Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Suy nghĩ của Duy Nhất quay lại ngày đó.
Dì Hách làm người giúp việc nữ cùng mẹ trong gia đình đó len lén nói cho cô biết, thật ra thì nguyên nhân cái chết của ông già kia là do bệnh tim phát tác, chứ không phải do bình hoa. Nhưng mà, gia đình kia hết lần này đến lần khác không chịu buông tha mẹ.
Gặp phải chuyện này nên làm gì? Duy Nhất vẫn còn trẻ không có cách nào, đi tới đồn cảnh sát, đi qua tòa án, cũng không có ai tin tưởng cô, muốn cô đưa ra chứng cứ, cô không đưa ra được chứng cứ ngược lại còn bị người ta lấy lý do cản trở việc công mà xua đuổi.
Hoàn toàn không có cách nào, cô nghĩ tới mời luật sư, mời luật sư tốt nhất!
Vì vậy, cô đi tới tòa nhà luật sư tốt nhất, nhưng mà, cô không có tiền…
Suốt một tuần lễ, cô quấn lấy luật sư mập giỏi danh tiếng, cũng bị anh ta lấy ánh mắt khinh miệt mà từ chối. Cuối cùng, cô không có cách nào khác, quỳ gối trước mặt luật sư mập ở trước cửa chính văn phòng luật sư…
Nhưng mà, điều này cũng chỉ đổi lấy cái đẩy nặng nề.
Ngày ấy, đổ mưa to, cô bị đẩy ngã vào trong mưa, cánh tay bị trầy da một mảng lớn, máu đỏ thẫm ngoằn ngoèo theo nước mưa…
Cô khóc sao? Cô không biết, chỉ biết mưa đổ ập xuống rơi xuống…
Nhưng vào lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đen chạy qua bên cạnh…
Đúng, chính là chiếc xe này!
Duy Nhất tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn chằm chằm chiếc xe càng lúc càng xa.
“Thiếu phu nhân?” Tần Nhiên buông cánh tay ra, kêu cô một tiếng.
“Hả?” Cô giật mình, “Đi thôi! Đi vào!” Cô cúi đầu, nhớ tới một ngày đó, Tần Nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nói cho cô biết, có một người đồng ý giúp cô vụ kiện này, nhưng có một điều kiện. Vì vậy, liền có một hôn lễ không giải thích được…
Bên trong trại tạm giam, Duy Nhất hồi hộp nhìn chằm chằm vào cửa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng mẹ chưa già đã yếu xuất hiện.
Hai mắt cô rưng rưng, xông lên gần kính thủy tinh ngăn cách hô to.
Một ống điện thoại đưa tới cạnh tay cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Tần Nhiên, cô cảm kích nói tiếng “Cảm ơn”, liền cầm ống nghe nói chuyện với mẹ.
“Mẹ, mẹ ở bên trong có tốt không? Yên tâm, con nhất định có thể cứu mẹ ra ngoài!” Duy Nhất vội vàng nói vào trong ống nghe.
Mẹ Duy Nhất nhìn Tần Nhiên ở bên người con gái một chút, “Duy Nhất, cậu ta là ai? Sao trước kia mẹ chưa từng gặp? Con à, con đừng làm chuyện điên rồ?!”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy chỉ là bạn học trước đây của con, con sẽ có chừng mực.” Duy Nhất không muốn cho mẹ biết chuyện hôn nhân của mình.
Mẹ nửa tin nửa ngờ quan sát cô qua lớp thủy tinh, “Sao trên người con có bộ quần áo đắt tiền như vậy?”
Duy Nhất vắt hết óc mới nghĩ ra lời nói dối, “Mẹ, đây là con mượn Mỹ Mỹ, buổi chiều con muốn đi phỏng vấn, mẹ, con nhất định kiếm nhiều tiền, mời luật sư tốt nhất cho mẹ!”
…
Tần Nhiên nhìn tình hình hai mẹ con, không hiểu sao trong lòng khổ sở…
Dì Hách làm người giúp việc nữ cùng mẹ trong gia đình đó len lén nói cho cô biết, thật ra thì nguyên nhân cái chết của ông già kia là do bệnh tim phát tác, chứ không phải do bình hoa. Nhưng mà, gia đình kia hết lần này đến lần khác không chịu buông tha mẹ.
Gặp phải chuyện này nên làm gì? Duy Nhất vẫn còn trẻ không có cách nào, đi tới đồn cảnh sát, đi qua tòa án, cũng không có ai tin tưởng cô, muốn cô đưa ra chứng cứ, cô không đưa ra được chứng cứ ngược lại còn bị người ta lấy lý do cản trở việc công mà xua đuổi.
Hoàn toàn không có cách nào, cô nghĩ tới mời luật sư, mời luật sư tốt nhất!
Vì vậy, cô đi tới tòa nhà luật sư tốt nhất, nhưng mà, cô không có tiền…
Suốt một tuần lễ, cô quấn lấy luật sư mập giỏi danh tiếng, cũng bị anh ta lấy ánh mắt khinh miệt mà từ chối. Cuối cùng, cô không có cách nào khác, quỳ gối trước mặt luật sư mập ở trước cửa chính văn phòng luật sư…
Nhưng mà, điều này cũng chỉ đổi lấy cái đẩy nặng nề.
Ngày ấy, đổ mưa to, cô bị đẩy ngã vào trong mưa, cánh tay bị trầy da một mảng lớn, máu đỏ thẫm ngoằn ngoèo theo nước mưa…
Cô khóc sao? Cô không biết, chỉ biết mưa đổ ập xuống rơi xuống…
Nhưng vào lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đen chạy qua bên cạnh…
Đúng, chính là chiếc xe này!
Duy Nhất tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn chằm chằm chiếc xe càng lúc càng xa.
“Thiếu phu nhân?” Tần Nhiên buông cánh tay ra, kêu cô một tiếng.
“Hả?” Cô giật mình, “Đi thôi! Đi vào!” Cô cúi đầu, nhớ tới một ngày đó, Tần Nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nói cho cô biết, có một người đồng ý giúp cô vụ kiện này, nhưng có một điều kiện. Vì vậy, liền có một hôn lễ không giải thích được…
Bên trong trại tạm giam, Duy Nhất hồi hộp nhìn chằm chằm vào cửa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng mẹ chưa già đã yếu xuất hiện.
Hai mắt cô rưng rưng, xông lên gần kính thủy tinh ngăn cách hô to.
Một ống điện thoại đưa tới cạnh tay cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Tần Nhiên, cô cảm kích nói tiếng “Cảm ơn”, liền cầm ống nghe nói chuyện với mẹ.
“Mẹ, mẹ ở bên trong có tốt không? Yên tâm, con nhất định có thể cứu mẹ ra ngoài!” Duy Nhất vội vàng nói vào trong ống nghe.
Mẹ Duy Nhất nhìn Tần Nhiên ở bên người con gái một chút, “Duy Nhất, cậu ta là ai? Sao trước kia mẹ chưa từng gặp? Con à, con đừng làm chuyện điên rồ?!”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy chỉ là bạn học trước đây của con, con sẽ có chừng mực.” Duy Nhất không muốn cho mẹ biết chuyện hôn nhân của mình.
Mẹ nửa tin nửa ngờ quan sát cô qua lớp thủy tinh, “Sao trên người con có bộ quần áo đắt tiền như vậy?”
Duy Nhất vắt hết óc mới nghĩ ra lời nói dối, “Mẹ, đây là con mượn Mỹ Mỹ, buổi chiều con muốn đi phỏng vấn, mẹ, con nhất định kiếm nhiều tiền, mời luật sư tốt nhất cho mẹ!”
…
Tần Nhiên nhìn tình hình hai mẹ con, không hiểu sao trong lòng khổ sở…