-
Chương 74. Nhất định phải lý trí hơn tình cảm
Đúng vậy, cho dù bây giờ có ân oán, cũng không quan trọng bằng công việc.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Cửu Cửu lên xe của Lục Diễn.
Cứ như vậy, hai người nhanh chóng đi đến hiện trường án mạng.
Trên đường Nam Giang đã kéo dây cảnh giới, bởi vì là hơn nửa đêm nên không có quần chúng vây xem, chỉ có nhân viên cảnh sát và một công nhân bảo vệ môi trường.
"Kim Linh, tình hình thế nào rồi?" Tô Cửu Cửu tìm Kim Linh đầu tiên.
Chỉ là cô đã quên cô ra khỏi xe của Lục Diễn, hơn nữa cô và Lục Diễn cùng đi đến, dường như hấp dẫn ánh mắt hơn hiện trường án mạng.
Tất cả nhân viên cảnh sát trong tổ trọng án đều chú ý tới điểm này.
Trình Lạc cho Lục Diễn nụ cười hiểu ý, không có biện pháp, hơn nửa đêm Tô Cửu Cửu và Lục Diễn ở cạnh nhau, quan hệ này không thân mật đơn giản như vậy?
"Kim Linh? Nói về vụ án một chút đi?" Tô Cửu Cửu một lòng quan tâm đến vụ án, nên không để ý tới ánh mắt người xung quanh.
Kim Linh lấy lại tinh thần, nhanh chóng báo cáo vụ án với Tô Cửu Cửu, "Người chết là bé gái khoảng năm tuổi, được nhân viên bảo vệ môi trường phát hiện trong thùng rác, bởi vì bị rác thải che lên, hơn nữa trời mưa quá to, nên không phát hiện ra được chứng cứ nào khác."
Nghe nói người chết là đứa bé, lông mày Tô Cửu Cửu nhíu lại, nhưng cô là cảnh sát, nhất định phải lý trí hơn tình cảm.
"Đã điều tra ra thân phận của người chết chưa?"
"Vẫn chưa tra ra được, nghe nhân viên bảo vệ môi trường nói, hình như từng nhìn thấy ở gần đây, tôi nghĩ là ở tiểu khu gần khu vực này." Kim Linh trả lời.
Lúc Tô Cửu Cửu tìm hiểu vụ án, Trình Lạc tiến đến bên cạnh Lục Diễn, cười gian hỏi, "A Diễn, cậu được đó, nhanh như vậy đã thu phục rồi, sao lúc trước không thấy cậu có thủ đoạn như vậy."
Lục Diễn chỉ có thể cười khổ, thu phục sao? Nếu thực sự thu phục được đã tốt.
"Nói một chút xem, khi nào được uống rượu mừng của cậu?" Trình Lạc cảm thấy tin tức chưa được đầy đủ, tiếp tục nói.
Lục Diễn thở dài một hơi, "Thôi đi, mình cảm thấy ở một mình rất tốt, vì sao phải phí tiền cưới phụ nữ về để lải nhải với mình?"
"Hả? Vẫn kiên trì chủ nghĩa độc thân à? Chuyện này không khoa học lắm, hai người đều có đứa bé rồi, cậu thực sự không định cho cô ấy danh phận sao?" Trình Lạc vừa ôm tâm tình xem náo nhiệt vừa quan tâm đến người anh em tốt.
"Lạc, mình không ngờ cậu còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ." Lục Diễn nhếch môi cười nói.
"Mình chỉ quan tâm cậu mà thôi, lòng tốt lại bị coi là có ý xấu." Trình Lạc bĩu môi.
"Nếu cậu nhàn rỗi quá thì nhanh phá vụ án mạng trước mắt này đi." Lục Diễn nói xong liền tiến lên kiểm tra thi thể.
Tô Cửu Cửu lại nói chuyện với nhân viên bảo vệ môi trường một lát, không có tiến triển gì quá lớn, bây giờ đã hơn nửa đêm, muốn điều tra thân phận của người chết phải sáng mai mới được, cô dặn dò nhân viên cảnh sát mang thi thể bé gái về cục, làm thêm bước kiểm tra.
Lục Diễn lại giơ tay ngăn cản nhân viên cảnh sát, đi đến gần đó, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát thi thể và xung quanh thi thể.
"Lục Diễn, anh làm gì thế? Nơi này không phải là địa điểm xảy ra án mạng, nhất định là hung thủ di chuyển thi thể đến đây, hơn nữa ở đây có nhiều rác thải và mưa to, không có chứng cứ gì..." Tô Cửu Cửu trợn mắt, biết người đàn ông này không phải là kẻ nhiều chuyện.
Chỉ là không đợi cô nói xong, Lục Diễn đã dùng hành động chặn miệng cô.
Chỉ thấy anh không ngại đống rác dơ dáy bẩn thỉu, lục lọi trong đống rác, đúng là không uổng công lục lọi, anh tìm được một cái túi gần thi thể, anh mở ra, bên trong có một số tấm thẻ, tuy bị mưa làm ướt nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ trên đó.
"Điền Điềm, 5 tuổi, nhóm máu RH âm tính, tiểu khu Cảnh Viên 2 # Phòng 502 tầng năm đơn nguyên phía tây."
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Cửu Cửu lên xe của Lục Diễn.
Cứ như vậy, hai người nhanh chóng đi đến hiện trường án mạng.
Trên đường Nam Giang đã kéo dây cảnh giới, bởi vì là hơn nửa đêm nên không có quần chúng vây xem, chỉ có nhân viên cảnh sát và một công nhân bảo vệ môi trường.
"Kim Linh, tình hình thế nào rồi?" Tô Cửu Cửu tìm Kim Linh đầu tiên.
Chỉ là cô đã quên cô ra khỏi xe của Lục Diễn, hơn nữa cô và Lục Diễn cùng đi đến, dường như hấp dẫn ánh mắt hơn hiện trường án mạng.
Tất cả nhân viên cảnh sát trong tổ trọng án đều chú ý tới điểm này.
Trình Lạc cho Lục Diễn nụ cười hiểu ý, không có biện pháp, hơn nửa đêm Tô Cửu Cửu và Lục Diễn ở cạnh nhau, quan hệ này không thân mật đơn giản như vậy?
"Kim Linh? Nói về vụ án một chút đi?" Tô Cửu Cửu một lòng quan tâm đến vụ án, nên không để ý tới ánh mắt người xung quanh.
Kim Linh lấy lại tinh thần, nhanh chóng báo cáo vụ án với Tô Cửu Cửu, "Người chết là bé gái khoảng năm tuổi, được nhân viên bảo vệ môi trường phát hiện trong thùng rác, bởi vì bị rác thải che lên, hơn nữa trời mưa quá to, nên không phát hiện ra được chứng cứ nào khác."
Nghe nói người chết là đứa bé, lông mày Tô Cửu Cửu nhíu lại, nhưng cô là cảnh sát, nhất định phải lý trí hơn tình cảm.
"Đã điều tra ra thân phận của người chết chưa?"
"Vẫn chưa tra ra được, nghe nhân viên bảo vệ môi trường nói, hình như từng nhìn thấy ở gần đây, tôi nghĩ là ở tiểu khu gần khu vực này." Kim Linh trả lời.
Lúc Tô Cửu Cửu tìm hiểu vụ án, Trình Lạc tiến đến bên cạnh Lục Diễn, cười gian hỏi, "A Diễn, cậu được đó, nhanh như vậy đã thu phục rồi, sao lúc trước không thấy cậu có thủ đoạn như vậy."
Lục Diễn chỉ có thể cười khổ, thu phục sao? Nếu thực sự thu phục được đã tốt.
"Nói một chút xem, khi nào được uống rượu mừng của cậu?" Trình Lạc cảm thấy tin tức chưa được đầy đủ, tiếp tục nói.
Lục Diễn thở dài một hơi, "Thôi đi, mình cảm thấy ở một mình rất tốt, vì sao phải phí tiền cưới phụ nữ về để lải nhải với mình?"
"Hả? Vẫn kiên trì chủ nghĩa độc thân à? Chuyện này không khoa học lắm, hai người đều có đứa bé rồi, cậu thực sự không định cho cô ấy danh phận sao?" Trình Lạc vừa ôm tâm tình xem náo nhiệt vừa quan tâm đến người anh em tốt.
"Lạc, mình không ngờ cậu còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ." Lục Diễn nhếch môi cười nói.
"Mình chỉ quan tâm cậu mà thôi, lòng tốt lại bị coi là có ý xấu." Trình Lạc bĩu môi.
"Nếu cậu nhàn rỗi quá thì nhanh phá vụ án mạng trước mắt này đi." Lục Diễn nói xong liền tiến lên kiểm tra thi thể.
Tô Cửu Cửu lại nói chuyện với nhân viên bảo vệ môi trường một lát, không có tiến triển gì quá lớn, bây giờ đã hơn nửa đêm, muốn điều tra thân phận của người chết phải sáng mai mới được, cô dặn dò nhân viên cảnh sát mang thi thể bé gái về cục, làm thêm bước kiểm tra.
Lục Diễn lại giơ tay ngăn cản nhân viên cảnh sát, đi đến gần đó, ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát thi thể và xung quanh thi thể.
"Lục Diễn, anh làm gì thế? Nơi này không phải là địa điểm xảy ra án mạng, nhất định là hung thủ di chuyển thi thể đến đây, hơn nữa ở đây có nhiều rác thải và mưa to, không có chứng cứ gì..." Tô Cửu Cửu trợn mắt, biết người đàn ông này không phải là kẻ nhiều chuyện.
Chỉ là không đợi cô nói xong, Lục Diễn đã dùng hành động chặn miệng cô.
Chỉ thấy anh không ngại đống rác dơ dáy bẩn thỉu, lục lọi trong đống rác, đúng là không uổng công lục lọi, anh tìm được một cái túi gần thi thể, anh mở ra, bên trong có một số tấm thẻ, tuy bị mưa làm ướt nhưng vẫn có thể thấy rõ chữ trên đó.
"Điền Điềm, 5 tuổi, nhóm máu RH âm tính, tiểu khu Cảnh Viên 2 # Phòng 502 tầng năm đơn nguyên phía tây."