Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 342
Editor: Puck
Từ xưa đến nay, cô vẫn đồng tình với cảnh ngộ của anh, sau khi giải thích chuyện xưa về hai anh em bọn họ, cô cảm thấy Lãnh Dực đáng thương hơn Lãnh Ngạn, dù sao Lãnh Ngạn có Duy Nhất, hơn nữa cuộc sống của Lãnh Ngạn đã mây tan trăng sáng rồi, không phải sao? Nhưng còn Lãnh Dực? Vẫn đang giãy dụa trong cô độc và tịch mịch.
Khi một người phụ nữ sinh ra cảm thông với một người đàn ông thì chứng minh lòng của cô bắt đầu manh động. Cô bắt đầu vô tình có ý quan sát Lãnh Dực, quan sát từng hành động của anh, tịch mịch của anh, cô độc của anh, trong một tháng đi đường này tất cả đã vào đáy mắt cô.
Mà dường như Lãnh Dực cũng thường thử đến gần cô, điều này khiến cho cô cao hứng, đồng thời cũng trốn tránh anh, bởi vì mình từng nói, không cần anh phụ trách...
Đột nhiên một ngày nào đó, cô phát hiện dì cả của mình luôn luôn rất có quy luật đã trễ mười ngày, hơn nữa khi đánh răng buổi sáng còn rất ghê tởm, chẳng lẽ... Chuẩn như vậy? Một lần đã trúng?
Cùng lúc với ý nghĩ này, đầu tiên cô sợ hết hồn, nhưng tiếp theo lại vô cùng mừng rỡ, vuốt bụng, giống như cảm thấy sinh mạng nảy mầm, đây là đứa bé của cô và Lãnh Dực! Nhớ tới điên cuồng đêm đó, nhịp tim cô vẫn đập dồn dập không thôi...
Nhưng mà, câu “Không phải con của tôi” của Lãnh Dực lại làm cho lòng cô rơi vào băng...
“Được!” Cô lau mạnh nước mắt, Lãnh Dực, anh đừng hối hận!
Nhớ tới tộc trưởng Herga là người biết chữa bệnh, cô quyết định đi tìm tộc trưởng nghĩ mọi cách phá đứa bé này. Đó không phải do cô xúc động nhất thời, trong nhà không có cha, đứa nhỏ không thể nào hạnh phúc.
Mặc dù nhà họ Cầu không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không có bất kỳ vật chất gì có thể thay thế tình thương của cha, thay thế cho hạnh phúc gia đình, cho nên, vẫn thừa dịp đứa nhỏ chỉ là một phôi thai, chấm dứt đi.
Sau khi quyết định, cô nuốt nước mắt về, trong lòng thật sự không nỡ bỏ đứa bé!
Nhưng mà, cô phát hiện mình lạc đường! Bốn phía đều là rừng rậm, đâu mới đúng là đường trở về đây? Nghe anh trai nói, trong rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều rắn độc thú dữ, nhưng tuyệt đối không gặp phải mới tốt.
Chuyện trên đời lần nào cũng có trùng hợp như vậy, càng nghĩ càng kỳ quặc, trong bụi cỏ vang lên một loạt sột sột soạt soạt, một con rắn uốn lượn đi ra, thè lưỡi về phía cô, chân của cô bị dính chặt tại chỗ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nghe người ta nói, nếu như gặp phải rắn, không được lộn xộn, nếu không kinh động nó, nó sẽ công kích. Như vậy cô nên làm gì?
Nhẹ nhàng lui về phía sau từng chút một, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Chỉ nghe rắc một tiếng, cô dẫm lên một cành cây khô, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Xong rồi, chỉ thấy đầu rắn ngóc lên, lưỡi thè ra. Cô ah một tiếng thét chói tai, không lo được nhiều như vậy, nhấc chân chạy về phía sau.
Hình như có thứ gì đó vỗ vai cô, chẳng lẽ là rắn? Cô bị dọa sợ, càng chạy mất mạng.
“Đừng chạy! Không sao!” Có người dùng tiếng Anh gọi với sau lưng cô.
Lúc này cô mới dừng bước chân, quay đầu lại, trông thấy một thanh niên địa phương vác một con rắn lớn mềm nhũn trên vai cười với cô, trên bảy tấc rắn * bị cắm một mũi tên.
(*) bảy tấc rắn: vị trí chí mệnh của rắn, bảy tấc là vị trí trái tim.
Wow! Tài bắn cung lợi hại như vậy! Cô thở phào một hơi, vẫn ôm ngực thở dốc không thôi.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người thanh niên đến gần bên cạnh.
Sắc mặt Phỉ Nhi trắng bệch, lắc đầu liên tục, “Không sao, cám ơn anh!”
“Cô đến từ Trung Quốc sao?” Người thanh niên hỏi.
Phỉ Nhi lau mồ hôi lạnh gật đầu, “Đúng! Sao anh biết?”
“Các cô là khách mời em gái dẫn về! Ai ai cũng biết!” Người thanh niên cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Em gái? Chẳng lẽ anh ta là anh trai của Rusa?
Người thanh niên thấy cô nghi ngờ, lại cười lần nữa, tự giới thiệu, “Tôi tên Lujia, là anh trai Rusa!”
“A, xin chào! Tôi tên...”
“Tôi biết, cô tên Cầu Phỉ Nhi!” Phỉ Nhi định tự giới thiệu, Lujia lại cướp lời cô.
Cầu Phỉ Nhi tỏ vẻ kinh ngạc.
Lujia ngại ngùng cười cười, “Tôi đã sớm chú ý tới cô! Em gái nói lúc con bé và cô bị người xấu bắt nhốt, cô vẫn đối xử rất tốt với con bé, chăm sóc nhiều cho con bé, giống như chị cả, cho nên, tôi vẫn luôn chú ý đến cô.”
Phỉ Nhi ngượng ngùng cười cười, “Ha ha, thật ra Rusa giúp tôi mới đúng, cô ấy là cảnh sát, mạnh hơn tôi nhiều!”
“Cái đó sao! Trừ đánh nhau lợi hại, chuyện khác Rusa rối tinh rối mù, người lớn như vậy còn có lúc mặc quần áo ngược! Nhờ có cô chăm sóc con bé!” Nói đến em gái mình là cảnh sát, Lujia vẫn rất tự hào.
“Đúng rồi!” Phỉ Nhi chợt nhớ đến mình muốn đi tìm Tộc trưởng Herga, vừa đúng lúc có thể để cho Lujia dẫn mình đi, “Anh Lujia, tôi muốn đi gặp Tộc trưởng, anh có thể dẫn tôi đi không?”
“Tộc trưởng?” Lujia cười to, “Đứng trước mặt cô đó, có vấn đề khó khăn gì cứ nói với tôi đi!”
Phỉ Nhi không hiểu, trợn to hai mắt, “Không phải các anh là chế độ mẫu hệ... Tôi nói tôi muốn tìm tộc trưởng Herga.”
“Đúng! Vốn Tộc trưởng chỗ chúng tôi phải là Thánh nữ, nhưng Rusa đã kết hôn rồi, cũng sẽ không trở lại nơi này định cư lâu dài, cho nên, Tộc trưởng đã quyết định để cho tôi thừa kế thủ lĩnh bộ lạc.” Lúc Lujia giải thích cho cô, trong mắt thoáng có ánh sáng khác thường.
“À, tôi vẫn muốn đi tìm Tộc trưởng Herga, ha ha, tôi có chút chuyện riêng phụ nữ muốn nói với bà ấy.” Phỉ Nhi cười ha ha, hơi xấu hổ.
Đối mặt với nụ cười của cô, ánh mắt Lujia hơi say mê, nhưng lại ngơ ngác hỏi một câu, “Búp bê Trung Quốc, cô yêu thích chỗ này của chúng tôi không?”
“Cái gì?” Phỉ Nhi hơi ngây ngô với câu hỏi một đằng trả lời một nẻo của anh ta.
Lujia lấy lại tinh thần, sắc mặt lại ửng đỏ, lập tức nói, “Tôi dẫn cô đi tìm mẹ.” Nói xong cũng không đợi Phỉ Nhi, vác rắn lên vai, sải bước đi về phía trước.
Phỉ Nhi đi như chạy theo sau lưng anh ta, vừa chạy vừa hỏi, “Này, anh còn mang theo rắn làm gì? Thật đáng sợ!”
Mặt trời đã khuất núi, mặt Lujia bị phơi nắng đến đỏ bừng, quay đầu vội vàng giải thích, “Rắn này mang về có thể nấu súp, rất bổ, mật rắn còn có thể đưa cho mẹ chế thuốc!”
Từ xưa đến nay, cô vẫn đồng tình với cảnh ngộ của anh, sau khi giải thích chuyện xưa về hai anh em bọn họ, cô cảm thấy Lãnh Dực đáng thương hơn Lãnh Ngạn, dù sao Lãnh Ngạn có Duy Nhất, hơn nữa cuộc sống của Lãnh Ngạn đã mây tan trăng sáng rồi, không phải sao? Nhưng còn Lãnh Dực? Vẫn đang giãy dụa trong cô độc và tịch mịch.
Khi một người phụ nữ sinh ra cảm thông với một người đàn ông thì chứng minh lòng của cô bắt đầu manh động. Cô bắt đầu vô tình có ý quan sát Lãnh Dực, quan sát từng hành động của anh, tịch mịch của anh, cô độc của anh, trong một tháng đi đường này tất cả đã vào đáy mắt cô.
Mà dường như Lãnh Dực cũng thường thử đến gần cô, điều này khiến cho cô cao hứng, đồng thời cũng trốn tránh anh, bởi vì mình từng nói, không cần anh phụ trách...
Đột nhiên một ngày nào đó, cô phát hiện dì cả của mình luôn luôn rất có quy luật đã trễ mười ngày, hơn nữa khi đánh răng buổi sáng còn rất ghê tởm, chẳng lẽ... Chuẩn như vậy? Một lần đã trúng?
Cùng lúc với ý nghĩ này, đầu tiên cô sợ hết hồn, nhưng tiếp theo lại vô cùng mừng rỡ, vuốt bụng, giống như cảm thấy sinh mạng nảy mầm, đây là đứa bé của cô và Lãnh Dực! Nhớ tới điên cuồng đêm đó, nhịp tim cô vẫn đập dồn dập không thôi...
Nhưng mà, câu “Không phải con của tôi” của Lãnh Dực lại làm cho lòng cô rơi vào băng...
“Được!” Cô lau mạnh nước mắt, Lãnh Dực, anh đừng hối hận!
Nhớ tới tộc trưởng Herga là người biết chữa bệnh, cô quyết định đi tìm tộc trưởng nghĩ mọi cách phá đứa bé này. Đó không phải do cô xúc động nhất thời, trong nhà không có cha, đứa nhỏ không thể nào hạnh phúc.
Mặc dù nhà họ Cầu không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không có bất kỳ vật chất gì có thể thay thế tình thương của cha, thay thế cho hạnh phúc gia đình, cho nên, vẫn thừa dịp đứa nhỏ chỉ là một phôi thai, chấm dứt đi.
Sau khi quyết định, cô nuốt nước mắt về, trong lòng thật sự không nỡ bỏ đứa bé!
Nhưng mà, cô phát hiện mình lạc đường! Bốn phía đều là rừng rậm, đâu mới đúng là đường trở về đây? Nghe anh trai nói, trong rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều rắn độc thú dữ, nhưng tuyệt đối không gặp phải mới tốt.
Chuyện trên đời lần nào cũng có trùng hợp như vậy, càng nghĩ càng kỳ quặc, trong bụi cỏ vang lên một loạt sột sột soạt soạt, một con rắn uốn lượn đi ra, thè lưỡi về phía cô, chân của cô bị dính chặt tại chỗ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nghe người ta nói, nếu như gặp phải rắn, không được lộn xộn, nếu không kinh động nó, nó sẽ công kích. Như vậy cô nên làm gì?
Nhẹ nhàng lui về phía sau từng chút một, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Chỉ nghe rắc một tiếng, cô dẫm lên một cành cây khô, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Xong rồi, chỉ thấy đầu rắn ngóc lên, lưỡi thè ra. Cô ah một tiếng thét chói tai, không lo được nhiều như vậy, nhấc chân chạy về phía sau.
Hình như có thứ gì đó vỗ vai cô, chẳng lẽ là rắn? Cô bị dọa sợ, càng chạy mất mạng.
“Đừng chạy! Không sao!” Có người dùng tiếng Anh gọi với sau lưng cô.
Lúc này cô mới dừng bước chân, quay đầu lại, trông thấy một thanh niên địa phương vác một con rắn lớn mềm nhũn trên vai cười với cô, trên bảy tấc rắn * bị cắm một mũi tên.
(*) bảy tấc rắn: vị trí chí mệnh của rắn, bảy tấc là vị trí trái tim.
Wow! Tài bắn cung lợi hại như vậy! Cô thở phào một hơi, vẫn ôm ngực thở dốc không thôi.
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người thanh niên đến gần bên cạnh.
Sắc mặt Phỉ Nhi trắng bệch, lắc đầu liên tục, “Không sao, cám ơn anh!”
“Cô đến từ Trung Quốc sao?” Người thanh niên hỏi.
Phỉ Nhi lau mồ hôi lạnh gật đầu, “Đúng! Sao anh biết?”
“Các cô là khách mời em gái dẫn về! Ai ai cũng biết!” Người thanh niên cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Em gái? Chẳng lẽ anh ta là anh trai của Rusa?
Người thanh niên thấy cô nghi ngờ, lại cười lần nữa, tự giới thiệu, “Tôi tên Lujia, là anh trai Rusa!”
“A, xin chào! Tôi tên...”
“Tôi biết, cô tên Cầu Phỉ Nhi!” Phỉ Nhi định tự giới thiệu, Lujia lại cướp lời cô.
Cầu Phỉ Nhi tỏ vẻ kinh ngạc.
Lujia ngại ngùng cười cười, “Tôi đã sớm chú ý tới cô! Em gái nói lúc con bé và cô bị người xấu bắt nhốt, cô vẫn đối xử rất tốt với con bé, chăm sóc nhiều cho con bé, giống như chị cả, cho nên, tôi vẫn luôn chú ý đến cô.”
Phỉ Nhi ngượng ngùng cười cười, “Ha ha, thật ra Rusa giúp tôi mới đúng, cô ấy là cảnh sát, mạnh hơn tôi nhiều!”
“Cái đó sao! Trừ đánh nhau lợi hại, chuyện khác Rusa rối tinh rối mù, người lớn như vậy còn có lúc mặc quần áo ngược! Nhờ có cô chăm sóc con bé!” Nói đến em gái mình là cảnh sát, Lujia vẫn rất tự hào.
“Đúng rồi!” Phỉ Nhi chợt nhớ đến mình muốn đi tìm Tộc trưởng Herga, vừa đúng lúc có thể để cho Lujia dẫn mình đi, “Anh Lujia, tôi muốn đi gặp Tộc trưởng, anh có thể dẫn tôi đi không?”
“Tộc trưởng?” Lujia cười to, “Đứng trước mặt cô đó, có vấn đề khó khăn gì cứ nói với tôi đi!”
Phỉ Nhi không hiểu, trợn to hai mắt, “Không phải các anh là chế độ mẫu hệ... Tôi nói tôi muốn tìm tộc trưởng Herga.”
“Đúng! Vốn Tộc trưởng chỗ chúng tôi phải là Thánh nữ, nhưng Rusa đã kết hôn rồi, cũng sẽ không trở lại nơi này định cư lâu dài, cho nên, Tộc trưởng đã quyết định để cho tôi thừa kế thủ lĩnh bộ lạc.” Lúc Lujia giải thích cho cô, trong mắt thoáng có ánh sáng khác thường.
“À, tôi vẫn muốn đi tìm Tộc trưởng Herga, ha ha, tôi có chút chuyện riêng phụ nữ muốn nói với bà ấy.” Phỉ Nhi cười ha ha, hơi xấu hổ.
Đối mặt với nụ cười của cô, ánh mắt Lujia hơi say mê, nhưng lại ngơ ngác hỏi một câu, “Búp bê Trung Quốc, cô yêu thích chỗ này của chúng tôi không?”
“Cái gì?” Phỉ Nhi hơi ngây ngô với câu hỏi một đằng trả lời một nẻo của anh ta.
Lujia lấy lại tinh thần, sắc mặt lại ửng đỏ, lập tức nói, “Tôi dẫn cô đi tìm mẹ.” Nói xong cũng không đợi Phỉ Nhi, vác rắn lên vai, sải bước đi về phía trước.
Phỉ Nhi đi như chạy theo sau lưng anh ta, vừa chạy vừa hỏi, “Này, anh còn mang theo rắn làm gì? Thật đáng sợ!”
Mặt trời đã khuất núi, mặt Lujia bị phơi nắng đến đỏ bừng, quay đầu vội vàng giải thích, “Rắn này mang về có thể nấu súp, rất bổ, mật rắn còn có thể đưa cho mẹ chế thuốc!”