nữa liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ không tin.
Cô phồng má, vốn chính là như vậy! Từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng làm toàn năng ở mười hạng mục, con dâu nhà họ Thư đó, phải là thục nữ mười phân vẹn mười, cô vẫn luôn là cô gái ngoan đó...
“Vậy hát một bài đi!” Trưởng ban giám khảo tỏ vẻ không coi cô vào trong mắt.
Ca hát? Hát bài gì? Đầu óc Thiên Thiên vẫn còn đang suy nghĩ, miệng đã bắt đầu hát:
Bóng hình anh chìm vào trong màn đêm sâu thẳm
Nhìn những cánh hoa đào đang kết trái
Ôm em trong tay
Nhưng ánh mắt anh như ánh trăng, lẻ loi và hiu quạnh
Thôi cứ để anh vui vẻ bên vòng tay khác
Yêu anh con tim em như lỗi đi nhịp đập
Vẽ được anh nhưng không vẽ được tâm hồn anh
Ghi nhớ gương mặt anh
Là em vẫn cố chấp đợi chờ anh
Vì anh là bài ca chưa trọn vẹn của riêng em...
(*) Trích lời dịch ‘Họa tâm’, nguồn: .langdongtamhon.com/2012/07/jane-zhang-hoa-tam-truong-luong-dinh.html
“Họa tâm”? Cô vừa hát vừa kinh ngạc, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nhớ toàn bộ lời bài hát này, sao hôm nay lại phát huy vượt xa ngày thường?
Kỳ quái hơn chính là, loáng thoáng, từ trong đáy lòng nảy sinh ra buồn rầu khó tả, buồn rầu này dần leo thang, đến u oán, đến đau đớn, đến đau lòng, cuối cùng, tâm tình giống như vỡ vụn đau đớn, đau đến chỗ sâu nhất, lại hiện lên khuôn mặt người đàn ông – Lôi Đình Ân...
Cô đột nhiên ngừng hát, các giám khảo hoàn toàn bị giọng hát và biểu hiện của cô làm kinh sợ, đến nỗi sau khi cô hát xong, cả phòng thi vẫn hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Lâu sau, mới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó như mưa to mùa hè, vang lên nhiệt liệt.
Cô lơ đãng sờ sờ gò má, lại chạm thấy ướt át đầy tay, từ lúc nào, cô đã lệ rơi đầy mặt?
Không biết, ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lôi Đình Ân nhìn cô trong màn hình giám sát, cũng đã rơi lệ...
Bài hát này là bài Mặc Toa thích nhất, đã từng hết lần này đến lần khác, ở đủ mọi trường hợp hát cho anh nghe, mỗi một lần chính cô cũng bị cảm động đến im lặng ngưng nghẹn, cuối cùng luôn nằm trong ngực anh lẳng lặng nghiền ngẫm dư âm.
Kể từ sau khi Mặc Toa chết, anh vẫn chưa từng nghe bài hát này, cũng không ai có thể hát ra biểu hiện giống như Mặc Toa. Mà cô gái tên Hạ Thiên, lại thích mặc đồ màu xanh lam như Mặc Toa, hát bài hát Mặc Toa thích nhất, cũng nói ra tình cảm khi Mặc Toa hát bài hát này, trong nháy mắt, anh thật sự cho rằng cô chính là Mặc Toa rồi...
Không! Không phải! Anh đấm mạnh vào đầu mình, Mặc Toa đã chết! Không ai có thể thay thế cô! Không ai!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thời tiết mùa hè, nói thay đổi lập tức thay đổi ngay, vừa rồi còn nắng to rực rỡ, vừa thi xong từ Lôi thị ra ngoài, trời lập tức mưa to.
“Đan Đan, mang dù không?” Hạ Thiên nhìn bầu trời tối om, bắt đầu căm hận mình không có thói quen mang dù.
“Không có!” Đan Đan phát hiện mình ở chung một chỗ với Hạ Thiên đã lâu, rất nhiều thói quen tốt đã bị Hạ Thiên mưa dầm thấm lâu mất hết, “Nếu không bảo ông xã cậu tới đón!”
“Dừng!” Hạ Thiên ra dấu tay tạm dừng, “Không phải là ông xã của tớ!”
“Cái gì? Ông xã tương lai!” Đan Đan chép miệng.
“Sai!”
“Thiên Thiên, cậu thay đổi!” Đan Đan ngâm cứu nhìn cô.
“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Trong lòng Hạ Thiên cũng trống rỗng.
“Thiên Thiên, ngày trước cậu đều gọi Thư Sinh là ông xã tương lai, ngày trước cậu cũng không sơn móng tay, ngày trước cậu đều không làm chuyện Thư Sính không thích, ngày trước cậu không thích màu xanh lam, ngày trước...”
“Đừng nói!” Hạ Thiên hơi bối rối, chính cô cũng không phải không cảm thấy sự thay đổi của mình.
Đan Đan nghiêm túc nhìn cô, “Thiên Thiên, tớ cảm thấy sự thay đổi của cậu thay đổi từ khi đó, từ khi cậu...”
“Đã bảo cậu đừng nói!” Cô hốt hoảng đến không nhịn được, không sai! Kể từ sau chuyện kia, cô thay đổi. Cô ôm ngực, tim nhảy lung tung không chịu nổi...
Đột nhiên, một tiếng còi xe truyền đến, trước mặt có một chiếc Rambo chậm rãi dừng lại, Rambo màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt màu đồng của Lôi Đình Ân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết vô cùng bắt mắt.
Hạ Thiên tức giận trợn mắt nhìn anh ta, không có việc gì lộ răng ra làm gì? Quảng cáo kem đánh răng sao?
“Hai người đẹp, có cần tôi tiễn hai người một đoạn đường không?” Anh rõ ràng là tư thế ra ơn!
“Cám ơn, thôi! Chúng tôi không có hứng thú với thái giám!” Hạ Thiên cắn răng nghiến lợi gằn ra từng câu từng chữ.
“Nhưng mà, hết lần này đến lần khác tôi lại cảm thấy có hứng thú với bác gái đấy!” Anh buồn cười nhướn nhướn mày.