Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Trở về nhà sau một ngày dài đầy phiền muộn, căn nhà nhỏ lộn xộn chưa một lần ngăn nắp. Ở phòng khách, bố Hạ Du cùng vợ kế đánh bài nhậu nhẹt với những kẻ y hệt họ, cảnh tượng này đã diễn ra suốt năm năm nay, Hạ Du cũng đã quá quen thuộc.
Bố mẹ Hạ Du ly hôn từ năm năm trước, bố cô là một kẻ nát rượu, cờ bạc, gái gú đều có, mẹ kế cũng là người mà ông ta ngoại tình suốt nửa năm khi bố mẹ cô chưa ly hôn.
Ngay sau khi ly hôn, mẹ ruột Hạ Du ra nước ngoài làm việc theo diện xuất khẩu lao động nên không thể đưa cô đi cùng, mỗi tháng đều đặn gọi điện, gửi tiền học và tiền sinh hoạt về cho cô.
Số tiền mẹ gửi, Hạ Du dành dụm để học đại học, ngày cô nhận giấy báo đậu, số tiền cô giấu dưới gầm giường biến mất không còn một xu. Không thể tạo thêm gánh nặng cho mẹ, Hạ Du đành phải từ bỏ việc học đại học, xin vào một cửa hàng hoa tươi làm việc.
Một tuần đổ lại trước khi gặp Kiều Kiến Bang, em trai mẹ kế từ thành phố khác đến sống cùng, hắn ta chỉ ngoài hai mươi lăm, ánh mắt và nụ cười nhìn Hạ Du vô cùng thiếu đứng đắn. Theo bản năng tự nhiên, Hạ Du lúc ở nhà đều vào phòng khóa chốt cửa, còn luôn thủ sẵn dao phòng thân.
Buổi tối sau khi nói chuyện với Khải Dực ban sáng, Hạ Du ngồi trên đầu giường cầm tấm danh thiếp suy nghĩ kỹ lưỡng, khả năng lớn cô phải đồng ý, họ cho cô thời gian cũng chỉ là hình thức. Nếu phải ngày đêm hồi hộp lo sợ người em của mẹ kế nhỡ một ngày nào đó hắn ta làm bậy, cuộc đời cô trở thành hố đen, gả cho Kiều Kiến Bang vẫn tốt hơn nhiều.
Nghĩ rồi Hạ Du lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại Khải Dực in trên danh thiếp, nhịp tim tăng mạnh theo những tiếng chuông chờ đang đổ.
Ngay khi Khải Dực bắt máy, anh trực tiếp hỏi thẳng: “Cô đã có đáp án?”
Phải rất lâu sau, Hạ Du mới có thể nói ra được: “Phải, tôi đồng ý”
“Rất tốt, cô hãy chuẩn bị, sáng mai tôi sẽ đến đón”
Một đêm mất ngủ thức trắng, trong lòng Hạ Du trằn trọc không nguôi, sáng hôm sau Khải Dực đến đưa cô đến bệnh viện tư nổi tiếng có chất lượng cao nhất để kiểm tra tổng quát trước hôn nhân, đảm bảo cô đủ sức khỏe không mắc những căn bệnh tiềm ẩn, quan trọng là phải hoàn toàn có khả năng mang thai.
Hơn nửa ngày kiểm tra trong bệnh viện, Hạ Du được Khải Dực đưa đến ngôi biệt thự hai tầng sang trọng thiết kế theo phong cách Á – Âu kết hợp với tông chủ đạo trắng và vàng bóng nằm giữa khu vườn rộng lớn, ngoài hồ bơi còn có thác nước lớn đổ xuống hồ cá, toàn cảnh như một tòa lâu đài nguy nga ngự trị trong rừng cổ tích, đặc biệt phía ngoài có rất nhiều vệ sĩ canh gác mọi lúc mọi nơi.
Ngay khi bước vào cửa, có đến bốn người giúp việc nữ ra tận cửa chào đón Hạ Du và Khải Dực đến, tất cả đều mặc đồng phục màu nâu giống nhau, tóc búi gọn gàng đem đến sự chuyên nghiệp từng chi tiết nhỏ nhất.
Khải Dực đi trước dẫn đường lên trên lầu, đến căn phòng hai cửa nằm chễm chệ trung tâm của tầng hai, anh gõ cửa, nhận được sự đồng ý bên trong mới mở cửa, đứng nép một bên cho Hạ Du bước vào.
Ngay khi Hạ Du vào phòng, cánh cửa được đóng lại, Khải Dực không hề vào, chỉ có một mình cô.
Phía ngoài ban công, Kiều Kiến Bang mặc áo choàng ngủ màu đen bằng lụa bóng, ngồi trên ghế nhìn xuống vườn hoa trong vườn, cốc cafe nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên bàn.
Đợi nửa ngày Hạ Du đã được đưa đến, Kiều Kiến Bang đứng lên trở lại vào trong phòng, ngồi ở mép cuối giường đối diện Hạ Du, anh thư thả lên tiếng.
“Tôi chỉ cần đứa bé, nếu là con gái, em sẽ có một trăm ngàn đô, là con trai sẽ được gấp mười lần, bắt buộc phải đăng ký hôn thú và tổ chức lễ cưới, sau khi sinh đứa bé em sẽ được tự do”
Trong lòng Hạ Du dâng lên nỗi bất an, việc cô đang làm có khác gì đang bán con, cô sợ hãi lùi bước, xoay người bỏ chạy. Cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài, mở thế nào cũng không ra.
Phía sau truyền đến giọng trầm trầm của Kiều Kiến Bang: “Em nghĩ bước vào đây còn lựa chọn khác?”
Một bên vai Hạ Du bất ngờ bị nắm lấy kéo ngược về sau ngả hẳn người lên chiếc giường rộng lớn, Kiều Kiến Bang thong thả kéo dây buộc ngang thắt lưng, áo choàng mỏng được cởi ra rơi xuống đất, cơ thể anh hiện rõ trước mắt cô.
Hạ Du trong giây lát sợ đến mặt trắng bệch, hô hấp bị trì trệ trở nên khó khăn trong việc trao đổi khí khiến đầu óc cô bị choáng váng, trước mắt dập dờn chuyển sang màu đen mà ngất đi.
Kiều Kiến Bang ngớ người vài giây, không ngờ anh vẫn chưa làm gì đã dẫn đến tình huống ngoài kiểm soát. Anh lấy áo choàng mặc lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên mặt Hạ Du kiểm tra.
“Hạ Du, em không sao chứ? Hạ Du”
Hạ Du không có bất kỳ phản ứng nào, thật sự đã bị Kiều Kiến Bang dọa đến ngất đi, anh cười khổ không dám tin cô gái từng mạnh miệng chỉ trích anh trước mặt bao nhiêu người lại có thể bị một hành động nhỏ của anh làm cho sợ mà ngất.
Im lặng ngắm nhìn Hạ Du một lúc, Kiều Kiến Bang bất giác mỉm cười vui vẻ dù trong lòng có chút hụt hẫng, uổng công sáng sớm anh đã gọi điện cho Kiều Chính Hạo để học hỏi cách làm “chuyện người lớn”, vẫn chưa kịp thực hành thì nhân vật chính đã ngất xỉu mất.
Lần đầu gặp Hạ Du, Kiều Kiến Bang đã nghĩ cô là một cô gái từng trải, không ngờ lại là con nai vàng ngơ ngác.
Bố mẹ Hạ Du ly hôn từ năm năm trước, bố cô là một kẻ nát rượu, cờ bạc, gái gú đều có, mẹ kế cũng là người mà ông ta ngoại tình suốt nửa năm khi bố mẹ cô chưa ly hôn.
Ngay sau khi ly hôn, mẹ ruột Hạ Du ra nước ngoài làm việc theo diện xuất khẩu lao động nên không thể đưa cô đi cùng, mỗi tháng đều đặn gọi điện, gửi tiền học và tiền sinh hoạt về cho cô.
Số tiền mẹ gửi, Hạ Du dành dụm để học đại học, ngày cô nhận giấy báo đậu, số tiền cô giấu dưới gầm giường biến mất không còn một xu. Không thể tạo thêm gánh nặng cho mẹ, Hạ Du đành phải từ bỏ việc học đại học, xin vào một cửa hàng hoa tươi làm việc.
Một tuần đổ lại trước khi gặp Kiều Kiến Bang, em trai mẹ kế từ thành phố khác đến sống cùng, hắn ta chỉ ngoài hai mươi lăm, ánh mắt và nụ cười nhìn Hạ Du vô cùng thiếu đứng đắn. Theo bản năng tự nhiên, Hạ Du lúc ở nhà đều vào phòng khóa chốt cửa, còn luôn thủ sẵn dao phòng thân.
Buổi tối sau khi nói chuyện với Khải Dực ban sáng, Hạ Du ngồi trên đầu giường cầm tấm danh thiếp suy nghĩ kỹ lưỡng, khả năng lớn cô phải đồng ý, họ cho cô thời gian cũng chỉ là hình thức. Nếu phải ngày đêm hồi hộp lo sợ người em của mẹ kế nhỡ một ngày nào đó hắn ta làm bậy, cuộc đời cô trở thành hố đen, gả cho Kiều Kiến Bang vẫn tốt hơn nhiều.
Nghĩ rồi Hạ Du lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại Khải Dực in trên danh thiếp, nhịp tim tăng mạnh theo những tiếng chuông chờ đang đổ.
Ngay khi Khải Dực bắt máy, anh trực tiếp hỏi thẳng: “Cô đã có đáp án?”
Phải rất lâu sau, Hạ Du mới có thể nói ra được: “Phải, tôi đồng ý”
“Rất tốt, cô hãy chuẩn bị, sáng mai tôi sẽ đến đón”
Một đêm mất ngủ thức trắng, trong lòng Hạ Du trằn trọc không nguôi, sáng hôm sau Khải Dực đến đưa cô đến bệnh viện tư nổi tiếng có chất lượng cao nhất để kiểm tra tổng quát trước hôn nhân, đảm bảo cô đủ sức khỏe không mắc những căn bệnh tiềm ẩn, quan trọng là phải hoàn toàn có khả năng mang thai.
Hơn nửa ngày kiểm tra trong bệnh viện, Hạ Du được Khải Dực đưa đến ngôi biệt thự hai tầng sang trọng thiết kế theo phong cách Á – Âu kết hợp với tông chủ đạo trắng và vàng bóng nằm giữa khu vườn rộng lớn, ngoài hồ bơi còn có thác nước lớn đổ xuống hồ cá, toàn cảnh như một tòa lâu đài nguy nga ngự trị trong rừng cổ tích, đặc biệt phía ngoài có rất nhiều vệ sĩ canh gác mọi lúc mọi nơi.
Ngay khi bước vào cửa, có đến bốn người giúp việc nữ ra tận cửa chào đón Hạ Du và Khải Dực đến, tất cả đều mặc đồng phục màu nâu giống nhau, tóc búi gọn gàng đem đến sự chuyên nghiệp từng chi tiết nhỏ nhất.
Khải Dực đi trước dẫn đường lên trên lầu, đến căn phòng hai cửa nằm chễm chệ trung tâm của tầng hai, anh gõ cửa, nhận được sự đồng ý bên trong mới mở cửa, đứng nép một bên cho Hạ Du bước vào.
Ngay khi Hạ Du vào phòng, cánh cửa được đóng lại, Khải Dực không hề vào, chỉ có một mình cô.
Phía ngoài ban công, Kiều Kiến Bang mặc áo choàng ngủ màu đen bằng lụa bóng, ngồi trên ghế nhìn xuống vườn hoa trong vườn, cốc cafe nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên bàn.
Đợi nửa ngày Hạ Du đã được đưa đến, Kiều Kiến Bang đứng lên trở lại vào trong phòng, ngồi ở mép cuối giường đối diện Hạ Du, anh thư thả lên tiếng.
“Tôi chỉ cần đứa bé, nếu là con gái, em sẽ có một trăm ngàn đô, là con trai sẽ được gấp mười lần, bắt buộc phải đăng ký hôn thú và tổ chức lễ cưới, sau khi sinh đứa bé em sẽ được tự do”
Trong lòng Hạ Du dâng lên nỗi bất an, việc cô đang làm có khác gì đang bán con, cô sợ hãi lùi bước, xoay người bỏ chạy. Cánh cửa bị khóa trái từ bên ngoài, mở thế nào cũng không ra.
Phía sau truyền đến giọng trầm trầm của Kiều Kiến Bang: “Em nghĩ bước vào đây còn lựa chọn khác?”
Một bên vai Hạ Du bất ngờ bị nắm lấy kéo ngược về sau ngả hẳn người lên chiếc giường rộng lớn, Kiều Kiến Bang thong thả kéo dây buộc ngang thắt lưng, áo choàng mỏng được cởi ra rơi xuống đất, cơ thể anh hiện rõ trước mắt cô.
Hạ Du trong giây lát sợ đến mặt trắng bệch, hô hấp bị trì trệ trở nên khó khăn trong việc trao đổi khí khiến đầu óc cô bị choáng váng, trước mắt dập dờn chuyển sang màu đen mà ngất đi.
Kiều Kiến Bang ngớ người vài giây, không ngờ anh vẫn chưa làm gì đã dẫn đến tình huống ngoài kiểm soát. Anh lấy áo choàng mặc lại, nhanh chóng bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên mặt Hạ Du kiểm tra.
“Hạ Du, em không sao chứ? Hạ Du”
Hạ Du không có bất kỳ phản ứng nào, thật sự đã bị Kiều Kiến Bang dọa đến ngất đi, anh cười khổ không dám tin cô gái từng mạnh miệng chỉ trích anh trước mặt bao nhiêu người lại có thể bị một hành động nhỏ của anh làm cho sợ mà ngất.
Im lặng ngắm nhìn Hạ Du một lúc, Kiều Kiến Bang bất giác mỉm cười vui vẻ dù trong lòng có chút hụt hẫng, uổng công sáng sớm anh đã gọi điện cho Kiều Chính Hạo để học hỏi cách làm “chuyện người lớn”, vẫn chưa kịp thực hành thì nhân vật chính đã ngất xỉu mất.
Lần đầu gặp Hạ Du, Kiều Kiến Bang đã nghĩ cô là một cô gái từng trải, không ngờ lại là con nai vàng ngơ ngác.